• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Đừng có giở trò

“Anh ấy tìm cậu à ? Có nói gì không?”

“Cũng không có nói gì á…, chẳng qua gọi cho cậu không được nên hơi lo lắng. . . . . .”

“Ừ, gần đây tương đối bận, nên thường tắt máy.” Mạc Oánh viện cớ nói.

“Vậy sao? Vậy sao mỗi lần tớ gọi đều được?” Nhược Hi đen mặt hậm hực với tôi.

Mạc Oánh đỏ mặt lúng túng vì bị cô ấy nhìn ra sơ hở, khẩn trương đáp lại “Đó là do cậu may mắn, mỗi lần gọi tới đều đúng lúc tớ mở máy!”

“A, Đúng vậy a, cũng trùng hợp quài ha!” Nhược Hi giả vờ bày ra bộ dạng bừng tỉnh, đôi mắt lóe sáng như nhìn thấu mọi vấn đề.

“Leng keng! Leng keng!” Chuông cửa vang lên.

“Giờ này có ai kiếm cậu vậy?” Mạc Oánh thuận miệng hỏi một câu.

“Để tớ đi mở cửa!” Nhược Hi chạy như bay.

Mạc Oánh cũng không nghĩ nhiều như vậy, dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp, khi cô trở ra phòng khách đã thấy một bóng dáng thân thuộc đứng từ xa nhìn cô thật sâu.

“Mạc Oánh. . . . . .” Ánh mắt Diệp Phong dịu dàng chất chứa một tia ưu thương, khi nhìn thấy cô liền trở nên vui vẻ, trên người luôn khoác bộ áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ.

“Diệp Phong, sao anh lại tới đây?” Phản ứng đầu tiên Mạc Oánh —— quay sang Nhược Hi!

“Cái đó. . . . . .” Nhược Hi từ sau lưng Diệp Phong thò đầu ra, cười ranh mãnh: “Tối qua nấu hơi nhiều đồ ăn, dù sao chúng ta cũng ăn không hết, chi bằng gọi thêm người tới ăn cùng! Đúng không Mạc Oánh?”

“Người là do cậu kêu đến, tớ có thể nói được gì?” Mạc Oánh thầm nghĩ.

Bởi vì mới vừa ăn sáng xong, bây giờ là thời gian khá tốt để chúng tôi ngồi ở phòng khách tán gẫu mấy câu, không biết Nhược Hi cố tình hay vô ý cứ luôn viện cớ xuống bếp nấu ăn hoặc mua đồ để cô ngồi riêng với Diệp Phong, cũng may bị cô kéo chặt tay ngồi yên.

Mạc Oánh sử dụng ánh mắt cảnh cáo Nhược Hi, chớ ở trước mặt cô giở trò rồi, nếu không, coi chừng cô.

Nhược Hi coi như biết điều, nhìn ra cảnh cáo của cô, cũng không làm loạn nữa.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Mạc Oánh nói: “Tớ đi trước để thăm ông ngoại một chút, ngày mai bộ phim của tớ mở máy quay rồi, dự tính những ngày kế tiếp rất khó để thăm ông nữa.”

“Như vậy a! Vậy cũng tốt! Diệp Phong, anh đữa Mạc Oánh đi bệnh viện đi!” Nhược Hi nháy mắt ra hiệu.

Nha đầu này lại giở trò ranh mãnh!


Chương 24: Người phụ nữ ham hư vinh

“Không cần, tự tớ đi là được rồi.” Mạc Oánh lườm cô một cái.

“Aizz…, dù sao cơm cũng ăn xong rồi, hai người cũng nên đi về. Một hồi tớ còn có chuyện phải làm, không tiễn ha…! Đi mau, có gì liên lạc điện thoại sau!” Nhược Hi vừa nói vừa cô và Diệp Phong ra ngoài liền đóng cửa “Phanh” một tiếng!

Ý đồ của nha đầu đó cũng quá rõ ràng rồi!

Ánh mắt Diệp Phong dịu dàng nhìn cô “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Mạc Oánh gật đầu một cái.

Trên đường tới bệnh viện, không ai nói lời nào, cô thừa biết Diệp Phong có rất nhiều lời muốn nói, khi nãy ở chỗ Nhược Hi, nhiều lần nhìn tôi như có điều muốn nói nhưng ngại mở miệng.

“Ngày đó, em không gọi điện cho anh.” Diệp Phong chợt mở miệng đánh vỡ bầu không khí im lặng.

“Em quên mất.”

“Anh chờ điện thoại em cả đêm rốt cuộc cũng không có cuộc gọi nào.” Thanh âm của anh hơi mất mác, tiếc nuối.

Mạc Oánh cũng không dám nhìn mặt anh, cúi đầu nhìn về phía trước, “Rất xin lỗi, sau này đừng đợi em nữa.”

“Mạc Oánh!” Anh khẩn trương nhìn cô với đôi mắt đau buồn.

Có mấy lời, cô nghĩ bản thân nên nói rõ sẽ hay hơn!

Mạc Oánh kìm nén bản thân không quay sang nhìn anh, hít một hơi thật sâu lấy can đảm để đáp lại: “Diệp Phong, anh không cần phải tốt với em như vậy, không đáng đâu!”

“Em nói thế là có ý gì? Mạc Oánh, trước kia em không phải như vậy, gần đây em khác quá? Đột nhiên lại thay đổi thành như vậy. . . . . .” Diệp Phong có phần hoảng sợ, tay anh nắm chặt tay cô, giống như chỉ cần vừa buông tay, cô lập tức biến mất khỏi cuộc đời anh.

“Đúng vậy, em đã thay đổi, em đã không còn là Mạc Oánh của trước kia.” Bây giờ, em là người phụ nữ ham hư vinh! Câu nói kế đó, Mạc Oánh không dám nói ra.

“Sao em lại nói vậy? Có phải gần đây em áp lực quá hay không? Mạc Oánh, anh biết thời gian này e nhiều việc, chắc hẳn em rất mệt mỏi, rất áp lực, anh lại không thể giúp được gì cho em, anh cảm thấy được mình rất vô dụng. . . . . . Em cho anh chút thời gian được không? Anh sẽ trở nên mạnh mẽ . . . . . . Tương lai anh sẽ cho em cuộc sống tốt hơn, em đừng nói nhắc tới những lời đó có được không?” (Junie: không biết có ai giống Jun không, chứ Jun là ghét thể loại hứa hẹn này lắm, dù chưa biết nam phụ sao chứ kiểu này làm Jun thấy nản nản, nam phụ mờ nhạt quá)

Mạc Oánh kiên quyết lắc đầu “Thật xin lỗi, chúng ta không thể, em cũng không muốn đợi thêm nữa. Nếu anh muốn tốt cho em, hãy làm theo lời em, tìm cô gái tốt hơn và chăm sóc cho cô ấy, em không phải người thích chờ đợi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK