Trong một khách sạn ở Bắc Kinh, tôi đứng trước tấm gương soi toàn thân, cầm lấy miếng ngọc trước ngực nhét vào áo sơ mi.
Tiểu Ca đứng ngay bên cạnh tôi, phát ngốc nhìn chầm chầm chiếc cà vạt đã thắt được một nửa của mình.
Bắc Kinh đầu thu, hôn lễ của Giải Ngữ Hoa.
Tiểu Ca vẫn xuất thần như cũ, tôi kéo y qua, giúp y thắt nốt chỗ cà vạt còn lại.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của y bất lực nhìn tôi.
"Ngô Tà, tôi đã tìm, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy hắn."
Tôi đặt hai tay lên má y, chụm lại: "Đừng suy nghĩ nữa." Kỳ thật, tìm được rồi thì có thể thế nào.
Thiếu gia Giải gia và thiên kiêm Hoắc gia, bên trên là kim đồng ngọc nữ mà trong lòng ai cũng biết rõ, bên dưới là mưa gió giang hồ hiểm ác.
Tôi và Trương Khởi Linh có thể bỏ xuống hết thảy, vô thanh vô tức ẩn cư trên lầu Tây Linh.
Nhưng Hoa nhi có thể sao?
"Tiểu Ca, theo tôi anh khổ sở sao? Cái gì cũng đều không còn."
Tiểu Ca lắc đầu: "Vốn dĩ tôi cũng chẳng có gì cả."
Tôi giúp y chỉnh lại cổ áo, trong lòng ê ẩm nghĩ.
Từ hơn hai tháng trước khi trở về từ Ngân Xuyên, trừ bỏ tìm kiếm Hạt Tử Tiểu Ca chưa từng rời khỏi tầng lầu nhà tôi, ban ngày cùng tôi bận rộn chỗ cửa hàng, ban đêm lại cùng tôi ngủ ở bên gối, không có việc gì thì dựa người bên cửa sổ xuất thần, yên tĩnh giống như một gốc cổ thụ.
"Đi thôi, tôi nghe được tiếng Bàn Tử ở dưới lầu kêu rồi."
Tôi nhìn Tiểu Ca, cẩn thận giúp y chỉnh lại mái tóc, đẩy cửa ra bước xuống dưới lầu.
"Hai tên nhà các cậu tối qua lăn giường tới mấy giờ đấy hả.
Vợ con tôi còn ở dưới lầu chờ các cậu kìa.
Mỹ đức kính già yêu trẻ của Trung Hoa chúng ta bị các cậu đem đi xào rau hết rồi à?"
Sáng sớm đại sảnh khách sạn không một bóng người.
Bàn Tử dựa lưng vào cửa nhà, không cố kỵ phun lời vô nghĩa nhưng lại thần kỳ xua tan những dấu vết tối tăm của buổi sớm.
Tôi nhìn hắn bên trên mặc Givenchy* bên lại dưới mặc Baleno**, nhịn không được mỉm cười.
Không biết vì sao, tôi bước lên trao cho hắn một cái ôm chặt.
Hôm nay là ngày kết hôn của Giải Ngữ Hoa.
*Givenchy là thương hiệu cao cấp đến từ Pháp, nổi tiếng với phong cách thiết kế sang trọng và ấn tượng, mang đậm tinh thần và bản sắc thời trang Ý.
**Baleno là một thương hiệu quần áo có trụ sở tại HongKong, được ra mắt tại HongKong năm 1981.
Bàn Tử đẩy tôi ra, xua tay ý bảo tôi mau lên xe.
Tôi kéo cửa ghế sau ra, không nhịn được cười ra tiếng: "Đệt mẹ, Bàn Tử."
Chỉ thấy hàng ghế ba người ngồi phía sau, Vương Cát ngồi ở giữa còn hai bên là gối bông chất đống, đao thương bất nhập.
Vương Cát không thể động đậy bất đắc dĩ mỉm cười với tôi.
"Tôi đệt em gái anh Bàn Tử, có ai biến thái như anh không? Tiểu gia ngồi ở chỗ nào giờ? Thật là!"
"Ai mẹ nó kêu cậu ngồi ở phía sau đâu? Vạn nhất đè trúng vợ con tôi thì làm sao giờ? Cậu còn không lên phía trước ngồi trong lòng Tiểu Ca nhà cậu à??"
"Thả rắm gì vậy!"
Tiểu Ca nghe hai chúng tôi nói chuyện, gương mặt tràn đầy hắc tuyến.
Đột nhiên tôi phát hiện tầm mắt y chuyển động, cả người khẳn trương lên.
Thói quen nhiều năm làm tôi phản xạ có điều kiện nhìn theo ánh mắt của y.
Một bóng dáng cao gầy từ dưới bậc thềm khách sạn chậm rãi đi tới.
Người nọ tôi chưa từng thấy qua, dáng người cao cao gầy gầy cùng làn da trắng đến gần như trong suốt và mái tóc màu nâu nhạt nhòa, phản phất có thể nhìn xuyên thấu qua.
Một chiếc áo sơ mi thanh lịch và quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài, đôi tay cắm trong túi quần với chiếc đồng hồ đắc tiền lộ ra trên cổ tay.
Trong đôi mắt khép hờ của người nọ không lộ ra một tia sinh khí.
Tiểu Ca vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người đó, hiển nhiên là đang từ trong ký ức tìm tòi người này.
Một chiếc xe ở bên cạnh chạy tới hung hăng bấm còi, nhưng người nọ chỉ lười biếng quay đầu, dưới tiếng còi xe chói tai, cúi đầu từng bước đi đến dừng trước mặt Tiểu Ca.
"Trương Khởi Linh, tôi là An Thần."
Nghe được cái tên đó Tiểu Ca giống như bị điện giật toàn thân run lên, tôi và Bàn Tử hai mắt nhìn nhau, đều không có nói chuyện.
An Thần cúi đầu, tựa như câu nói vừa rồi đã làm hắn kiệt sức.
Vài giây sau mới ngẩng đầu lên nói: "Có chuyện rồi."
Tiểu Ca không hề nghĩ ngợi xoay đầu nói với tôi và Bàn Tử: "Các cậu đi trước!" Lúc này, An Thần đã lê bước chân đi về quán cà phê đối diện khách sạn.
Tôi và Bàn Tử trao đổi ánh mắt với nhau, mà Tiểu Ca đã xoay người đuổi theo An Thần.
Bàn Tử nghĩ ngợi rồi làm cái dấu tay với tôi, xong xuôi hắn ngồi vào bàn điều khiển.
Tôi nhìn theo Tiểu Ca, từ rất xa nhìn bọn họ ngồi trên sofa cách tấm cửa kính.
An Thần thuần thục gọi người phục vụ, thong dong gọi món.
Tôi ngồi dựa vào ghế phụ, cửa xe đóng lại nhưng tầm mắt tôi chưa từng rời khỏi hai thân ảnh kia.
"Đừng nhìn nữa, người nọ đến hẳn là vì chuyện của Hạt Tử." Âm thanh Vương Cát vang lên từ phía sau.
"Vì cái gì chứ?" Tôi quay đầu đi.
"Trên người hắn có một cổ mùi hương, giống mùi thuốc lá trên người Hạt Tử."
"A?"
"Mùi khói thuốc trên người Hạt Tử là của Miến Điện, một loại thuốc lá xưa cũ.
Trên người người nọ toàn là thứ mùi này, hẳn đã ở bên cạnh Hạt Tử ít lâu."
Tôi ngẩn người, trong đầu không ngừng xoay chuyển tìm manh mối.
"Đi thôi." Bàn Tử nhấn chân ga, "Còn không đi thì không kịp màn khởi đầu đâu."
"Trước tiên chúng ta đến gặp Giải Ngữ Hoa và Tú Tú đã.
Hôm nay đãi một bữa lớn ở phía bắc, mặc kệ thế nào cũng phải đến kịp trấn trụ.
Ngô Tà, cậu chuẩn bị sẵn điện thoại đi."
Xe chậm rãi khởi động, tôi gật gật đầu nhìn Vương Cát qua gương chiếu hậu, trên đầu vai cô là một con Garfield* thật lớn, hết sức buồn cười song lại vô cùng hạnh phúc.
*Garfield là một bộ truyện tranh được nghiệp đoàn bảo hộ phát hành hàng ngày của tác giả Jim Davis.
Nó ghi lại theo thời gian cuộc đời của các nhân vật Garfield, một con mèo mướp, chủ của nó, Jon Arbuckle, và con chó, Odie.
Theo Wikipedia.
Nơi chọn diễn ra hôn lễ là một hội quán quang cảnh rất được, Bàn Tử dừng xe ở nơi cách gần cửa ra nhất, sau đó hắn bước xuống xe vòng ra ghế sau mở cửa "đào" Vương Cát ra ngoài.
Tôi nhìn di động trong tay một chút, vẫn không chút động tĩnh.
Còn rất sớm, trước cửa vẫn chưa có một vị khách nào.
Ảnh cưới của Hoa nhi và Tú Tú đặt trước cổng, nhưng không một ai trong ba chúng tôi nhìn vào.
"Hoa gia ở ban công lầu hai, còn Tú Tú thì đang ở phòng thử đồ."
Vì thế ba người chúng tôi tách nhau ra, Bàn Tử đỡ Vương Cát đi tìm Tú Tú, tôi lên lầu hai tìm phòng của Tiểu Hoa.
Trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái ghế dài đặt dưới ánh nắng.
Hoa nhi mặc bộ lễ phục màu trắng nặng nề nằm ngủ trên ghế dài.
Trên bàn trà, đặt một lọ Huyết Thạch Lựu chưa mở.
Ngay lặp tức da đầu tôi trở nên tê dại, không chút nghĩ ngợi bước đến cầm cái lọ lên.
Bàn trà bị tôi va phải run động, chiếc tách cũng không cẩn thận rơi xuống nền đất.
Tiểu Hoa bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn tôi.
"Ngô Tà?"
Tôi không nói hai lời nâng tay muốn đem cái lọ trong tay quăng ra ngoài cửa sổ.
Hoa nhi bật khỏi ghế đẩy ngã người tôi, hai người chúng tôi nặng nề ngã ra thảm.
Hai người chúng tôi không phát ra tiếng đánh nhau vài quyền, Hoa nhi canh chuẩn thời cơ đấm hai cái vào mặt tôi, tôi bị tên không muốn sống này đấm cho sao bay đầy đầu.
Sau đó Hoa nhi vặn tay tôi ra, dùng đầu móng tay nhòn nhọn đem vật trong tay tôi moi ra ngoài, để lại vệt máu thật sâu.
Tôi giãy giụa mắng: "Cậu đừng có uống thứ này nữa!"
"Đừng cử động!"
"Hạt Tử đã liều mạng giúp cậu cai nó đấy!"
"Đừng nhắc hắn với tôi!"
Trong phòng yên tĩnh lại, Hoa nhi ngồi trên mặt đất đối diện với tôi, đôi tay gắt gao ôm chặt bình Thạch Lựu.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có âm thanh cẩn thận hỏi: "Hoa gia, bên trong có chuyện gì?"
"Cút!" Hoa nhi gắt giọng quát, bên ngoài lặng ngắt như tờ.
Hoa nhi đứng lên, lau mặt, cẩn thận đem Huyết Thạch Lựu bỏ vào túi áo trước ngực.
Lạnh lùng nói: "Đã đến giờ, xuống dưới tiếp khách với tôi."
"Giải Ngữ Hoa!" Tôi đứng lên ngăn cậu ấy lại: "Bộ dạng này của cậu thì kết hôn cái gì?"
Hoa nhi dùng chân đá ngã bàn trà: "Vì sao không kết? Vì bảo vệ Giải gia này, cậu cho rằng tôi chưa từng làm gì sao? Kết hôn thì đã là gì? Còn có, tôi không giống các cậu, cậu cùng cái tên họ Trương kia, tôi thấy, các người cứ ở trên cái lầu đó làm con rùa rúc đầu cả đời đi."
Tôi vung một quyền đấm vào mặt Hoa nhi, Hoa nhi không rên một tiếng ngã khụy trước bàn trang điểm, muôn màu phấn son làm ô uế bộ lễ phục trắng tinh.
Hoa nhi đứng lên, nhìn bộ quần áo rồi lại nhìn tôi, không nói một lời xoay người đẩy cửa bước đi.
"Người đâu!? Đến thay bộ lễ phục mới cho tôi!" Một vài cô gái hoảng hốt chạy đến để thay quần áo và trang điểm.
Tôi một người đứng ở phía sau nhìn bọn họ lúc lâu, ngay khi nhìn thấy bờ vai gầy yếu của Tiểu Hoa lúc trút bỏ bộ lễ phục, trong lòng tôi chùng xuống.
Xoay người đẩy mạnh cửa bước đi, bỏ mặc tất cả âm thanh lớn nhỏ bên người Hoa nhi.
Ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy Tú Tú đang mặc trên người chiếc váy trắng như tuyết, trắng đến mức làm mắt tôi đau xót.
Tôi không cất tiếng chào, một mình đi đến lễ đường trống rỗng, từ lúc một mình ngồi đến khi khách phòng đầy ấp người.
"Ngô Tiểu Tam gia, chỗ ngồi của ngài ở bên này."
Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhìn người phục vụ ăn bận trang nghiêm chỉ về vị trí của tôi.
Tôi lấy di động trong túi ra, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Tẩu thuốc quý giá yên vị trên đầu ngón tay thô ráp của chú Hai, không phải phải loại người nào cũng có thể tươi cười bước đến chào hỏi ông ấy.
Vị trí bên cạnh là chỗ ngồi của Vương Cát bị bỏ trống, một vài trưởng lão Trương gia được mời an tọa, bên cạnh Tiểu Ca lại chẳng thấy đâu.
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn chú Hai một lát, phát hiện chú cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc đến mức làm người ta lạnh người, điều đó khiến tôi nhớ đến Chúc Lang.
Tôi sợ hãi cúi đầu, lời nói của Hoa nhi vang lên bên tai: Hai con rùa rúc đầu chỉ có thể trốn trên lầu Tây Linh.
"Trương thái gia, hôm nay Trương Khởi Linh không có mặt sao?"
Ba chữ kia làm tôi giật mình, chỉ nghe Trương thái gia đó hàm hồ trả lời: "Thân tâm kiệt quệ, trọng trách không thể gánh.
Đương nhiên là sẽ có ngày bầu chọn lại, đi hay ở, cứ tùy hắn thôi." Khi nói lời này lão dùng đôi mắt lờ đờ nhìn về phía tôi, tôi thấy ghê tởm, đứng dậy muốn rời đi nhưng bị chú Hai ngăn cản.
"Ngô Tà, đến chào hỏi Trương thái gia một tiếng đi."
Tôi sửng sốt đôi chút, trong miệng như nuốt phải ruồi bọ chuẩn bị gọi một tiếng a công* thì nắp tách trà trong tay chú Hai lại leng keng vang lên: "Trương thái gia, tinh thần ông xem ra rất tốt.
Có điều lần trước mối làm ăn bị Tiểu Cửu gia đoạt mất, không biết đã thu hồi lại hay chưa?"
*Tiếng Phúc Kiến, cũng có người gọi là gia gia- ông nội- 爷爷.
Một cách gọi thể hiện sự kính trọng đối với những người lớn tuổi.
Sắc mặt lão già trở nên xanh mét, há miệng thở dốc nhưng lại bị đôi mắt giống như ác lang của chú Hai tôi ép ngược trở về, khiến cho cơ bắp trên mặt lão co giật không ngừng.
Chú Hai dùng tách trà che miệng, âm thanh không lớn không nhỏ nói với tôi: "Ngô Tà, bất luận là ai đánh mắng con, con đều phải phản kích trở lại.
Bằng không, hắn mắng được lần một thì sẽ có lần thứ hai.
Ta đã dạy con rồi, lẽ nào con đã quên."
Lời này giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi nắm chặt đôi tay, không nhúc nhích chống đỡ trên bàn.
Đèn trong lễ đường vụt tắt, sau đó âm nhạc ầm ĩ vang lên.
Bàn Tử cùng Vương Cát trở lại, ấn tôi ngồi vào trên ghế.
Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt bàn, bên trên sân khấu đối với tôi như là một thế giới khác.
Đầu tôi rối như ma không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trên đài bỗng dưng rầm rầm ồn ào.
Bàn Tử nắm hai bả vai kéo tôi tới: "Chúng ta đi xem sao." Tôi gấp gáp nhìn về phía đài cao, chỉ thấy thân ảnh Hoa nhi ngã nhào vào tháp rượu vang, bất tỉnh nhân sự.
Phòng hóa trang, Hoa nhi chống đầu ngồi trước bàn trang điểm, dưới chân rơi rụng đầy thức ăn, Bàn Tử đứng phía sau cậu ấy tức giận mắng: "Giải Ngữ Hoa, hôm nay cậu đến đây là để làm mất mặt đúng không? Ba ngày không ăn cậu còn đi lên thể hiện cái gì, bắc thành già trẻ lớn bé đều ngồi bên dưới nhìn kìa.
Từ đầu tôi đã nói cậu là cái tên đàn bà không đứng nổi trên hai chân, cậu cố gắng thể hiện tốt một chút thì sẽ chết à?"
Bàn Tử mắng đủ rồi thì kéo cửa phòng bước ra ngoài hô to: "Mang một đĩa khác vào đây cho tôi! Con mẹ nó Hoa gia gia cậu phải ăn cho tôi!" Người bên ngoài vội vàng chạy đến đưa khay thức ăn, Bàn Tử cầm lấy quăng đến trước mặt Hoa nhi: "Con mẹ nó cậu mà xốc đổ nữa thì đời này đừng có gọi ông là bạn bè!"
Hoa nhi quay mặt sang một bên, Bàn Tử chỉ thẳng vào mũi cậu ấy mắng tiếp: "Nếu không buông bỏ được cái tên tàn phế kia, ngay từ đầu cậu cứ việc đi tìm hắn đi!"
"Ai nói hắn tàn phế?" Hoa nhi ngẩng đầu.
"Hai mắt đều đã cho cậu!"
"Bàn Tử!" Tôi gọi Bàn Tử, nhưng Hoa nhi đã đẩy ghế đứng lên, sau đó lại lảo đảo ngã xuống.
"Mang tôi đi tìm hắn!" Hoa nhi hét lên, lại như cũ không đứng dậy nổi.
"Kết hôn, cậu còn tính làm hay không?" Từ phía sau, một thanh âm trầm thấp đến mức khiến người ta rùng mình vang lên.
Tú Tú một thân lễ phục đứng ngoài cửa, mà nơi âm thanh phát ra là ở phía sau Tú Tú, từ một bà lão với mái tóc bạc trắng.
Tôi và Bàn Tử nhìn, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy trước mắt hoa lên.
Là Hoắc lão thái thái.
Hoa nhi cũng nhìn đến ngốc.
"Người đâu, đến giúp Hoa gia thay quần áo." Trong giọng nói của Hoắc lão thái thái đè nặng cổ tức giận, hai tiểu cô nước bước chân xập xệ chạy vào đỡ Hoa nhi đứng lên.
Bàn Tử nhìn nhìn hai bên, hạ thấp tay đứng cách Hoắc lão thái thái không xa dè dặt nói: "Lão thái gia, đi ra ngoài như vậy liệu có ổn không?"
Hoắc lão thái thái ngẩng đầu, dọa Bàn Tử rụt cả đầu lại: "Còn có thể mất mặt thêm được nữa?" Nói xong Hoắc lão thái thái gõ quải trượng đầu rồng xuống mặt đất, bước chân như núi rời đi.
Lúc đi ngang qua tôi, bà còn không quên liếc tôi một cái: "Bè lũ xu nịnh." Thanh âm và ánh mắt kia tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, giống như chất độc thấm ngầm vào mạch máu của tôi.
Trong lòng tôi nghẹn lên dòng khí đau đớn khó nói và cảm giác ghê tởm.
Lời nói của chú Hai vang lên bên tai tôi: "Có ai đánh mắng con, phải phản kích trở lại.
Bằng không có lần một sẽ có lần thứ hai." Tôi xoay người, sau đó người chủ trì vội vàng chạy đến nói với tôi: "Quần áo đã thay xong chưa? Cần có người đến giúp đỡ, cậu lại đây giúp đọc diễn văn đi, bằng không đám cưới này liền xem như xong."
Lòng tôi thầm nói xong là xong như thế nào, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy lên trước lễ đài, cũng không biết ai đã nhét cái microphone vào trong tay tôi.
Dưới đài đang nhốn nháo đầy âm thanh hỗn loạn nhìn thấy tôi thì yên lặng một chút, ngay sau đó lặp tức đổi thành một kiểu nhốn nháo khác, âm thanh ồn ào hỗn loạn cộng thêm tiếng cười hi hi ha ha thích thú.
Người chủ trì buổi lễ khéo léo hướng về bên dưới cho một tràng vỗ tay thưa thớt, nhưng tôi chỉ nghe được tiếng cười hi hi ha ha không dứt, càng nghe lại càng rõ ràng, nội tâm tôi chậm rãi bốc lên ngọn lửa, càng cháy càng dữ dội.
"Xin chào tất cả mọi người, Ngô gia Tiểu Tam gia đọc diễn văn."
Tiếng vỗ tay và tiếng cười của khán giả vang lên từ dưới đài, tôi đưa micro che miệng, cảm nhận cơ thể nóng lên như bốc cháy.
"Chào mọi người...!Tôi là Ngô Tà, bạn của Giải Vũ Thần và Tú Tú..." Dưới đài phảng phất có vô bàn ánh mắt cười cợt nhìn tôi chằm chằm, tôi tìm được rồi, đôi mắt lạnh lẽo nhất.
Hoắc lão thái thái, nhìn tôi như thể nhìn một khối xác chết.
Tôi cảm thấy số máu trong người mình sôi sục, rốt cuộc đốt lên tới yết hầu.
"Các vị dưới đài, già mà không biết xấu hổ." Buột miệng nói ra lời này, âm thanh dưới đài liền yên tĩnh.
"Các người hôm nay đến đây là để xem kịch sao? Giải Ngữ Hoa diễn xướng, các người là ai cũng không có tư cách xem thường."
Mấy lão nhân dưới đài mặt mài ai nấy cũng đều trở nên xanh mét, chỉ có chú Hai của tôi, ông ấy đang nhìn tôi, trên gương mặt biểu lộ rõ nét tươi cười, không những thế mà cười còn càng ngày càng rực rỡ.
Tôi cười khổ một chút, chỉ về phía ông cụ Trương vừa rồi: "Nói ông đấy cái tên họ Trương kia.
Hai ngày trước cửa hàng bị Hoa gia làm cho lung lay sắp đổ, cái rắm cũng chẳng dám thả.
Ông hèn nhát thành như vậy, con ông có phải thân sinh của ông không đấy?"
Sắc mặt Trương lão thái gia biến thành màu gan heo, dưới đài yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Trong tịch mịch lại vang lên một âm thanh vô lại: "Đương nhiên không phải, con lão là con tôi sinh đấy." Tràng ttiếng cười ầm ầm vang lên, sau nó chính là Vương Bạc Hóa hai chân vắt chéo, cầm điếu thuốc miệng cười cuồng dã.
Trương thái gia tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không hạ được mặt mũi người ta liền quay qua hướng ghế Vương gia: "Vương Nhị gia, ông cứ như vậy mặc kệ hắn?"
Cha Vương Bạc Hóa ngẩng đầu phun ra làn khói thuốc, thong dong nói: "Hắn là con hoang ta sinh riêng, hắn ngủ với vợ ai ta chưa bao giờ quản."
Sau đó dưới đài lại cười ầm một trận, Trương lão thái gia thật sự không ngồi được nửa, run rẩy đứng dậy kêu người trở về nhà.
Tôi chỉ tay vào lưng ông ta, hét lớn hết cỡ vào micro: "Lão vương bát lông xanh ông đừng có đi! Lão tử mẹ nó còn chưa nói xong!" Nét mặt tươi cười của chú Hai tôi đem lão túm chặt.
Tôi nổi trận lôi đình, mở miệng liền mắng: "Ông mẹ nó nghe cho kĩ, một giây Trương Khởi Linh làm thịt cả nhà ông, Ngô gia Ngô Tiểu Tam gia tôi đây sẽ đến giúp ông nhặt xác! Chuyện tôi và Trương Khởi Linh không có gì phải giấu, hôm nay khiến các người không biết cũng phải biết, ai mẹ nó dám lấy chuyện này ra bỡn cợt, lão tử sẽ đem ngươi nhét trở lại vào bụng mẹ ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt dưới đài đã không ngừng vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ, Trương lão thái gia không biết nói cái gì, run người được thủ hạ đỡ rời đi.
Chú vỗ tay hướng về phía Hoắc lão thái thái nén cười mời điếu thuốc.
Hoắc lão thái thái cũng mỉm cười, mắng một câu nhận thuốc.
Chú Hai tôi vẫn mỉm cười, nói: "Còn kém chú Ba nó năm đó nhiều lắm."
Tôi nhìn khán giả dưới đài vẫn còn tán thưởng, thầm nghĩ xong rồi, này mẹ nó đều là một lũ lưu manh trong lưu manh.
Bỗng nhiên tôi liếc thấy Tiểu Ca đang đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn tôi.
Những lời vừa rồi, đều bị y nghe thấy hết.
Không đợi tôi nói chuyện, Vương Cát đã từ trong hậu đường chạy ra, trong tay còn cầm theo di động nhanh chóng bước tới kéo tôi xuống, mà bên dưới vẫn tiếp tục ồn ào.
Bước xuống đài, Vương Cát vội vàng giữ chặt tay tôi: "Đưa Giải Ngữ Hoa đi, đi tìm Hạt Tử, mau!"
Tôi vừa đi vừa chạy: "Sao lại thế này?"
Vương Cát mở to mắt: "Đôi mắt Hạt Tử được cứu rồi."
Hai chúng tôi vọt tới trong phòng thử đồ thì đụng phải Bàn Tử* vừa bước ra, một tay hắn cầm điện thoại, một tay xách theo Giải Ngữ Hoa đang không ngừng giãy giụa.
Hỏi: "Hạt Tử hắn ở đâu?"
*Gốc là Hạt Tử nhưng chắc do tác giả nhầm lẫn nên mình xin phép sửa lại.
Từ chỗ rất xa vang lên tiếng nói của Tiểu Ca: "Cửa sau!" Chạy đến nơi, xe của Bàn Tử đã đổ ở đó.
Bàn Tử đem Vương Cát và Hoa nhi nhét ở ghế sau, tôi thì trèo lên ghế phó lái, chỉ thấy Tiểu Ca đã leo lên một chiếc xe thể thao khác đổ ở phía trước, lái xe là một người đàn ông mái tóc sáng màu.
Hoa nhi vừa nhìn thấy bóng dáng người nọ, nhảy dựng lên muốn vọt đi qua nhưng bị Bàn Tử ngăn lại.
Hai chiếc xe phóng như bay lao đi.
"Chuyện này là sao?" Tôi quay đầu lại hỏi Vương Cát, người vẫn luôn nhắn tin từ nãy đến giờ.
"Lộc Lâm chết rồi."
"Hả?" Tôi và Hoa nhi lắp bắp kinh hãi.
"Lúc sắp chết hắn đã đem đôi mắt để lại cho Hạt Tử."
"Đôi mắt của Hạt Tử rốt cuộc làm sao vậy?!" Hoa nhi hung hãn giữ chặt vai của tôi.
"Ở đấu, cho cậu thiêu." Bàn Tử không chút lưu tình nói thẳng.
Hoa nhi há to miệng, ngã ngồi ở trên ghế, đôi tay cậu ấy che lấy miệng mình, phảng phất tôi dường như có thể nghe được tiếng trái tim cậu ấy nhảy lên từng hồi.
"Vậy Hạt Tử đang ở đâu, hắn đang ở nơi nào?"
Vương Cát chỉ về chiếc xe phía trước: "Ở trong nhà của An Thần." Chiếc xe phía trước chạy nhanh như không muốn sống nữa, Bàn Tử miễn cưỡng đuổi theo sau.
"An Thần là ai?" Âm thanh Hoa nhi cứ như kẻ điên.
Mấy người chúng tôi không ai tiếp lời cậu ấy, xe di chuyển, cuối cùng dừng trước một ngôi biệt thự.
Hoa nhi kéo cửa xe chạy xuống.
Phía trước, Tiểu Ca và An Thần cũng nhanh chóng xuống xe.
"Hạt Tử đâu?" Tiểu Hoa hỏi An Thần, An Thần đặt ngón tay trên miệng, tỏ ý im lặng.
"Hai tháng, hắn chưa từng gặp mặt ai." An Thần chậm rãi nói, dùng đôi mắt tinh tế nhìn vào Tiểu Hoa, lại tựa như không nhìn cái gì cả.
"Đưa tôi đi gặp hắn." Tiểu Hoa cắn răng nói, tôi và Bàn Tử tiến lên giữ cậu ấy lại.
An Thần xoay người thong dong đẩy cửa, mang chúng tôi lên lầu hai.
Cửa phòng nửa mở, An Thần dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ về một hướng.
Hoa nhi đẩy tất cả ra, một mình chậm rãi đi qua.
Hạt Tử ngồi dưới ánh mặt trời, hắn mặc trên người bộ đồ thuần đen, trông thật già nua tiều tụy.
Băng gạt che đi hốc mắt trống rỗng, trên cổ tay và mắt cá chân gầy yếu là xiềng xích nặng nề.
Nghe được âm thanh mở cửa Hạt Tử ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại quay đầu ra cửa sổ, nhìn không thấy người.
Hoa nhi cẩn thận đi qua, khụy gối trước mặt Hạt Tử.
"Hạt Tử." Giọng nói Hoa nhi khàn khàn, Hạt Tử bỗng nhiên đứng dậy, làm cả bàn lẫn ghế ngồi rung động.
Hoa nhi nhảy dựng lên, ôm lấy Hạt Tử.
"Hạt Tử..." Tếng Hoa nhi bật khốc nức nở vang ở bên tai Hạt Tử nhưng hắn vẫn sửng sờ không nhúc nhích.
Một lát sau hắn mới run rẩy nâng đôi ôm lấy thân mình gầy gò của Hoa nhi.
Không tiếng động vùi đầu vào vai cậu ấy.
Mấy người chúng tôi lắng nghe tiếng khóc xé lòng của Hoa nhi, thẳng đến khi An Thần tiến lên, lấy ra một cây kim tiêm đánh vào bả vai Hạt Tử.
Hạt Tử rên lên một tiếng, mềm oặt ngã vào lòng Hoa nhi.
"Ngươi làm gì?" Hoa nhi liều mạng bảo vệ thân thể Hạt Tử, An thần lại không trả lời, cúi người đem xiềng xích trên người Hạt Tử cởi bỏ.
"Đưa hắn đi, chậm nữa sẽ không kịp."
Hoa nhi một tay đẩy An Thần ra làm hắn nặng nề ngã xuống trên bàn trà, ánh mắt Hoa nhi phát ra ánh lửa giống hệt Tu La.
Bế Hạt Tử lên, không hề quay đầu bước xuống dưới lầu.
Tôi chạy đến nâng An Thần dậy nhưng hắn lại đẩy tôi ra, một người ngồi trên mặt đất không có lấy một tia biểu tình.
Sửng sờ trong chốc lát rồi hắn đẩy đẩy lưng tôi, ý bảo tôi mau xuống lầu.
Lòng tôi cũng nóng như lửa đốt, vỗ vỗ hắn, đứng lên chạy vội xuống lầu.
Dưới lầu, Hoa nhi đang đặt Hạt Tử vào ghế sau, Vương Cát đã lên phía trước ngồi cùng Bàn Tử, để Bàn Tử đưa cả bọn đi đến sân bay.
Hạt Tử được Hoa nhi ôm trong lòng ngực, nửa hôn mê mơ hồ nói cái gì đó, nghe được giọng của tôi, hắn giữ tôi lại thấp giọng nói bên tai tôi: "Lên lầu tìm An Thần, tôi đi rồi cậu ấy sẽ chết."
Tôi như nghĩ tới cái gì đó, xoay người hướng trên lầu hai chạy đi.
"An Thần!"
Trong căn phòng trên lầu, An Thần an tĩnh nằm ở vị trí vừa rồi của Hạt Tử, một cái chủy thủy nho nhỏ cắt đứt động mạch cổ, máu tươi bắn ra giống như vườn hoa dưới ánh mặt trời.
Thần sắc hắn ảm đạm và đôi mắt mịt mờ nửa mở, tựa như nhìn theo hướng Hạt Tử rời đi, lại tựa như không nhìn về cái gì cả.
Trưa hôm đó, Hạt Tử được đưa đến Vương gia.
Sau đó, có người nói với chúng tôi.
Buổi sáng ngày hôm đó, Lộc Lâm được phát hiện đã chết ở bên giường Lục gia, trong hốc mắt trống rỗng và đôi mắt ấy đã hoàn hảo chạy đến bình thuốc ở đầu giường.
Một tháng sau Hạt Tử rời khỏi Vương gia, không lâu sau, Hoa nhi cũng chẳng biết đã đi nơi nào.
Một năm sau Hoa nhi và Tú Tú ly hôn, Hoa nhi đem phân nửa tài sản Giải gia phân cho Tú Tú.
Rất lâu sau đó, sẽ có bưu thiếp đều đều gửi đến Tây Linh Ấn Xã, bên trong là hình ảnh phong cảnh của các quốc gia.
Tôi tiếp nhận bàn khẩu Ngô gia, chú Hai nói chơi chán rồi thì hãy trả lại cho ông.
Lại không có ai đề cập đến chuyện của Trương Khởi Linh, nhưng mà cái người đức cao vọng trọng gọi là Trương Khởi Linh kia, suốt ngày mặc quần đùi mang dép lê thoắt ẩn thoắt hiện, đi đi lại lại trong Ấn Xã của tôi như tên ngốc..
Danh Sách Chương: