Cô không có kinh hoảng, chỉ đoan chính mà ngồi phía sau đá xanh, chỉ là bàn tay đặt trên mặt bàn có chút run rẩy.
Sát ý chỉ là sát ý, không có ai sẽ gϊếŧ người trước mặt công chúng, hơn nữa cô cũng không quá muốn di chuyển vị trí của mình.
Diệp Đoạn Hồng cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cùng nhau đi vào trong tiểu sơn cốc, tiếng cảnh báo của hệ thống còn đang liên tục vang lên.
“Đoạn Hồng, Dung Ngọc, hai người các ngươi tới đây có chuyện gì sao?” Giang Thiên Khách quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
"Thiên Khách." Diệp Đoạn Hồng lãnh túc ánh mắt nhìn lướt qua Giang Thiên Khách, ánh mắt của hắn từ trên trận pháp dời đi.
Lúc này, tiếng cảnh báo của hệ thống rốt cục ngừng lại, hệ thống kinh hồn chưa định nói với Quý Thanh Trác: "Ký chủ, cảnh báo nguy hiểm tạm thời giải trừ, nhưng cấp bậc nguy hiểm là sát ý cấp một, đại biểu cho trong vòng mười trượng có người muốn gϊếŧ ngươi. ”
Phạm vi trong vòng mười trượng này liền rất rõ ràng, còn không phải là đệ tử cùng trưởng lão trong tiểu sơn cốc này sao, Quý Thanh Trác mím môi, cô cảm thấy mình thật là xui xẻo.
Vì sao lại có người muốn gϊếŧ cô chứ?
Cô đem ngọn bút một lần nữa nhặt lên, đặt trong tay thưởng thức, dời đi lực chú ý khẩn trương của mình, cuộc đối thoại giữa Diệp Đoạn Hồng và Giang Thiên Khách vẫn còn đang tiếp tục.
"Bên trong Vân Thủy Phong của ngươi có trận pháp đào hoa mê vụ, đã nhiều ngày Dung Ngọc không phải ban ngày đều đến chỗ ngươi tìm hiểu ngũ hành cao giai trận pháp sao, hắn phát hiện ngươi bảo vệ Vân Thủy phong đào hoa mê vụ trận pháp có một lỗ hổng, hắn lại nghĩ mình không lí giải được chỗ tuyệt diệu của trưởng lão chúng ta trong trận pháp này, gặp ngươi đang giảng bài không tiện quấy rầy, liền đi tìm ta tới để kiểm tra, ta điều tra một phen sau đó phát hiện một cái lỗ hổng xác thật tồn tại, liền mang theo Dung Ngọc tìm ngươi tới." Diệp Đoạn Hồng giải thích ý đồ đến.
Kỳ thật lúc này hẳn là muốn tan học, cho nên hắn cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sẽ trực tiếp đi vào trong tiểu sơn cốc, rốt cuộc Diệp Đoạn Hồng nghiêm khắc dựa theo thời gian ban đầu mà tan học nên căn bản không nghĩ tới Giang Thiên Khách còn có thể dạy quá giờ.
Giang Thiên Khách kỳ thật bình thường cũng sẽ không kéo dài thời gian dạy, chỉ là hôm nay hỏi Quý Thanh Trác vấn đề cấp trên, hơn nữa vấn đề trận pháp cuối cùng hắn hỏi này... thực đặc thù.
Hắn khẽ nhíu mày, tay áo vung lên làm các đệ tử trong lớp rời đi trước.
Tuy rằng không lâu trước mới nhận được cảnh báo của hệ thống nhưng sau khi Quý Thanh Trác thu dọn xong đồ đạc trên bàn thì vẫn đứng yên tại chỗ, do dự không rời đi.
"Quý Thanh Trác, ngươi như thế nào còn không đi?" Giang Thiên Khách hỏi.
Câu hỏi của hắn đem ánh mắt của Diệp Đoạn Hồng cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc dẫn đến trên người Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác không dám nhìn Giang Thiên Khách, sau khi dời ánh mắt đi, vừa vặn cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhìn nhau trong một cái chớp mắt.
Ánh mắt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thâm thúy bình tĩnh, giống như hồ nước kết băng, gặp phải cô mới ẩn ẩn có chút ý cười.
Quý Thanh Trác nhanh chóng chớp chớp mắt, chung quy vẫn là đem yêu cầu của mình nói ra: "Giang trưởng lão, ngươi… Vẫn còn chưa có chấm điểm cho ta. ”
Giang Thiên Khách sửng sốt, hắn không nghĩ tới chuyện này, hắn không muốn cho Quý Thanh Trác điểm cao, nhưng trên thực tế, cô xác thật đem tất cả giải pháp trận pháp đều nói ra.
Hơn nữa... Diệp Đoạn Hồng ở chỗ này... Người này cực kỳ nghiêm khắc và tuân thủ luật lệ, vì vậy hẳn sẽ không để cho hắn đưa ra cái đánh giá không công bằng.
Giang Thiên Khách bất đắc dĩ, chỉ có thể bình cho cô một cái Giáp đẳng, hơn nữa còn lật lại cho Quý Thanh Trác xem.
“Giáp đẳng, có thể không?” Hắn hỏi.
"Có thể, cám ơn Giang trưởng lão." Quý Thanh Trác như trút được gánh nặng, cô vội vàng túm lấy bọc nhỏ của mình lên, nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu sơn cốc, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi với Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.
Thấy cô rời đi, Giang Thiên Khách trêu ghẹo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói: "Dung Ngọc, ngày đó ở trên núi Thủy Vân Phong, thời điểm nàng bị phạt đứng…ta còn tưởng rằng quan hệ của các ngươi thực tốt đâu. ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nghe xong cũng không tức giận, khóe môi hắn gợi lên một cái mỉm cười công thức hóa, chỉ chậm rãi nói: "Nàng chính là tính cách như vậy. ”
“Mới vừa rồi trận pháp kia, là nàng giải?” Diệp Đoạn Hồng tựa hồ nhớ tới cái gì đó.
"Đúng vậy." Giang Thiên Khách nheo mắt lại, đem trận pháp nhỏ mô phỏng trước mặt mình ra phất tán, "Năm đó Hoang Thực gây họa tứ phương, Thực Nguyệt trận này có thể xuất ra không ít lực, vì để cởi bỏ trận pháp này, trận pháp trong Vân Trạch vực mọi người nhưng thật ra nghiên cứu không biết bao nhiêu năm, tuy rằng ta khảo nàng chỉ là dị bản đơn giản..."
Diệp Đoạn Hồng cụp mắt, chỉ trầm giọng nói: "Việc này… phải cẩn thận điều tra, bất quá Thiên Khách ngươi vẫn là trước đi đem Đào Hoa Mê Vụ Trận bổ toàn, đây là trận pháp hộ thân của ngươi, như vậy càng an toàn hơn một chút. ”
"Hoang Thực đã bị phong ấn, địa mạch quỷ khí cũng không tràn ra, tu tiên giới này hẳn là không có nguy hiểm gì." Giang Thiên Khách thuận miệng nói.
Hắn lười nhác đứng dậy, chuẩn bị chữa trị trận pháp.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cùng Diệp Đoạn Hồng cùng nhau rời đi, thời điểm Diệp Đoạn Hồng cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tách ra, chung quy vẫn nhịn không được hỏi: "Dung Ngọc, ngươi cùng nàng ở Bạch Thủy đảo, nàng có đọc qua sách liên quan đến trận pháp không? ”
Nghe được vấn đề Diệp Đoạn Hồng hỏi, ánh mắt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hơi ngưng, hắn trợn mắt nói dối: "Trên Bạch Thủy đảo có tàng thư, khi có vấn đề, nàng cũng sẽ thỉnh giáo ta. ”
"Như thế..." Diệp Đoạn Hồng gật gật đầu, hắn cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đứng yên trên Thủy Vân Phong, hắn phóng mắt nhìn lại, sương mù trắng xám tràn ngập toàn bộ sơn cốc, mây mù dày đặc hình thành mê trận, bên trong sương mù ẩn ẩn có cánh hoa đào thổi qua.
Từ sau khi phát hiện Hoang Thực như thùng sắt bình thường giống nhau làm xói mòn địa mạch tinh thần trận, rất nhiều tu sĩ đều sẽ nghiên cứu cùng tương tự hộ thân trận pháp, Giang Thiên Khách đào hoa mê vụ trận cũng là như thế, nó là cái hữu lực nhất lá chắn bảo hộ tu sĩ.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái liền rời đi.
Quý Thanh Trác từ sau khi rời khỏi Thủy Vân Phong liền mang theo túi nhỏ của mình đến hồ Minh Tâm của trưởng lão Kiều Thự đóng gói bữa tối.
Cô vốn dĩ có chút do dự có nên ở tạm lại chỗ Kiều Thự trưởng lão một đêm hay không, rốt cuộc hôm nay trong lớp trận pháp học kia chợt lóe rồi biến mất sát ý cảnh báo làm cho cô lo sợ bất an.
Thế nhưng Kiều Thự trưởng lão không có ở đây, hẳn là đi ra ngoài Huyền Vân tông tìm kiếm kỳ hoa dị thảo đi, đệ tử của ông chuẩn bị chút thức ăn liền tu luyện, trên Hồ Minh Tâm không có người nói chuyện cùng Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác chỉ có thể tự mình đóng gói bữa tối rồi trở lại Bạch Thủy Đảo, mới vừa lên bờ, cô liền phát hiện Phi Luân của mình đã không còn năng lượng.
Cô suy nghĩ một chút, nguyên bản chuẩn bị mặt dày đi tìm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nạp lại năng lượng nhưng trở lại tiểu viện của mình, cô thấy được tờ giấy Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lưu lại trên cửa cho cô, đêm nay hắn có việc, tạm thời không rảnh đến giúp cô tu luyện.
Phảng phất như là nhận đến được đáp án xác thực nào đó, Quý Thanh Trác đem tờ giấy trên cửa lấy ra, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô tự nhủ với chính mình, cũng không cần sợ hãi như vậy, ngay cả hệ thống cũng an ủi cô: "Ký chủ, ta thấy Thu Minh Tuyết kia không phải không quen nhìn ngươi sao, thấy ngươi giải đáp được nan đề đã đè ép nổi bật của nàng ta, nàng ta nhất thời tức giận nên đột nhiên có sát ý cũng nói không chừng, ngươi cũng không cần quá lo lắng. ”
Quý Thanh Trác ngồi ngẩn người trong phòng mình, cô gãi gãi đầu mình, có chút buồn rầu, mấy ngày nay cô thế nào mà lại cứ gặp phải mấy việc như này đâu.
Nhưng là hệ thống sau đó đều trở nên thực an tĩnh, cho nên cô cũng liền tỉnh táo lại, hơn nữa cơn buồn ngủ đột kích thế nên cô vẫn là leo lên giường ngủ.
Quý Thanh Trác không cởi ngoại bào của mình ra, kéo áo choàng rụt vào góc, ở thế giới xa lạ này cô không có cảm giác an toàn gì.
Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ, tiếng gió trên đảo Bạch Thủy rào rạt, trên mặt hồ bình tĩnh ngoài đảo có một chuỗi vết nước xẹt qua.
Quý Thanh Trác ngủ say, hàng mi dài an tĩnh che dấu, lúc này, tiếng báo nguy khẩn trương của hệ thống vang lên.
"Ký chủ, trong phạm vi giám sát của hệ thống có người đối với ngươi có sát ý mãnh liệt, cấp bậc nguy hiểm cấp ba, đối phương ở trong khoảng cách trăm trượng."
Quý Thanh Trác giấc ngủ nông, cô đột nhiên mở hai mắt ra, cô liền nói dự cảm của mình sẽ không sai, người trong lớp đối với mình có sát ý, hiện tại gió đen đã lên cao, chính là thời điểm tốt để làm chuyện xấu.
Cô có chút bất đắc dĩ, cô thậm chí cũng không biết là ai muốn gϊếŧ cô.
Quý Thanh Trác không do dự nhiều, liền từ trên giường nhảy xuống, ngay trong nháy mắt này, tiếng cảnh báo hệ thống lại vang lên.
"Ký chủ, cấp bậc nguy hiểm thăng cấp lên cấp hai, đối phương ở trong khoảng cách năm mươi trượng."
Quý Thanh Trác giày cũng chưa kịp mang, trực tiếp té ngã lộn nhào mở cửa xông ra ngoài, vậy mà cư nhiên lại đến thật.