Trên lễ đài vuông vắn màu trắng, một bên là ban nhạc trình diễn thứ âm nhạc nhẹ nhàng tươi vui, bên kia là là những hộp quà lỉnh kỉnh lớn nhỏ mà người đến dự tiệc tặng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Sau lễ đài là màn hình LED to đùng, lướt qua những tấm thiệp điện tử chúc Nghê Gia Nghê Lạc sinh nhật vui vẻ, đôi khi là cả những đoạn video chúc mừng từ những người thân quen hoặc xa lạ.
Phần lớn đều là người quen của Nghê Lạc, nhưng bọn họ đều nói Nghê Gia, Nghê Lạc sinh nhật vui vẻ nhé!
Nghê Gia nghe thế, cũng rất vui.
Cô mặc chiếc váy lụa màu trắng vừa mua, vấn búi tóc thật xinh, tựa như một cô công chúa, thu hút mọi ánh nhìn. Mọi người đều thầm tán thưởng: đại tiểu thư nhà họ Nghê quả thật có phong thái trời sinh.
Tống Nghiên Nhi đến ngay khi bữa tiệc bắt đầu, vừa đến đã thân mật kéo tay Nghê Gia tạ lỗi: “Gia Gia, rất xin lỗi cậu, ngày hôm nay mình không thể đi dạo phố với cậu, nhưng cậu yên tâm, mình đã chuẩn bị cho cậu hai món quà sinh nhật đặc biệt rồi, nhất định cậu sẽ rất vui!”.
Nói xong, cô nàng một mặt đưa quà cho người phục vụ, mặt khác còn thần bí tự đắc, lắc lắc một thứ gì đó giống chuông.
Nghê Gia không nhìn rõ, cũng không có hứng thú.
Khẽ ngước mắt lên, thấy Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh cũng đến rồi, Nghê Gia cố gắng thoát khỏi tiếng ríu rít của Tống Nghiên Nhi, đến đón tiếp Tần Cảnh: “Em cứ tưởng chị bận không đến được cơ”.
“Tiệc sinh nhật của em mà, tất nhiên là chị phải đến cổ vũ chứ.” Tần Cảnh nắm chặt cánh tay cô, như tiếp cho cô sức mạnh: “Nghê Gia, đêm nay, em là nhân vật chính”.
Nghê Gia gật gật đầu.
Doãn Thiên Dã cũng cười khen cô: “Nghê Gia, hôm nay em đẹp lắm!”.
Nghê Gia cười tủm tỉm, trêu: “Ở trước mặt vợ mà anh dám nói thế hả?”.
Doãn Thiên Dã nhún vai, chỉ Tần Cảnh: “Cô ấy bảo anh nói thế đấy!”.
Tần Cảnh đá cho đồ ngốc nào đó một cái, người kia lại vui vẻ chịu đựng.
Đúng thật là một đôi uyên ương hạnh phúc, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy cảm động!
Nghê Gia bật cười, nói: “Phải rồi, Việt Trạch cũng đến rồi, đang ở bên kia kìa”.
Cô rất lo người nào đó không biết hòa nhập, không chờ nổi sẽ bỏ trốn giữa chừng. May mà Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh đến rồi, cứ để hai người này chơi cùng Việt Trạch.
Mấy lần trong lúc cập rập, Nghê Gia cũng đụng mặt Nghê Lạc. Nhưng khách khứa bè bạn cậu phải chào hỏi rất nhiều, cậu còn bận hơn Nghê Gia, cũng chẳng có thời gian để trò chuyện với cô. Nhưng rõ ràng là cu cậu trong nóng ngoài lạnh này chẳng hề có thái độ khó chịu với cô nữa.
Nghê Gia mỉm cười, kiếp trước cũng thế, hai chị em cãi nhau ầm ầm rồi cũng sẽ hòa thuận, giống như lần này, những oán hận và ngột ngạt giữa hai người, chỉ cần nhìn nhau cười là hóa thành mây khói.
Ai có thể thân thiết hơn họ?
Bởi trước đó đã biết hai chi nhà họ Ninh đều có người đến dự, nên khi thấy Ninh Cẩm Nguyệt, Ninh Cẩm Niên, và cả Ninh Cẩm Hạo cùng xuất hiện, Nghê Lạc cũng không kinh ngạc, chẳng qua tâm tình khác nhau thôi.
Ninh Cẩm Nguyệt và Ninh Cẩm Niên hoàn toàn làm việc cho có lệ. Hai anh em nhà này cực kì không ưa Nghê Gia, nên chỉ nói “Chúc mừng sinh nhật” bằng giọng điệu máy móc xong liền giao quà cho nhân viên phục vụ, đi tìm những người bạn mình quen trong buổi tiệc.
Trước khi đi, Ninh Cẩm Nguyệt còn nhìn Nghê Gia một cái hết sức quái dị, như đang cười, lại giống đang lườm.
Nghê Gia vốn chẳng lòng dạ nào bận tâm cô ta, nhưng hơi luống cuống khi thấy Ninh Cẩm Hạo đang đuổi theo sau.
Kiếp này, đây là lần đầu tiên cô gặp anh. Anh vẫn giống y như trong ấn tượng của cô, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm. Nhưng vì một lần nói chuyện của kiếp trước, cô biết, trong lòng anh rất ấm áp.
Anh mặc bộ vest may khéo, toát ra khí chất xuất sắc hơn người. Anh nhìn Nghê Gia, lịch sự hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp, không pha chút tình cảm nào: “Cô Nghê Gia, trước tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ”.
Nghê Gia tự tay nhận quà trong tay anh, dừng lại một chút mới đưa cho người phục vụ, mỉm cười: “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đến dự”.
Ánh mắt Ninh Cẩm Hạo vẫn bất động, bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Cô Nghê Gia, hôm nay cô đẹp lắm”.
Nghê Gia thoáng ngẩn ra, ngượng ngùng vuốt những sợi tóc lòa xòa bị gió đêm đánh rối nơi thái dương, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh!”.
Ninh Cẩm Hạo kín đáo và chừng mực khẽ gật đầu đáp lại rồi mới đi vào giữa bãi cỏ.
Hai má Nghê Gia ửng lên, tim đập thình thịch một lúc lâu, cuối cùng không dằn nổi lòng, ngoái đầu lại nhìn, quả như dự liệu, Ninh Cẩm Hạo tiến về đằng Việt Trạch và Doãn Thiên Dã. Nhưng lúc nhìn thấy Tần Cảnh, cô đột nhiên ngộ ra gì đó. Là Tần Cảnh bảo bọn họ nói thế nhỉ?
Nghê Gia hít một hơi thật sâu, khẽ cười, đêm nay thật sự sẽ rất tuyệt!
Nhưng nụ cười hàm tiếu trên môi còn chưa nở ra hết, cô đã nhìn thấy Mạc Doãn Nhi.
Chiếc váy xẻ lưng chữ V sâu hút màu hồng, kiểu dáng thiết kế rất hợp lý, tôn lên thân hình chữ S của ả, nom hệt như một nàng tiên cá màu hồng phấn.
Những người chung quanh đều nói cười ríu rít chúc ả sinh nhật vui vẻ. Mạc Doãn Nhi cũng tự nhiên nhận lời chúc, cứ như đây là bữa tiệc sinh nhật của ả không bằng.
Mạc Doãn Nhi vừa mới dọn ra khỏi nhà họ Nghê chưa lâu, lại không phải con gái danh chính ngôn thuận nên Tống Minh cũng ngại gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc sinh nhật cho ả, chứ đừng nói là mời người của các dòng họ khác đến dự.
Nghê Gia lặng lẽ nheo mắt lại, cô không mời ả, vậy rốt cuộc là ai mời?
Cô đưa mắt nhìn vào đám người, Trương Lan chào hỏi khách khứa, Nghê Lạc thì đang nói chuyện với bạn mình.
Nghê Gia gọi Nghê Lạc sang một bên, hỏi: “Em mời Mạc Doãn Nhi đến phải không?”.
“Chị ấy đến à?” Nghê Lạc ngớ ra, liếc mắt nhìn dòng người.
Nghê Gia liền biết không phải cậu.
Nghê Lạc nhìn thấy Mạc Doãn Nhi, xấu hổ bảo Nghê Gia: “Thôi vậy, chị ấy đến rồi, cũng không thể đuổi đi được! Chưa kể, vài tiếng nữa cũng là… chị ấy…”.
Nghê Lạc nhìn ánh mắt dần tối đi của Nghê Gia, không nói nốt chữ “sinh nhật” nữa.
Nghê Lạc lặng đi một hồi, bất đắc dĩ thở dài: “Nghê Gia, tôi không hiểu sao chị cứ gây khó dễ cho chị ấy như thế? Nhưng chị ấy làm chị gái tôi mười tám năm, tình cảm trước kia không phải nói không có là không có được. Chị làm thế này, tôi thật sự rất khó xử!”.
Sao Nghê Gia lại không biết điều này chứ?
Cô cầm một ly champagne, uống một hơi cạn sạch, không thể tiếp tục thế này nữa. Bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi chưa bị mọi người nhìn rõ một ngày thì ngày đó vị trí của cô vẫn luôn ở vào thế bị động.
Tình cảm người nhà mười tám năm không thể chia tách một cách dễ dàng được, nếu cô xung đột trực diện với Mạc Doãn Nhi, sẽ chỉ khiến Nghê Lạc và mẹ càng đứng về phía ả.
Nhưng, Mạc Doãn Nhi rất giỏi ra vẻ, cô không thể tìm được sơ hở. Nếu không phải kiếp trước chịu ngần ấy khổ sở đắng cay, cuối cùng rơi vào kết cục như thế, cô vẫn cho rằng tuy Mạc Doãn Nhi hận cô nhưng vẫn còn có tình cảm với Nghê Lạc và mẹ, nhưng kết quả thì sao?
Ả là loại con gái có thể giẫm đạp bất cứ ai dưới chân để đạt được mục đích của mình!
Loại con gái này không đáng để bất cứ ai yêu thương, nhưng ả lại có được sự tin tưởng của bao nhiêu người như thế.
Nghê Gia đặt ly champagne xuống, liếc nhìn Tống Nghiên Nhi cười tươi như hoa bên cạnh Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi từ bé đã là “chị em họ”, lại là cạ cứng, giờ còn chung sống trong cùng một nhà, nếu có thể khiến Tống Nghiên Nhi đứng về phe đối đầu với Mạc Doãn Nhi, thế thì tốt rồi!
Nghê Lạc thấy Nghê Gia thất thần, có vẻ rất bất an, bèn khẽ khàng nắm lấy tay cô.
Giờ Nghê Gia mới hoàn hồn.
Nghê Lạc nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Phải rồi, chị có mua quà cho tôi không?”.
Nghê Gia lắc đầu: “Không!”.
Nghê Lạc không thể tin nổi, suýt nữa lại cáu điên: “Sao lại có thứ người như chị? Bắt tôi mua quà cho mà lại không mua quà cho tôi? Đúng là đồ mặt dày!”
Nghê Gia nhìn cậu chăm chú, đột nhiên tiến đến, vòng hai tay qua hông cậu, ôm cậu vào lòng.
Nghê Lạc ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích. Mùi hương vương vấn trên tóc cô rất dễ chịu, gió đêm hiu hiu thổi qua mái tóc làm chúng cọ khẽ lên mặt cậu ngưa ngứa.
Trong lòng cậu chợt thấy ấm áp, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, như thể giờ khắc này, cậu cũng cảm nhận được niềm vui sướng trong lòng cô.
Ban đầu cậu hơi ngượng, xung quanh đông người như thế, có rất nhiều bạn học nhìn về phía này, cậu xấu hổ chết đi được! Nhưng cuối cùng cậu cũng không đẩy cô ra, mặc cho cô se sẽ ôm như thế.
Mà Nghê Gia thấy lòng dịu dàng đến mức ứa nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ôm cậu khi còn sống. Kiếp trước, lần đầu tiên Nghê Gia ôm cậu là khi gục trên thi thể lạnh lẽo cứng đờ của cậu mà khóc ầm lên.
Kiếp này, cuối cùng cô cũng tìm được một cơ hội tốt, cơ thể cậu còn ấm, tim vẫn đập những nhịp khỏe mạnh.
Em trai thân mến, em còn sống, tốt quá rồi!
Vài giây sau, Nghê Gia mới buông cậu ra, cười rạng rỡ nhìn cậu, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Nghê Lạc đỏ mặt, làu bàu: “Lớn tướng thế rồi còn tự nhiên đi ôm người ta, chị có biết xấu hổ không?”.
Nghê Gia nhếch miệng cười, nhìn gian tà như con cáo: “Nghê Lạc, đây là quà sinh nhật chị tặng em đấy!”
Nghê Lạc cứng họng, cằm sắp rơi xuống đất: “Nghê Mị! Tôi chọn quà hẳn hoi cho chị mà chị lại làm cái trò này để lừa đảo bùng quà tôi hả?”.
Nghê Gia cười khì khì: “Em không nên nói là Nghê Mị, phải nói là Nghê Đệ!”.
* Nghê Mị (Ní mèi) khi đọc nghe gần giống như câu chửi “Em gái chị” (Nǐ mèi), song Nghê Gia muốn nói rằng mình không có em gái, muốn chửi cũng phải nói là “Em trai chị” tức “Nghê Đệ” mới đúng. Nghê là họ của hai chị em, đây chỉ là cách chơi chữ bằng từ đồng âm.
Nghê Lạc tức thì mặt mày xám ngoét trợn mắt lườm cô.
Đúng lúc này, cách đó không xa, Tần Cảnh gọi cô: “Gia Gia!”.
Nghê Gia quay đầu lại, thấy tất cả mọi người ngồi bàn kia đều là người cô quen biết, Tần Cảnh vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây chơi trò chơi không?”.
Nghê Gia vẫy vẫy tay với Nghê Lạc, đi qua đó.
Vừa đi được vài bước, cô lại nghe Nghê Lạc gọi: “Nghê Gia!”.
Nghê Gia ngoái lại: “Ơi?”.
Cậu hơi ngượng nghịu nở nụ cười, mắt lấp lánh ánh sao: “Hôm nay chị đẹp lắm!”.
Nghê Gia thấy ấm lòng, mỉm cười, quay lưng đi trước.
Tần Cảnh kéo cái ghế bên cạnh vào, kết quả là Nghê Gia ngồi giữa Tần Cảnh và Việt Trạch. Từ bên trái sang lần lượt là Tần Cảnh, Doãn Thiên Dã, Ninh Cẩm Hạo, Mạc Doãn Nhi, Ninh Cẩm Niên, Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Nguyệt, Việt Trạch, Nghê Gia.
Nghê Gia vừa mới ngồi xuống, đã nghe Tần Cảnh trêu: “Chị em sinh đôi có khác, thân thiết quá cơ, vừa rồi nhìn hai đứa ôm nhau, chị thấy người nhà họ Nghê đúng là hạnh phúc vì có một đôi cháu trai cháu gái đẹp thế này!”.
Nghê Gia mỉm cười, hơi ngước mắt lên, thấy Mạc Doãn Nhi có vẻ không vui vẻ gì, hiển nhiên, cô ả cũng nhìn thấy hành động vừa rồi.
Tần Cảnh mới sinh đôi một trai một gái, nên chị vừa nói xong, Nghê Gia và Việt Trạch gần như đồng thanh hỏi: “Chị đang nói chị chứ gì?”.
Hai người nhìn nhau, thoáng lặng người đi một chút.
Tần Cảnh cười: “Chà! Tâm đầu ý hợp ghê nhỉ?”.