Tôi là người khá cố chấp, lúc viết văn, tuy có vài ý tưởng của các bạn rất hợp lý, song tôi vẫn thiên về hướng viết theo suy nghĩ của mình. Điều này hoàn toàn không có nghĩa là ý nghĩ của các bạn đã sai lệch.
Đương nhiên có rất nhiều vấn đề bản thân tôi hiểu rất rõ, ví dụ như có nhiều tình tiết thực ra tôi đã phác thảo tổng thể trong đầu rồi, nhưng lại không thể thể hiện đầy đủ bằng con chữ, kết quả là không tránh khỏi những hiểu lầm về câu chuyện trong lòng độc giả.
Rất nhiều bạn đọc thích xem tranh đấu và báo thù, nhưng nói thật, phần sau truyện mới là phần tôi thích nhất. Nghi ngờ Việt Trạch, lệ thuộc vào thuốc, chi tiết chơi Rusian Roulette của phần sau mới là những tình tiết nhất định phải viết tôi nghĩ ra trước tiên khi lên ý tưởng tiểu thuyết này, những chi tiết khác đều là sau này mới thêm vào.
Có những người đọc truyện, suy nghĩ đầu tiên của họ là phải xung đột quyết đấu mới là hay. Nhưng suy nghĩ đầu tiên khi viết văn của tôi lại là trao cho Nghê Gia một tâm hồn thoải mái và một người để cô có thể nương tựa, không phải tặng cô một gã đàn ông cho cô vầng hào quang để cô xông pha chiến đấu, còn hắn ta thì chỉ ở sau lưng xem cuộc vui rồi cảm thán người phụ nữ của tôi thật khí phách. Có cô gái nào trong đời thực lại không thích yêu đương, hạnh phúc, vui vẻ, vì sao phải hà khắc với nữ chính trong tiểu thuyết như thế? Có người thích như vậy, nhưng tôi lại không nỡ.
Mục đích sống lại của Gia Gia nhà tôi không phải là báo thù, mà là dạy dỗ em trai, bảo vệ Hoa thị, viết kịch bản, cô đã làm được hết rồi.
Nếu sau đó còn cần cô tấn công kẻ địch để báo thù, cần cô quản lý Hoa thị thì chứng tỏ em trai cô vẫn không cáng đáng được Hoa thị, chứng tỏ người đàn ông của cô vẫn để mặc cô mưu toan đủ điều dù yêu cô. Có lẽ bạn đọc rất thích, tôi viết cũng thích, duy chỉ có con tim Gia Gia không thích. Trong lòng kẻ đi báo thù không vui vẻ đâu.
Tóm lại, tôi đã biểu đạt hoàn chỉnh bố cục và nội dung cơ bản của truyện, cũng như toàn bộ sự lột xác và suy nghĩ của Gia Gia rồi, coi như đã ăn nói được với sự kiên trì của bản thân suốt hai tháng qua. Phù~
Tôi chỉ đang kể một câu chuyện, một câu chuyện về tình thân và tình yêu, một câu chuyện về trưởng thành và thoát ly bóng tối.
Rất nhiều người cho rằng, mạnh mẽ là trưởng thành, tôi cho rằng, nhận ra sự yếu ớt của mình và vượt qua nó, cũng là trưởng thành.
Cũng may, có một vài người bạn đã nghe tôi kể hết câu chuyện bày, vậy là đủ rồi.
Cảm ơn các bạn!