Đại Tần hoàng cung, ngự thư phòng.
Lượn lờ khói nhẹ từ tiên hạc dâng lên, hương Long Tiên Hương cao quý tràn ngập trong phòng.
“Hoàng huynh, lúc này tân nương hẳn đã tới rồi.
Không có tân lang bái đường, phế vật công chúa kia khẳng định muốn khóc! Ai…….
Mỹ nhân rơi lệ, ta tốt nhất không gặp.”
Một thiếu niên mặc áo mãng bào máu tím từ bên ngoài vọt vào.
(lễ phục của quan lại Trung Quốc)
Thiếu niên khoảng 16 17 tuổi, đang ở trong ngự thư phòng này nhảy lên nhảy xuống, hưng phấn ko thôi, ngoài miệng nói ko thể gặp nhưng trong mắt lại tràn đầy trò đùa dai, trêu tức.
Đại Tần hoàng đế Chiến Bắc Diễn từ sau đống tấu chương chất cao như núi ngẩng đầu, nhìn thấy tam đệ Chiến Bắc Việt, day day huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Ngươi này, tính tình như thế này khi nào mới có thể sửa, còn Liệt vương đâu?”
Tuy là răn dạy nhưng ánh mắt lại ôn nhuận, ngữ ý mỉm cười, không khó nghe trong giọng nói ẩn chứa sủng nịnh cùng dung túng.
Chiến Bắc Việt nhếch miệng cười, ánh mắt vui sướng: “Nhị ca còn đang ở trong doanh trại, hắc hắc…….
Không biết buổi tối có trở về hay không?”
Chiến Bắc Diễn buông tấu chương trong tay, vẫy tay nói: “Đến, cùng ta chơi cờ”
Thái giám hầu hạ nhanh chóng ra ngoài lấy một bộ bàn cờ bạch ngọc, tay chân nhanh lẹ dọn cờ.
“A……….
ta sợ nhất chơi cờ” Chiến Bắc Việt khuôn mặt nhất thời lộ vẻ đau khổ, lê chầm chậm thân xác đến trước long án.
“Chơi cơ tu thân dưỡng tính, như vậy mới giúp ngươi thay đổi được tính nóng nảy hấp tấp” Chiến Bắc Diễn mỉm cười, lấy một quân cờ hạ xuống, động tác cao quý, tao nhã.
“Cùng hoàng huynh chơi cờ, ta xác định thua rồi.
Nếu có nhị ca tại đây ta sẽ ko sợ, kì nghệ của hắn chính là tìm khắp thiên hạ cũng không ra địch thủ.”
Nói xong liền hạ một quân cờ.
(kĩ thuật chơi cờ)
“Nếu biết như thế liền học hỏi nhiều, Bắc Liệt còn đang ở doanh trại?” Chiến Bắc Diễn khiêu mi.
“Đúng!” Chiến Bắc Việt hai mắt tỏa ánh sáng, liên tục gật đầu: “Nhị ca là cùng ngươi kháng nghị!”
Chiến Bắc Diễn lại hạ xuống một quân cờ, giận dữ nói: “Vệ quốc công chúa tuy rằng bị gọi là phế vật nhưng cũng là Tây Vệ đệ nhất mỹ nhân, Bắc Liệt đã hai mươi mà còn không cưới vợ, ngay cả thiên kim tiểu thư thân thiết cũng không có lấy một người, ta nếu không ép buộc không biết đến khi nào mới lập vương phi.”
Chiến Bắc Diễn rung đùi đắc ý: “Đó thực chất cũng ko có gì, nhị ca là Đại Tần chiến thần, nữ nhân có mà xua như xua vịt, ngươi còn sợ không tìm được vợ.
Cái ta muốn nói, chính là phế vật công chúa kia số mệnh thật tốt.”
“Vệ quốc lần này chiến bại nhét cái hòa thân công chúa đến, tự nhiên chỉ có thể gả cho huynh đệ chúng ta, mà hậu cung của ta a\~……..” Nói xong bày ra một bộ dạng cực kỳ đau đầu.
Chiến Bắc Việt cười ha ha : “Cái gì hậu cung? Cũng chỉ có một mình hoàng tẩu thôi, lời này nếu để hoàng tẩu nghe thấy, hoàng huynh chờ tối về quỳ chà xát y bản đi!”
Chiến Bắc Diễn lại căm hận nói: “Đây là cái thú vị của vợ chồng ta!”
“A! Như thế nào thua” Chiến Bắc Việt quát to một tiếng, nhìn thấy bàn cờ thảm hại, bĩu môi nén giận nói: “Hoàng huynh ngươi xấu lắm, hại ta không thể chuyên tâm.”
“Nước cờ dở!” Chiến Bắc Diễn cầm lấy tấu chương hung hăng vỗ đầu hắn, dặn: “Ngươi đi doanh trại một chuyến, để cho Bắc Liệt buổi tối về vương phủ động phòng.”
Chiến Bắc Việt vẻ mặt ko thể thảm hại hơn, hai tay ôm đầu cao giọng kêu r3n: “Hoàng huynh, như vậy không phải làm khó ta sao? Nhị ca ta làm sao có thể khuyên được!”
“Đã nói đây là thánh chỉ”
Trong Liệt vương phủ kiến trúc rộng lớn, đường nét mạnh mẽ, tường cao màu xám.
Toàn bộ vương phủ không có dòng nước nhỏ bé mềm mại uốn quanh, không có nhu nhược hoa cỏ, chỉ có núi giả cùng tùng bách xanh biếc, tư thế vươn lên thẳng đến tận trời, thẳng thắn hào phóng, tất cả lộ rõ tính cách Đại Tần chiến thần.
Lãnh Hạ nhìn như thản nhiên đi dạo, kì thực là âm thầm quan sát ám vệ bố trí trong phủ, ghi nhớ bản đồ vương phủ.
Thân là sát thủ đứng đầu thế giới, tuy rằng không có võ công của thế giới này nhưng sự nhạy bén với nguy hiểm thì người ở thế giới này không thể so sánh.
Nhĩ lực của nàng lợi hại, trong phạm vi trăm mét tất cả hơi thở mỏng manh tuyệt đối không thể qua mặt nàng.
Ví dụ như hiện tại, phía trước ẩn núp một ám vệ, Lãnh Hạ giống như trong lúc vô tình nhẹ nhàng liếc qua, trong lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán, nếu là chính diện giao tranh trong vòng ba chiêu có thể lấy tính mạng của hắn, nếu là đánh lén, ám sát lại dễ như trở bàn tay.
Đây là sự cảnh giáo cao độ của sát thủ, ở bất cứ thời gian địa điểm nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác, ở một hoàn cảnh mới, trước hết phải hiểu rõ mọi tai họa ngầm có thể xảy đến, cũng ghi nhớ bản đồ để lưu lại đường lui cho mình, phải đề phòng có kẻ bày mưu tính kế, mới có thể sinh tồn.
Ở tại vị trí cách Lãnh Hạ mười thước, dưới cây tùng, ám vệ đột nhiên lạnh sống lưng, rùng mình, hôm nay thật sự là quỷ dị, như thế nào đột nhiên lại lạnh như thế.
Mama dẫn đường ở phía trước Lãnh Hạ run rẩy, đối với chuyện ko bái đường mà trực tiếp mang nàng đi biệt viện thế này, công chúa kia dọc đường nửa câu oán hận đều ko có, đi lại cũng cực kỳ nhàn nhã, dường như mọi chuyện vốn nên như thế, mơ hồ ko thèm để ý.
Nhưng cảm giác sợ hãi nảy sinh là do ánh mắt tựa như dao nhọn kia vô cùng lợi hại, như chỉ cần có một chút gì đó biến đổi sẽ lập tức ra tay lấy mạng nàng.
Nàng ko biết làm sao lại có loại ý tưởng hoang đường này, chính là cảm giác nguy hiểm ko lúc nào ko quanh quẩn xung quanh, làm nàng sởn tóc gáy.
Đi hồi lâu, đến một tòa biệt viện, mama quay người lại thi lễ, cẩn thận nói: “Công chúa, nơi này chính là Thanh Hoan Uyển, mời người vào, buổi tối………”
Thanh Hoan Uyển, quả nhiên thực xứng, yên tĩnh vắng lặng, Lãnh Hạ chậm rãi đánh giá bốn phía, vừa lòng gật đầu, hiện tại nàng chính là cần một nơi như vậy, một hoàn cảnh vắng lặng không có người quấy rầy.
Không đúng, bên trong có người!
Nàng nghiêng tai lắng nghe, bên trong có bốn người, bước chân rất nhẹ, hô hấp cực ngắn, biết võ công, Lãnh Hạ cảm nhận được mùi son phấn, là bốn nữ nhân!
Quả nhiên, từ trong uyển đi ra bốn thị tì, đều khoảng 17,18 tuổi, hướng Lãnh Hạ cúi chào, cười nói: “Nô tỳ Thanh Mai, Thanh Lan, Thanh Trúc, Thanh Cúc tham kiến công chúa”
Lãnh Hạ nhướn mày, Chiến Bắc Liệt để bốn nữ nhân có võ công ở trong này, ngay cả một phế vật công chúa đều cẩn thận bố trí giám sát, điều này cho thấy tâm tư hắn cực kì kín đáo.
Nàng nói với mama kia: “Ngươi có thể đi rồi.”
Mama sửng sốt, lúng túng trả lời: “Công chúa, cái này…..
này ko hợp quy củ”
“Ta nói, ngươi có thể đi rồi” Nàng nói những lời này vô cùng thản nhiên lạnh nhạt, lại mong trong đó một loại khí lạnh làm cho người nghe được cảm giác nghiêm nghị, không dám không nghe.
“Này………này……..” Lời nói lắp bắp đã có phần run rẩy
“Cút!” Tiếng quát lạnh như băng vang lên, mang theo sát khí ko thể nghi ngờ.
“Dạ…..dạ……lão nô liền rời đi!” Mama thân mình nhất thời run lên.
Thật đáng sợ, ngay cả đối với Hoàng thượng đều ko có loại cảm giác áp bức đến nhường này……..Chỉ nhận thấy trên người Liệt vương gia, đó là từ chiến trường ngập máu sinh ra, mà công chúa này chỉ là một thiên kim ở nơi khuê phòng lại giống như Tu la đến từ địa ngục, quanh thân âm lãnh làm cho người khác từ đáy lòng rung động.
Đợi nàng đi rồi, Lãnh Hạ lạnh lùng nhìn bốn người thị nữ.
Mama là người trong cung sai tới, gọi mình là công chúa cũng có thể chấp nhận, nhưng các nàng là Liệt vương phủ tì nữ, không gọi vương phi, không quỳ lễ, rõ ràng là không đem nàng để vào mắt.
Lãnh Hạ nhẹ nhướn mi, trong mắt một tia sát khía chợt lóe, lướt qua các nàng đi vào phòng.
Trong phòng thật sự sạch sẽ, Lãnh Hạ xem xét mọi nơi thấy ko có vấn đề gì, trực tiếp vứt bỏ mũ phượng cùng trang sức, lên giường đắp chăn.
Ngủ!.
Danh Sách Chương: