Tập đoàn RM
"Cốc cốc cốc..." Bên ngoài phòng làm việc, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!"
Isabel ưu nhã bước vào, thấy Lạc Tranh đã sớm đem tất cả tài liệu lớn nhỏ chuẩn bị ổn thoả, nhẹ nhàng cười, "Luật sư Lạc quả nhiên không hổ là người tinh thông luật pháp, hiệu suất làm việc thực sự rất cao."
Nghe vậy, khoé môi Lạc Tranh hơi cong lên, "Người khác khen tôi thì không nói làm gì, ngay cả cô cũng nói mấy lời vô nghĩa này sao?"
Mấy ngày nay, Lạc Tranh khá thích tiếp xúc với Isabel. Bởi vì nàng phát hiện ra cô gái này có nghiệp vụ rất khá, hơn nữa tính tình cũng rất dễ chịu, không bao giờ lãng phí thời gian đi tám chuyện người khác.
Isabel nở nụ cười vui vẻ, ngồi đối diện Lạc Tranh, lật giở một tập tài liệu dày cộp, không khỏi than nhẹ, "Luật sư Lạc thật sự là một người rất có tư chất."
Lạc Tranh cười lắc đầu, đem chỗ tài liệu đã sớm phân loại cẩn thận đẩy đến trước mặt Isabel, nhẹ nhàng nói, "Những tài liệu này đều có liên quan đến pháp vụ của tập đoàn, tài liệu mấy năm trước tôi cũng đã xem rồi, những thứ này tôi cũng đã xử lý, bên ngoài đã ghi rõ trình tự cần tiến hành cũng như các thao tác cần thiết theo quy định. Bởi vì chỉ có một tuần, tôi chỉ có thể xem xét tình hình hoạt động của tập đoàn cùng tình hình nhân sự trước. Nhưng theo những gì tôi tìm hiểu được và sự phân tích của bản thân, trước mắt mà nói, các quy trình pháp luật của tập đoàn RM đều bình thường, sẽ không có gì nguy hiểm phát sinh. Đương nhiên, sau này tôi sẽ tiếp tục quan sát tình hình chi tiết hơn. Tài liệu này đều đã được phân loại kỹ lưỡng, lúc cô đưa đi lưu trữ cần chú ý một chút."
Isabel gật đầu, nhớ rõ từng lời dặn dò của Lạc Tranh. Khi mọi chuyện bàn giao đã xong xuôi, Isabel nhịn không được, lên tiếng, "Luật sư Lạc nhất định phải về Hongkong sao?"
Lạc Tranh dịu dàng cười, "Văn phòng luật đặt tại Hongkong, tôi đương nhiên phải trở về, ở Paris cũng chỉ là tạm thời mà thôi."
"Nhưng mà..." Isabel hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Tôi nghe nói Luật sư Lạc về Hongkong lần này là để kết hôn?"
Đáy mắt Lạc Tranh khẽ chấn động, nhưng rất nhanh liền ổn định lại, cất tiếng nói dịu dàng có chút vô lực, "Đúng vậy, kết hôn...
"Giám đốc có... biết không?" Isabel cắn cắn môi, dè dặt hỏi.
Lạc Tranh vẻ mặt có chút mất tự nhiên, gật gật đầu, "Thương Nghiêu tiên sinh cùng Húc Khiên là bạn tốt, chuyện kết hôn lớn như vậy, Húc Khiên đương nhiên đã nói cho anh ta biết."
"Nhưng mà..." Isabel nghi ngờ nhíu nhíu mày.
"Cô làm sao vậy? Bộ dạng ấp a ấp úng không giống với tính cách của cô." Lạc Tranh thấy Isabel muốn nói lại ngừng, không nhịn được khẽ cất tiếng trêu chọc.
Isabel khẽ thở dài một hơi, nhìn nàng, thẳng thắn đem nghi vấn trong lòng hỏi một cách dứt khoát.
"Luật sư Lạc vẫn biết tôi không phải người thích buôn chuyện, nhưng có một số việc tôi thực sự có chút tò mò.
"Ví dụ như?" Lạc Tranh chợt nhíu mày.
"Ví dụ như quan hệ giữa Luật sư Lạc và giám đốc." Isabel mặc dù bình thường không nói nhiều, nhưng trong lòng vô cùng sáng suốt. Thông qua việc quan sát ánh mắt của hai người họ mỗi ngày, lại thêm cử chỉ cùng ngôn ngữ, cô luôn cảm giác giữa hai người bọn họ dường như tồn tại thứ quan hệ vô cùng mập mờ. "Tôi có thể cảm nhận được giám đốc rất quan tâm đến Luật sư Lạc."
Lạc Tranh trong lòng nổi lên một hồi hoảng loạn, khó có thể diễn tả là cảm giác vui mừng hay khẩn trương. Nàng không cách nào xác định rõ loại cảm giác này, giống như người đang lơ lửng trên mây, thật lâu không cách nào hạ xuống.
"Isabel, Thương Nghiêu tiên sinh là xuất phát từ quan hệ với Húc Khiên mới quan tâm tôi như vậy, cô không nên hiểu lầm."
"Tôi sợ người hiểu lầm chính là luật sư Lạc." Isabel không đồng ý lắc đầu, "Tôi ở bên cạnh giám đốc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ngài ấy quan tâm tới người phụ nữ nào. Luật sư Lạc không biết chứ, mấy ngày trước chị đem biệt thự cùng xe hơi chuyển quyền sở hữu lại, toàn bộ tài liệu liên quan đó giám đốc liền giữ lại hết, ngài ấy không có ký tên. Điều này nói lên cái gì? Luật sư Lạc là người thông minh như vậy hẳn biết rõ, một người đàn ông đối với người phụ nữ mình thích mới dùng cách này để biểu hiện. Sợ rằng chỉ có mình Luật sư Lạc là không hay biết gì thôi…"
Lạc Tranh bất giác sững người…
Đây là chuyện nàng hoàn toàn không biết. Bởi vì không muốn cùng Thương Nghiêu dây dưa không rõ ràng, cho nên nàng không có nhận biệt thự cùng chiếc xe hơi cao cấp kia. Ngay ngày hôm sau, nàng đã dành thời gian làm các thủ tục pháp lý cần thiết để chuyển nhượng lại, không ngờ tới hắn lại đem toàn bộ số tài liệu đó chặn lại hết!
Nhưng mà…
Điều khiến Lạc Tranh không hiểu nhất không phải là việc Thương Nghiêu giữ lại số tài liệu chuyển nhượng đó mà là việc hắn chỉ là một doanh nhân, có bản lĩnh gì để ngăn số tài liệu đó đến tay công tố viên trưởng chứ?
"Isabel, tôi cùng anh ta thật sự không có bất cứ quan hệ nào, là cô suy nghĩ nhiều quá. Nhưng mà..." Lạc Tranh cố làm ra vẻ bình thản, khẽ chuyển đề tài, "Thương Nghiêu tiên sinh tại sao lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể đem tài liệu đã mang đến chỗ công tố viên trưởng trở lại đây?"
Trừ phi là quan chức chính phủ hoặc người có quan hệ vô cùng mật thiết với họ mới có thể có khả năng này. Paris là nơi luật pháp vô cùng nghiêm minh, không một doanh nhân bình thường nào có thể can dự… Nhưng mà lần trước, chẳng phải hắn cũng đã can thiệp vào thời gian mở phiên toà sao?
Isabel nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, "Giám đốc là người rất thần bí, bình thường không thấy ngài ấy đi lại gì với quan chức chính phủ. Nhưng mà, giám đốc luôn là người giao thiệp cực rộng, có người còn đáng giá năng lực của giám đốc tựa như có thể thăng thiên, mọi việc dù khó khăn thế nào đều sẽ xử lý được. Nhưng thực hư ra sao không ai biết được, tóm lại giám đốc là một người đàn ông vô cùng bí hiểm."
Lạc Tranh nghe kỹ từng lời của Isabel. Đúng như sự phán đoán của nàng, người đàn ông này quả nhiên là lai lịch bất phàm, nếu không nói chuyện với thư ký theo hắn nhiều năm như vậy, nàng cũng không cách nào biết được hắn đến tột cùng là người sâu xa cỡ nào.
Bất giác, Lạc Tranh lại càng hoài nghi thân phận của hắn.
"Luật sư Lạc, trở về Hongkong lần này phải bao lâu mới có thể trở lại Paris?" Isabel có chút lưu luyến không rời. Dù sao thời gian vừa qua, cô cùng Lạc Tranh có quan hệ cũng khá tốt.
Lạc Tranh khẽ thở dài, cười cười, "Kỳ thật đến Paris cũng chỉ là tạm thời, còn lại tôi sẽ ở Hongkong quản lý công việc pháp vụ của tập đoàn RM. Lần sau đến Paris cũng chưa biết khi nào. Nhưng mà tôi đã là cố vấn pháp luật của tập đoàn, việc qua lại giữa Hongkong và Paris chắc chắn không thể thiếu."
Isabel nhìn Lạc Tranh, thật lâu không lên tiếng.
Lạc Tranh thấy vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi, "Sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi, sẽ khiến người ta hiểu lầm đó." Nàng khẽ đùa.
Isabel không cười, cũng không trả lời ngay, một lúc sau mới thốt ra một câu hỏi khiến người ta bất ngờ.
"Luật sư Lạc cùng giám đốc thật sự không có quan hệ?"
"Không có." Lạc Tranh dùng tâm trạng bình thản nhất, bình tĩnh trả lời.
Isabel có chút tiếc nuối gật đầu, "Thật là đáng tiếc..."
Lạc Tranh có chút hứng thú nhìn Isabel, "Đáng tiếc cái gì?"
"Kỳ thật không phải là tôi không muốn chúc phúc cho hôn nhân của Luật sư Lạc, chỉ là..." Isabel nhìn nàng, thái độ vô cùng chân thành, nghiêm túc nói: "Tôi cảm giác…cảm thấy, Luật sư Lạc cùng giám đốc chúng ta rất…rất xứng đôi, những đồng nghiệp khác cũng đã nói, hai người lúc đứng chung một chỗ, thật sự rất hợp nhau."
Ánh mắt Lạc Tranh hơi ngẩn ra, hồi lâu không nói nên lời…
***
Hết giờ làm việc, Lạc Tranh không về thẳng biệt thự mà đến một nhà hàng quen để ăn tối. Đây là nhà hàng Lạc Tranh rất thích, bất luận là đồ ăn hay khung cảnh đều khiến nàng hài lòng.
Lạc Tranh chọn một bàn sát cửa sổ ở vị trí khá khuất. Một mình dùng bữa đã là việc khá kỳ quặc rồi, nàng không muốn lại trở thành tiêu điểm của nơi này. Tối nay là đêm cuối cùng Lạc Tranh lưu lại Paris, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ soi rọi cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên một chút phiền muộn.
Chọn xong vài món đặc sắc của nhà hàng, Lạc Tranh bất giác ngồi trầm tư nhìn ra ngoài.
Lạc Tranh vốn không thích trốn tránh, cho nên mấy ngày nay cứ phải liên tục tránh né hắn khiến cho nàng thống khổ không tả xiết. Nhưng cho dù như vậy, khi nàng bước vào nhà hàng, một cảm giác bất an lại xuất hiện... Nàng biết rõ linh cảm của mình trước giờ rất chính xác, mấy ngày nay đã xảy ra biết bao chuyện, khiến nàng không thể không thừa nhận...người đàn ông kia thực sự đã có vị trí nhất định trong lòng mình, chiếm giữ vị trí ngày càng vững chắc.
Lạc Tranh cầm lấy ly nước chanh khẽ nhấp môi, mùi thơm mát cùng vị chua ngọt thực giống như tâm tình nàng đêm đó. Thậm chí, giờ khắc này nàng còn có chút... nhớ hắn.
Đây thực sự là một dấu hiệu nguy hiểm. Lạc Tranh cho tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội Húc Khiên, bất kể là về thân thể hay tình cảm. Nhưng mà, một tuần vừa rồi đã khiến tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Thân thể nàng, tâm lý nàng đã vượt khỏi mọi giới hạn đạo đức vẫn luôn tâm niệm.
Giờ khắc này, khi ngồi tĩnh tâm lại Lạc Tranh mới phát hiện, không muốn nghĩ đến hắn thực sự là chuyện khó khăn.
Loại tâm tình này thực sự phức tạp khiến Lạc Tranh không biết nên xử lý như thế nào. Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, có lẽ vì hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng nên mới bị ám ảnh khó quên như vậy. Xem ra chỉ có sự giải thích này mới cho nàng một đáp án, nhưng còn Húc Khiên, nàng nên làm thế nào đây?
Mải chìm vào suy nghĩ, Lạc Tranh không hề phát hiện ra trong nhà hàng có rất nhiều cặp mắt đàn ông đều hướng về phía nàng. Phụ nữ một mình dùng bữa vốn đã khiến người ta chú ý, hơn nữa lại là một phụ nữ phương Đông đẹp như vậy. Trong mắt họ, phụ nữ phương Đông luôn tràn ngập cảm giác thần bí.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông tiến đến trước mặt nàng, đưa tay phác lên một cử chỉ vô cùng tao nhã, tôn quý.
"Vị tiểu thư này, không ngại cùng ăn tối với tôi chứ?"
Lạc Tranh quay đầu nhìn về phía anh ta. Đó là một người đàn ông Pháp khoảng chừng 27, 28 tuổi, ngũ quan cân đối, đôi mắt xanh biếc như nước biển...
Lạc Tranh khẽ mỉm cười lịch sự đáp lễ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên quyết khiến đối phương không có cơ hội mơ màng.
"Thật xin lỗi, tôi không được tiện cho lắm."
Người đàn ông khẽ cười một tiếng có chút tiếc nuối, lịch sự chào nàng, rời đi.
Sự yên lặng bị gián đoạn trong chốc lát nhanh chóng được khôi phục lại. Bồi bàn lịch sự đưa đồ ăn lên, Lạc Tranh nhất thời mất đi khẩu vị, cúi đầu, dùng dĩa nhẹ nhàng tách lấy chút thịt ốc biển.
Nàng chợt cảm thấy đối diện lại xuất hiện một người đàn ông khác. Nhưng mà lần này người đó không hề lịch sự lên tiếng chào hỏi mà còn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với nàng. Lạc Tranh cũng lười ngẩng lên, không nhìn đến người đàn ông kia.
"Đều là những món em thích, tại sao lại ăn uể oải như vậy?" Người đàn ông đối diện bất ngờ lên tiếng, tiếng nói trầm thấp quen thuộc mang theo thanh âm vô cùng vui vẻ.
Tay cầm dĩa của Lạc Tranh khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cười cười ngồi đối diện nàng, ánh mắt vốn ảm đạm giờ lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
"Sao anh lại tới đây?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Thương Nghiêu nhếch môi cười, nhưng không có trả lời ngay mà nhìn về phía bồi bàn gần đó, dặn dò, "Mang thêm một phần bò bít tết, cùng một chai vang đỏ năm 1978, đã mở ít nhất một giờ."
"Vâng, xin ngài chờ một chút." Bồi bàn lễ phép trả lời.
Đợi bồi bàn đi khỏi, Thương Nghiêu rất tự nhiên cầm lấy ly nước chanh của nàng, uống một chút. Đặt ly xuống, hắn hơi nhíu mày nhìn nàng, cất tiếng, "Về công ty tôi mới biết chuyện em phải trở về Hongkong."
"Văn phòng luật ở Hongkong có chút việc phát sinh, đây cũng là quyết định bất ngờ." Lạc Tranh cố gắng đè nén tâm trạng đang rung động, dùng giọng bình tĩnh nhất, động tác dùng bữa cũng cố gắng duy trì vẻ thong thả cố hữu.
Vang đỏ năm 1978 rất nhanh được đưa lên, vị ngọt thơm nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Thương Nghiêu chậm rãi rót rượu vào hai ly, giọng nói từ tốn vang lên, "Em không có nói cho tôi biết."
"Thương Nghiêu tiên sinh giống như con thần long kiến thủ bất kiến vỹ, chút chuyện vô nghĩa này căn bản không cần để trong lòng." Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong hơi thở ngập tràn mùi rượu thơm ngát. Thương Nghiêu vẫn luôn là người biết hưởng thụ cuộc sống, đương nhiên đối với việc phẩm rượu cũng có quy tắc nhất định, có thể lọt vào trong mắt hắn nhất định phải là hàng tinh phẩm của tinh phẩm.
"Đối với tôi mà nói, em không phải người không có ý nghĩa." Thương Nghiêu khẽ nhấp chút rượu, tựa hồ rất hài lòng với hương vị của nó, nhếch môi.
"Cảm ơn, nhưng mà việc trở về Hongkong cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ngay từ đầu tôi cũng chỉ định lưu lại đây một tuần lễ." Lạc Tranh khẽ thở dài, "Tài liệu tôi đã phân loại cẩn thận để ở chỗ Isabel, muốn tra cứu về sau cũng rất thuận tiện."
Thương Nghiêu không nói gì thêm, bất giác trầm mặc hồi lâu.
Đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng, từ vầng trán trơn mịn đến gương mặt trái xoan có chút nhợt nhạt, hàng lông mi dài cong vút khẽ lay động. Nàng an tĩnh ngồi trước mặt hắn, lẳng lặng dùng bữa, giống như bức tranh thiếu nữ, tỏa ra hơi thở tinh khiết mềm mại vô cùng đáng yêu. Nàng xinh đẹp cùng thanh nhã như vậy khiến cả thế giới đều muốn vây quanh nàng...
Lạc Tranh thấy hắn nhìn mình không hề chớp mắt, có chút không vui liền hỏi, "Anh sao vậy?"
"Em nghĩ mình thực sự thích hợp nhận vụ án giám đốc Từ đó?" Thương Nghiêu bất giác hỏi một câu dường như không liên quan.
"Đương nhiên, ông ta là thân chủ..." Nói được nửa chừng, Lạc Tranh chợt nhạy cảm nhận ra, mỉm cười nhíu mày, "Anh điều tra tôi sao?
Nhất định là như vậy, nếu không hắn làm sao biết những chuyện liên quan tới giám đốc Từ đó.
Thương Nghiêu cũng không phủ nhận, chỉ cười cười, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Em là luật sư đại diện của tôi, việc em tiếp nhận những vụ án như thế nào tôi đương nhiên nên tìm hiểu rõ một chút."
Lạc Tranh cũng không muốn tranh cãi cùng hắn, mấy ngày nay nàng đã nhiều lần được lĩnh giáo thói quen không tôn trọng sự riêng tư của người khác của hắn rồi.
"Vụ kiện của giám đốc Từ xảy ra chút vấn đề, tôi phải trở về Hongkong giải quyết, luật sư hiện đang phụ trách việc này không thể đại diện cho tôi thượng tòa." Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Thương Nghiêu, "Nhưng mà anh yên tâm, tài liệu pháp vụ của tập đoàn RM tôi sẽ không xem nhẹ."
Thương Nghiêu hơi cong môi, không đồng ý lắc đầu, "Đối với năng lực của em tôi hoàn toàn tin tưởng. Nhưng mà em nhận thấy lần này phần thắng nắm chắc được bao nhiêu?"
"Đã là thân chủ của tôi, tôi nhất định sẽ tranh thủ mọi khả năng để giành lấy phần thắng."
"Tôi đã xem qua kết quả những lần thượng tòa của em, thật sự là thần thoại trong ngành tòa án, chưa từng thua kiện bao giờ. Tôi hy vọng lần này kết quả cũng sẽ được như em mong muốn." Thương Nghiêu khẽ nghiêng người về trước, khuỷu tay chống lên bàn, nụ cười mang theo ý vị vô cùng sâu xa.
"Cảm ơn, tôi cũng sẽ không tham gia một vụ kiện mà không nắm chắc." Lạc Tranh nhìn bồi bàn mang đồ ăn lên, nhẹ nhàng cười.
Thương Nghiêu nhìn nàng, cười cười, "Rất ít phụ nữ có được sự tự tin như em."
"Nói ra câu này chứng tỏ anh không hiểu tôi, thậm chí, cũng không hiểu phụ nữ." Lạc Tranh ăn một chút súp khoai tây, nhẹ nhàng nói.
Thương Nghiêu cũng không vội dùng bữa, ánh mắt vô cùng mị hoặc chăm chú nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, "Em sai rồi, có lẽ, trên đời này không có người nào có thể hiểu rõ em hơn tôi, thậm chí tôi còn hiểu rõ em hơn chính bản thân em. Hiểu rõ cả những việc thậm chí em còn không hề hay biết."
Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nổi lên tia nghi hoặc, câu nói cuối cùng của hắn thật vô cùng hàm nghĩa.
Tuy nhiên, Thương Nghiêu dường như không có ý định nói tiếp, cầm lấy dao nĩa, ưu nhã thong thả cắt từng miếng bít tết, sau đó đem từng miếng bỏ sang đĩa của Lạc Tranh. Đặt dao nĩa xuống, hai tay đan vào nhau chống lên cạnh bàn, hắn trầm giọng nói, "Em thật sự muốn kết hôn với Ôn Húc Khiên sao?" T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Một câu nói của hắn khiến trái tim Lạc Tranh như thắt lại, nhìn từng miếng bít tết được cắt tỉ mỉ trong đĩa của mình, động tác của hắn thực vô cùng tự nhiên, giống như sự quan tâm chăm sóc của những người yêu nhau vậy...
Nhưng mà, câu hỏi của hắn...
Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Thương Nghiêu thấy vậy, nụ cười bên môi càng đậm, cất tiếng mang theo chút ý vị đùa giỡn, "Tranh, lần này em không đúng rồi. Trước giờ em luôn là người thẳng thắn, sao bây giờ lại muốn trốn tránh?"
"Thực ra anh muốn nói gì?" Lạc Tranh dứt khoát đặt dao nĩa xuống, nghiêm túc nhìn hắn.
Thương Nghiêu lại nở nụ cười nhẹ nhàng có chút lười biếng cùng ánh mắt thâm thúy khó dò. Hắn hơi lấn người về phía trước, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từng câu từng chữ vang lên vô cùng rõ ràng, "Em quên tôi đã từng nói gì sao? Tôi đã từng nói, em hoặc là hai người, ngàn vạn lần đừng cho tôi cơ hội. Nếu không, chiếm được em rồi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua."
Lạc Tranh khẽ mím môi, nàng nhớ rõ những lời này, thậm chí còn nhớ rõ ràng phản ứng của bản thân lúc nghe được những lời này. Có thể nói, cho tới giờ nàng chưa từng gặp người đàn ông nào mạnh mẽ cùng bá đạo như hắn.
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Vội vã trở về Hongkong như vậy, chắc chắn là vì hôn lễ đang tới gần." Thương Nghiêu nở nụ cười đầy thâm ý đáp lại câu hỏi của Lạc Tranh. Trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, Lạc Tranh cảnh giác nhìn hắn, "Anh muốn ngăn tôi trở về Hongkong?"
Thương Nghiêu cầm lấy ly rượu, khóe môi thoáng hiện một tia vui vẻ sau đó nhanh chóng bị chiếc ly che khuất, "Tranh, em rất hy vọng tôi tới ngăn cản hôn lễ của hai người?"
Lạc Tranh khẽ nhíu mày, "Đây chỉ là ý nghĩ của anh mà thôi."
"Không!" Thương Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi chưa từng có ý định ngăn cản em kết hôn."
Tâm tư Lạc Tranh giống như bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua, nhanh đến mức chưa kịp phản ứng, đã thấy một cảm giác đau đớn như bị đổ máu...
Đây không phải là câu trả lời nàng vẫn mong muốn sao? Tại sao lại có cảm giác không thoải mái như vậy?
Khẽ chớp mắt, cố gắng ổn định tâm tư đang dậy sóng, Lạc Tranh khẽ nói, "Thương Nghiêu tiên sinh có thể phân rõ nặng nhẹ như vậy thật tốt quá!"
"Vậy sao? Đây là những lời thực lòng của em?" Thương Nghiêu cười nhẹ, chăm chú nhìn nàng.
Lạc Tranh cười lạnh lùng đáp lại, "Vậy Thương Nghiêu tiên sinh muốn nghe những lời thế nào? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ vì cuộc tình một đêm mà từ bỏ tình yêu bao năm nay của mình?"
"Tình yêu?" Thương Nghiêu nghe vậy, buồn cười nhìn nàng, "Nếu quả thật đó là tình yêu, em cũng sẽ không chịu nằm dưới thân tôi, biết rất rõ ràng tôi là bạn của vị hôn phu của em, em vẫn cam nguyện cùng tôi trầm luân?"
"Tôi yêu Húc Khiên." Lạc Tranh kiên định nói, nói cho hắn nghe, cũng là nói cho chính nàng nghe.
Thương Nghiêu nghe vậy khẽ nhún vai, ánh mắt tà mị như thể nhìn thấu mọi chuyện, cầm lấy ly rượu, nhếch môi cười.
"Đã như vậy, tôi chỉ còn cách chúc em tân hôn vui vẻ!"
Trong lòng Lạc Tranh bất chợt cảm thấy trống rỗng, nhìn nụ cười của hắn, một cảm giác mất mát nhanh chóng lan tỏa từ đầu ngón tay ra khắp toàn thân. Khẽ hít một hơi thật sâu, nàng nâng ly rượu lên, bình tĩnh nói, "Cảm ơn!"
Hai chiếc ly khẽ cụng, trong không trung nhẹ nhàng ngân lên một âm thanh trong trẻo vang vọng cả bầu không khí...
***
Từ độ cao 10.000 feet, máy bay chậm rãi xuyên qua những đám mây, hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hongkong.
Ở cửa ra, Ôn Húc Khiên đã đứng chờ từ bao giờ. Vẻ đẹp trai của hắn thu hút sự chú ý của khá nhiều người. Hắn vẫn lẳng lặng đứng đó chờ nàng, cho tới khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nụ cười của hắn nhanh chóng lan tràn từ khóe môi tới ánh mắt...
Giờ khắc Lạc Tranh nhìn thấy hắn, cảm giác như đã xa cách cả nửa đời...
Suốt chặng đường về văn phòng, Lạc Tranh chỉ một mực yên lặng vùi trong ngực Ôn Húc Khiên, trong lòng cảm giác vô cùng phức tạp. Nàng nói rất ít, dường như Ôn Húc Khiên hỏi gì thì trả lời cái đó, lúc hỏi đến tình hình của Thương Nghiêu, nàng cũng chỉ là trả lời qua loa, sau đó không hề nói chuyện nữa.
Ôn Húc Khiên lại hiểu lầm rằng nàng mệt mỏi, cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ôm chặt nàng, để nàng dựa vào người hắn nghỉ ngơi.
Lạc Tranh nhắm mắt lại, không cảm thấy buồn ngủ, chỉ là... Nàng càng ngày càng cảm giác mình không mặt mũi nào gặp người đàn ông này...
Vừa về tới văn phòng, toàn thân Lạc Tranh lại ngập tràn ý chí chiến đấu, đem mọi chuyện trong lòng tạm thời nén xuống. Thẳng tiến theo hành lang, nhìn khung cảnh quen thuộc, nàng tựa như tìm lại được chính mình.
"Luật sư Lạc..."
"Luật sư Lạc, chị đã về!"
Các đồng nghiệp rối rít đứng dậy cùng nàng chào hỏi.
Lạc Tranh vẫn nở nụ cười thường trực, trên gương mặt không lộ chút mệt mỏi nào. Lúc sắp tới phòng làm việc, ngang qua bàn của Diêu Vũ, nàng khẽ gõ lên bàn cô ta, cất tiếng, "Đến phòng làm việc của tôi một lát."
Diêu Vũ cắn cắn môi, đành phải đi theo sau nàng.
Bước vào phòng làm việc, không đợi Diêu Vũ đóng kín cửa, Lạc Tranh liền đem một tập tài liệu trực tiếp ném thẳng lên bàn. Chỉ nghe "Pằng" một tiếng, bầu không khí vốn yên lặng hoàn toàn bị phá vỡ. Nhìn lại sắc mặt Lạc Tranh, nụ cười thường trực trên môi nàng đã hoàn toàn biến mất.
Diêu Vũ nhìn thoáng qua tập tài liệu kia, mặt hơi biến sắc, lại nhìn thấy nét không vui trên gương mặt Lạc Tranh, vội vàng lên tiếng, "Luật sư Lạc..."
"Sao đây, có bản lãnh làm, không có bản lãnh thừa nhận phải không?" Ngồi xuống ghế, Lạc Tranh cất tiếng nói trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén toát lên sự cơ trí.
"Luật sư Lạc, tôi...tôi không ngờ tới mọi chuyện lại thành thế này..."
Lạc Tranh cố nén nỗi tức giận trong lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hoảng sợ của cô ta, "Diêu Vũ, cô cũng thật lợi hại. Tôi thấy ở văn phòng này không tìm được người thứ hai có loại hành vi như cô. Cô còn học được cách ngụy tạo chứng cứ. Người biết chuyện thì không sao, người không biết chuyện sẽ nghĩ rằng tôi dạy cô làm chuyện này. Danh tiếng của văn phòng này thật sự được cô nâng lên không ít, cô đúng là công thần đó!"
Lúc ở sân bay tại Paris, Lạc Tranh liền gọi điện thoại về Hongkong tìm hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra, Diêu Vũ một lòng muốn tìm cách hòa giải giữa đôi bên nhưng không thành, liền đó tiến hành chế tạo chứng cứ giả, kết quả không giúp ích gì cho vụ của giám đốc Từ, còn bị bên đối phương kiện ngược lại lên tòa án tối cao.
Nhìn thấy cái cô Diêu Vũ này, Lạc Tranh thực sự muốn điên lên mà bóp chết sự vọng động của cô ta.
Xem thêm...