Thành Thực: “Hai môn.”
Lương Đình Xuyên: “U, chỉ hai môn, không tệ nha.”
Thành Thực: “Hắc hắc, tổng cộng thi ba môn.”
Lương Đình Xuyên: “Ừm, lấy chỉ số thông minh của em thi qua một môn cũng không tệ rồi.”
Thành Thực: “Môn ấy thi cho mở sách.”
Lương Đình Xuyên: “...”
Thành Thực: “Ha ha ha... Hướng Hải mở sách cũng không thi qua!”
Lương Đình Xuyên: “Vậy thực sự là chúc mừng em.”
=======================
Hướng Hải đứng ở cửa phòng ký túc xá, ngây người.
Cửa phòng mở rộng, ổ khóa nát, trong phòng một mảnh hỗn độn. (vốn phòng mi đã bừa bộn rồi) Phản ứng đầu tiên của tên ngốc chính là bị ăn trộm! (gặp trộm cũng sẽ không loạn đến tình trạng này) cũng không biết đã đánh mất vật phẩm quý giá gì! (trong đống rác phòng mi có vật phẩm quý giá sao?)
Phản ứng thứ hai là: có cớ để ở chung với KAY rồi! (vậy mới nói, dù là người thông minh cũng không thể đánh giá thấp kẻ ngu si, phải biết rằng kẻ ngu si không có chỉ số thông minh nhưng là lô-gíc cướp bóc gì cũng có.)
Hướng Hải mở tủ quần áo, hao tổn tâm trí: trống rỗng! Quần áo đều bị trộm đi rồi! (này, mở mắt chó của mi ra nhìn rõ, đều ở trên mặt đất trộn với đống vỏ lon của mi kìa!)
Chuyển tới sân thượng, tên ngốc vui mừng khôn xiết, quần áo giặt từ tháng trước còn phơi chưa thu vào vẫn còn. Vui vui vẻ vẻ chạy ào vào phòng tắm tắm nước lạnh thật sạch, chiếu vào cái gương vỡ chia năm xẻ bảy cạo sạch râu mép, tên ngốc lại tinh thần chấn hưng lên, bò lên trên giường tràn đầy truyện tranh, đông lật tây tìm, cuối cùng tìm được điện thoại di động nạp điện. Ưm, điện thoại di động cũng tắt máy vài ngày rồi, mau mau nạp đầy pin. Tên ngốc cầm di động mở nguồn, “Tít tít tít tít...”
Trong nháy mắt tin nhắn tới hơn mười tin, mở ra vừa nhìn: Thành Thực: tên ngớ ngẩn đi đâu nhận được tin nhắn lập tức nhắn lại cho tôi! Đường Ngữ: ngu ngốc! Mau trở lại vẽ tranh tường! Vạn Triết: thằng nhóc cậu lợi hại, cứ như thế đem cục diện rối rắm ném cho chúng tôi, chờ cậu về cho cậu biết mặt! Thầy Thôi: Bùi Hướng Hải lập tức gọi lại cho thầy. Thành Thực: tên ngốc cậu sẽ không bị người bắt cóc đó chứ? Thầy Thôi...
Hướng Hải rút nguồn điện, rút pin, nhét di động xuống gối, lẩm bẩm: chờ mình vào ở nhà anh ấy xong nhất định sẽ xử lý vụ này.
Thành Thực ở trong phòng phát hiện hai vật thể không rõ, “Đây là cái gì?”
Lương Đình Xuyên liếc mắt, trả lời: “Đống khoai lang mẹ em lần trước không vận tới.”
“Gì? Vì sao em không nhận ra?” Thành Thực nhíu mày: “Còn ăn được không?”
Lương Đình Xuyên không an tâm: “Em rửa sạch đám lông trắng ở mặt trên nếm thử xem.”
Thành Thực trong mắt xoay động, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hoàng Cửu Cửu: “Alo, bác sĩ Hoàng, anh xuống đây một chút. Đúng đúng, em có thứ tốt cho anh ăn!”
Lương Đình Xuyên khen ngợi cười với Thành Thực.
Hoàng Cửu Cửu vui vẻ, “A, cảm ơn anh bạn nhỏ, xin lĩnh tấm lòng.”
Thành Thực làm nũng: “Bác sĩ Hoàng, luôn luôn làm phiền anh rất xấu hổ, đừng không nể tình như thế chứ!”
Hoàng Cửu Cửu trong lòng ấm áp: đứa bé này cũng không phải không hiểu chuyện như vậy! (Vũ: NHẦM TO RỒI!!!!)
Lương Đình Xuyên ở bên cạnh dùng hình miệng nói với Thành Thực: đừng nói với Mạch Đào! Anh ta tới là không ổn!
Thành Thực hiểu ngầm, cười hì hì: “Bác sĩ Hoàng, nhanh lên một chút xuống đây đi! Đừng gọi anh em, cũng chỉ có một phần, em cố ý chuẩn bị cho anh, anh em tới nhất định sẽ cướp với anh!”
Hoàng Cửu Cửu tâm nói anh bạn nhỏ này nhiệt tình như thế, cũng không nên làm mất hứng. Vì vậy nói với Mạch Đào đang xem đá bóng: “Tôi đi xuống lầu đổ rác.” Ra cửa.
15 phút sau, Mạch Đào thấy Hoàng Cửu Cửu xanh mặt suy yếu trở về, nghi hoặc nói: “Cậu sao vậy?”
Hoàng Cửu Cửu câm điếc ăn hoàng liên, nôn khan hai tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói: “Không sao.”
Nguyên Khải hừng đông hơn 1h mới tan tầm đi ra quán bar, triệt để hết chỗ nói. Hướng Hải lập tức lộ ra dáng cười đôn hậu, mở miệng: “Ký túc xá của em gặp nạn, không an toàn, không thể ở.” (tên ngốc, ký túc xá gặp nạn mà vui vẻ vậy sao?)
Nguyên Khải cứng lại, mắt trợn trắng, “Cậu nói gặp nạn liền gặp nạn?”
Hướng Hải vẻ mặt thành khẩn hai mắt chân thành giọng điệu bi thương: “Thật mà.” Hình dạng đáng thương khiến người ta không thể không tin. ( mà cậu ta cũng xác thực nhận định mình gặp nạn.)
Nguyên Khải không thể làm gì khác hơn là thở ra một hơi, “Coi như là thật đi...” Nói xong, lách qua cậu bước đi.
Hướng Hải gắt gao đuổi kịp, “Vậy em, vậy em...”
Nguyên Khải cười nhạt, “Vậy cậu cái gì? Ký túc xá của cậu có ở được hay không liên quan gì tới tôi?”
Hướng Hải vẻ mặt cầu xin, trong bụng nói: vậy rốt cuộc phải như thế nào?
Hai người một trước một sau trở về, đi một đoạn, Nguyên Khải quay đầu lại hỏi: “Móc di động của tôi đâu?”
Hướng Hải từ trong túi quần lấy ra đưa tới, Nguyên Khải nắm trong tay, ném lên trên trời, chó săn phản xạ có điều kiện đuổi theo, chạy vài bước, nghe thấy Nguyên Khải ở sau người cười to không ngừng, “Ngu ngốc, ở chỗ tôi này!”
Hướng Hải dừng chân, gãi gãi sau đầu, mặt đỏ lên. Nguyên Khải ném móc di động cho cậu, cười nói: “Tặng cậu.” Sau đó quay đầu đi.
Hướng Hải mừng rỡ nhận lấy, cao hứng bừng bừng đi theo sau. Buổi tối mùa hè mát mẻ, ánh trăng kéo dài thân ảnh hai người, thân ảnh phía sau càng theo càng gần, mắt thấy thân ảnh hai người sắp trùng lên, Nguyên Khải nói: “Cút xa một chút!”
Hướng Hải vội lui ra phía sau vài bước.
Nguyên Khải hỏi: “Này, cậu thích tôi ở điểm gì?”
“... Ưm, anh rất đẹp.”
“Thiết, nông cạn! Không có cái khác sao?”
“Ưm, anh rất, rất... Ưm, rất hung dữ...”
Nguyên Khải dừng bước, xoay người lại mắng: “Cậu trời sinh đê tiện à, chuyên môn thích người hung dữ?”
“Không phải, cái kia, anh rất hung dữ, ưm, rất oách...”
“Biến thái, hèn hạ, ngu ngốc...” Nguyên Khải mắng, cũng nở nụ cười, “Còn có?”
“Ưm... Không biết.”
“Nhát gan, cúi đầu làm gì? Là đàn ông hả? Mẹ nó, lần đầu tiên gặp phải đàn ông nhát như cậu.” Nguyên Khải đi tới, chụt một ngụm trên môi Hướng Hải.
Hướng Hải kinh hoảng nói: “Đang... Đang ở trên đường.”
“Nửa đêm ai nhìn cậu! Hơn nữa, bị thấy thì thế nào?” Nguyên Khải hôn hôn vết thương trên gương mặt cậu, dịu dàng hỏi: “Tôi đánh cậu sao không tránh?”
Hướng Hải cười khúc khích: lúc phản ứng tới muốn trốn anh đã đánh xong rồi.
Nguyên Khải hôn bờ môi cậu, đem lưỡi vói vào dây dưa, thuận thế đặt cậu ở trên tường trong ngõ nhỏ, Hướng Hải lầm bầm: “KAY... Đang ở trên đường...”
Nguyên Khải nhẹ nhàng thở dốc, “Không sao, muộn như thế không có ai...”
Hướng Hải cứng y như con rối, lặp lại nói: “Nhỡ, nhỡ có người...”
Nguyên Khải buông ra, cả giận nói: “Nhát như cáy!” Quay đầu bước đi.
Hướng Hải run giọng kêu: “KAY...” Không tha không bỏ theo sát, lòng tràn đầy kỳ vọng đêm nay Nguyên Khải sẽ cho cậu vào nhà ngủ một đêm, về phần vào rồi làm gì nữa, trong cái đầu trống trải của tên ngốc hiện lên một chút hình ảnh, không dám tiếp tục liên tưởng.
Nguyên Khải tới cửa nhà, nổi giận đùng đùng liếc xéo cái đuôi đi theo, vươn tay.
Hướng Hải nắm móc di động, tội nghiệp hỏi: “Không phải cho em rồi sao?”
Nguyên Khải hung tợn: “Cho cậu không thể lấy về lại à?”
Chó săn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ra, Nguyên Khải ném đi xa xa, “Đi nhặt.”
“Ưm...” Chó săn không muốn.
Nguyên Khải quát khẽ: “Nhanh lên một chút!”
Chó săn lưu luyến liếc cậu một cái, ngoan ngoãn đi xuống lầu tìm móc điện thoại, đến khi tìm được cầm lại, Nguyên Khải đã sớm đóng cửa.
Hướng Hải thở dài, ngồi xuống cạnh cửa, giống như mấy đêm trước tựa ở trên bậc thang mê man ngủ.
Trái lại người bị bệnh lo nghĩ ở trong phòng lật qua lật lại ngủ không được, khi bầu trời hơi nổi lên tia sáng, con mắt Nguyên Khải mở đến đau nhức, rốt cục nhịn không được, từ trên giường đứng lên, chuẩn bị đem kẻ đầu têu hại cậu ngủ không yên đánh cho một trận.
Ai ngờ mở cửa vừa nhìn, chó săn giữ nhà ngủ đến say sưa, còn ngáy khò khè. Nguyên Khải cái này tức, không chút khách khí đạp chó săn một cước, chó săn không hề hay biết, tiếp tục ngủ bất tỉnh nhân sự.
Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, dự định hét lớn một tiếng ở bên tai con lợn này, thế nhưng thấp người xuống thấy dáng ngủ vô tội của Hướng Hải, lại thay đổi chủ ý, cậu hôn nhẹ khuôn mặt Hướng Hải.
“Khò khè...”Hướng Hải gãi gãi khuôn mặt.
Nguyên Khải bị chọc nở nụ cười, cậu đem môi di đến bên môi Hướng Hải, hôn.
“Khò khè...”Hướng Hải chép chép miệng.
Nguyên Khải vỗ vỗ mặt cậu, nhịn cười gọi: “Này, tỉnh tỉnh! Vào nhà đi.”
“Khò khè...”
“Chết tiệt!”Nguyên Khải mắng một câu, đứng lên vào phòng, bưng ra một chậu nước, giội ào xuống đầu Hướng Hải.
Hướng Hải cuối cùng cũng tỉnh, run run nhảy dựng lên, Nguyên Khải hừ lạnh, cảm giác thành tựu mười phần, đem chậu úp lên đầu Hướng Hải, quay đầu “Ầm” đóng cửa.