Tịch Thành Nghiễn gật đầu, coi như là đồng ý.
Bình thường, chỉ cần vừa tới nhà cô ăn cơm, Tịch Thành Nghiễn lúc nào cũng 'bùm bùm' đòi ăn, không cần biết cô có làm xong hay chưa, anh cũng mặc kệ, nhưng hôm nay lại im lặng lạ thương, Dư Duyệt nghĩ một hồi, rồi làm những món anh thích, làm thêm một tí lỗ tai heo trộn nấm tuyết mà cô thích, rồi mới dọn ra.
Món này vốn chẳng có ở Thẩm Quyến, ngay cả những quán cơm Đông Bắc làm cũng không giống, Dư Duyệt thử tự làm mấy lần ở nhà, rõ ràng ngon hơn rất nhiều. Lỗ tai heo nấu chín, nấm tuyết ngâm trong nước nóng, thêm một tí dưa chuột, dấm chua, dầu gà, muối, mè vừng, và mù tạc trộn vào nhau, rất đơn giản.
Tịch Thành Nghiễn chưa từng ăn món này, trong mắt anh, món rau trộn đã là tội ác tày trời, hoàn toàn không cần phải có mặt trên thế giới này, Dư Duyệt cũng biết anh không thích ăn, nhưng ai ngờ, lúc ăn được một nửa, Tịch Thành Nghiễn thấy Dư duyệt ăn ngon miệng như vậy, nhịn không được hỏi, “Ngon không?”
“Ngon lắm đó!” Dư Duyệt cắt lỗ tai heo vang lên tiếng cót két, vui vẻ ăn vào.
“Thật sự ngon lắm sao?” Tịch Thành Nghiễn không tin, muống ăn thử nhưng lại không dám.
“Tôi thấy ngon, nhưng chắc anh sẽ không thích đâu.” Dư Duyệt nuốt lỗ tai heo xuống, ngẩng đầu nói với Tịch Thành Nghiễn, “Khẩu vị của hai chúng ta không giống nhau.”
Chỉ một câu nói đã hoàn toàn kích thích Tịch Thành Nghiễn, anh nghẹn họng, vươn tay ra gắp một cái lỗ tai heo và nấm tuyết, nhìn chằm chằm đôi đũa, anh hung dữ nói: “Ai nói anh không biết ăn!” Nói xong, anh trực tiếp nhét vào miệng.
Trong phòng bếp chợt yên tĩnh hẳng một giây, nhưng một giây sau, Tịch Thành Nghiễn bụm miệng, đẩy mạnh ghế, vội vàng chạy vào toilet, amm thanh ho khan tê tâm liệt phế từ phòng vệ sinh truyền ra.
Ai da, đâu cần phải làm vậy. Dư Duyệt bất đắc dĩ bỏ đũa xuống, cầm cốc nước và khăn giấy đi vào toilet.
Tịch Thành Nghiễn rất kén ăn, không ăn hải sản, ngay cả cá hồi cũng miễn cưỡng ăn một miếng, nhưng nhất định không thể ăn được mù tạc, anh chỉ có thể chấm nước tương, Dư Duyệt ăn cùng với anh đã lâu, nên có thể dễ dàng phát hiện ra chuyện này.
Cho nên, hôm nay cô không có ý định nhắc anh, nhưng ai ngờ, anh lại trực tiếp vào miện đâu chứ, rốt cuộc, cô đã nói gì mà kích thích tới anh vậy!
Dư Duyệt thở dài, ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Tịch Thành Nghiễn, “Mùi của mù tạc nặng như vậy mà anh cũng không ngửi thấy sao, đã vậy còn dám ăn vào!”
Tịch Thành Nghiễn tức giận trong bụng, lại vô cùng xấu hổ, muốn mở miệng bác bỏ Dư Dyệt, thế nhưng chăng biết tại sao không nói được lời nào, chỉ đẩy tay Dư Duyệt ra, anh cúi đầu ho sặc sụa.
Dư Duyệt vươn tay vỗ lưng anh, thấy anh bớt ho khan rồi, cô mới đưa cho anh cốc nước, “Uống nước súc miệng đi.”
Tịch Thành Nghiễn nhận lấy cái cốc, uống hết một hơi, rồi ngửa đầu cọ cọ trước mặt Dư Duyệt, để cô lau mặt cho anh.
“Sau này, có món gì anh chưa từng anh thì nhớ hỏi tôi một chút.” Dư Duyệt không nhịn được nở nụ cười, nhìn thấy vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lúc này vui thật đó, còn hơn cả lúc xem hài!
“Mù tạc.” Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, vừa nghĩ tới mùi vị khi nãy, anh cảm thấy nước mắt mình đã chảy ra tới nơi rồi, anh kinh ngạc nhìn Dư Duyệt, “Em ăn được mù tạc à?”
“Đúng vậy.” Dư Duyệt thoải mái gật đầu, “Từ nhỏ tôi đã thích ăn mù tạc rồi, nhà tôi đều ăn rau trộn với mù tạc thôi đấy.”
“Em thấy mù tạc ngon không?” Tịch Thành Nghiễn lại hỏi thêm một câu.
“Đương nhiên là ngon rồi.” Dư Duyệt cảm thấy đầu óc Tịch Thành Nghiễn bị sặc mù tạc mà hỏng rồi, nếu cô không thích mù tạc thì ăn làm gì.
“À.” Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm mặt cô, trong đầu anh chợt nảy ra một 'ý tưởng', ngay lúc Dư Duyệt thấy anh không nói gì, anh bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo Dư Duyệt vào lòng, hôn lên môi cô.
Trong miệng anh vẫn còn đọng lại mùi vị mù tạc, một chút cay cay mang theo hơi nóng, có vẻ rất nhiệt tình mà thực tế, mạnh mẽ vọt vào miệng Dư Duyệt, khiến cô dường như không thể thở nổi.
“Tịch, Tịch Thành Nghiễn...” Dư Duyệt thở hổn hển, đẩy anh ra, “Anh đừng...”
“Em nói thích mù tạc mà.” Tịch Thành Nghiễn trợn mắt nhìn cô, đáy mắt xanh đen sâu sắc lạ thường.
Cô thích! Nhưng đâu phải... Dư Duyệt cảm thấy nhất định phải giải thích mọi chuyện, nếu không, chẳng biết Tịch Thành Nghiễn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô đứng dậy, vội vàng nói, “Mau dọn dẹp đi.” Rồi xoay người rời đi.
Không ngờ, vừa đi được vài bước, Tịch Thành Nghiễn đã nắm tay cô lại, dẫn vào phòng bếp, anh nghiêm túc nhìn cô, giống như trước mặt không phải là bàn ăn mà là bàn đàm phán, Dư Duyệt bị anh nhìn tê cả da đầu, cô không dám nhìn thẳng mắt anh, trong lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi lạh, “Sao, có chuyện gì nữa hả?”
“Rốt cuộc, anh có chỗ nào em không vừa lòng à?” Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn đã hỏi chuyện này. Trong lòng anh, mình là một người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới, diện mạo, tiền bạc tất nhiên không cần nói tới rồi, quan trọng hơn là, anh thật lòng muốn có được Dư Duyệt, nhưng dù anh có làm gì đi chẳng nữa, cũng bị cô từ chối, điều này có thể không làm anh buồn lòng sao? Anh nhẫn nhịn tới bây giờ đã là tốt lắm rồi.
“Khụ, không có đâu.” Dư Duyệt mơ hồ lầm bầm nói, cô lập tức dời đề tài, “Tới đây, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội hết đó.
“Đừng nói sang chuyện khác.” Lần này, Tịch Thành Nghiễn sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đôi mắt đem thâm sâu nhìn cô chằm chằm, không cho cô cơ hội né tránh, “Em nói đi, anh sẽ sửa mà.”
Khó có thể khiến một người kiêu ngạo như anh nói ra những lời này, trái tim Dư Duyệt nhảy dựng, bỗng nhiên có chút chua xót, không hài lòng chỗ nào? Chỗ nào cũng không hài lòng, bộ dạng của anh quá tốt, nhiều tiền, lại.... Không thích hợp với cô.
“Tịch Thành Nghiễn” Cô văt sóc suy nghĩ từ ngữ, anh không dám rời mắt khỏi cô một giây nào, dường như anh sợ bỏ lỡ một chữ nào đó của cô.
Sóng mũi Dư Duyệt ê ẩm, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, cô vẫn nói ra mấy chữ, “Chúng ta không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?” Tịch Thành Nghiễn kinh sợ, xung quanh hiện lên một tầng lạnh lẽo, “Chúng ta không hợp, vậy chẳng lẽ em và Hứa Thanh Nguyên hợp? Em nói xem, vì sao anh ta lại thích hợp với em?
“Anh ấy...” Dư Duyệt ấp úng, “Không quá đáng, chỉ vừa vừa phải phải thôi, hơn nữa, chúng tôi còn là đồng hương với nhau, cuộc sống cũng giống nhau.” Dừng một chút, rốt cuộc, cô cũng có đủ dũng khí nhìn thẳng mắt anh, “Anh xem, ngay cả mù tạc mà tôi thích ăn nhất, nhưng anh lại có thích đâu, thứ tôi thích anh không thích, thì chúng ta hợp chỗ nào chứ.”
“Ngay cả thức ăn cũng không hợp? Có gì đặc biệt đâu chứ, theo cách nói của em thì, người Nam và người Bắc không thể yêu nhau, đúng không?” Tịch Thành Nghiễn hừ lạnh, trong mắt toàn vẻ lạnh lẽo, trái tim đau đớn tới nỗi hít thở không thông, ở Dư Duyệt, lần đầu tiên anh có cảm giác không tình nguyện.
Rõ ràng là thích đến vậy, nhưng làm gì cũng không có được.
“Em không thử sao biết khoog hợp? Cùng lắm thì cuối cùng em cứ đổ lỗi cho anh là được.” Nếu là những ngày trước, nhất định, anh sẽ không nói những lời thế này. Nhưng vì muốn cô gật đầu, anh đã hạ thấp mình một chút, dù sao như vậy cũng không sao cả.
Dư Duyệt lắp bắp kinh sợ, không ngờ, Tịch Thành Nghiễn lại nói như vậy, sợ hãi nhưng hơi cảm động, cô không dám há miệng, chỉ dám trừng mắt nhìn anh, sợ một khi đã mở miệng, nhất định mình sẽ đồng ý với anh.
“Dư Duyệt.” Anh nắm chặt tay cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Anh biết em thấy chúng ta rất khác nhau.” Anh cố gắng vắt óc suy nghĩ từ ngữ để không đả động tới cô..., “Nhưng không sao cả, tương lai có thể thay đổi, thói quen cũng có thể sửa, em xem, thực ra chúng ta chẳng khác gì nhau, chỉ là do em cố chấp mà thôi.”
Đôi mắt anh sáng bừng nhìn cô, giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo, “Anh sẽ đối xử với em thật tốt, thật đó, Dư Duyệt, được không? Em đồng ý với anh đi?”
Dư Duyệt không biết nói gì bây giờ, cô há miệng nhưng lời nói lại không chịu ra, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không thể đồng ý cũng không thể từ chối được.
Cô không có lòng tin, một chút cũng không. Cô cũng biết anh đối xử với cô không tồi, thay đổi sở thích, mời cô ăn cơm, dẫn cô đi chơi. Anh thì không thấy gì, nhưng cô lại rất sợ. Nếu đồng ý thì thế nào đây? Nếu có một ngày, anh phát hiện cô là một người phụ nữ keo kiệt, không biết những thứ xa xỉ, cũng không lãng mạn, đến khi đó, cô sẽ làm gì?
Dư Duyệt rét run cả người, trong lòng lo sợ không yên.
Tịch Thành Nghiễn nhìn cô mờ mịt mở to mắt, trong ngực dâng lên một nỗi buồn khó tả, anh không muốn ép cô, nếu cô không yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, thì cũng có thể lâu ngày sinh tình, nhưng Hứa Thanh Nguyên lại xuất hiện, thậm chí, Dư Duyệt còn xem anh ta là đối tượng có thể kết hôn, chuyện này sao có thể như vậy được? Nhìn cố gái rõ ràng là của anh, nhưng sao lại cô lại nghĩ tới người đàn ông khác?!
Có điều, cô không thích anh, thậm chí cũng không ý định yêu anh...
Nghĩ vậy, trái tim Tịch Thành Nghiễn trở nên đau đớn, anh cầm chặt tay Dư Duyệt, trong lòng nghĩ, dù hôm nay có phải ép buộc cô, anh vẫn muốn làm Dư Duyệt phải đồng ý với anh!
“Em không tin anh sẽ sửa được sao?” Tịch Thành Nghiễn cầm đôi đũa trên bàn, dương như, anh đã hạ quyết tâm lắm, mới gắp lên một miếng nấm tuyết, “Anh lập tức sửa cho em xem!”
Nói xong, anh trức tiếp nhét nấm tuyết vào miệng, mùi vị mù tạc xong thẳng vào xoang mũi anh, khiến Tịch Thành Nghiễn sặc tới chảy nước mắt, nhưng lần này, anh kiên quyết không phun, cố gắng nhai hết nấm tuyết, nuốt xuống, sau đó anh bắt đầu gắp miếng thứ hai.
Dư Duyệt muốn ngăn lại nhưng không còn kịp nữa.
“Tịch Thành Nghiễn, anh đừng như vậy! Đừng ăn nữa!” Khóe mắt Dư Duyệt long lanh nước mắt, cô giành lấy đôi đũa của Tịch Thành Nghiễn, cô biết người không thích mù tạc ăn vào sẽ có cảm giác gì, anh tội gì phải làm như vậy, rốt cuộc, cô tốt ở chỗ nào vậy.
Nhưng anh lại không nghe thấy, thậm chí, còn kéo cả đĩa lỗ tai heo tới trước mặt mình, ăn hết đũa này đến đũa khác, cũng không quan tâm tới mình bị sặc đến nỗi nước mắt dàn giụa.
“Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!” Dư Duyệt muốn giành lại cái đĩa từ trong tay anh, cuối cùng, cô đành nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, nói ra câu nói cô chưa bao giờ dám thốt lên.