• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Raizel

Beta: Linh Lê

Suốt đêm vận chuyển, Tiêu Quân Mặc tốt cuộc cũng thành công trở về, Tô Lan Thanh xa xa nhìn thấy bọn họ, trong lòng mừng rỡ, bước nhanh đến nghênh đón, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?”

“Ta tự mình đi có việc gì mà không được?” Tiêu Quân Mặc cười, lau đi bụi bẩn trên mặt.

Tô Lan Thanh sửng sốt, nhìn ừ trên xuống dưới từ quần áo đến mặt đều bẩn hề hề của người trước mặt, nhịn không được mà hỏi: “Làm sao lại biến thành chật vật như vậy?”

Tiêu Quân Mặc cười, trả lời: “ Lưu Diễm để những binh lính vận chuyển đó tất cả đều giả trang thành tiêu cục áp phiêu, nếu bọn họ đã giả dạng thì tất nhiên chúng ta cũng nên hóa trang một chút chứ?”

“Thái tử điện hạ quả thực cơ trí, để chúng ta giả làm thổ phỉ, cướp đoạt nỗ pháo.” Một tinh binh phía sau cười rộ lên, sùng bái hiện lên từ đáy mắt.

Tô Lan Thanh nghe vậy thì bật cười, đảo mắt thấy Tiêu Quân Mặc đang nhìn chằm chằm mới thu liễm lại nụ cười, nói: “Đi gột rửa trước đã.” Một tiểu binh nhanh chóng chạy đi cuẩn bị nước ấm, Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc đứng chung một chỗ, chỉ nghe Tiêu Quân Mặc cảm thán nói: “Lan Thanh, thật lâu rồi không thấy ngươi cười.”

Tô Lan Thanh giật mình, không đáp lại.

“Sinh thời còn có thể nhìn thấy ngươi cười với ta, thật tốt.” trong mắt Tiêu Quân Mặc hàm chứa dịu dàng, vươn tay muốn bắt lấy tay Tô Lan Thanh lại đột nhiên nhớ tới bản thân cả người bẩn thỉu lại rũ xuống bên người, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Lan Thanh đến xem.”

Nói xong, hai người cùng nhau đi đến trước một chiếc xe, Tiêu Quân Mặc mở nắp ra, miệng pháo đen như mực lộ ra, ban ngày nhìn vào bên trong càng rõ, ngày thường Tô Lan Thanh có chút nghiên cứu về vũ khí, chỉ nhìn thoáng qua có thể khẳng định uy lực của nỗ pháo này vô cùng lớn, có thể thu về cho bản thân sử dụng quả thực quá tốt, nếu không chắc chắn đại quân Bắc Địch sẽ tổn thương nặng nề, nếu bị tập kích bên trong Cửu Phong cốc, hơn mười vạn đại quân này, ít cũng phải mất một nửa.

“Chuyển đến phía sau đi, cẩn thân một chút.” Tô Lan Thanh phân phó, để Phó Thuần mang theo một ít binh sĩ chở nỗ pháo đi, sau một chén tà nhỏ, nước ấm được mang đến, Tiêu Quân Mặc tiến vào trong trướng, cởi ra y phục trên người bước vào thùng tắm cẩn thận chà tẩy, rửa sạch hết bụi bẩn trên mặt.

Nhớ lại ban nãy khi Tô Lan Thanh tươi cười, Tiêu Quân Mặc lâm vào suy nghĩ sâu xa, từ khi trọng sinh tới nay, đó vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lan Thanh cười với hắn, làm hắn không rời mắt được. Sau ngày hôm nay, không biết bao giờ mới có cơ hội gặp được, Tiêu Quân Mặc thở dài, từ trong thùng tắm đi ra.

Tô Lan Thanh chờ ở bên ngoài, sau khi Tiêu Quân Mặc đi ra, y cùng hắn nói về tình huống được do thám thăm dò báo lại, cũng nói ra suy nghĩ của bản thân.

“’Ngươi làm không sai.” Tiêu Quân Mặc trở lại cùng sóng vai với Tô Lan Thanh mà đi đến nơi khác: “ Yên tĩnh như vậy, tất nhiên là có mờ ám.” Nhưng Cửu Phương cốc là đường mà chắc chắn bọn họ phải qua, không thể không vào, chỉ có thể thả chậm tốc độ, thong thả mà đi, tùy cơ ứng biến.

Ban đêm, trong doanh lửa điểm từng đốm, Tô Lan Thanh nằm ở trên giường, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào trong cửa sổ, vết thương trên lưng đã tốt hơn rất nhiều nhưng lúc không cẩn thận đụng tới vẫn cảm thấy có chút đau, y ngồi dậy, tự mình lấy thuốc mỡ đến xoa bóp cho máu tụ tan ra.

Qua một lát vẫn không ngủ được, Tô Lan Thanh đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chuồng ngựa, liếc mắt thấy hai con ngựa Lôi Đình cùng Kinh Phong cùng ghé vào nhau, cả cỏ khô cũng chia sẻ cho nhau, Tô Lan Thanh giật mình, không hiểu sao lại nghĩ đến Tiêu Quân Mặc, cũng bước đến cẩn thận mà đứng bên cạnh y.

Tô Lan Thanh giật giật khóe miệng, xoay người trở về, ngày mai phải xuất phát đi qua Cửu Phong cốc, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy, hy vọng y cùng Tiêu Quân Mặc đều có thể bình an.

Ánh mặt trời dần dần chiếu sáng, ánh lên mọt tầng bụi mông lung vô định, Tô Lan Thanh tỉnh dậy rất sớm, đứng dậy rửa mặt, ra ngoài trướng, trùng hợp Tiêu Quân Mặc cũng đi ra, hai người liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng đi ăn sáng, chuẩn bị xuất phát.

Ngồi trên lưng ngựa, đại quân dần dần đến gần Cửu Phong cốc, đi đến vị trí đình trú hôm qua, Tô Lan Thanh ra hiệu cho đại quân dừng lại, phái thám tử đi dò đường lần nữa, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nhảy xuống ngựa, lẳng lặng chờ đợi.

“Đúng rồi, cho ngươi cái này.” Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh đến cách đó không xa, cởi nhuyễn giáp trên người ra đưa cho y, không cho phép từ chối mà giúp y cẩn thận mặc vào, cuối cùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ bị thương ở bên hông, ôn nhu hỏi: “Vết thương tốt hơn chưa? Tối qua có thoa thuốc mỡ không?”

“Thoa rồi, đỡ hơn nhiều rồi.” Tô Lan Thanh bất đắc dĩ, chỉ đành đứng yên, cúi đầu nhìn ngón tay tung bay ở trước ngực y, khớp xương rõ ràng mang theo vết chai của người tập võ, y nhìn chằm chằm một lát mới dời tầm mắt đi.

“’Được rồi, trở về thôi.” Tiêu Quân Mặc thu tay lại, cùng Tô Lan Thanh đồng thời trở về bên ngựa, chi sau chốc lát, thám tử dò đường trở về, tin tức báo lại vẫn giống như hôm qua, mắt Tiêu Quân Mặc nhìn người bên cạnh, trầm giọng nói: “Đi thôi, toàn quân cảnh giác, cẩn thận là trên hết.”

“Dạ!” Đại quân tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước, hướng đến Cửu Phong cốc chưa rõ nông sâu mà đi.

Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh dẫn đầu tiến vào trong cốc, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, khi thì có âm thanh của chim thú bay qua, ngoài cái này thì chỉ còn lại tiếng vó ngựa, Tiêu Quân Mặc lần thứ hai hạ lệnh, thả chậm tốc độ hành quân.

Ngay lúc này, trên trời có âm thanh chim bay hoảng loạn xẹt qua, ánh mắt Tô Lan Thanh biến đổi, tiếp theo chỉ thấy đại quân Thanh Tiêu từ bốn phía lao tới, bao vây bọn họ ở giữa!

Tô Lan Thanh đã sớm dự đoán được tình huống này, lập tức để đại quân theo kế hoạch đã thảo luận ban đầu mà đón đánh, y tự mình dẫn đội kỵ binh xông lên phía trước, Tiêu Quân Mặc thì dẫn dắt nỗ binh bắn tên tứ phía, không để quân định tạo thế vây chặt quân ta.

“Tô Lan Thanh, tiếp chiêu!” Thái tử Thanh Tiêu Lưu Diễm tay cầm đại đao tiến lại đây, một lần bị thương trên tay Tiêu Quân Mặc khiến hắn ghi hận thật sau, hôm nay nhất định phải đòi lại cho đủ. Hắn vốn tưởng rằng nỗ pháo của bọn họ có thể thuận lợi vận chuyển đến trước khi đại quân Bắc Địch đến Cửu Phong cốc, không ngờ vẫn chậm một chút, may mà bọn họ đã sớm chuẩn bị!

Tô Lan Thanh xoay người tiếp Lưu Diễm, ánh mắt thản nhiên mà di chuyển liếc đến vị trí lần trước hắn bị thương, châm chọc nói: “Một tên bại tướng, vậy mà còn đắc ý?” Nói xong, xuống tay lại càng tàn nhẫn, từng chiêu đều muốn lấy mạng của Lưu Diễm.

Lưu Diễm mắt thấy sắp không chống đỡ nối, hắn dứt khoát dừng lại huýt sáo, Thanh Tiêu đại quân nghe thấy lập tức tản ra bốn phía, Tô Lan Thanh sửng sốt, ngửa đầu nhìn hai bên sườn núi, kinh hãi tột độ.

Chỉ thấy hai bên có không ít mãnh thú lao xuống, bọn chúng thẳng hướng đại quân Bắc Địch mà đến, hoàn toàn không công kích binh lính Thanh Tiêu, Tô Lan Thanh vọt sang một bên, né tránh một con hổ như đang rình mồi mà theo dõi y.

“Ha ha ha, từ từ mà hưởng thụ đi!” Lưu Diễm ngẩng đầu cười to, hắn biết rõ trong cốc này có mãnh thú, cố tình để binh sĩ rắc thuốc bột lên toàn thân trước, như vậy mãnh thú sẽ không tấn công bọn họ.

Tô Lan Thanh có kinh nghiệm tham gia săn bắn hoàng gia một lần, hiển nhiên biết điểm yếu của hổ ở đâu, hắn bình tĩnh mà đưa kiếm lướt qua bên dưới người con hổ, một kiếm xé bụng nó ra, máu bắn lên người, Tô Lan Thanh từ từ đứng lên, phi thân đến bên cạnh Tiêu Quân Mặc, khẽ nói với hắn: “Điện hạ, nơi này không nên ở lâu, nhất định phải lao ra ngoài, người dẫn đại quân đi trước, thần lưu lại cản phía sau.”

“Ta không đi, Phó Thuần đâu!” Tiêu Quân Mặc cũng biết giờ này chỉ có kịp thời lao ra ngoài mới có khả năng bảo toàn tính mạng của nhiều người nhất, nhưng hắn tuyệt đối không bỏ lại Lan Thanh một mình mà đi trước, hắn gọi Phó Thuần lại để hắn mang binh đi trước, Phó Thuần nhận lệnh đang muốn dẫn binh đi trước, bỗng nhiên dư quang Tiêu Quân Mặc nhìn thấy một con hổ đang muốn đánh tới sau lưng Lan Thanh, hắn bước nhanh về phía trước, bắt lấy lưng y mà lắc mình, cánh tay vô ý bị móng vuốt cào qua gây thương tích, lưu lại vài đường máu.

“Điện hạ?” Tô Lan Thanh lại một lần nữa nhìn Tiêu Quân Mặc vì cứu mình mà bị thương, trong lòng không ngừng tự trách, giống như đánh đổ một bình ngũ vị, không phân biệt nổi là vị gì.

“Tự mình cẩn thận!” Tiêu Quân Mặc giao phó cho Phó Thuần, để hắn mang binh đi, tiếp đó cùng Tô Lan Thanh ở lại phía sau, hắn quay đầu nhìn y một cái, ánh mắt áng lên: “Lan Thanh, chúng cùng nhau đưa tên ôn con của Thanh Tiêu này đến Tây Thiên!”

Tô Lan Thanh quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt hai người trực tiếp đối diện, hơi lâu một chút, khóe môi y khẽ nhếch lên, gật đầu thật mạnh: “Được!”

Pháo binh công kích về bốn phía, khói đặc từ lửa đạn cuồn cuộn, khiến không ít dã thú phải dừng chân lại, thừa lúc đại quân Thanh Tiêu không có mãnh thú che chở, Tô Lan Thanh dẫn nỗ binh phóng ra, đây chính là lúc cung nỏ cải tiến phát huy tác dụng, một lúc bắn ra năm mũi tên khiến đại quân Thanh Tiêu tử thương nghiêm trọng, khói thuốc súng cuồn cuộn chiến trường máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.

Vài tiếng pháo ầm ầm vang lên, trong cốc lửa đạn nổ vang, không ít binh sĩ bị nổ đến cả người bay lên, đập mạnh xuống đất, khắp núi đồi bị lửa thiêu đốt, Tô Lan Thanh nhận thấy đã đến lúc, dẫn dắt binh sĩ còn lại lao ra ngoài, để pháo binh cản phía sau.

Lưu Diễm nhìn thấy toàn bộ, nghiến răng nghiến lợi, pháo binh của bọn họ cùng pháo binh của Bắc Địch thi nhau bắn, nhưng đối phương lại thành công rút lui, Lưu Diễm giận dữ, nhưng chỉ có thể dẫn đại quân tạm thời lui khỏi Cửu Phong cốc, hạ trại cách đại quân Bắc Địch hai mươi dặm, vạch kế sách mới.

Không sao, cứ để đại quân Bắc Địch sống thêm vài ngày, đợi nỗ pháo của hắn được chuyển đến, hắn nhất định sẽ khiến cho bọn họ toàn quân bị hủy diệt, một tên cũng không tha!

Tiêu Quân Mặc mang theo đại quân lao ra khỏi Cửu Phong cốc, một lúc lâu sau, Tô Lan Thanh cũng về đến nơi đại quân hạ trại, trong trướng, quân y xem xét vết thương trên cánh tay Tiêu Quân Mặc.

“Sao rồi?” Mấy đường cào trên cánh tay máu chảy đầm đìa, Tô Lan Thanh nhìn mà trong lòng căng thẳng, giống như bị người ta nắm chặt trái tim, không thở nổi. Lại nữa, lại vì cứu y mà khiến điện hạ bị thương.

“Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Quân y vốn định bôi thuốc, bị Tô Lan Thanh nhận lấy, để khiến hắn lui xuống sắc thuốc, Tô Lan Thanh đứng ở bên giường, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay giúp Tiêu Quân Mặc, thật lâu sau mới đặt bình thuốc trong tay xuống, cổ họng ngẹn lại: “Điện hạ, nếu sau này xảy ra chuyện tương tự, phải bảo vệ tốt chính mình, không cần quan tâm đến ta.” Y không muốn lại phải chứng kiến hắn vì cứu mình mà bị thương.

“Không, nếu chuyện như vậy lại xảy ra, ta vẫn sẽ làm như vậy.” Tiêu Quân Mặc ngẩng đầu, giật giật cánh tay, mặc quần áo xong, đứng dậy ngưng mắt nhìn ánh mắt Tô Lan Thanh: “Ta nói rồi, cả đời này sẽ không bỏ ngươi mà đi, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn, bảo vệ ngươi là ta cam tâm tình nguyện, ngươi muốn ta trừng mắt nhìn ngươi bị thương trong tầm mắt của ta hay sao? Ta không làm được.”

Tô Lan Thanh há miệng, không biết nên nói gì, trong chớp mắt thấy hắn bị thương, y thực sự sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, y không muốn hắn lần nữa vì y mà bị thương, như vậy y sẽ tự trách.

Tiêu Quân Mặc nhìn chăm chú y hồi lâu, chậm rãi mở hai tay ôm y vào lòng, nghiêm túc nói: “Lan Thanh, ta bảo vệ ngươi, yêu ngươi, đều là ta tự nguyện, ngươi không cần phải tự trách, cũng không phải vội vàng, ta chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng, đời này, đến lượt ta chờ ngươi.”

Tô Lan Thanh giật giật môi, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK