• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì có Thời Ẩn Chi làm chỗ dựa, cho nên Tống Y sẽ không phí lời tranh cãi làm gì, mặc bà bác đó ảo não rời đi.

Cảm giác này giống như bạn nhỏ con nhà giàu bị những đứa trẻ khác trong trường mẫu giáo bắt nạt, kết quả khi ba xuất hiện, đối phương liền hoảng sợ cực kì.

Đặc biệt vả mặt, đặc biệt sảng khoái.

Chỉ là Thời Ẩn Chi không phải cha của cô.

Dạo xong khu bánh mì đã, Tống Y lại tung tăng đến khu vực hoa quả. Cô lấy rất nhiều trái thanh long, nhẹ nhàng đặt vào trong xe đẩy, sợ bị đè hư.

Đối diện có một đôi tình nhân nhỏ, cô gái vóc người hơi lùn, lại khá gầy, trực tiếp được ngồi vào bên trong xe đẩy. Chàng trai đẩy xe phía sau thỉnh thoảng lại cúi đầu cắn vào tai bạn gái.

Tống Y có chút hâm mộ. Cô vỗ vỗ Thời Ẩn Chi, lặng lẽ chỉ vào đôi tình nhân ấy.

" Khi còn bé tôi rất muốn được ngồi trong xe đẩy. Những bạn nhỏ khác đều có thể ngồi, nhưng ba mẹ tôi từ trước tới giờ cũng không đưa tôi đi siêu thị. Thức ăn và đồ ăn vặt đều do người giúp việc mua, một chút ý nghĩa cũng không có."

Tiếc nuối của tuổi thơ sẽ dần dần tăng lên khi trưởng thành. Cho nên sau khi lớn lên họ sẽ đối với những gì không nhận được đặc biệt hâm mộ, vô cùng muốn chiếm làm của riêng.

Ví dụ như một đứa bé từ nhỏ không có một đôi giày đẹp để đi, một đôi đá bóng màu trắng đi quanh năm. Thì khi lớn lên nhất định sẽ có yêu thích biến thái cùng ham muốn chiếm giữ với giày.

Đôi mắt Tống Y lấp la lấp lánh như những ngôi sao, chớp chớp nhìn Thời Ẩn Chi, trên mặt viết đầy khát khao.

Trái lại, Thời Ẩn Chi cũng rất muốn thỏa mãn tâm nguyện tuổi thơ của cô, nhưng anh nhìn chiều cao và quần áo của Tống Y, rồi lại nhìn xe đẩy:

" Vóc dáng của em quá cao. Hôm nay lại mặc váy và đi giày cao gót, không thuận tiện cho lắm. Hơn nữa, chiếc xe đẩy này bên trong đã đầy đồ rồi."

Tống Y:" Ồ!!!"

Tức giận lấy thật nhiều thanh long bỏ vào xe đẩy.

Lúc tính tiền, Tống Y lấy thẻ tín dụng từ trong ví ra. Dù sao đồ trong xe đều là của cô, không có lí gì để Thời Ẩn Chi trả tiền thay mình.

Nhưng không ngờ động tác của Thời Ẩn Chi lại nhanh hơn, đã lấy thẻ ra trước cô.

Đồ mua có chút nhiều, tổng cộng năm túi lớn. Đem đồ để lại trong xe đẩy rồi trực tiếp đẩy tới bãi đậu xe.

Hệ thống đèn ở bãi đậu xe của siêu thị có chút vấn đề. Đèn ở một số nơi đã bị hỏng, ánh sáng u ám, không thấy rõ đường.

Xe Tống Y còn đang ở Chân Miễn Đường, còn cô là ngồi xe của Thời Ẩn Chi tới siêu thị.

Đem đồ để vào cốp sau, không cần Thời Ẩn Chi nói, Tống Y đã ngồi vào chỗ kế bên người lái.

Đến khi Thời Ẩn Chi trả xe đẩy về, lúc mở cửa lên xe, Tống Y bỗng nhiên hạ giọng trầm thấp hỏi:

" Đêm không trăng gió lớn, để lại tiền mãi lộ."

Thời Ẩn Chi:...

Rõ ràng đang là ban ngày, chỉ là ánh sáng trong bãi đậu xe hơi tối, liền biến thành ban ngày.

Tiểu tổ tông lại nghiện diễn kịch rồi!

Thắt chặt dây an toàn, Thời Ẩn Chi trả lời:" Bây giờ là ban ngày."

Tống Y:" Vậy anh hãy cản thận một chút. Ban ngày quỷ cũng không biết tôi sẽ đối với anh làm chuyện cầm thú gì đâu."

Thời Ẩn Chi khẽ cười, nếu thật sự làm chuyện cầm thú thì ai là cầm thú còn chưa biết. =)))

Mở đèn, lùi xe ra khỏi bãi, Thời Ẩn Chi đổi chủ đề hỏi:" Chuyện lần trước trên Weibo đã giải quyết được chưa?"

Nói đến sự nghiệp, Tống Y bỗng nhiên bất mãn:

" Ai, anh nói đến sự kiện kia à, đã giải quyết xong rồi. Hiệu suất của chị Ngô rất cao. Trong giới họa sĩ nhìn thì thật thanh cao, tri âm tri kỉ, tựa như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, nhưng thật ra chuyện xấu xa bên trong cũng không ít."

Bởi vì có gia tộc che chở, cho nên căn bản Tống Y cũng không gặp phải chuyện xấu xa gây phiền lòng gì. Nhưng dù sao cũng lăn lộn trong giới này đã lâu, chuyện thấy qua cũng không ít.

" Rất nhiều sinh viên nữa trường đại học nổi tiếng đã được bao nuôi từ sớm. Nghệ thuật nghệ thuật, lăn lộn không nổi danh thì tất cả đều uổng công."

Từ sườn dốc ra khỏi bãi đậu xe, tầm nhìn trở nên sáng hơn nhiều.

Tống Y lấy tay che mắt, ánh mặt trời hơi chói mắt. Cô đột nhiên hỏi:

" Thời Ẩn Chi, các anh làm bác sĩ có chuyện xấu xa gì không?"

Đến ngã tư đường, đúng lúc đèn đỏ, cần chờ thêm 90 giây.

Dừng xe, Thời Ẩn Chi suy nghĩ một lúc rồi nói:

" Sao chép luận văn đi. Bây giờ bệnh viện bình bầu chức vụ đều yêu cầu viết luận văn. Hơn nữa phải là phần trung tâm của tạp chí A mới được. Vốn ở bệnh viện thời gian khám bệnh cũng không đủ, lấy đâu ra thời gian làm nghiên cứu?"

Tống Y lắc đầu, cảm thấy rất không thú vị.

" Anh có thể nói chuyện gì thú vị chút hay không? Không phải chuyện xấu xa cũng được. Thú vị là được."

" Lúc thực tập năm ba đại học, tôi ở khoa phụ sản. Bác sĩ trưởng nói cho tôi biết, thật ra những phụ nữ bị bệnh phụ khoa hoặc ung thư cổ tử cung mười phần thì có tám, chín phần là chồng hoặc bạn trai ngoại tình.

Ung thư cổ tử cung chủ yếu là do virut HPV gây la. Chủ yếu do nam giới mắc phải. Mà phụ nữ nếu bị lây thì rất dễ gây ra ung thư cổ tử cung. Cho nên, nếu phụ nữ bị mắc bệnh thì tám, chín phần là do nửa kia ngoại tình, sau đó lây cho họ."

Tống Y:" Tại sao lúc đi thực tập anh lại ở khoa phụ sản? Anh không phải ở khoa hô hấp sao?"

Thời Ẩn Chi:...

Rõ ràng anh đang nói một ít kiến thức y học hữu dụng ít người biết, tại sao tiểu tổ tông lại chỉ chú ý đến việc này..... Thật kì lạ.

" Được phân ngẫu nhiên." Thời Ẩn Chi ho khan một tiếng, nói.

Lúc đến kì thực tập năm ba đại học, trưởng khoa phụ sản đúng lúc là bạn tốt của giáo sư Điêu Bảo Thụy. Khoa phụ sản mà, đều là phụ nữ. Thời Ẩn Chi mang theo gương mặt này đến, có rất nhiều các cô gái thích.

Rất nhiều bệnh nhân trẻ tuổi đến khám lúc bị hỏi việc liên quan đến sinh hoạt cá nhân đều xấu hổ không nói, hoặc trực tiếp nói dối không thừa nhận.

Nhưng chỉ cần Thời Ẩn Chi hỏi một chút, bọn họ đều khai tất. Anh nhất định là một cái máy tra khảo của khoa phụ sản.

"Còn chuyện gì khác thú vị nữa không?" Tống Y tiếp tục hỏi.

Tối hôm qua, khi đọc quyển sổ tay hướng dẫn yêu đương, trong đó có nói phải tìm hiểu quá khứ và thói quen cuộc sống của đối phương. Như vậy mới có thể càng thêm thân cận.

Cô đối với nghề bác sĩ không hiểu quá nhiều, đối với Trung y lại càng không biết. Cho nên phải cố gắng đi tìm hiểu quá khứ của Thời Ẩn Chi.

Sổ tay yêu đương cũng nói, phương pháp nói chuyện phiếm thực sự là một cách tốt để tăng độ thân mật.

" Thuốc gây mê cũng chia làm rất nhiều loại. Trong quá trình gây mê tĩnh mạch, bởi vì màu sắc của thuốc là màu trắng, cho nên chúng tôi đều gọi là " Tiêm sữa bò". Có một lần vô tình bị bệnh nhân nghe được, còn cho là chúng tôi tiêm sữa bò cho anh ta, sống chết không cho tiêm. Cuối cùng còn báo cảnh sát."

Tống Y cười khanh khách, nói:" Bệnh nhân này cũng thật đáng yêu! Lại còn tin là thật."

Nghe thấy Tống Y cười, Thời Ẩn Chi cũng cười theo. Bệnh nhân kia quả thật rất thú vị, cuối cùng chuyện này còn lên báo.

Hết thời gian đèn đỏ, xe cộ trước mặt chậm rãi chuyển động. Thời Ẩn Chi buông lỏng phanh, đi theo dòng xe phía trước.

Chiếc xe Audi màu hồng nhạt của Tống Y đậu trước cửa Chân Miễn Đường. Từ lần trước sau khi bị kéo đi, trên chiếc xe này có thêm một tờ giấy phạt, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Buổi chiều Thời Ẩn Chi còn phải đến bệnh viện một chuyến, Tống Y cũng không bắt buộc anh phải tiếp tục bồi mình nữa.

Cô vừa vặn trở về khách sạn ngủ bù, đeo mặt nạ mắt, thay đồ ngủ, Tống Y ngủ thiếp đi trên chiếc giường lớn mềm mại, hoàn toàn quên mất ước hẹn với Ngô Ngữ tối qua.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy, nhìn điện thoại liền thấy mười cuộc gọi nhỡ của Ngô Ngữ. Thật may trước khi đi ngủ cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Lười biếng kéo rèm cửa sổ ra, trời đã nhá nhem tối. Trên trời có rất nhiều đám mây trắng đang lơ lửng, trắng tinh giống như cây bông vậy.

Tống Y nhớ tới nội dung trên Weibo lần trước, nói những đám mây này thật ra không mềm mại chút nào. Bên trong có các loại tinh thể, hơi nước và những thứ tương tự. Nếu như chim vô tình bay vào, không chừng còn bị đụng chết.

Đi đi lại lại mấy bước, cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

Tống Y gọi điện thoại cho Ngô Ngữ, cũng không biết tại sao chị ấy lại gọi cho cô nhiều như vậy. Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã được kết nối. Mới nối được, đầu bên kia đã truyền tới tiếng mắng đầy hung dữ của Ngô Ngữ:

" Bà cô nhỏ, con mẹ nó cuối cùng em cũng gọi điện tới rồi! Có biết bọn chị chờ em bao lâu, đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không?"

" Sao vậy chị, có chuyện gì quan trọng à? Ngày hôm qua em mất ngủ, cho nên chiều nay về ngủ bù, cũng chỉ ngủ được ba, bốn tiếng. Ai biết được chị lại không đúng dịp chọn lúc ấy gọi đến chứ."

Cô mở loa ngoài của điện thoại rồi đặt nó xuống đất. Lúc để chế độ bình thường, cô cảm thấy thật sự muốn nổ lỗ tai luôn.

" Em nói cái gì???"

Đầu bên kia điện thoại Ngô Ngữ nghe được giọng của Tống Y, trái tim cuối cùng mới hạ xuống. Lại tiếp tục hung dữ mắng:

" Chuyện lần trước em nói chị đã cẩn thận để ý, quả thật có người giúp Lạp Kim. Hơn nữa Lạp Kim cũng khai ra là có người xúi hắn. Chị sợ người kia lại động tay với em, dù sao cũng không thể mỗi lần cũng có thể an toàn vượt qua. Nhỡ may lại bị lần nữa, bị thương còn tốt, vạn nhất mất mạng thấy diêm vương thì làm thế nào?"

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tống Y khoanh chân ngồi xuống đất. Không ngờ mọi thứ lại như cô dự đoán.

Cô ở trong giới họa sĩ rất lâu rồi, lại còn còn trẻ đã thành danh. Bây giờ, dưới điều kiện bị chỉ trích gắt gao, có lẽ trong giới họa sĩ chỉ có Tống Y mới có khả năng này.

" Chị sẽ cử cho em hai vệ sĩ."

Chậm chạp không thấy Tống Y nói chuyện, Ngô Ngữ trước tiên nói ra ý định của mình.

" Hai ngày nữa Lạp Kim sẽ bị tống về nước. Chuyện có thể điều tra được không nhiều. Chị đã mời thám tử nổi tiếng quốc tế đến, mấy ngày nay em ra ngoài phải cẩn thận một chút, đừng để người khác theo dõi."

" Vâng. Nhưng chuyện vệ sĩ có thể kéo dài vài hôm hay không?"

Sống đến lớn như vậy nhưng Tống Y lại là lần đầu tiên bị người khác để mắt tới. Tuổi thơ, khi là tiểu công chúa của Tống gia cô cũng chưa bao giờ bị người khác bắt cóc hay giám sát. Cảm giác này còn thật mới mẻ.

" Mấy ngày này có lẽ em còn phải đi gặp Thời Ẩn Chi. Nếu phía sau em có hai vệ sĩ, không phải rất kì quái hay sao?"

- -------------

Đây là bìa truyện mới mình mới design nè, đáng yêu không(≧▽≦)

Bạn tui bảo thích màu của bìa cũ hơn nên t vẫn để bìa cũ, cho nên khoe với mọi người ở đây vậy!!!

Với trình độ des gà mờ của tui thì chỉ được thế này thôi(╥﹏╥)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f494a7168473459696d61414d33773d3d2d3834373134373539312e313566623764343334333235343830303631383032373630383633352e6a7067

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK