Hắn rũ mắt, hàng mi dài mảnh khảnh hạ xuống một mảnh bóng râm, đôi mắt thâm thúy nhìn bàn tay Quý Thanh Trác vuốt ve sống lưng Lại Lại.
"Đúng vậy." Quý Thanh Trác trả lời ngắn gọn.
Cô hai tay nâng Lại Lại, đem nó trả lại cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc: "Tiểu Ngọc sư huynh, ta trở về.”
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tiếp nhận Lại Lại, dẫn cô đi ra khỏi viện tử, Lại Lại ở trong viện lăn lộn, ôm một quả Băng Linh quả chính mình còn chưa có ăn xong.
Quý Thanh Trác vừa mới cắn qua Băng Linh quả mà hắn đã ăn xong kia, trên thực tế cũng không cảm thấy có bao nhiêu chua, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc thầm nghĩ như thế.
Thời điểm bước lên Táng Tuyết Kiếm, mũi chân Quý Thanh Trác không chút do dự nào, cô đã biết chân tướng của Táng Tuyết Kiếm, nhưng mà, cũng là thanh kiếm này mang theo cô vượt qua Hồ Bạch Thủy, cũng là nó vì cô chặn lại Truy Hồn Đinh đoạt mạng.
Cô trở về tiểu viện của mình, cùng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nói lời tạm biệt: "Tiểu Ngọc sư huynh, cám ơn ngươi. ”
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc dò xét tu vi của cô một chút, lấy tiến độ tu luyện trước mắt ba canh giờ, cô muốn đến Luyện Khí tam giai còn phải mất thời gian một tháng, mỗi một giai đoạn tu luyện lớn, càng đến hậu kỳ liền càng khó tăng lên.
Vì thế hắn hỏi Quý Thanh Trác: "Trác Trác, mỗi ngày ba canh giờ, đủ rồi sao? ”
Quý Thanh Trác hiện tại kỳ thật có chút hối hận vì chính mình đã nói ba canh giờ, cô cuống quít xua tay nói: "Đủ rồi. ”
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cười khẽ một tiếng, hắn mang kiếm rời đi, Quý Thanh Trác ngả đầu lên khung cửa, nhìn bóng lưng hắn biến mất, mặt lại chậm rãi đỏ lên.
Cô biết TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không biết trong không gian tu luyện kia đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cô phát hiện chỉ có mình ở nơi đó có thể bảo trì thanh tỉnh.
Hôm nay còn sớm, Quý Thanh Trác đem bánh bao buổi trưa mang về ăn cho nóng, lại cho Mao Mao ăn cà rốt, Mao Mao thò đầu qua ngửi ngửi tay áo cô một chút, phảng phất ngửi thấy mùi vị của Lại Lại, phun ra một hơi, bộ dáng tựa hồ có chút buồn bực.
Quý Thanh Trác sờ soạng đầu nó một chút, dỗ dành nó: "Mao Mao, qua ba năm nữa chính là khảo hạch trong môn, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm cho ngươi thượng phẩm tiên linh đan. ”
Đầu Mao Mao cọ cọ vào lòng bàn tay cô, an tĩnh mà nằm xuống.
Quý Thanh Trác ngồi ở trong tiểu viện của mình ngẩn người, đem sách trận pháp lấy ra, chuẩn bị một chút cho bài học ngày mai.
Lúc này, hệ thống thật lâu không xuất hiện mở miệng: "Ký chủ, lúc trước ta như thế nào lại không phát hiện ngươi kỳ thật là một cái cao thủ công lược? ”
Quý Thanh Trác lật trang sách trong tay, hoảng sợ nói: "Ngươi đừng nói lung tung. ”
"Tuy rằng ta không cảm ứng được độ hảo cảm của hắn đối với ngươi, nhưng ta đoán được hắn khẳng định cảm thấy thực hứng thú với ngươi, ký chủ a ký chủ, ngươi thật là quá lợi hại." Hệ thống không kìm được mà cảm khái.
Ngón tay Quý Thanh Trác theo bản năng đem một góc trên sách trận pháp cuốn lên, không ngừng xoa xoa, cô có chút hoảng hốt, làm sao có thể như vậy, cô đều đã nói cô không thể ăn, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc như thế nào còn có thể cảm thấy hứng thú với cô?
Cô tự nhận chính mình là một người không có thú vị đến cực điểm, cũng không có cái mị lực gì.
Quý Thanh Trác thở dài, phản bác hệ thống: "Ngươi nói bậy. ”
Cô hạ quyết tâm, quyết định tạm thời ruồng bỏ nhiệm vụ hệ thống giao cho cô, trước hết nghĩ biện pháp để TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đối với cô không có hứng thú, bằng không trong không gian tu luyện như vậy cô thật sự là chịu không được.
Việc này, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không biết, hệ thống cũng không biết, chỉ có chính cô biết.
Quý Thanh Trác thở dài một tiếng, đem cằm mình đặt trên bàn, tiếp tục đọc sách trận pháp, cô đã đọc đến nội dung cuối của cuốn sách. Trong mấy môn học, duy chỉ có lớp trận pháp học là môn học cô cảm thấy hứng thú nhất, đáng tiếc trưởng lão lên lớp cô cũng không thích.
Ngày hôm sau đến lớp trận pháp, Giang Thiên Khách vẫn như thường lệ đến lớp, chỉ là hắn ngồi trên tảng đá trong tiểu sơn cốc cũng không có di động, y bào màu trắng xõa tung, sắc mặt tái nhợt, ngay cả âm lượng khi nói chuyện cũng giảm đi rất nhiều, trạng thái của hắn so với Diệp Đoạn Hồng còn kém hơn.
Truy Hồn Đinh đêm đó ưu tiên bay về phía chủ nhân bị phản phệ. Vết thương của Giang Thiên Khách còn nặng hơn Diệp Đoạn Hồng, điều này chẳng phải đã thuyết minh... Hắn là đối tượng Truy Hồn Đinh không khống chế được ưu tiên truy kích sao?
Giang Thiên Khách không hỏi Quý Thanh Trác, ngược lại là hỏi những đệ tử còn lại, hành động như vậy càng làm cho Quý Thanh Trác cảm thấy hành vi đặt câu hỏi mấy lần trước của hắn cũng không phải khó xử cô, hoặc là muốn để cho cô trả lời vấn đề trận pháp, hắn chỉ là... Trong thăm dò, muốn có được một đáp án chính xác nào đó.
Cô thì có cái gì để thăm dò, cô mới đến thế giới này không bao lâu, sự tình phát sinh trong tu tiên giới này cùng cô một chút quan hệ cũng không có.
Quý Thanh Trác làm việc riêng trong giờ học, cô đem sách dựng lên, gương nhỏ trên cổ lấp lánh phát sáng, cô bắt đầu giao lư với hệ thống.
"Hệ thống, tin tức liên quan đến TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ngươi không biết, nhưng tin tức của Giang Thiên Khách ngươi có thể biết không?" Quý Thanh Trác hỏi, hôm nay nhìn trạng thái của Giang Thiên Khách, cô cơ hồ có thể khẳng định là đêm đó hắn muốn gϊếŧ cô.
Nếu là Diệp Đoạn Hồng hay Thu Minh Tuyết người như vậy muốn tới gϊếŧ cô, kia một chút kỳ quái cũng không có, bởi vì những người này chán ghét cô thực rõ ràng.
"Có thể xem, nhưng đây là chức năng mà ta ở giai đoạn thứ hai mới có thể mở khóa." Hệ thống nói, "Ngươi lại tìm TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhiều hơn, thu hoạch năng lượng là tốt rồi.”
"Hắn... Ta..." Quý Thanh Trác có chút nóng nảy, thời điểm tu luyện TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đều như vậy, hệ thống này như thế nào còn không có thu hoạch đủ năng lượng, lượng cơm ăn của hệ thống này cũng là đủ lớn.
“Ký chủ, hắn làm sao vậy?” Hệ thống không biết Quý Thanh Trác đang gấp cái gì.
"Hắn không làm sao cả." Quý Thanh Trác đem sách ấn xuống, cô quyết định chờ hệ thống lại hấp thu thêm chút năng lượng.
Giang Thiên Khách đứng phía trên chủ vị tiểu sơn cốc, hắn rũ mắt nhìn Quý Thanh Trác, ánh mắt dừng lại ở cái gương trên trên cổ cô lại vẫn chưa nói gì.
Gần đến giờ tan học, hắn ra đề thi giải trận cho các đệ tử, chỉ cần có thể giải ra là có thể đạt được Giáp đẳng, Quý Thanh Trác nhanh chóng làm xong bài thi, thấy mọi người xung quanh đều đang gian nan suy nghĩ liền làm bộ viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Những trận pháp này là khó hoặc là đơn giản, ở trong mắt cô cơ hồ không có bất luận cái gì khác biệt, duy nhất làm cho nàng cảm thấy gian nan khó hiểu là chỉ có thời điểm ở tiết trận pháp thứ nhất, Giang Thiên Khách giới thiệu địa mạch tinh thần trận thuộc về Hoang Thực.
"Nếu đã viết xong, liền giao lên." Giang Thiên Khách nâng cằm về phía cô.
Quý Thanh Trác thu lại đề thi trên bàn, cầm lên đưa tới trước mặt Giang Thiên Khách, Giang Thiên Khách duỗi tay đem trang giấy thu lại.
Trong nháy mắt ngón tay hắn chạm vào tờ giấy, tiếng chuông cảnh báo của hệ thống lại vang lên: "Chú ý, trong phạm vi giám sá, cảm ứng có sát ý, cấp độ nguy hiểm là cấp một. ”
Tay Quý Thanh Trác run lên, cô buông tay, nhanh chóng rút tay về trong tay áo.
Giang Thiên Khách ngước mắt nhìn cô một cái, vẫn chưa nói gì, trong lớp học, liền tính hắn có phát rồ đến đâu cũng sẽ không động thủ.
Sát ý đôi khi chính là che giấu không được, một khi tới gần một chút sẽ nảy sinh ý niệm như vậy trong đầu, nhưng Giang Thiên Khách vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ tới Quý Thanh Trác sao lại có thể cảm giác được sát ý hư vô mờ mịt này.
Quý Thanh Trác sau khi tan học liền trốn thực mau, cô tìm hệ thống thương lượng đối sách: "Thật sự là Giang trưởng lão, hệ thống ngươi như thế nào xác định được sát ý của hắn? ”
Hệ thống giải thích một chút nguyên lý hoạt động của cơ chế cảm ứng này: "Sát ý là một loại năng lượng tiêu cực, tu sĩ giới này lợi dụng linh khí tu luyện thời gian cũng không dài, linh khí là một loại năng lượng tích cực, mà năng lượng tiêu cực này bao gồm cả địa mạch quỷ khí sinh ra tà ma, đều là sản phẩm cùng linh khí sinh ra. ”
"Ta là diễn hóa ý thức thế giới, tự nhiên có thể cảm ứng được năng lượng tiêu cực." Hệ thống giải thích.
"Như vậy sao." Quý Thanh Trác lên tiếng, cô khẽ than nhẹ một hơi, "Ta như thế nào lại bị hắn hận? ”
"Không biết." Đây cũng là một vấn đề mà hệ thống khó hiểu.
Quý Thanh Trác sau khi tan học liền chạy trốn thực nhanh, chỉ có trở về tới Bạch Thủy Đảo, cô mới có chút cảm giác an toàn, hiện tại Giang Thiên Khách bị thương, tạm thời sẽ không ra tay, nhưng chờ sau khi thương thế của hắn đã lành, hẳn là sẽ nghĩ biện pháp động thủ.
Chết một hai đệ tử trong Huyền Vân tông tựa hồ cũng không phải là cái đại sự gì, bởi vì ai cũng đều biết thế lực Hoang Thực năm đó còn chưa hoàn toàn diệt trừ.
Nhưng lúc này, Quý Thanh Trác lại không biết nói với ai, không ai sẽ tin tưởng một trưởng lão Huyền Vân tông lại sinh ra sát ý với đệ tử, nói cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc sao... Đêm đó hắn đối phó với ba cái Truy Hồn Đinh liền gian nan như thế.
Nhưng lúc này, Quý Thanh Trác lại không biết nói với ai, không ai tin tưởng một trưởng lão Huyền Vân tông sẽ sinh ra sát ý với đệ tử, nói cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc sao... Đêm đó hắn đối phó ba cái Truy Hồn Đinh thoát tay liền gian nan như thế.
Quý Thanh Trác đem việc buồn bực này trong lòng không có nói, một đoạn thời gian qua, thời điểm cô học tu luyện, Mộ Anh trưởng lão cười tủm tỉm mà tuyên bố, qua mấy tháng nữa chính là đệ tử mới nhập môn đầy một năm, đến lúc đó bên trong Huyền Vân tông sẽ tiến hành thống nhất khảo nghiệm đệ tử, thành tích khảo thí đồng dạng được tính vào điểm khảo hạch trong môn lần cuối cùng.
Này hẳn là tương đương với kỳ thi cuối kỳ linh tinh, đương nhiên, sau giờ học Mộ Anh lưu lại cô, có chút bất đắc dĩ nói với Quý Thanh Trác: "Thanh Trác, khảo thí hàng năm của Huyền Vân tông đối với khảo hạch tu luyện rất đơn giản. ”
"Chỉ có tu vi đạt tới Luyện Khí ngũ giai mới tính là đạt tiêu chuẩn. Đương nhiên, đây chỉ là điểm cơ bản nhất, tu vi Luyện Khí ngũ giai hướng lên trên, thẳng đến cửu giai phong đỉnh liền đạt được điểm số không giống nhau." Mộ Anh dò xét tu vi của Quý Thanh Trác một chút, "Kỳ thật ngươi như vậy đã rất khó được, đều sắp đến Luyện Khí tam giai..."
"Thanh Trác, sau giờ học phải nỗ lực nhiều hơn một chút." Mộ Anh cổ vũ cô.
Quý Thanh Trác nghe xong, suýt chút nữa ngất đi, sau giờ học cố gắng sao? Cô đã thực nỗ lực.
Chẳng lẽ thật sự muốn gia tăng thời gian tu luyện sao? Quý Thanh Trác từ trong động phủ của Mộ Anh trưởng lão đi ra, buồn rầu gãi gãi đầu tóc chính mình.
Thật ra... cô chỉ cảm thấy, tu luyện có chút quái lạ, chán ghét sao, cũng không chán ghét.
Tu tiên thật khó khăn, cô hạ một cái kết luận.
Sau khi Quý Thanh Trác trở về Bạch Thủy Đảo, lại mang theo rất nhiều Băng Linh Quả chuẩn bị đi gõ cửa viện TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, lại thấy trên cửa hắn dán một tờ giấy để cho cô tự mình đi vào đút Lại Lại là được, hắn phải buổi tối mới có thể trở về.
Lần trước TᏂẩʍ ɖυng Ngọc có việc không có ở đây liền xảy ra chuyện có người đuổi gϊếŧ cô, Quý Thanh Trác lo sợ bất an, cô đẩy cửa đi vào trong viện TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, tạm thời đem chuyện kéo dài thời gian tu luyện bỏ lại sau đầu.
Cô lấy ra Băng Linh Quả đút Lại Lại, tiểu gia hỏa này gần đây ăn thực sự béo, Quý Thanh Trác không để cho nó ăn quá no.
Quý Thanh Trác sau khi đút xong không lập tức rời đi, cô vì kiểm tra hàng năm có thể lấy được điểm số, quyết định vẫn là... Vẫn là kéo dài thời gian tu luyện một chút.
Cô đi tới trên đài trúc trong viện TᏂẩʍ ɖυng Ngọc chờ, Lại Lại bay tới, nằm ở bên cạnh cô bồi cô chơi đùa.
Quý Thanh Trác chờ đến có chút nhàm chán, lấy ra sách pháp thuật thư tới xem, lật từng trang từng trang.
Lật nhiều hơn cũng mệt mỏi, cô vốn là ngồi trên mặt đất bằng tre, lụa mỏng mềm mại trải ra, bởi vì TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không có ở đây nên cô cũng ngượng ngùng ngồi trên giường trúc của hắn.
Quý Thanh Trác mí mắt đánh nhau, bóng đêm buông xuống, đầu cô nghiêng nghiêng tựa vào bên cạnh giường trúc của hắn ngủ thϊếp đi.
Lúc TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trở về liền nhìn thấy Quý Thanh Trác nửa nằm trong viện của hắn, hai tay khoác lên giường trúc, mái tóc đen dài đến eo buông xuống đất, cô không dám trực tiếp nằm trên giường trúc, mà Huyền Sương Thú nho nhỏ kia thì trốn dưới ống tay áo của cô ngủ.
Dưới ánh trăng, một quyển sách trong tay cô rơi xuống trên mặt đất, trên đó là những ghi chép rậm rạp.
Hai mắt cô nhắm nghiền, hô hấp đều đều thanh thiển, rõ ràng là ngủ thϊếp đi rồi.