• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Ngữ: “Gái già! Sang năm mới lại già thêm 1 tuổi! Hừ hừ...”rnrnNguyệt Thăng, cho cậu một cái tát, “Tiện nam! Còn không mau giới thiệu một tên đẹp trai cho em!”rnrnĐường Ngữ, bụm mặt, “Ưm, anh giới thiệu Vạn Triết cho em nhé.”rnrnNguyệt Thăng, lại dâng thêm một cước, cả giận nói: “Lương tâm bị chó ăn rồi à? Tìm một tên có vợ cho em? Muốn em làm tình nhân?”rnrnĐường Ngữ, ngồi chồm hổm trên đất xoa chân, “Vậy, vậy Thành Thực được rồi.”rnrnNguyệt Thăng, xách tai cậu nhéo một cái, “Muốn chết! Thằng cha kia là đồng tính luyến ái thì thôi còn là một tiểu thụ! Cho em có ích lợi gì?”rnrnĐường Ngữ, kêu rên như giết lợn: “Hướng Hải được rồi chứ?”rnrnNguyệt Thăng, tàn nhẫn cho một cú thẳng mặt: “Em không cần kẻ ngu si! Sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau!”rnrnHướng Hải, nhỏ giọng nói thầm: “Anh không phải kẻ ngu si...”rnrnNguyên Khải nhìn quét cậu một phen, hỏi lại: “Cậu xác định?”rnrnHướng Hải, mắt hình trái tim, cười ngây ngô, “Hắc hắc, có lẽ là vậy...”rnrn=============================rnrnThôi Hòa từng bài từng bài lật xem một chồng bài tập vẽ màu thật dày, thoả mãn liên tục gật đầu, tâm nói nhìn không ra năng lực cảm nhận màu sắc của hai thằng nhóc này lại tốt như vậy, có thể dẫn dắt học sinh như thế thực sự là may mắn.rnrnThành Thực đang vui vẻ trèo lên cửa sổ ở mái nhà trên đài, ồn ào: “Hướng Hải, ném dây thừng lên đây, từ nơi này trèo ra ngoài là nhà máy rượu vang phía sau phố sinh viên!”rnrnVạn Triết đem bút vẽ kẹp trên vành tai, ngửa đầu nhìn Thành Thực nói: “Em đi dò đường trước, anh và Đường Ngữ buổi tối sẽ hành động.”rnrnHướng Hải từ trong đống đổ nát moi ra được sợi dây thừng chuẩn bị ném tới, Nguyên Khải từ bên ngoài tiến đến, hỏi: “Mấy người làm gì vậy?”rnrnLực chú ý của Hướng Hải trong nháy mắt dời đi, ân cần cười giải thích: “Thành Thực đến chỗ nhà máy rượu vang trộm ít về uống...”rnrnThành Thực không nhịn được hô: “Con lợn kia! Nhanh lên một chút!”rnrnNguyên Khải nói: “Thắt phần đầu lại.”rnrnHướng Hải lộ ra vẻ mặt sùng kính, thắt một đầu dây thừng ném lên, Thành Thực một tay tóm rèm cửa sổ một tay đón lấy, không túm được, Hướng Hải lại ném, Thành Thực dưới chân trượt, “Oa a a a... Cứu với — ”rnrnĐường Ngữ xoay người nhìn lên, thấy Thành Thực đang nắm rèm cửa sổ đánh đu, Hướng Hải ở phía dưới giơ chân, “Cậu nhảy xuống tôi đỡ!”rnrn“Tôi tôi... Tôi không dám, rèm cửa sắp rách rồi...”rnrnNguyên Khải: “Lá gan sao lại nhỏ như vậy? Còn chưa tới 2m, nhắm mắt lại nhảy xuống, không ngã chết được đâu.”rnrnThành Thực khẽ cắn môi, nhắm mắt lại hào hùng nói: “Hướng Hải cậu nhất định phải đỡ được!” Thả người nhảy, Đường Ngữ biến sắc, giơ pallet màu(*) hô to: “Đừng –”rnrn(*) bảng Pallet màu:rnrnpalette-d-artiste-72kornrnChoang... Loảng xoảng đương... Rầm lạp lạp... Loảng xoảng đương loảng xoảng đương loảng xoảng đương loảng xoảng đương...rnrnThầy Thôi kẹp bài tập vẽ màu của sinh viên tâm đắc vào nách, đẩy cửa phòng vẽ tranh, thấy Thành Thực nằm bò trên người Đường Ngữ, cả người Đường Ngữ úp xuống bản thảo tranh tường, Vạn Triết một thân thuốc màu rực rỡ, Hướng Hải bị thang nhôm chữ A đè ngã vồ ếch. Một tên côn đồ tóc vàng tựa ở cạnh cửa thảnh thơi hút thuốc, quay đầu lại liếc ông một cái, chậm rãi phun ra một ngụm khói, mở miệng: “Chú ơi, chú đi nhầm cửa rồi.”rnrnThôi Hòa đóng cửa lại, hít sâu, hít sâu, sau đó nói với chính mình: Dẫn dắt mấy thằng nhóc này xong, đánh chết mình cũng không dẫn dắt sinh viên nữa! Một lần so với một lần còn muốn mệnh!rnrnTrong phòng vẽ truyền ra thanh âm Vạn Triết: “Chết tiệt! May là tiểu Thiển về rồi, nếu không cô ấy thấy tôi bẩn thế này lại mắng tôi!”rnrnThành Thực: “Ai u ai u... Đường Ngữ anh không sao chứ... Anh đang vẽ phác thảo hình người tỉ lệ thật à...”rnrnĐường Ngữ: “Ai u ai u... Một khối này lại phải vẽ lại... Mau! Nhân lúc lão Thôi còn chưa tới mau chữa lại...”rnrnThành Thực: “Một mảng này đừng vẽ nữa, trực tiếp đến đề tài sau đi, nhiều đồ án như vậy thiếu một khối thầy ấy cũng không nhìn ra đâu...”rnrnVạn Triết: “Các cậu đừng đánh chủ ý này!” Thôi Hòa cảm khái: vẫn còn một sinh viên phúc hậu! Vạn Triết tiếp tục nói: “Lão Thôi âm hiểm như vậy sao lại nhìn không ra? Chúng ta đem toàn bộ đề tài này bỏ trống luôn đi, đem đề tài phía sau kéo dài ra chút.”rnrnThôi Hòa hộc máu ba lít.rnrnHướng Hải: “Như vậy, như vậy... Cũng chỉ có thể như vậy rồi...”rnrnNguyên Khải: “Chỉ số thông minh của thầy giáo các cậu nhất định không cao, nếu không sao dạy ra được một đám thiểu năng như mấy người chứ.”rnrnThôi Hòa đỡ tường, chậm rãi rời đi.rnrnChim sáo đá của Hoàng Cửu Cửu gần đây rất không vui, mỗi ngày đối mặt với một mình chủ nhân ngu ngốc, cho dù khuôn mặt kia có đẹp trai hơn nữa cũng sẽ mệt nhọc thẩm mỹ, thật nhớ ngày nào đó ở trong bệnh viện, ánh nắng tươi sáng, mỹ nữ như mây!rnrnHoàng Cửu Cửu cùng Mạch đại sói xám ăn xong cơm tối về nhà, từ trong tủ lạnh lấy ra miếng thịt bò cắt miếng cho chim sáo đá ăn, chim sáo đá vẻ mặt buồn bã, không muốn ăn uống.rnrnHoàng Cửu Cửu gãi gãi đầu, đem thịt bò bỏ vào lò vi ba làm nóng 5 phút, lại thêm chút xì dầu, đưa cho chim sáo đá, chim sáo đá quay đầu sang một bên, vẫn như cũ xa cách.rnrnHoàng Cửu Cửu khổ não: nó sao vậy nhỉ?rnrnLương Đình Xuyên nấu canh gà nấm hầu thủ, Thành Thực bị mùi thơm dụ tới phòng bếp, chép miệng hỏi: “Cái gì thơm như vậy?”rnrnLương Đình Xuyên đem ánh mắt từ sách dạy nấu ăn tốt cho sức khỏe di đến khuôn mặt Thành Thực, trả lời: “Canh.”rnrnThành Thực hưng phấn mà mở nắp nồi, “Canh gà canh gà!” Lại mở nắp nồi hấp, “Cái trắng bóng này là gì?”rnrn“Cá rô phục linh, không phải em muốn ăn cá sao?”rnrnThành Thực phát ngốc một hồi, “Bột phục linh mua ở đâu vậy?”rnrn“Anh nhờ người trong hiệu thuốc mài.” Lương Đình Xuyên vùi đầu, tiếp tục nghiên cứu sách nấu ăn.rnrnVành mắt Thành Thực nóng lên, xoay người lại ôm Lương Đình Xuyên, cái miệng ghé tới hôn một cái trên mặt anh, nỉ non: “Em rất thích anh.”rnrn“Thích anh hay thích cá?”rnrn“Anh không làm cá cho em ăn em liền không thích anh.”rnrn“Biến.”rnrn...rnrnBản thảo liều mạng hơn nửa tháng cuối cùng cũng xong xuôi, nhà đầu tư cực kỳ thoả mãn, thầy Thôi nói: “Vạn Triết và Đường Ngữ bắt đầu làm việc trước, Hướng Hải và Thành Thực chuẩn bị một chút, cuối tuần thì tới.”rnrnVì vậy, Điền đại sư huynh và Đường đại thiếu gia đội lên mặt trời chói chang ở trên công trường lau mồ hôi như mưa, kỳ thực nghệ thuật gia và dân công chỉ cách nhau một con đường.rnrnBuổi trưa, Lương Đình Xuyên đưa Thành Thực đến công trường đi bộ một vòng, Thành Thực ngậm kem đứng ở dưới bức tường cao 3m rộng hơn 100m, sợ hãi than, “Oa đệt! Ai bỏ vốn ra vậy? Muốn mệt chết bọn này sao?” Nói liền đưa tới kem và đồ uống.rnrnVạn Triết mới có hai ngày đã phơi nắng thành Asan Ấn Độ, ngồi xổm góc tường xé mở túi kem, tướng ăn tựa như quỷ hút máu.rnrnĐường Ngữ héo ở trên thang nhôm, suy yếu nói: “Đem ông đây thành lừa mà sai bảo, đừng nói không có tiền cầm, dù là có tiền ông đây cũng không muốn làm...”rnrnVạn Triết cười khổ, khuyên nhủ: “Quên đi, đây là nhiệm vụ của phòng giảng dạy, lão Thôi cũng không có cách nào.”rnrnLương Đình Xuyên phóng tầm mắt nhìn qua, đống biệt thự Thiên Hạ chiếm nghìn mẫu đất cơ bản cũng đã xây xong, mặt tường này là một chỗ cảnh quan trong khu giải trí, từ hồ bơi kéo dài đến thuyền hải tặc.rnrnThành Thực nhớ tới những ngày sau đó liền cực sợ, vẻ mặt cầu xin nói: “Con mẹ nó, phòng giảng dạy làm gì phải nhận chuyện buôn bán lỗ vốn này?”rnrnVạn Triết kiên trì giải thích: “Khu mới xây dựng của trường học chúng ta là do ông tổng sản nghiệp Thiên Hạ vung tay lên tài trợ mấy chục triệu tài chính, hiện tại đưa ra một yêu cầu nho nhỏ trường học có thể không đồng ý sao? Phòng giảng dạy nhận cái rắm, là hiệu trưởng chúng ta nhận.”rnrnThành Thực và Đường Ngữ đều không nói gì, cuộc sống là một màn cưỡng gian, phản kháng không được vậy hưởng thụ đi.rnrnĐường Ngữ hỏi: “Hướng Hải đâu?”rnrnThành Thực nháy mắt mấy cái, cười gian trá, “Thằng nhóc kia gần đây quan hệ mật thiết với tên lông vàng, buổi trưa hai người cùng đi ăn rồi.”rnrn“À à...” Đường Ngữ tinh thần nổi dậy, ngồi chồm hổm đến chỗ Vạn Triết và Thành Thực.rnrnVạn Triết giả thâm trầm, “Thói đời này sao lắm GAY như vậy? Cậu em Hướng Hải của chúng ta trước đây rất bình thường.” Nói ý vị sâu xa liếc xéo Thành Thực, “Vậy nên mới nói, kết bạn nhất định phải cẩn thận, cái này kêu gần cái gì đen gần cái gì rạng nhỉ?”rnrnThành Thực vẻ mặt vô tội, “Không liên quan đến em, là lông vàng kia câu dẫn cậu ấy...”rnrnĐường Ngữ: “Thân còn zin của cậu em Hướng Hải sắp bị phá trên tay lông vàng...”rnrnBa người một trận trầm mặc, sau đó lên tiếng cạc cạc cười quái dị.rnrnloading...rnLương Đình Xuyên đứng ở xa xa, nhìn ba người đều lấy tư thế đi ị ngồi xổm dưới góc tường, nghĩ thầm mấy người này thực sự là ảnh hưởng bộ mặt thành phố! Chỉ thấy bọn họ một người đang mút kem, một người đang cầm cơm hộp, một người ném đi que kem trong tay, dừng trong chốc lát, đưa tay chậm rãi vươn tới túi ni-long bỏ đầy kem trên thùng dụng cụ.rnrnLương Đình Xuyên thấp khụ một tiếng, Thành Thực lập tức lùi tay về, đôi mắt trông mong nhìn thẳng vào cơm hộp của Đường Ngữ, Đường Ngữ theo đường nhìn của cậu thấy mực chiên muối trong hộp cơm của mình: “Muốn ăn?”rnrnThành Thực xê dịch về phía cậu, ngăn trở đường nhìn của Lương Đình Xuyên, gật đầu.rnrnĐường Ngữ kẹp lấy miếng mực kia, “Xin anh đi.”rnrnThành Thực thương cảm hề hề hạ giọng: “Em xin anh.”rnrnĐường Ngữ: “Không cho ăn.” Lập tức nhét vào miệng mình nhai đến vui vẻ.rnrnThành Thực nổi giận, một cước đá lật hộp cơm của Đường Ngữ...rnrnLương Đình Xuyên ngồi trên vị trí lái xe, mở nhạc, khoan thai gạt gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, xem nhẹ đấu tranh thảm liệt và tru lên ở góc tường kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK