Mục lục
Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em nhầm rồi, tôi không định dùng hợp đồng để ép buộc em làm gì cả." Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười, khóe môi cong lên vô cùng quyến rũ, "Chỉ là Lạc tiểu thư thật sự đẹp mê hồn, khiến tôi không kìm lòng được mà muốn chiếm đoạt."


Lạc Tranh nghe vậy, cũng không tỏ ra khiếp sợ lời nói lớn mật của hắn, chỉ cười nhẹ, "Thương Nghiêu tiên sinh đối với phụ nữ nhiệt tâm như vậy, nhưng mà đối với tôi mà nói, chỉ thấy có hứng thú với chuyện hợp tác mà thôi."


"Vậy tôi sẽ hợp tác với em." Thương Nghiêu hùa theo lời nàng nói tiếp, "Người con gái thông minh như em khiến tôi mỗi phút đều muốn thưởng thức, chẳng thể nào buông tha."


Môi hắn càng ép xuống thấp hơn...


"Tôi phải sửa lại câu nói của Thương Nghiêu tiên sinh một chút, không phải anh hợp tác với tôi, mà là hợp tác với chúng tôi. Ngoài ra, mong Thương Nghiêu tiên sinh tự trọng một chút, buông tôi ra." Lạc Tranh không hề tránh né, ngược lại cất tiếng nói vô cùng bình tĩnh.


Nàng biết rõ, người đàn ông này hoàn toàn là cố ý, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của nàng, muốn thấy nàng hoàn toàn bị hắn khống chế tâm tình, cứ như vậy, hắn sẽ hoàn toàn chiếm thế thượng phong.


Nàng không thể như vậy, giờ khắc này, cố gắng giữ tỉnh táo và lý trí quan trọng hơn bất cứ thứ gì.


Cho dù những lời này của hắn chỉ mang ý đùa cợt cũng vậy.


"Em sợ bị Húc Khiên hiểu lầm?" Thương Nghiêu cười cười.


"Chúng ta ở cái tư thế này, ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm." Lạc Tranh nhã nhặn trả lời.


"Em hẳn phải rõ ràng là tôi chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó." Thương Nghiêu được thể lấn tới.


"Anh muốn thế nào?"


Thương Nghiêu nhẹ nhàng ôm chặt lấy giai nhân trắng trẻo trong lồng ngực, ánh mắt Lạc Tranh vô cùng bình tĩnh, trên mặt cũng chỉ toát ra sự bình thản nhưng trong mắt hắn lại biến thành một vẻ quyến rũ vô cùng.


"Tôi chỉ ôm em mà cũng bị người ta hiểu lầm, nếu vậy...thế này thì sao?" Hắn cười tà, không đợi nàng kịp phản ứng, ép đôi môi xuống...


Lạc Tranh chỉ cảm thấy trên đôi môi đỏ mọng truyền đến một trận tê tê ngứa ngứa, trong nháy mắt, liền giống như bị một con sóng khổng lồ bao phủ, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.


Thương Nghiêu hoàn toàn mất đi sự kiềm chế, khát vọng chiếm giữ đôi môi đỏ mọng kia cuối cùng đã thành hiện thực nhưng vẫn không tài nào thỏa mãn được ham muốn sâu thẳm từ tận đáy lòng hắn, hắn càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn.


Nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ ập xuống, mang theo hơi thở nóng rực của người đàn ông. Thương Nghiêu chỉ còn biết đến khát vọng trong lòng, tàn sát bừa bãi vòm miệng thơm tho, để rồi hòa quyện cùng hương vị ngọt ngào đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng.


Lạc Tranh như con thuyền nhỏ tròng trành trong cơn gió lốc, không giãy giụa, cũng không phản kháng, chỉ có thể để mặc cho người đàn ông kia tùy tiện hé mở đôi môi nàng, chủ động mời gọi cái lưỡi thơm tho của nàng cùng quấn quít, trong khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn bị mùi hoắc hương đặc trưng của hắn lấp đầy.


Kẻ xâm lược cuồng dã chỉ biết điên cuồng cắn mút, như thể muốn đem tinh linh nhỏ bé này nuốt vào trong bụng, bàn tay to nóng bỏng của hắn lớn mật trượt xuống dưới...chiếc gáy nhỏ kiểu diễm bị bàn tay kiên định cùng ôn nhu của Thương Nghiêu giữ chặt, không cách nào trốn thoát...


Người con gái vốn bình tĩnh giờ này tâm tư đã trở nên cuồng loạn. Lạc Tranh không thể thoát khỏi hắn, mà cũng không dám trốn tránh, lại càng không dám phát ra tiếng kêu, sợ Húc Khiên phát giác ra hành động tội lỗi mà họ đang làm bên trong, đành phải mặc hắn ôm như vậy, để hắn điên cuồng cắn nuốt đôi môi của nàng...tùy ý để hắn thực hiện hành vi mà chỉ có Húc Khiên mới đủ tư cách... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.


Rốt cục, Thương Nghiêu cũng buông tha đôi môi nàng với vẻ quyến luyến không thôi, khẽ chống cằm lên trán nàng, rồi lại lần nữa hôn nhẹ lên bờ môi ngọt ngào, "Hương vị của em quả thực ngọt ngào hệt như trong tưởng tượng của tôi."


"Thương Nghiêu tiên sinh hiện tại có thể buông tay rồi chứ?" Lạc Tranh đưa hai bàn tay bé nhỏ đẩy hắn ra, thứ hắn muốn chiếm đoạt đã đạt được rồi, hắn còn muốn thế nào?"


***


Thương Nghiêu nghe xong, trên mặt thoáng hiện lên sự hứng thú, dù có đôi chút nhíu mày, "Cô gái, thật đáng kinh ngạc, em có thể bình thản như vậy sao?"


"Giãy giụa có ích không?" Lạc Tranh nhẹ nhàng cười lạnh, "Đàn ông vốn dĩ trời sinh đã mang trong người khát vọng chinh phục, tôi càng giãy dụa sẽ càng kích thích sự hưng phấn cùng ham muốn chiếm đoạt của anh. Thương Nghiêu tiên sinh trước giờ trước mặt phụ nữ hẳn là mọi việc đều thuận lợi, tâm lý chinh phục nhất định là cao hơn người thường. Tôi mà giãy giụa thì hậu quả sẽ là rơi vào tình cảnh càng khó xử hơn mà thôi, không phải sao?"


"Thú vị, thật sự thú vị." Thương Nghiêu như thể phát hiện được bảo vật, hai mắt ánh lên tia sáng thâm sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thông tuệ của nàng, "Ở bên cạnh tôi chưa từng có người phụ nữ nào dám to gan lớn mật như em."


"Tôi không phải người phụ nữ bên cạnh Thương Nghiêu tiên sinh, cho nên không cần phải che giấu tính cách." Lạc Tranh bình tĩnh đáp lại hắn, trả lời không để lọt chút sơ hở.


"Nếu tôi vẫn kiên trì muốn em dùng thân thể đổi lấy chuyện hợp tác thì sao?" Thương Nghiêu ưỡn thẳng người, cũng không có ý định thả nàng ra, toàn thân toát lên nét tà mị.


Lạc Tranh nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Thương Nghiêu tiên sinh, nếu anh cho rằng chiêu này có tác dụng, đã không cần vất vả tới tận Hongkong thế này. Còn nữa, tôi nghĩ Thương Nghiêu tiên sinh không thể nào chỉ đơn giản là thèm muốn thân thể tôi như vậy. Sơn hào hải vị mà Thương Nghiêu tiên sinh từng nếm qua nhất định là không đếm xuể, hoàn toàn không cần vì một đêm với tôi mà phải bôn ba vất vả."


"Chẳng lẽ Luật sư Lạc không tin rằng mình có mị lực đó?"


"Trong mắt những người đàn ông bình thường thì có lẽ có, nhưng còn Thương Nghiêu tiên sinh là người đã trải qua vô số phong ba, tôi không cho rằng mình có gì khác biệt so với những người con gái bình thường khác, có thể khiến Thương Nghiêu tiên sinh nhớ mãi không quên." Lạc Tranh khẽ cười, dựa hẳn người vào tường, "Biết mình biết người là chuyện tốt, còn hơn cứ ảo tưởng để rồi bị tổn thương."


"Em rất tỉnh táo."


"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Lạc Tranh thản nhiên đáp, "Tôi không bao giờ tin vào truyện cổ tích, mà hoàng tử cùng công chúa chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, bởi vậy tôi cho rằng Thương Nghiêu tiên sinh còn có mục đích khác."


Nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng lúc càng đậm, vươn cánh tay chống lên tường, hắn nhìn nàng chằm chằm, "Luật sư Lạc quả nhiên thông minh, đúng là tôi còn có mục đích khác."


"Xin Thương Nghiêu tiên sinh chỉ giáo."


Cặp mắt tà ác của hắn mở lớn, ghé sát vành tai nàng thì thầm, "Tôi muốn em…từ nay về sau luôn ở bên cạnh tôi!"


Lạc Tranh ngẩng phắt lên, quay lại nhìn hắn như thể vừa nghe được điều nực cười nhất trên đời, một lúc lâu sau…


"Thương Nghiêu tiên sinh nói những lời này rất buồn cười."


"Không, chẳng có gì buồn cười." Thương Nghiêu ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, "Vốn tôi chỉ muốn em một đêm, nhưng mà tôi phát hiện, sự thông minh của em càng ngày càng khiến tôi hứng thú, chẳng thà đem em giữ lại bên mình, hàng đêm âu yếm, chứ chỉ một đêm, tuyệt đối không đủ…"


Những lời cuồng dã của hắn cũng chẳng làm Lạc Tranh sợ, trái lại nàng cúi đầu, giọng có chút mỉa mai, "Thương Nghiêu tiên sinh, nói thật, tôi không có hứng làm người tình bí mật của anh."


"Húc Khiên không thích hợp với em đâu." Thương Nghiêu không hề giận mà còn cười, buông ra một câu thẳng thừng.


Lạc Tranh nhíu mày, có chút khó hiểu.


"Húc Khiên là người quá ôn hoà, mà em, lại quá mạnh mẽ. Người phụ nữ mạnh mẽ sẽ càng thích hợp với người đàn ông mạnh mẽ, chỉ như vậy, mới có đủ hứng thú, mới có thể đem lại cho em cuộc sống đầy khoái lạc…" Nói xong, Thương Nghiêu thu tay lại, ôm trọn nàng vào trong ngực, khiến bầu ngực tròn đầy mềm mại của nàng tì vào vòm ngực to lớn của hắn, cảm thụ sự mềm mại đến từ thân thể nàng…


"Giống như tôi và em vậy..." Lời nói nóng bỏng cùng ái muội rót vào bên tai nàng, vô cùng mời gọi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK