Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trở lại Liệt vương phủ đã là buổi chiều.
Lãnh Hạ vừa về tới Thanh Hoan Uyển, Phong Trì đi tới đón cọ cọ vào cổ nàng rất thân thiết, trong mắt tràn ngập vẻ đau buồn bị vứt bỏ.

Nàng khẽ cười vuốt ve lông nó, Phong Trì lúc này còn đâu vẻ kiêu ngạo bất tuân lần đầu mới gặp.
Lâm Thanh nhìn Phong Trì tán thưởng: “Cô nương, đây là bảo mã của Bắc Yến?”
“Vương phi người đã về! Phong Trì thực hung hãn không cho ai tới gần, chỉ có người mới bảo được nó.” Nghênh Tuyết chạy ra đón, nàng đã có thể nói chuyện bình thường với Lãnh Hạ, không giống ngày đầu nơm nớp lo sợ.
Lãnh Hạ gật đầu: “Gọi Chu Phúc tới”
Nghênh Tuyết đi một lúc Lãnh Hạ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết ngựa?”
Lâm Thanh trầm mặt, cúi đầu, nắm chặt tay thành quyền, ngẩng đầu hít sâu một hơi, cung kính trả lời: “Dạ, tiểu nhân……….”
“Không cần” Lãnh Hạ khoát tay ngăn hắn lại, quay đầu nhìn thẳng hắn nói: “Ngươi phong thái tốt, phản ứng nhanh nhẹn, đọc sách, tập võ, hẳn là xuất thân không thấp.


Ta không hỏi cũng sẽ không tra lai lịch, lại càng không hỏi nguyên nhân ngươi lưu lạc, cái này chờ một thời điểm nào đó ngươi muốn nói, nhưng ngươi phải nhớ kỹ mình là ai, nguyện trung thành với ai, thuộc hạ của ta phải tuyệt đối trung thành.”
Lâm Thanh nhắm mắt run nhè nhẹ, hồi lâu quỳ xuống trịnh trọng trả lời: “Dạ! Lâm Thanh tuyệt đối không phụ cô nương hậu đãi.”
Lãnh Hạ gật đầu, vuốt Phong Trì ngạo nghễ nói: “Về sau là người một nhà, không cần câu nệ.

Không ai có thể khi dễ người của ta, tại Liệt vương phủ thậm chí Tần quốc, ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần đúng, trời sập cũng có ta chống cho ngươi!”
Lâm Thanh đứng lên, tươi cười, lúc mới nhận cô nương là bất đắc dĩ, hiện giờ hắn cảm thấy mình thật may mắn được nàng tthật tâm đối đãi.
Không đợi hắn tiếp tục cảm động, chợt nhe tiếng nói Lãnh Hạ có chút ghét bỏ vang lên: “Còn có công phu của ngươi, thực sự không chấp nhận được! Ba mươi này huấn luyện cho tốt, thủ hạ của ta cũng không có phế vật, không đạt yêu cầu liền cút đi”
Lâm Thanh đỏ mặt, rơi lệ trong lòng, ta chỉ tập có vài năm công phu đơn giản, sao có thể so sánh với cô nương a!
Thấy Chu Phúc đến Lãnh Hạ phân phó: “Đây là Lâm Thanh, sắp xếp cho hắn nơi gần nhất Thanh Hoan Uyển.

Còn Vệ quốc hộ vệ theo ta đến đây, giờ đang ở đâu?”
Chu Phúc khom người đáp lời: “Dạ Vương phi, những người đó đang ở biệt viện Vương phủ, Vương gia cũng không đối xử tệ.”
Nàng vừa lòng gật đầu, trầm ngâm nói: “Nói với Chiến Bắc Liệt, những người đó, ta muốn”
Ở thế kỷ XXI nàng là sát thủ chi vương có thể một mình chống thế giới, nhưng hiện tại thời đại vũ khí lạnh chiến tranh liên miên, cần một thế lực hoặc một quân đội, nắm trong tay sức mạnh mới có đạo lý.
Hiện tại mới nảy sinh ý tưởng, vừa lúc có bốn trăm người để nàng sử dụng, bằng kỹ năng sát thủ của mình có thể huấn luyện một đội ngũ siêu việt đánh đâu thắng đó!
Chu Phúc nuốt một ngụm nước miếng cảm thấy kinh hãi, tiểu Vương phi đến đây hòa thân, theo lý đó là người Tần quốc, bình thường do Vương gia an bài, sung quân hoặc làm thị vệ.
Vương phi là một nữ nhân cần bốn trăm người làm gì? Bốn trăm nói nhiều không nhiều ít không ít, so với Đại Tần hùng binh như muối bỏ biển nhưng hoàng thành Ngự Lâm quân cũng chỉ có mấy ngàn người, nếu là………
Hắn đắn đo trả lời: “Dạ, nô tài sẽ bẩm báo Vương gia”

Sau khi hắn đi Lâm Thanh nghi hoặc hỏi: “Cô nương, ngươi muốn bốn trăm người kia làm gì? Chỉ sợ Vương gia sẽ nghi ngờ”
Lãnh Hạ cười lạnh: “Không sao, ta không làm gì hắn cũng nghi ngờ”
Lâm Thanh khó hiểu hồi lâu nói: “Cô nương, thứ ta nói thằng, ta cảm thấy Vương gia đối xử với người không tệ, nếu đã gả cho hắn sao không hòa thuận ở chung”
Lãnh Hạ cười khẽ, thầm nghĩ, trước có bốn nha đầu giám thị, ra phủ có ám vệ theo dõi, chẳng qua muốn giả vờ thả thôi.
Nàng còn chưa trả lời đã nghe thanh âm Nghênh Tuyết: “Vương phi, không tốt!”
“Chuyện gì?”
Nghênh Tuyết chạy chậm dần hai tay nắm chặt áo cắn môi không có trả lời.
Lãnh Hạ hỏi lại: “Chuyện gì?”
Nghênh Tuyết ngẩng đầu chực khóc nói:” Vương phi, nô tỳ đi gọi tổng quản nghe thấy……..

thấy………..”
“Nghênh Tuyết cô nương, có gì nói thẳng” Lâm Thanh nhìn Lãnh Hạ đang mất kiên nhẫn, nhanh nhanh thúc giục.

Đùa sao, làm cô nương tức giận còn giữ được mạng không đây?

Nghênh Tuyết được cổ vũ, cắn răng nói: ” Nô tỳ nghe thấy bốn vị tỷ tỷ Mai Lan Trúc Cúc nói Vương gia tối nay muốn đi Âm Hương lâu, có hoa khôi Vũ Điệp bán đấu giá đêm đầu tiên, Vương gia nếu bị hoa khôi kia mê hoặc thì người phải làm sao a!”
Nàng nói một hơi xong ngẩng đầu nhìn Lãnh Hạ, thấy nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, lại vội vàng cúi đầu.
Biết nàng suy nghĩ vì mình, Lãnh Hạ cũng nguôi cơn tức.

Âm Hương lâu vừa nghe liền biết thanh lâu, Chiến Bắc Liệt đi thanh lâu hẳn có việc, ở chung mấy ngày nàng dù không thể hiểu hết nam nhân kia nhưng cũng đoán được không đơn thuần là mua vui, hắn tự cho mình cao quý, ẽ không thể cho phép bản thân bị thanh lâu nữ tử mê hoặc.
Trong mắt nổi lên vài tia hứng thú, thản nhiên nói: “Đã vậy, Lâm Thanh tối nay cùng ta đi xem”
Những lời này tựa như đùa vui, Lâm Thanh sợ run cả người, xong rồi xong rồi, nhìn tính tình cô nương, hoa khôi kia tối nay hẳn chết không biết bao nhiêu lần, sợ rằng cả Âm Hương lâu đổ vỡ tan tành.
“Vương phi…………” Nghênh Tuyết nhìn bộ dạng nàng không sao cả, khẩn trương còn muốn khuyên nữa.
Lãnh Hạ không để ý nhàn nhã vào phòng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK