• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Tôi đâu còn mặt mũi gặp anh?

Về đến nhà, tôi như bong bóng bị xì hơi, vô lực ngã xuống giường, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật bẩn. Tôi chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, hung hăng cọ rửa thân thể mình.

Tôi cầm lấy khăn mặt, ở trên da thịt non mềm ra sức chà xát, nhìn làn da trắng dần chuyển sang hồng, gần như muốn bóc da nhưng tôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chà lau.

Nước mắt cứ thế rơi xuống đất. . . . . .

Tôi tự nhủ với lòng, đây là lần cuối cùng rơi nước mắt, không thể khóc thêm nữa! Tôi phải kiên cường!

Đây là con đường tôi đã chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết!

Dùng thân thể đổi lấy giá cao cũng do mình lựa chọn!

Không thể hối hận, càng không thể quay đầu lại, vì đã không còn đường quay đầu nữa rồi. . . . . .

Đột nhiên, hồi chuông quen thuộc truyền đến, tôi tiện tay lấy một chiếc khăn tắm cuốn trên thân, cầm di động đặt trên bàn lên. Liếc mắt nhìn dãy số trên màn hình liền ấn nút nghe, không đợi tôi mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói của Cố Nhược Hi: “Mạc Oánh! Chuyện của buổi chiều hôm nay cô làm như thế nào rồi? Có gặp được Lục Minh Hiên không?”

“Ừ, gặp được.”

“Chuyện vai nữ chính thành công rồi hả? Anh ta đồng ý giúp cậu chứ?”

“Tạm thời vẫn chưa thể xác định.”

“Vậy cậu có cùng anh ta hay không ….” Đối phương chưa kịp nói xong, tôi liền cắt ngang: “Khi khác nói tiếp nhé? Hôm nay tớ hơi mệt!”

Mọi thứ mới vừa xảy ra, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể thích ứng nên không muốn nhắc tới chuyện không vui này!

“Vậy cũng tốt!” Cô ấy cũng nghe ra tôi không muốn nhắc tới chuyện này nên không hỏi thêm nữa: “Mệt thì nghỉ ngơi sớm, cần giúp gì cứ nói với tớ.”

“Ừ, tớ biết rồi. Không còn gì nửa tớ cúp trước.”

“Chờ một chút!” Cô ấy vội lên tiếng.

“Hả?” Tay định tắt điện thoại của tôi dừng lại.

“Mấy ngày nay Diệp Phong tìm cậu đấy, sao cậu không trả lời điện thoại của anh ta! Anh ấy nói gọi di động cho cậu cũng không được. . . . . .”

Dĩ nhiên không gọi được, tôi đã nhập số của anh vào danh sách đen rồi!

Thấy tôi hồi lâu vẫn không trả lời, cô ấy lại nói tiếp: “Cậu gọi điện cho Diệp Phong đi! Anh ấy rất lo lắng cho cậu. . . . . .”

“Ừ, tớ biết rồi, tớ cúp máy trước.”

Ngắt điện thoại, tôi cầm di động nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tóc ướt còn nhỏ vài giọt nước xuống, trái tim cũng đang rỉ máu. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của Diệp Phong cùng khuôn mặt quen thuộc, mũi tôi liền chua xót.

Vào giờ phút này, tôi đâu còn mặt mũi gặp anh nữa?


Chương 6: Ông chưa thể xuất viện được.

Đang lúc tôi do dự có nên gọi điện cho Diệp Phong hay không, thì điện thoại lại vang lên, nhìn xuống màn hình là số bệnh viện, trong lòng lại căng thẳng.

“Alo, xin chào!”

“Mạc tiểu thư, tôi là chủ nhiệm Lý của bệnh viên trung tâm.”

“Ông ngoại tôi xảy ra chuyện gì sao? Sức khỏe ông thế nào? Ông không sao chứ?” Tôi khẩn trương hỏi liên tục.

“Mạc tiểu thư, cô đừng khẩn trương, tạm thời ông không có gì, tuy nhiên hai ngày nay tâm tình của ông không được tốt lắm, có thời gian thì cô hãy tới thăm ông, với lại tiền viện phí ——”

“Tôi đang tìm cách, xin ông cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ đóng đủ cho bệnh viện!”

“Tôi biết rõ. Một cô gái muốn gom một khoảng tiền lớn trong thời gấp rút như vậy, quả thật cực kì khó khăn, tôi cũng thông cảm cho cô, nhưng tôi không thể làm trái quy tắc bệnh viện, đành gọi nhắc nhở cô trước, nhưng cô đừng lo lắng, tôi sẽ cố hết sức giúp cô kéo dài thời gian một chút. . . . . .”

“Cám ơn ông, chủ nhiệm Lý!” Tôi cảm kích nói, tay cầm điện thoại tại phát run.

“Có thời gian hãy tới bệnh viên thăm ông ngoại cô, mấy ngày nay ông cứ phát cáu không chịu uống thuốc, nhất quyết đòi ra viện.”

“Được, tôi biết rồi .”

Sau khi cúp máy, tôi liền thay quần áo nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Khu nội trú bệnh viện.

Còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng la hét quen thuộc “Tôi không có bệnh, không cần chích thuốc, không cần uống thuốc, tôi muốn về nhà! Tôi muốn xuất viện. . . . . .”

“Bác sĩ căn dặn ông chưa thể xuất viện. . . . . .” Y tá vội trả lời, kéo ông lại.

“Cô đừng đụng vào tôi. . . . . .”

“Ông ngoại!” Tôi từ xa chạy tới.

Ánh mắt già nua hướng về nơi phát ra giọng nói,thời điểm nhìn thấy tôi thì có phần kinh ngạc, hơn nữa , rất mừng rỡ, bên môi nâng lên nụ cười hiền hậu: “Oánh Oánh!”

Tôi mỉm cười, đi tới bên cạnh kéo cánh tay ông.

“Tốt lắm tốt lắm, cháu gái đến đón tôi xuất viện . Mau làm thủ tục cho ông ra viện, ông không muốn ở đây nữa.” Vừa nói vừa nhìn về phía y tá, “Oánh Oánh nói với bác sĩ cho ông xuất viện đi.”

Y tá nhìn tôi, hơi khó xử, tôi liếc mắt ra hiệu bảo cô rời đi trước, cô ấy gật đầu đặt thuốc lên bàn rồi tránh đi.

“Lời của tôi, cô có nghe không ——” Ông ngoại còn muốn gọi cô y tá nói gì đó, thì tôi đã vội vàng cắt ngang: “Ông ngoại, sao không nghe lời? Tại sao không chịu uống thuốc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK