“Không phải tôi tùy tiện đâu.” Dư Duyệt nghe anh mắng vậy, chỉ rụt cổ lại, ra vẻ đáng thương lầm bầm: “Là cháu trai của bạn bà nội tôi, không phải người xa lạ mà.”
“Haaaaa....! Cô còn dám mạnh miệng!” Tịch Thành Nghiễn tức giận, khói bốc đầy đầu, “Không phải người xa lạ, cô gặp anh ta bao giờ chưa? Biết anh ta là dạng người gì sao?” Dừng một chút, anh đẩy ngã giá sách trên bàn cô, tức giận gầm nhẹ, “Nói không chừng, anh ta là mặt người dạ thú đó, có thể mới gặp mặt lần đầu, mà anh ta đã kéo cô vào rừng rồi!”
“Tổng giám đốc, thật sự không sao đâu mà, tôi đã nói chuyện điện thoại với bà nội của anh ấy rồi.” Dư Duyệt kinh sợ, nghẹn họng nhìn anh, cô không ngờ, trí tưởng tượng của Tịch Thành Nghiễn lại phong phú tới vậy, còn có khu rừng luôn cơ đấy... Những tin tức lá cải như vậy cô cũng đọc nhiều lắm rồi. Nhưng, cô đi xem mắt thôi mà, anh có cần phải kích động đến vậy không...
Cô nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tịch Thành Nnghieexn, có vẽ nhưng lại muốn phê bình cô thêm nữa, ánh mắt quét một vòng trên bàn, cô lấy một ly nước đưa tới miệng anh, “Tổng giám đốc, hạ hỏa nào.”
Tịch Thành Nghiễn không thèm nhìn, giựt lấy ly nước, nuốt xuống một ngụm, rồi nói tiếp, “Cô đúng là đầu gỗ mà! Tôi nói cho biết, tối nay, cô không được đi xem mắt!”
Dư Duyệt bất đắc dĩ lui ra phía sau từng bước, nói: “Nhưng mà chúng tôi đã hẹn xong cả rồi.”
“Bỏ đi là được.” Tịch Thành Nghiễn không để ý, đôi mắt không ngừng chuyển động, giọng nói hơi mềm lại, “Nếu tối nay cô không đi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn cánh gà nướng, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Cánh gà nướng chính là hấp dẫn lớn nhất của Dư Duyệt, Tịch Thành Nghiễn biết rõ điểm yếu của cô, hoàn toàn tự tin mình có thể một nhát đánh trúng, đắc ý nhìn Dư Duyệt, cô bé, cô còn không mau đồng ý đi! Mau nói không đi xem mắt nữa đi!
Không ngờ, lần này Dư Duyệt không làm theo ý muốn của anh, chậm rãi lắc đầu, nói: “Tổng giám đốc, tôi biết anh chỉ muốn tốt cho tôi thôi, nhưng mà, bây giờ tôi không thể cứu vãn được nữa rồi.” Không đợi Tịch Thành Nghiễn mở miệng phản bác, cô nói trước: “Không nguy hiểm vậy đâu, người nhà tôi cũng hiểu rõ Hứa Thanh Nguyên, cảm ơn anh đã quan tâm nhưu vậy.” Giọng nói của cô hơi nhỏ, có chút đè nén, “Dù sao, sớm muộn gì cũng phải đi xem mắt thôi, xem sớm một chút tốt.”
“Vậy cô nhất định phải đi hả?” Tịch Thành Nghiễn khoanh tay trước ngực nhìn Dư Duyệt, ánh mắt đáng sợ, lạnh lẽo như băng.
“Ừm.” Dư Duyệt gật đầu, buông mắt xuống không dám nhìn anh
“Vậy cô cứ việc đi đi, có chuyện gì cũng không liên quan tới tôi!” Tịch Thành Nghiễn nắm chặc hai tay, gân xanh nổi đầy lên, cố nén lửa giận, lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người bỏ đi.
“A, tổng giám đốc, đợi đã...! Cái túi đồ trang điểm này là của anh sao?” Vừa thấy anh đi, Dư Duyệt lập tức sốt ruột, sáng nay, cô vừa vào đã nhìn thấy cái bịch này trên bàn, lúc đầu, cô còn tưởng là văn kiện gì, ai ngờ, khi mở ra xem, suýt nữa, cô đã tưởng mình bị hoa mắt.
Một đống đồ trang điểm hàng hiệu bên tỏng, hơn nủa còn tỏa ra bốn chữ: Tôi là nhà giàu!
Giọng nói cô nhỏ xuống, cửa phòng làm việc của anh cũng đóng rầm lại một tiếng, đúng là anh đã giận thật rồi.
Dư Duyệt không hiểu sao anh lại tức giận đến vậy, cô có phải tùy tiện đi xem mắt đâu, mà trước đó, cô cũng gọi điện cho Hứa Thanh Nguyên rồi, tính tình cũng tốt, hơn nữa, còn là cháu trai của bạn bà nội, cô cũng đã hai mươi sáu rồi, thật sự phải tìm cho mình một đối tượng hẹn hò thôi.
Ngay cả một người hay soi mói như Phùng Vũ Thần cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn tích cực giúp cô làm tóc, mua quần áo, trang điểm.
Như vậy không phải rất tốt sao? Rốt cuộc, sao anh ta lại nổi giận tới như vậy chứ?
Dư Duyệt nghĩ mãi không ra, mà cũng không có ý định phí não làm gì, dù sao, Tịch Thành Nghiễn cũng là một con rắn tâm thần, ai biết được lúc nào thì anh nổi điên chứ...
Vừa ngồi xuống ghế, đặt chiếc túi xuống dưới mặt bàn, cô lại nghe thấy tiếng của phòng rầm thêm một tiếng, Tịch Thành Nghiễn mặt như băng đá bước nhanh tới.
“Tổng giám đốc, anh...” Dư Duyệt đứng bật dậy, vừa muốn nói điều gì đó, đã bị Tịch Thành Nghiễn chặn lại không còn một từ.
“Co cho rằng đồ trang điểm này là tôi cho cô sao?”
... Cô đâu có nói, anh nói cái gì vậy?
Tịch Thành Nghiễn lấy túi đồ trang điểm lại, lạnh lùng nhìn Dư Duyệt, “Nằm mơ! Đây là tôi mang cho người khác.”
... À, nên vì vậy mới nói cho cô biết sao? Muốn cô giúp anh phải không?
“Đừng nhìn tôi! Không cho nhìn!” Tịch Thành Nghiễn cầm lấy chiếc túi đi vào phòng mình.
Để lại Dư Duyệt ngồi yên chớp mắt, mấy giây sau, cô mới phản ứng lại đươc, tên này có bị tự kỷ không vậy, cô đã nói gì đâu chứ? Đúng là không thể nói lý được mà! Tên mặt bự!
Năm giờ rưỡi chiều, Dư Duyệt xách túi đi ra khỏi cửa. Bình thường, cô phải đợi Tịch Thành Nghiễn tới sáu giờ mới về, hôm nay, cô đi xem mắt, nên không dám chậm trễ, sợ để người ta đợi, nên vừa tan làm, cô lập tức chạy ra ngoài.
Có lẽ, cô đi ra quá sớm, xe buýt bình thường chật chọi như vậy mà hôm nay lại còn vài chỗ trống. Dư Duyệt mừng như điên, mãi đến khi xe buýt khởi động, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra, sửa lại đầu tóc một chút.
Đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt, tuy không biết đối phương là hạng người gì, nhưng Dư Duyệt vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, sợ để lại ấn tượng xấu với người ta, đặc biệt, người này còn là cháu trai của bạn bà.
Dư Duyệt hẹn Hứa Thanh Nguyên 6 giờ rưỡi, cô tới sớm nửa tiếng, vốn cho rằng Hứa Thành Nguyễn sẽ không tới sớm như vậy đâu, ai ngờ, vừa bước vào điểm hẹn, cô đã thấy có một người đàn ông ngồi chỗ đó!
Nghe được tiếng bước chân, người đàn ông kia ngẩng đầu dậy, một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc xuất hiện, thấy Dư Duyệt, anh ta mỉm cười, “Cô là Dư Duyệt! Khéo thật đó!”
“Đúng vậy!” Dư Duyệt vui mừng ngồi đối diện anh ta, “Không ngờ anh chính là Hứa Thanh Nguyên!”
Lúc ở công trường Cố Thú, cô vô tình làm hư dụng cụ giám sát. Công trình đang trong giai đoạn quan trọng nhất, sao có thể để dụng cụ hư đây? Tất cả mọi người phân công đi tìm kỹ sư, Dư Duyệt liền xung phong nhận việc.
Hôm đó, cô không đeo kinh, lại nóng vội, không phát hiện đèn xanh đã biến thành đèn đỏ, trực tiếp băng qua đường luôn, không hề hay biết đã có nhiều chiếc xe bắt đầu khởi động. May mắn, có một người phía sau kéo cô lại, cô mới có thể may mắn tránh nạn như vậy.
Không ngờ, người đó lại là Hứa Thanh Nguyễn, là đối tượng xem mắt đầu tiên của cô, đôi khi, duyên phận giữ người với người thật kỳ diệu.
“Tôi cũng không ngờ cô là Dư Duyệt đâu, lần sau cũng không nên liều lĩnh như vậy nữa.” Hứa Thành Nguyên vừa cười, vừa đưa thực đơn cho Dư Duyệt, “Đây, cô gọi món trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hôm nay, anh ta mặc quân tây đen dài, áo sơ mi vân đen trắng, ăn mặc đơn giản nhưng hợp mốt, so với Dư Duyệt, nhìn anh ta có vẻ trẻ hơn cô rất nhiều. Nhịn không được cô lại liếc mắt vài cái.
Hai người gọi món xong, uống một hớp soda, nói chuyện phiếm.
“Đợi đã, anh nói anh cũng học trường hai mươi tư* sao?” Dư Duyệt trừng lớn mắt
“Đúng, chẳng lẽ cô cũng vậy sao? Tôi học khóa 02 đó.” Hứa Thanh Nguyên nhìn đôi mắt to long lanh của Dư Duyệt, không nhịn được cười.
“Vậy chúng ta là bạn học rồi.” Dư Duyệt nắm tóc, “Nhưng tôi học khóa 05, nhỏ hơn anh ba khóa, lúc tôi lên năm hai, anh đã tốt nghiệp mất rồi.”
“Tôi chưa bao giờ gặp cô nên cũng không có ấn tượng gì, nếu không đã khác rồi.” Hứa Thanh Nguyên dừng mấy giây, bỗng nhiên nói.
Trái tim Dư Duyệt nhảy dựng, không hiểu ý tứ của anh ta, ngây ngốc cười, không nói tiếp.
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, càng ngày càng hợp hợp ý, lúc đầu cũng hơi lạ lẫm, nhưng bây giờ lại có cảm giác đồng hương gặp nhau, cuối cùng, cũng moi cả Đại Liên lên nói chuyện.
“Đúng đúng, ở chỗ chúng ta không phải nó là hàu với nghêu sao, lần đầu nghe, tôi không hiểu gì cả.” Dư Duyệt chỉ vào một món ăn nói.
“Ha ha, tôi cũng vậy.” Hứa Thành Nghiễn suýt nữa đã đập bàn khen ngợi, “Sống chết cũng không sao, mang lên cho ông nội kho tàu cũng được.”
Phốc, Dư Duyệt suýt nữa đã phun hết thức uống trong miệng, trí tưởng tượng của Hứa Thanh Nguyên cũng phong phú thật.
Bên này, hai người vui vẻ trò chuyện không ngừng, bên kia, một người vụng trộm ngồi sau lưng Dư Duyệt, tất nhiên không phải tốt lành gì rồi.
Tịch Thành Nghiễn bóp chặt cái nĩa trong tay, lực đạo nhưu vậy khiến người bồi bàn bên cạnh vô cùng kinh sợ, thực sự xem nhà hàng là nhà mình rồi. Quý khách, quý khách, anh mau tỉnh lại được không? Anh tới đây ăn cơm, không phải tới để giết người!
Không phải nói chưa từng gặp qua sao? Sao lại có biểu hiện như vậy chứ? Còn cười nói vui vẻ nữa! Cười, cười, cười cái cọng lông! Cười như vậy đúng là muốn tên đàn ông nào đó phạm tội mà!
Còn nữa, sao toàn nói thứ tiếng gì vậy?! Nói tiếng phổ thông không tốt hơn sao? Để anh nghe trộm một chút cũng không được hả? Đừng ích kỷ như vậy chứ! Xui xẻo!
Tich Thành Nghiễn khó chịu, Dư Duyệt và Hứa Thanh Nguyên mới gặp lần mà đã nói chuyện vui vẻ như vậy, tay phải run lên, chiếc nĩa trong bay đi xa mất, bồi bàn sợ hãi nhìn lưng Hứa Thành Nghuyên.
Mọi người trong nhà hàng ai nấy cũngd đều hướng mắt nhìn, tất nhiên, cũng bao gồm cả Dư Duyệt.
TMD, xong rồi, bị phát hiện rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất còn tồn tại trong đầu Tịch Thành Nghiễn.
“Không cần đâu, tôi tự về là được rồi.” Dư Duyệt khéo léo từ chối đề nghị của Hứa Thanh Nguyên, đẩy anh ta vào xe, vẫy tay, “Đi đường cẩn thận, bái bai.”
“Vậy được rồi.” Dư Duyệt cố cháp, Hứa Thanh Nguyễn cũng hết cách, chỉ có thể đưa đầu ra cửa nói cười với cô: “Lần sau chúng ta sẽ liên lạc lại với nhau.” Khi nói chuyện, ánh mắt anh ta liếc nhìn Tịch Thành Nghiễn oán hận ngồi cách đó không xa, nói tiếp: “Hi vọng lần sau chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Khụ,“ Dư Duyệt ho nhẹ một tiếng, “Lần sau sẽ bàn.”
Đưa mắt nhìn Hứa Thanh Nguyên rời đi, Dư Duyệt xoay người đi tới trạm xe buýt, trực tiếp bước lên xe, không thèm liếc mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn một cái.
Anh cảm thấy vô cùng ủy khuất, anh đâu cố ý đâu chứ, ai ngờ cái nĩa kia lại bay thẳng vào lưng Hứa Thanh Nguyên như vậy? Hơn nữa, đường đường là môt ông chủ Hoa Vũ như anh đây, vì lo lắng an toàn cho cô, mà hạ mình đi theo cũng không được sao? Cô tức giận cái gì!
Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn lái xe theo sau Dư Duyệt, đưa mắt nhìn Dư Duyệt lấy chìa khóa vào nhà, anh đứng ở ngoài suy nghĩ vài phút, rồi gõ cửa.
“Ai đó?” Dư Duyệt bị con rắn tâm thần Tịch Thành Nghiễn chọc giận khiến tâm trạng không tốt, ngay cả trong giọng nói cũng vậy.
Nghĩ tới con rắn kia ném nĩa lên người Tịch Thành Nghiễn không chịu xin lỗi, ngược lại còn ngồi cách họ có một bàn, vốn là đang theo dõi cô mà.
Cô chỉ đi xem mắt thôi không được sao? Anh lại đi làm bóng đèn như vậy, còn nói gì, chỉ trùng hợp thôi, cô tin mới lạ!
“Em gái, cô có cần An Lợi (Amway*) không?” Một giọng nam trầm thấp truyền vào, vừa nghe đã biết chẳng phải người tốt gì.
Tiếp thị bây giờ phách lối vậy sao, đã mười giờ đêm rồi mà còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ, một cô gái độc thân như cô, sao có thể mở cửa cho hắn ta vào được!
“Không!” Dư Duyệt đáp lời, đi vào toilet tắm rửa.
Kết quả, vừa nhấc chân lên, giọng nói kia tiếp tục vang lên: “Cho cô 2 phút thôi đấy...”
Một phút cũng không cần!
“Tôi đã nói không cần rồi mà, anh mau đi đi!”
Bên ngoài im lặng mấy giây, Dư Duyệt chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới, “Khụ, Dư Duyệt, mở cửa, là tôi, Tịch Thành Nghiễn.”
Đôi chân Dư Duyệt lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống sàn.
Người tiếp thị An Lợi là Tịch Thành Nghiễn?! TMD, trò gì đây!
_____________________________________________________________
*Trường hai mươi tư: Một trường trung học phổ thông tại Đại Liên.
*Amway: Công ty chuyên về thực phẩm dinh dưỡng và sức khỏe của Trung Quốc.