Beta: Rosaline
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Quân Mặc cho là mình nghe nhầm, trừng mắt hỏi lại lần nữa.
“Lục phủ ngũ tạng của Tô tướng quân bị tổn thương nặng, nhưng nghiêm trọng nhất chính là xương đùi đã bị gãy hoàn toàn, sợ là sau này khó có thể đứng lên.” Quân y quỳ rạp trên mặt đất, nói ra hết toàn bộ, cúi đầu chờ đợi cơn tức giận từ hoàng đế.
“Không, ngươi đang lừa trẫm, chuyện này chẳng buồn cười chút nào cả.” Tiêu Quân Mặc khẽ cười ra tiếng, liếc mắt nhìn quân y: “Ngươi nhìn kỹ lại mà xem, rõ ràng là y không sao cả, nếu ngươi còn nói như vậy nữa, trẫm sẽ trị ngươi tội chết!”
Thân thể quân y khẽ run, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, đập đầu thật mạnh trên đất, nức nở nói: “Hoàng thượng, những lời thần nói đều là thật, xin hoàng thượng ban thần tội chết.”
“Ngươi!” Tiêu Quân Mặc dần im lặng, trên mặt bị đau thương phủ kín, hắn cúi đầu khiến cho người khác không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, không đoán được tâm tư của hắn, thật lâu sau mới nghe thấy hắn nghẹn giọng nói: “Hắn là một vị tướng quân, sao có thể vĩnh viễn không đứng lên được?”
Quân y không biết nên nói gì.
Sau một hồi kinh hãi không dám tin chính là sự trầm mặc, Tiêu Quân Mặc tránh ra nhường chỗ cho quân y tiến lên băng bó cho Tô Lan Thanh, vết máu loang lổ trên hai chân hiện ra, khó có thể tưởng tượng ra chính là xương cốt bên trong đó đều đã đứt gãy, hắn nắm chặt hai tay, ép bản thân quay đầu không nhìn cảnh tượng máu tươi đầm đìa kia nữa, chẳng biết qua bao lâu, quân y mang hai tay toàn là máu lui lại, lần nữa quỳ xuống: “Hoàng thượng, vết thương của Tô tướng quân đã được băng bó, thương thế rất nghiêm trọng, nhất định phải tĩnh dưỡng cẩn thận, thần xin lui xuống đi chuẩn bị thuốc cho tướng quân.”
Tiêu Quân Mặc không nói chuyện, sau khi quân y đi xuống thì hắn đi đến ngồi xuống bên giường, người thương trên giường đã được băng bó cẩn thận, hắn suy nghĩ một chút, đi lấy một bộ đồ lót sạch sẽ, cực kỳ cẩn thận mà giúp y cởi quần áo dính máu trên người ra, lau khô vết máu rồi mặc lại quần áo khác vào, xong xuôi hắn mới nắm tay y, đưa lên môi rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên.
Ánh mắt hắn chậm rãi đi xuống, liếc mắt nhìn hai chân y, cho dù đã băng bó nhưng vẫn có không ít máu thấm ra ngoài băng gạc, nhìn rất ghê người, Tiêu Quân Mặc nắm chặt tay lại, trong lòng như có vạn mũi kim đang đâm vào, đau đến mức không nói thành lời.
Lan Thanh là tướng quân, nếu y biết mình từ nay về sau không thể đứng lên được nữa thì trong lòng y sẽ nghĩ gì đây? Cổ họng Tiêu Quân Mặc như muốn nghẹn lại, hối hận bản thân sao lại đồng ý cho Lan Thanh đi làm quân tiên phong cơ chứ, hối hận vì sao lúc nhìn thấy y bị Mông Hãn kéo xuống nước lại không nhảy xuống giúp y chứ, vì sao cái gì hắn cũng không làm được mà chỉ có thể trừng mắt nhìn Lan Thanh của hắn chịu khổ?
Chưa bao giờ mà Tiêu Quân Mặc lại thống hận bản thân bất lực như bây giờ, hắn đã làm hoàng đế nhưng ngay cả người thương cũng không bảo vệ được, vì sống lại một lần mà cho rằng mình hơn người, hắn cứ nghĩ bản thân có thể giúp cho y tránh được tất cả tai ương, nhưng không ngờ rằng…
Tiêu Quân Mặc ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong, nắm chặt lấy tay Tô Lan Thanh, tay y chưa bao giờ lạnh tới vậy, giống như chẳng còn chút hơi ấm nào vậy, Tiêu Quân Mặc dùng mọi cách cũng không thể nào khiến cho y ấm áp trở lại.
Quân y mang thuốc tiến vào, Tiêu Quân Mặc nhận lấy chén thuốc, vươn tay nhẹ nhàng đỡ Tô Lan Thanh ngồi dậy, tựa vào lồng ngực mình, đút từng muỗng thuốc cho y, nước thuốc đắng chát chảy xuống từ khóe miệng, Tiêu Quân Mặc vươn tay lau đi vết nước, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ma sát bờ môi của y, hắn ôm y ngồi thật lâu rồi mới dìu y nằm lại.
Tất cả đều tại nhưng người Kim kia hại y, Tiêu Quân Mặc nghiến răng nghiến lợi, hắn nhất định phải báo thù cho Lan Thanh! Nếu không đuổi tận giết tuyệt những kể kia thì hắn không xứng đáng làm quân chủ của Bắc Địch, càng không xứng đáng có được y! Bầu bạn với y!
Đêm khuya, Tiêu Quân Mặc vẫn ngồi bên giường, trong bụng trống rỗng nhưng hắn lại không cảm thấy đói, Phó Thuần mang cơm đến hắn cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Mang đi đi, trẫm không có khẩu vị.” Phó Thuần cũng không biết làm sao chỉ có thể mang cơm canh đi.
Tiêu Quân Mặc đã từng có nhiều đêm không ngủ, lúc mới trọng sinh, bị Lan Thanh từ chối khiến hắn cả đêm không ngủ được, lúc làm lành với Lan Thanh, hắn quá vui mừng nên không ngủ được, chia cách với Lan Thanh, vì quá nhớ nhung cũng là cả đêm không ngủ, nhưng chưa có lần nào giống như bây giờ, là áy náy tự trách không ngủ được, Tô Lan Thanh an tĩnh nằm trên giường, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh đến mức không nghe được, nếu không phải lòng ngực vẫn còn phập phồng, hắn sẽ nghĩ rằng y đã…
Cứ vậy mà thức đến tận hừng đông, mắt của Tiêu Quân Mặc đã thâm đen một vòng, người cũng không có tinh thần như mấy ngày trước, hắn mang một chậu nước ấm đến, cẩn thận lau mặt cho Tô Lan Thanh, đột nhiên người trên giường cử động rồi chậm rãi mở mắt ra.
Tô Lan Thanh cảm thấy bản thân hình như đã ngủ rất lâu, ký ức cuối cùng là khi y bắt đầu chìm xuống biển, sau đó thì cái gì cũng không biết, hiện tại đập vào mắt là đỉnh trướng quen thuộc y quay đầu, Tiêu Quân Mặc đang ngồi bên giường, ngay bên tay trái y, trong giây lát trong đầu y trống rỗng, ngây ngốc hỏi: “Ta… còn sống ư?”
“Nói ngốc gì đó, Lan Thanh, người sờ ta thử xem.” Tiêu Quân Mặc cười, giống như những buổi sáng bình thường nhìn y thức giấc, hắn bắt được tay y áp lên mặt mình mà vuốt ve, sau đó lại cúi đầu hôn lên môi y một cái, tiếp đó là hôn khắp mặt, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhưng lại nghẹn ngào chẳng nói thành lời.
“Ta còn sống, ngươi khổ sở cái gì chứ?” Tô Lan Thanh cười, thì ra y vẫn còn sống, y chỉ cần biết Tiêu Quân Mặc sẽ không bỏ mặc y. Tô Lan Thanh không cử động, để mặc Tiêu Quân Mặc dùng khăn ấm lau mặt cho y, y cảm thấy cả người đều rất đau, nhất là hai chân, muốn nhúc nhích một chút nhưng hai chân lại không nghe lời, y có chút khó hiểu: “Vì sao chân ta không có cảm giác?”
Tiêu Quân Mặc không nghĩ Tô Lan Thanh lại mẫn cảm đến vậy, nhưng hắn lại không thể nói cho y biết sự thật, hắn sợ y khổ sở, vậy nên hắn tìm có nói qua loa lảng tránh vấn đề: “Ngươi bị thương rất nặng, tạm thời không có cảm giác là chuyện bình thường, đợi vết thương tốt hơn là sẽ không sao nữa.” Tiêu Quân Mặc càng hy vọng những lời này không phải là lừa y, càng hy vọng đó là sự thật, nhưng chung quy vẫn không phải.
Hắn quay đầu miễn cưỡng tươi cười, sai binh sĩ mang bát cháo loãng vào, đỡ Tô Lan Thanh ngồi tựa vào ngực mình, ôn nhu đút cháo cho y, làm bộ như không có chuyện gì mà nói chuyện cùng y, nhưng trong lòng có bao nhiêu khổ sở thì chỉ mình hắn biết.
Trong lúc quân y thay thuốc cho Tô Lan Thanh, nhìn chân mình bị quấn kín bới băng gạc, Tô Lan Thanh không nhịn được mà hỏi: “Thương thế của ta thế nào rồi?”
Quân y sửng sốt, liếc mắt với Tiêu Quân Mặc, thấy Tiêu Quân Mặc lắc đầu nhè nhẹ thì hắn lập tức hiểu ra, quay đầu bình thản trả lời: “Tướng quân phúc lớn mạng lớn, đương nhiên là không sao cả, chính là vết thương lần này quá nặng, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận, tránh để lại di chứng.”
Tô Lan Thanh nghiêm túc gật đầu, cảm thấy có chút buồn ngủ, y nhắm mắt lại ngủ tiếp. Tiêu Quân Mặc đi theo quân y ra ngoài, trầm mặc thật lâu rồi mới nói: “Ngươi làm rất tốt.”
“Đa tạ hoàng thượng, nhưng giấu giếm mãi cũng không phải là cách, sớm muộn gì Tô tướng quân cũng sẽ biết.”
“Trẫm hiểu.” Tiêu Quân Mặc thở dài một hơi, nhắm mắt đón ánh mặt trời chiếu lên, rõ ràng mặt trời chiếu lên người vô cùng ấm áp nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo như đứng giữa trời đông giá rét: “Trước cứ giấu đi đã, được đến đâu hay đến đấy.”
Quân y cáo lui, Tiêu Quân Mặc đứng tại chỗ, rất lâu sau mới mở mắt ra.Tin tức Tô Lan Thanh trong thương chẳng bao lâu đã chuyền khắp quân doanh, bao gồm các tướng sĩ dưới trướng của Phó Thuần, tất cả đều hừng hực quyết tâm, thề nhất định phải báo thù cho Tô Tướng quân.
Hai ngày trôi qua, tinh thần của Tô Lan Thanh đã đỡ hơn rất nhiều, vừa đúng lúc trời nắng đẹp, Tiêu Quân Mặc liền mang y ra phơi nắng, trước khi đi ra, hắn đã căn dặn tất cả tướng sĩ không được phép tiết lộ nửa chữ, nhưng tốt nhất vẫn là dẫn y đến nơi không có ai cả, cho dù có người đi qua cũng sẽ không im lặng không nhắc đến thương thế của y.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên khiến cho Tô Lan Thanh thiu thiu buồn ngủ, y nằm trên ghế trúc, Tiêu Quân Mặc đi lấy thảm cho y, y muốn đứng dậy thay đổi tư thế nhưng lại phát hiện ra hai chân vẫn không nghe mình sai bảo.
Tô Lan Thanh nghi ngờ khom lưng xuống, sờ sờ hai chân, ngón chân chạm tới một nơi nhưng lại không có cảm giác gì cả, y cảm thấy có điểm lạ, muốn chống thành ghế thử đứng dậy.
Muốn đứng dậy, Quân Mặc từng nói chân y không sao cả, Tô Lan Thanh dựng thẳng lưng, nhưng khi vừa muốn nhúc nhích chân thì trên dùi truyền đến một trận đau đớn tê dại, y cắn răng nhịn xuống, hai tay càng dùng sức chống dậy, còn chưa đứng vững thì hai chân đã tự mềm nhũn, cả người đổ về phía trước.
Y bị ngã mạnh xuống đất, lòng bàn tay bị vụn đá cắt vào cũng không quan tâm, y chỉ quay đầu nhìn hai chân của mình, hai mắt vẫn không di chuyển, y lại thử đứng lên, không ngoài dự đoán, lại tiếp tục ngã xuống, vết thương trên đùi vỡ ra, máu chảy đầm đìa, y ngồi ngây ngốc dưới đất đến tận khi Tiêu Quân Mặc vội vàng chạy đến, ôm lấy y.
“Sao ngươi lại ngồi dưới đất? Người đâu, truyền quân y đến.” Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh trở về trướng, bởi vì quá mức nôn nóng nên không để ý đến biểu tình khác thường của y, quân y đến, hắn tránh ra nhường chỗ cho quân y băng bó lại vết thương.
Nhưng Tô Lan Thanh chặn tay của quân y lại, không cho hắn chạm vào mình, để mặc cho máu trên đùi chảy không ngừng, Tiêu Quân Mặc nôn nóng: “Lan Thanh, ngươi đừng lộn xộn.”
“Đừng chạm vào ta.” Tô Lan Thanh trốn tránh, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt, y cúi đầu nhìn chân của mình, không để ý vết máu loang lổ, dùng tay nắm bóp một hồi, dùng hết sức lực của mình nhưng vẫn chẳng cảm nhận được gì.
“Lan Thanh, ngươi…” Tiêu Quân Mặc có dự cảm không tốt.
“Ngô đại nhân, người trả lời thật cho ta biết, chân của ta… có phải không thể đứng lên được nữa hay không?” Tô Lan Thanh nâng mắt nhìn chằm chằm vào ngô đại nhân, từ trong mắt hắn có thể nhìn thấy được sự khiếp sợ cùng bối rối, trong lòng Tô Lan Thanh vang lên tiếng lộp bộp.
“Sao tướng quân lại nói như vậy? Tướng quân chỉ là bị thương rất nặng, nên…”
“Đừng có lừa ta.” Tô Lan Thanh chặn ngang lời hắn, lãnh tĩnh một cách kỳ lạ: “Ta không bị ngu.”
“Này…” Ngô đại nhân không biết nên trả lời thế nào, liếc mắt trộm nhìn Tiêu Quân Mặc, đối phương hất tay cho hắn lui xuống, hắn cũng vội vàng rời đi, chỉ sợ bản thân lỡ lời.
Tiêu Quân Mặc ngồi xuống bên giường, nắm chặt bàn tay của Tô Lan Thanh, dịu dàng nói: “Lan Thanh, vì sao người không tin Ngô đại nhân nói? Hắn nói người không sao thì ngươi đương nhiên sẽ không sao cả.”
Kỳ lạ chính là lần này Tô Lan Thanh không hề phản bác, y trầm mặc thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Quân Mặc, bên môi là nụ cười chua xót: “Tiêu Quân Mặc, ngay cả ngươi cũng muốn lừa ta sao?”
Tiêu Quân Mặc nghẹn họng, ánh mắt phức tạp, đột nhiên hắn ôm lấy y vào trong ngực, phải tận lực kiềm chế thì bàn tay ở sau lưng mới không run rẩy, hắn nức nở nói: “Lan Thanh, ngươi tin ta, ta sẽ dốc toàn lực tìm cách chữa khỏi cho ngươi, ngươi còn có thể đứng lên.”
Câu trả lời này chính là đã thừa nhận những dự đoán của Tô Lan Thanh, Tô Lan Thanh im lặng không nói, ánh mắt đã ảm đạm chẳng còn chút ánh sáng, một lúc lâu sau y mới đẩy nhẹ Tiêu Quân Mặc ra, giọng điệu bình tĩnh khiến người ta đau lòng: “Quân Mặc, để ta một mình bình tĩnh lại, được không?” giờ phút này y chỉ muốn yên tĩnh chốc lát, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
“Được.” Tuy hắn đồng ý nhưng Tiêu Quân Mặc lại không dám đi xa, sợ Tô Lan Thanh lại làm gì đó, hắn đứng cách đó không xa, gió thổi khiến mành trướng tung bay, có thể qua đó mơ hồ nhìn thấy được bả vai gầy yếu của Tô Lan Thanh đang run nhè nhẹ, hắn đột nhiên nổi giận, đánh một quyền vào thân cây bên cạnh, nhẫn nhìn dục vọng muốn đi vào ôm chầm lấy y.
Máu chảy xuống theo cách rãnh trên thân cây, Tiêu Quân Mặc nhìn trời, đau đớn thống khổ như muốn nghẹn thở.