• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nháy mắt nhìn thấy Bàn Tử kia, tôi có xúc động muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

Tôi thấy Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi cố gắng nhét cho mình một bụng cơm, vừa gắp đồ vừa mắng: "Hai tổ tông của tôi ơi, lúc "làm việc" không thể thu liễm một chút hả? Tôi đã lâu không có ngủ rồi, mẹ nó đến sáng vẫn còn gọi! Ngay cả phòng vệ sinh tôi cũng không dám đặt chân đến đấy, biết không?"
Tôi ngã ngồi trên cầu thang, mặt đỏ đến tận mang tai.

Mặt mũi Tiểu Tam gia tôi, sợ là cả đời cũng không dám ngẩng trước mặt Bàn Tử.
Tiểu Ca ngược lại làm như không nghe thấy, bỏ tạp dề bước lên lầu đem tôi ôm xuống, tôi cũng lười động đậy nên mặc kệ, chỉ có Bàn Tử bên dưới thở dài thường thượt.
Xuống dưới lầu, Tiểu Ca cư nhiên ngồi xuống, để tôi trực tiếp ngồi ở trên đùi y, ôm chặt tôi trong lòng.

Tôi lập tức xù lông giãy giụa nhưng bị y ấn trở về, nói một cách cực kỳ rõ ràng: "Cậu bây giờ ngồi ghế sẽ bị đau."
Thiên a, tôi tê liệt ngã trên bàn, Tiểu Ca thản nhiên cầm bát cháu lên múc một muỗng, thổi nguội rồi đút cho tôi.

Bàn Tử lập tức quăng đũa, đứng dậy dọn cơm mắng: "Hai người các cậu muốn kích thích tôi tới bao giờ, cứ chờ đó tôi sẽ ăn nghèo hai người cho mà xem." Nói xong muốn duỗi tay gắp đùi gà hầm trong tô, kết quả bị Tiểu Ca vững chắc đánh trở về: "Của Ngô Tà."
"Đệt mợ, không sống nổi nữa!" Bàn Tử nhai rau xanh rống to.

Tôi dứt khoát ngông nghênh ngồi trên đùi Muộn Du Bình để y đút ăn, tức chết anh Tiểu Bàn Tử.
Bỗng nhiên tôi phản ứng lại: "Bàn Tử! Sau anh lại ở chỗ này? Hôn lễ kia làm thế nào?" Lại liếc nhìn tay phải quấn băng gạt của Bàn Tử: "Đậu má, con cọp cái kia là anh cưới?!"
"Đánh rắm, cậu bỏ lại cho tôi một mớ hỗn độn, làm tôi phải giúp cậu chùi đít, Vương Cát thiếu chút nữa đã tức điên cậu biết không?"
"A?" Miệng há to của tôi bị Tiểu Ca nhét cho một miếng thịt gà, nam nhân nhà tôi làm đồ ăn cũng không tệ lắm.

"Vậy Vương Cát kia làm sao còn chưa đuổi giết anh?"
"Đệt!" Bàn Tử ăn xong một chén to lại đi bới cơm, "Bây giờ Vương gia còn đang bận tìm Hạt Tử kìa, nên bọn không có thời gian đi tìm chúng ta.

Bằng không cậu cho rằng vì cái gì hai người có thể yên yên ổn ổn ở đây lăn giường cả đêm?"
Tôi lại đỏ mặt, Tiểu Ca thổi thổi canh, hỏi: "Có phải Hạt Tử đi giết Lộc Lâm không?"
Bàn Tử ực ực uống canh, yên lặng hai giây: "Làm sao cậu biết được?"

Tiểu Ca xé chút thịt gà tiếp tục đút cho tôi, một bên nói: "Lộc Lâm ru rú trong nhà vài thập niên, lần này chuyện huyết thống hắn lộ diện, Hắc Hạt Tử muốn giết hắn nhiều năm, nhất định sẽ đến."
"Có phải cậu biết Hạt Tử sẽ làm loạn nên mới thả Thiên Chân đi?"
"Hạt Tử...!Hắn không phải đối thủ của Lộc Lâm." Tiểu Ca cuối đầu, sợ là đang nhớ tới hoàn cảnh khi đó.
"Tiểu Ca, không phải vẫn còn tôi ở đây sao? Chuyện trước kia không cần nghĩ, không cần nghĩ." Tôi nâng mặt y lên, "Tôi...!muốn ăn cánh gà."
"Ừm." Tiểu Ca nghe vậy hơi mỉm cười, nghe lời đi láy cánh gà, Bàn Tử kêu than: "Sống không nổi nữa!"
"Nhìn không được thì đừng ăn gạo nhà tôi, Tiểu Ca hiện tại là nuông chiều tôi, gia muốn thế nào thì như thế ấy."
Nghe đến đây Bàn Tử liền khóc trời khóc đất, đứng lên tiếp tục bới một bát cơm thật to, mẹ nó đã là bát thứ tư rồi đó được không?
"Bàn Tử, trước khi hy sinh anh nói rõ chuyện kết hôn với Vương Cát là sao đi?"
Bàn Tử ăn đồ ăn, chậm rãi kể rõ sự tình đêm qua.

Nói ngày hôm đó khi Hạt Tử đưa tôi ra cửa sổ, xoay người tiến vào phòng với Bàn Tử.

Bàn Tử vừa muốn mở miệng, người bên ngoài đã tới rồi.

Hắc Hạt Tử lập tức bắt lấy Bàn Tử ném thẳng hắn lên giường, sau đó chính mình cũng nhảy theo vào, giơ tay kéo màng xuống.
Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói như châu bạc của Lộc Lâm: "Cho mời Vương gia Cát gia."
Cửa mở ra, Vương Cát dẫn theo trưởng bối bước vào.

Vương Cát mang theo một thân mùi rượu tiến vào một bên giường, vương cổ tay trắng nõn ra cho Lộc Lâm: "Làm phiền Lộc tiên sinh, động thủ mau một chút."
Lộc Lâm hơi mỉm cười tiến lên rút ra hắc kim cổ đao, ngàn cân trọng lượng nằm trong tay lại như chẳng là gì.
"Tiểu Tam gia tay đâu?"
Bàn Tử bị Hắc Nhãn Kính gắt gao áp chế, nghe được những lời này Hắc Nhãn Kính câu lên khóe môi: "Bàn Tử, để tôi đây thành toàn cho anh lần này." Nói xong vặn tay Bàn Tử đưa ra ngoài.
Một câu này bị Vương Cát không sót một chữ nghe được, cả kinh quay đầu, nhưng Lộc Lâm bên kia đã giơ đao lên chém xuống, lưu loát sạch sẽ chém ra một đường máu.
Khi đao được lấy ra, màn trướng rơi xuống, Hắc Nhãn Kính hệt như vô thường* nằm ở trung gian giường.
*Vô thường trong cái chết, cũng là trong sự vô thường bất định.
"Lục Lâm, đã lâu không gặp a."
Lộc Lâm hơi ngạc nhiên, cười nói: "Đệ dệ, không nghĩ tới ngươi ở nơi này chờ ta."

Lời còn chưa dứt, thân mình Hắc Nhãn Kính lóe lên rút từ ống tay áo ra một đoản đao, sắc mặt như sương lạnh chém tới yết hầu Lộc Lâm.

Lộc Lâm ngửa đầu tránh thoát, đem đoản đao của Hắc Nhãn Kính đánh ra xa nửa đoạn, thân hình linh hoạt hệt thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi.
Hai người chỉ mất ba năm giây để ra tay, làm một đám người trong phòng ngây ra như phỗng, mấy cái lão nhân hai chân run rẩy chụm với nhau thành một đoàn, liên thanh gọi Lục gia.

Dưới lầu toàn Lục gia vén vạt áo rầm rầm chạy lên.
"Hắc Hạt Tử, ngươi cùng ta đánh nhau nhiều năm như vậy, thú vị sao? Ta đều đã buông xuống, ngươi còn cố chấp làm cái gì?" Lộc Lâm dùng đao cản lại đoản đao đánh tới của Hắc Nhãn Kính, mặt không đổi sắc nói.

Hắc Nhãn Kính thì lại hoàn toàn khác, khắp người trong ngoài đều bốc ra một cổ nộ hỏa.
"Lộc Minh còn thiếu một người chôn cùng."
"Ai nha nha, nơi này nữ nhi tình trường hai mươi mấy năm..."
Hắc Nhãn Kính rút lưỡi đao, hai thanh đao va chạm kéo ra tiếng vang chói tai và một chuỗi tia lửa, đoản đao trên tay lại đâm thẳng về phía cổ họng Lộc Lâm.
"Lộc Mai*, Lộc gia các ngươi chỉ còn hai người, vẫn còn muốn đánh đánh giết giết." Lục gia nói.
*Mai (霾, pinyin: mái) ở đây có nghĩa là sương mù, khói mù, mù mịt.
Gương mặt Hắc Nhãn Kính tràn đầy khí thế hung mãn, giơ tay khều kính râm: "Dù sao Lộc gia nhất tộc đều bị tôi giết sạch, không để bụng chuyện nhiều thêm một cái đâu." Nói xong liền đem kính râm tháo xuống.
Lục gia luống cuống, liếc thấy Bàn Tử trên giường liền gọi: "Bàn Tử, đi chắn đôi mắt hắn lại."
Tốc độ phản ứng của Bàn Tử tuyệt đối xứng ngang với động vật đơn bào, lại bằng vào một thân tiết tháo còn lại của bản thân, túm lấy sọt rác ở mép giường soạt một tiếng trực tiếp lao đến trên đầu Hắc Nhãn Kính, thuận thế nhảy qua làm một cái thái sơn áp đỉnh.
Nghe đến đây tôi không khỏi thầm nhủ trong lòng: Quá xấu xa.
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, tôi hỏi: "Nói như vậy Hạt Tử họ Lộc?"
"Ừm, kêu Lộc Mai, chính là Bắc Kinh PM 2.5 cái kia*, cậu nghĩ loại cha mẹ nào lại đặc tên này cho con mình?"
*Hụ hụ tui hong hiểu , câu nó là như dị nè: 就是北京PM2.5的那個, mọi người ai biết thì báo mình cái mình sửa nhé.
"Cha mẹ Hạt Tử không thích anh ta." Người vẫn luôn trầm mặc là Tiểu Ca đột nhiên mở miệng, đem tôi với Bàn Tử dọa giật nảy mình.
"Tại sao?" Tôi và Bàn Tử đều hỏi, Tiểu Ca xua xua tay nói: "Nói ra thì rất dài, trước hết nghe Bàn Tử nói xong đi, nói xong tôi sẽ giải thích cho hai người." Bàn Tử nghĩ lại rồi từ bỏ, nói tiếp.
Sọt giấy kia vừa ra, Lục gia lặp tức chạy lại, cách ở giữa hai người một chút.


Lộc Lâm thấy Hắc Nhãn Kính bị giữ lại, xoay người muốn đi ra khỏi cửa.
"Súc sinh, đứng lại!" Hắc Nhãn Kính tránh khỏi Bàn Tử, xốc sọt giấy ném về phía Lộc Lâm, Lộc Lâm thấy vậy hơi hơi mỉm cười, dịch bước chân, một tay đè chặt đôi mắt Hắc Nhãn Kính một tay mốc ra lọ dược màu đỏ ngăn trở nắm đấm của Hắc Nhãn Kính.

Lạ thay Hắc Nhãn Kính cư nhiên đã dừng lại.
"Đệ đệ, nếu ta ở nơi này mở mắt, ngươi biết sẽ chết bao nhiêu người đi, những người khác chết nhiều ít không quan hệ, nhưng ở dưới lầu kia có một người không chết được, ta nói không sai đúng không."
Hắc Nhãn Kính muốn động đậy, bị Lộc Lâm ngăn cản: "Đừng nhúc nhích, nếu ngươi động thủ, bình thạch lựu này ta sẽ bóp nát nó."
Hắc Hạt Tử rùng mình, lộ ra biểu tình chán ghét cực độ: "Làm sao ngươi biết?"
"Chuyện của ngươi, tự nhiên có người nói cho ta biết.

Hai ngày trước không phải được nâng đến Lục gia bên kia sao? Dược nghiện ăn đến phân lượng như thế này, bỏ không được, ngươi phải rõ hơn ai hết.

Dược hiện tại trên tay ta, chỉ cần ta mở ra cái năp này, vậy thanh danh Giải Tiểu Cửu gia liền bị hủy ngay tức khắc, ngươi thật sự không để bụng?".

||||| Truyện đề cử: 1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi |||||
Hạt Tử hàm răng nghiêng đến kêu keng két, nhưng cuối cùng vẫn thu tay, chậm rãi lấy kính râm ra tới đeo lên.
Bên dưới lầu, Giải Ngữ Hoa, một thân tơ lụa màu đen điểm chỉ đỏ, ngã người tựa vào chủ tọa Giải gia, vừa mạnh mẽ vừa yêu kiều, đôi mắt tinh sáng phi thường.

Lộc Lâm nhìn Hắc Hạt Tử lắc lắc đầu.
Lại nói những người kia trong phòng, già trẻ lớn bé đều hoảng cả lên, kinh động những người bên dưới ngẩng đầu lên nhìn.
Bàn Tử lúc này mới có thời gian xem xét Vương Cát được bảo hộ bên dưới, vừa cuối đầu nhìn, sắc mặt Vương Cát trắng bệch, đôi môi run rẩy trong gió khô nứt lại.

Bàn Tay đầy máu của Bàn Tử tự nhiên đang nắm lấy tay cô.
Đột nhiên nhặt được cái tiện nghi- Bàn Tử, nói không phải cố ý có quỷ mới tin.
Bên cạnh đó Bàn Tử kéo được Vương Cát, không nhìn được vẻ tức giận lại nhìn ra ớn lạnh thấu xương.
"Các người...!đừng để người khác đi lên...!Người chạy...!tôi...!sẽ bị bọn họ cười nhạo một đời." Vương Cát đã hoàn toàn hoảng sợ, nước mắt ở đôi mắt phượng đảo quanh nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống.
Bàn Tử trong vòng ba giây suy nghĩ, đưa ra một cái quyết định.

Quyết định này có lẽ không phải chính xác nhất mà là sai lầm nhất, nhưng tuyệt đối là một cái quyết định cứng rắn nhất.
Bàn Tử nhảy xuống giường, một chân đá nát ván cửa, ở trên lầu hai hét lớn: "Người già trẻ nhỏ tất cả nghe đây, đứng ở chỗ này chính là Bàn gia, A Cát của Vương gia các người tôi coi trọng, cướp!"
"Vương Bàn Tử, anh làm gì!" Vương Cát phía sau rốt cuộc phản ứng lại, nháy mắt nổi trận lôi đình, thuận tay tóm lấy hắc kim cổ đao chém về phía Bàn Tử.
Bàn Tử thất thanh: "Mẹ ối!" Lăn một cái tránh thoát.


Cổ đao chém vào tai vịn cầu thang, nháy mắt hủy đi phân nửa phiến cầu.

Nói cổ đao kia nặng cũng không sai, Vương Cát lúc nãy cậy mạnh không khống chế, theo đại đao ngã xuống dưới lầu.

Bàn Tử kêu lên một tiếng không tốt, nhanh chóng tiến lên ôm eo kéo lại, cuối cùng cả hai cùng nhau ngã xuống, dưới lầu bàn ghế rối tinh rối mù, Bàn Tử thân là một cái nệm thịt hảo hạng, Vương Cát trừ lửa giận công tâm thì toàn thân lông tóc vô thương.
"Vợ à, huyết thống cũng đã kết, muốn đánh muốn chửi hai vợ chồng chúng ta về nha đóng cửa rồi làm ha! Ai nha đệt!" Vương Cát túm lấy cái ghế đập qua phía Bàn Tử ngây tắp lự.
"Các ngươi quậy! Tiểu Tam gia đang ở đâu!!"
Bàn Tử dùng hết tất cả các hạng tuyệt kỹ đảo đấu, né tránh vô cùng tự nhiên, "Ngô Tà tên nhóc kia dám cùng gia đoạt nữ nhân, mới vừa bị tôi trói lại, Trương Khởi Linh khiêng đi Tây Hồ rồi! Vợ ơi, tôi so với tên nhóc Ngô Tà kia tốt hơn nhiều!"
Vương Cát tức giận đến phát điên, xốc mười mấy cái bàn ghế, thính yến lâu hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn.
Lục gia thở dài đi đến bên cạnh Lộc Lâm, đỡ trán nói: "Lộc Lâm này, ngươi vừa rồi không phải cùng ta nói không cần xen vào sao? Ngươi xem, ta cũng đã lão nhân hơn một trăm tuổi rồi, chịu không nổi mấy cái này."
Lộc Lâm cười khanh khách nói: "Ngươi chỉ cho ta xem mệnh Tiểu Tam gia kia có cứng hay không, ta lại thấy mệnh Bàn Tử kia cực kỳ cứng rắn, đủ để đè áp Vương Cát nhà của ngươi, không phải như vậy rất tốt sao? Nói ra chính là muốn chiết dương thọ của ta, ta cũng là lão nhân trăm tuổi rồi, còn sống được mấy năm đâu."
Lục gia nhìn trời cười khổ, cuối đầu xem trò hay dưới lầu, Vương Cát tàn nhẫn xuống tay đánh Bàn Tử, đám thanh niên Vương gia cũng quây quanh hắn.

Giữa vòng vây Bàn Tử trên dưới tung tay, ứng đối lưu loát, miệng không ngừng kêu: "Mưu sát phu quân a!" Dưới đài thân hữu Vương gia cũng đồng thanh cảm thán: "Thân thủ cô gia* rất tốt a."
*Đồng nghĩa với con rể.

Không nhất thiết phải chung huyết thống (Vd người làm) cũng có thể gọi "người con rể" đó là cô gia.
Đang lúc lẩn trốn thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe, Giải Ngữ Hoa lái một chiếc xe thể thao mui trần đậu ở trước cửa, Bàn Tử vèo một cái phóng lên trên xe, Tiểu Hoa dẫm chân ga, chở Bàn Tử phóng như bay rời đi, đã đi rất xa Bàn Tử còn gào lên một câu: "Vợ ơi!! Anh yêu em----!!!"
"Sau đó anh liền chạy đến chỗ tôi nơi này." Gương mặt tôi run rẩy nhìn Bàn Tử.
"Ừm, Bàn Tử tôi đã giúp cậu giải chuyện này, không cần đã tạ đâu."
"Hừ, còn Hạt Tử thì sao?"
"Chắc là lại chạy lung tung, Hoa gia đem tôi thả ở nơi này liền chạy đi tìm anh ta rồi." Bàn Tử nói xong vỗ vỗ cái bụng, chạy đến bên tủ lạnh tìm đồ uống.
Tôi ở trong lòng Tiểu Ca khẽ nhúc nhích, nghĩ đến Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử, trong lòng luôn có một cảm giác lo lắng không nói nên lời.

Nhưng sự tình cơ hồ đã có thể hạ màn, Bàn Tử cũng có thể hạnh phúc đón cọp mẹ về, tôi nằm trong lòng Tiểu Ca không kiềm được ý cười, toàn thân đều thả lỏng.
A! Tôi hoảng hốt, tại sao trước mắt tôi đột nhiên biến thành trần nhà?
"Ngô Tà! Ngô Tà!"
Giọng nói của Tiểu Ca làm sao lại trở thành ong ong như vậy? Anh cầm lấy tay tôi xem móng tay làm gì? Ánh sáng trước mắt đóng sầm lại, tôi mất đi ý thức..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK