• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Vãn Tình vô cùng tin tưởng, chỉ cần cô hành động đủ nhanh, hắn nhất định sẽ không có cơ hội cự tuyệt, cho nên cô nhanh tay trải chăn gần mép giường của Tạ Vô Diễn, vỗ vỗ cái gối, sau đó lôi cái bịt mắt vừa mới chế tạo ra đeo lên đầu, tiếp đó rúc vào ổ chăn cuộn thành một quả cầu tròn vo. Cô còn không quên thò đầu ra từ ổ chăn, dùng một giọng điệu vô cùng giả trân nói với hắn: "Ngủ ngon nha, Tạ đại ca hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không nghỉ ngơi tốt ta sẽ đau lòng đấy."

Sau đó cô lại nhanh chóng chui vào chăn.

... Người này cũng dũng cảm đấy.

Tạ Vô Diễn khoanh tay dựa cửa nhìn nàng diễn trò. Tuy hắn không biết do kẻ nào sai bảo nhưng rõ ràng nàng làm như vậy là để giám sát hắn.

Thẩm Vãn Tình cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Tạ Vô Diễn sau lưng mình, vì thế cô nhắm chặt mắt, còn cố tình phát ra tiếng hít thở đều đều, giả vờ đang ngủ say.

Chỉ cần da mắt đủ dày thì sẽ không bị đuổi ra.

Tạ Vô Diễn bị chọc cười. Hắn cất bước đến gần, dừng lại bên cạnh Thẩm Vãn Tình. Thẩm Vãn Tình tiếp tục phát huy kỹ năng mặt dày, tuy cả người rất căng thẳng nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Ngủ rồi sao?"

"...Ngủ rồi ngủ rồi."

Vì thế giây tiếp theo, cô bị Tạ Vô Diễn xách một lèo ra đến cửa, cả chăn gối thoại bản cũng chung kiếp đi theo. Sau đó, hắn đóng sầm cửa lại không chút lưu tình.

... Được rồi, chiêu thức mặt dày thất bại.

Nhưng Thẩm Vãn Tình cũng không bỏ cuộc. Cô nghĩ, nếu chuyện đã vậy rồi, cô cũng chỉ có để đứng đây làm môn thần cả đêm thôi, dù sao cũng không thể để cho Tạ Vô Diễn nửa đêm không ngủ được đi bẻ cổ người ta.

Lúc bắt đầu, Thẩm Vãn Tình ôm gối đứng tựa cửa như một đứa bé, đôi mắt sáng quắc có thần nhìn chằm chằm cửa phòng, hết sức chăm chú. Năm phút sau, cô thấy đứng hơi mỏi nên ngồi xổm xuống, tiếp tục theo dõi. Mười lăm phút sau, cô thấy cả người rã rời, vì thế ôm chặt gối vào lòng, vùi đầu vào đó, ngáp một cái thật dài, vừa ngáp vừa theo dõi. Vì vậy, khi Tạ Vô Diễn mở cửa ra, vừa cúi đầu đã nhìn thấy một vật thể hình cầu không xác định đang ngồi xổm.

Mấu chốt là vật thể không xác định kia có vẻ còn đang ngủ rất say, nhưng mà tư thế thì hơi sai sai, cứ đong đưa lúc lắc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.

Tạ Vô Diễn yên lặng nhìn nàng không nói câu nào. Cho dù thế nào thì theo dõi cũng có thể không chuyên nghiệp đến mức này, đúng là thất bại.

Tạ Vô Diễn không định đánh thức cái người đang nghiêng ngả như con lật đật kia, chỉ đứng tựa cửa nhìn xem đến khi nào thì nàng sẽ ngã xuống.

Giây tiếp theo, Thẩm Vãn Tình trọng tâm không vững, lảo đảo lao về phía trước một cái, nhưng ngay lập tức tỉnh mộng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng, vỗ vỗ ngực giống như một con hamster vừa mới bị dọa sợ.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

Tạ Vô Diễn không kìm được mà cười nhẹ. Buồn ngủ đến mức này rồi mà vẫn chưa ngã, đúng là có bản lĩnh.

Thẩm Vãn Tình nghe thấy tiếng cười thì giật mình một cái, vừa định ngẩng đầu thì lại bị Tạ Vô Diễn xách lên. Hắn xách cô giống như xách một con mèo đi vào phòng, tiện tay ném lên đám chăn gối vừa mới trải trên sàn. Đến lúc ngồi trên chăn nệm rồi Thẩm Vãn Tình vẫn chưa hoàn hồn, sau khi tỉnh lại thì cảm động rớt nước mắt: "Huynh thật tốt."

Tạ Vô Diễn thản nhiên nhận lời khen của cô: "Đương nhiên rồi."

Thẩm Vãn Tình nói: "... Thật cám ơn huynh."

"Không cần cảm ơn." Tạ Vô Diễn ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Chủ yếu là sợ người khác nhìn thấy cô, hủy hoại danh dự của ta."

Thẩm Vãn Tình nghẹn họng.

Tức chết cô! Lúc trước là ai nửa đêm chạy đến phòng cô uống trà hả? Cô mới đến phòng hắn có một buổi tối thôi cũng không được? Làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy được!

Sau khi thổi tắt đèn dầu, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối, xung quanh im ắng đáng sợ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang. Sau khi bị hắn xách vào phòng, Thẩm Vãn Tình lại không ngủ được. Một khi không ngủ được, cô sẽ liên tục xoay người, xoay bên trái một lượt xoay bên phải một lượt, cuốn chăn lại rồi lại gạt chăn ra, không ngừng tìm tư thế nào thoải mái để dễ đi vào giấc ngủ.

"Không ngủ được thì biến đi."

Sau khi giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn của Tạ Vô Diễn vang lên, Thẩm Vãn Tình lập tức nhắm chặt mắt, nằm thẳng người, còn không quên thanh minh cho bản thân: "Ngủ ngủ! Ta đã ngủ rồi!"

Tạ Vô Diễn: "..."

Sau một hồi nằm yên không nhúc nhích, cơn buồn ngủ cũng dần dần mò tới. Lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến cách đó không xa, giống như là từ chỗ Tạ Vô Diễn. Thẩm Vãn Tình giật mình một cái, lập tức tỉnh táo, lặng lẽ mở một con mắt nhìn trộm.

Tạ Vô Diễn đứng lên, tóc tai hơi hỗn độn, mày hơi nhăn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân tản ra vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt có vẻ đang khó chịu. Hắn xuống giường, lướt qua Thẩm Vãn Tình, giống như chuẩn bị đi.

Xong rồi xong rồi. Bộ dáng kia, nhìn thế nào cũng thấy như đang chuẩn bị đi giết người.

Thẩm Vãn Tình gian nan nuốt nước miếng, sau đó bí quá hoá liều. Cô đánh bạo xoay người một cái, vô cùng cố ý nắm lấy góc áo của Tạ Vô Diễn. Tạ Vô Diễn dừng lại, hắn nhìn Thẩm Vãn Tình đang nằm một bên hồi lâu không nhúc nhích, sau đó khom lưng nâng tay nàng lên, rút góc áo của mình ra. Thẩm Vãn Tình lập tức xoay người một lần nữa, nắm lấy tay hắn.

Tạ Vô Diễn lại tiếp tục rút ra.

Thẩm Vãn Tình tiếp tục xoay người.

Cuối cùng, sau năm lần anh tới tôi đi, Tạ Vô Diễn không động đậy nữa. Hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vãn Tình, không nói câu nào, chống cằm yên lặng nhìn chằm chằm mặt cô. Thẩm Vãn Tình nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như một cây đao của Tạ Vô Diễn đảo qua từng tấc da mặt mình.

Bị nhìn chằm chằm nhưng vậy, thật sự rất khó chịu. Vì thế cô đánh bạo quay đầu lại. Một giây sau, cổ của cô đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, bóp chặt.

Thẩm Vãn Tình lập tức lộn mình đứng lên, ôm lấy gối đầu lùi về sau hai bước.

Tạ Vô Diễn ung dung thu tay, nheo mắt mỉm cười: "Không giả vờ nữa sao?"

Thẩm Vãn Tình sợ hãi sờ cổ, cố gắng hít thở hít thở. Tuy rằng ban nãy Tạ Vô Diễn bóp cổ cô hơi chặt, nhưng hắn khống chế sức lực rất chuẩn, cũng không làm cô bị thương. Nghe thấy Tạ Vô Diễn hỏi như vậy, cô hơi chột dạ, vì thế bắt đầu mạnh miệng giảo biện: "Không, không có, ban nãy ta ngủ say như chết, lúc huynh động tay động chân ta mới tỉnh."

"Động tay động chân?"

Giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Tạ Vô Diễn lặp lại này bốn chữ này một lần nữa. Ngay sau đó, hắn vươn tay ôm lấy eo Thẩm Vãn Tình, một tay khác để trên môi cô, đảo người một cái, đè cô dưới thân mình.

Quần áo của hai người quấn vào nhau, đám màn treo bên cạnh bị va chạm mà thoáng chấn động, ngọc thạch treo bên giường va chạm phát ra tiếng lanh canh. Thẩm Vãn Tình thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt chứa ý cười kia của Tạ Vô Diễn.

Không thể không nói, Tằng Tử Vân, người vốn là fan chân chính của Kỷ Phi Thần nháy mắt một cái đã bị Tạ Vô Diễn câu mất hồn phách, cũng không phải không có lý. Tuy rằng Tạ Vô Diễn không có vẻ chính trực thanh cao như Kỷ Phi Thần, trên người hắn còn có ít yêu khí, mặc dù đang cười rất dịu dàng nhưng cặp mắt hồ ly kia lại có vẻ vô cùng gian xảo.

Đây là một lam nhan họa thủy tiêu chuẩn.

"Nhìn rõ chưa?" Tạ Vô Diễn buông cái tay đang che miệng cô ra, giọng nói khàn khàn trầm trầm: "Đây mới là động tay động chân."

Thẩm Vãn Tình ánh mắt chấn động, cô mím môi, vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng động từ xa dần dần truyền đến rất gần...

"Điện hạ điện hạ, ta đã trở về. Sau núi của Huyền Thiên Các này chẳng có cái gì tốt cả, chỉ có vài con tiểu yêu cấp thấp, không có một con nào có thể xứng với..."

Huyền Điểu vẫy cánh phi vào từ cửa sổ, chăm chú nhìn tình cảnh trong phòng.

Ba đôi mắt hai mặt nhìn nhau.

Trong nháy mắt bầu không khí đông lại.

Huyền Điểu: Mèn đét chời đất thiên địa hột zịt lộn ơi!

Nó kinh hoảng ngu người tại chỗ, sau đó vội vã bay ra ngoài: "Aaa ta đột nhiên nhớ ra ta còn chưa đi thăm dò phía bên trái của ngọn núi kia, điện hạ yên tâm yên tâm! Ta sẽ giữ kín như bưng, giữ kín như bưng!"

Thẩm Vãn Tình chăm chú nhìn Huyền Điểu bay đi, sau đó quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn, cô nghĩ nghĩ sau đó nói vô cùng thành khẩn: "Huynh yên tâm, ta sẽ thay huynh giải thích rõ ràng với nó."

Tạ Vô Diễn: "Giải thích cái gì?"

"Giải thích rằng không phải huynh đang câu dẫn ta." Thẩm Vãn Tình vừa nói vừa vỗ vai trấn an Tạ Vô Diễn: "Yên tâm yên tâm, ta sẽ không huỷ hoại danh dự của huynh đâu."

Tạ Vô Diễn: "?"

Cô nói ai câu dẫn ai? Ai huỷ hoại danh dự ai cơ?

Trên đời này không có chuyện gì buồn hơn chuyện vốn muốn trêu chọc con gái người ta để xem nàng kinh hoảng thất thố, kết quả người ta còn giống lưu manh hơn cả mình.

Tạ Vô Diễn trần mặt xuống, đứng lên, phất tay áo chuẩn bị đi.

"Ấy ấy!" Thẩm Vãn Tình nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn: "Huynh định đi đâu?"

Tạ Vô Diễn quay đầu nhìn cô, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Hắn không nói gì một hồi lâu, sau đó đột nhiên ngồi xuống ngang tầm với cô, rồi vươn tay, nhẹ nhàng kéo cổ áo của mình ra.

Dưới lớp áo là một đám mạch máu ngoằn ngoèo như mạng nhện, đang lan tràn với tốc độ vô cùng chậm nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được.

"Cô có biết đây là thứ gì không?" Tạ Vô Diễn hỏi.

Thẩm Vãn Tình lắc đầu.

"Đây là thứ có thể giết chết ta." Hắn nói.

Thẩm Vãn Tình hơi giật mình, sau đó mới phản ứng lại được. Nguyên tác đã từng đề cập đến việc trước khi phong ấn hoàn toàn được giải trừ, Tạ Vô Diễn vẫn phải chịu sự tra tấn của chú thuật, vì vậy sức mạnh của hắn vẫn luôn bị áp chế.

Cô đột nhiên nhớ ra, trời đã vào hạ rất lâu rồi nhưng cứ đến tối nhiệt độ cơ thể của Tạ Vô Diễn lại thấp hơn ban ngày rất nhiều. Ngay cả lúc nãy khi hắn chạm vào người cô cũng vậy, lạnh lẽo đến mức tưởng như một khối băng áp vào da thịt, làm cho da đầu người ta phải tê dại.

Có vẻ như chú thuật sẽ phát tác vào buổi tối, còn khi chú thuật phát tác, hắn phải chịu đau đớn như thế nào thì Thẩm Vãn Tình hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân làm cho Tạ Vô Diễn không đêm nào được ngủ ngon.

"Thẩm cô nương, ta không biết ai sai cô đi làm chuyện này, nhưng ta khuyên cô, nhân lúc vẫn còn kịp, cô hãy dừng lại đi, đừng đến đây khiêu khích ta."

Tạ Vô Diễn nắm lấy cằm của cô, nói rành rọt từng chữ: "Cô cho rằng ta thật sự sẽ không giết cô sao?"

Ấn chú còn sót lại chẳng khác gì một cái dằm cắm sâu vào cơ thể của hắn, từ cái dằm đó, vô số gai nhọn mọc lên tua tủa, xé rách da thịt, đau đến tận xương cốt.

Thẩm Vãn Tình nhìn đôi mắt hắn, suy tư hồi lâu, chớp chớp mắt: "Ta hiểu mà, ta đọc thoại bản cho huynh nghe nhé?"

Tạ Vô Diễn ngẩn ra.

"Lúc không ngủ được mà đi lung tung thì càng không ngủ được." Thẩm Vãn Tình vươn tay lấy cuốn thoại bản mà mình mang đến, bày chỉnh tề trước mặt hắn: "Không chừng khi nghe giọng của người khác huynh sẽ cảm thấy buồn ngủ thì sao."

Tạ Vô Diễn cụp mắt nhìn cô, chưa nói đồng ý hay không. Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Vãn Tình làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn hoàn toàn không hiểu nàng đang nghĩ gì. Rõ ràng hắn đang uy hiếp nàng nhưng nàng không hề sợ hãi, lại còn quan tâm đến việc làm thế nào để hắn có thể ngủ ngon.

Tạ Vô Diễn buông bàn tay đang nắm cằm Thẩm Vãn Tình ra, hơi mím môi, giống như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không biết nên nói cái gì. Sau một hồi, hắn mới nói: "Cô đọc đi."

Thẩm Vãn Tình chọn một quyển thoại bản liên quan đến ma quỷ các thứ, hắng giọng cho thanh rồi bắt đầu đọc. Giọng của cô rất dịu dàng, mỗi chữ đọc ra đều mềm như bông, tiết tấu vừa phải, làm cho người ta nghe xong cảm thấy rất thoải mái, thỉnh thoảng cô sẽ đọc diễn cảm một chút, cố ý kéo dài giọng, biểu cảm theo nội dung đang đọc.

Tạ Vô Diễn dựa vào thành giường, tay để trên đầu gối, hơi nhắm mắt. Thẩm Vãn Tình ngồi trên chăn đệm đã trải sẵn, dựa vào mép giường, nghiêm túc đọc sách. Cô đọc một câu chuyện chán ngắt, nhưng không biết tại sao lại làm cho người nghe vô cảm thấy vô cùng bình yên.

Việc Thẩm Vãn Tình đọc những câu chuyện đó vốn không thể làm giảm bớt nỗi đau đớn đang tra tấn hắn, nhưng lại làm cho Tạ Vô Diễn không có cảm giác muốn giết người như trước nữa.

Hắn quay đầu, ánh mắt dừng trên người Thẩm Vãn Tình, nhưng từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng cùng một đoạn tóc dài buông xõa sau lưng.

Nàng đọc một lúc sẽ ngáp một cái thật dài, đầu hơi gật gù một chút, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, ngồi thẳng lên đọc tiếp. Cuối cùng, nhờ vào nỗ lực không ngừng của mình, Thẩm Vãn Tình đã thành công ru ngủ chính bản thân mình.

Khóe môi Tạ Vô Diễn hơi cong lên. Hắn xuống giường, ngồi xổm trước mặt cô.

Thẩm Vãn Tình đầu dựa vào mép giường, tay vẫn duy trì tư thế cầm thoại bản, cứ ngồi trên đệm mà ngủ, lông mi hơi rung rung, nhìn ngoan như một con mèo con đang ngủ say.

Có lẽ do trong phòng hơi lạnh, nàng hơi chun mũi lại, sau đó nhẹ nhàng hắt xì một cái.

Tạ Vô Diễn nhìn cái chăn bên cạnh rồi lại nhìn sang Thẩm Vãn Tình, đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì lại vòng về, khom lưng cầm lấy chăn, đắp lên người cô. Thẩm Vãn Tình cảm nhận được sự ấm áp thì cuộn cả người vào trong chăn thành một cục tròn vo.

Tạ Vô Diễn cúi người nhìn nàng, cười ra thành tiếng.

"Ngốc quá đi mất."

*

Lúc Thẩm Vãn Tình tỉnh lại, mặt trời đã lên cao từ bao giờ.

Cô giật mình ngồi phắt dậy, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện Tạ Vô Diễn không ở trong phòng, trên bàn chỉ có một đĩa điểm tâm, có vẻ là để dành cho cô. Hệ thống không thông báo Tằng Tử Vân bị làm sao, xem ra tối hôm qua Tạ Vô Diễn cũng không chạy ra ngoài giết người. Nghĩ vậy, Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng yên tâm.

Vừa thả lỏng một cái bụng đã bắt đầu reo, vì thế cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau khi gấp gọn chăn màn thì ngồi xuống, dùng đũa gắp một miếng bánh hạnh nhân, chuẩn bị đưa vào miệng. Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta mở ra, cánh cửa đập rầm một phát vào tường.

"Tạ đại ca! Mau ra nếm thử bánh ta vừa làm nè!"

Không khí tức khắc trở nên xấu hổ.

Tằng Tử Vân xách theo hộp điểm tâm, mặt mày vốn đang vui mừng hớn thở, sau khi nhìn thấy Thẩm Vãn Tình thì đông cứng lại, sau đó xị ra. Thẩm Vãn Tình còn chưa kịp cho miếng bánh hạnh nhân vào miệng mà vẫn duy trì tư thế há miệng, nhất thời không biết mình có nên tiếp tục ăn hay là không. Nghĩ đi nghĩ lại, đồ ăn không có tội. Vì thế cô không nhìn Tằng Tử Vân nữa mà bình thản cắn một miếng bánh hạnh nhân.

Có chuyện gì ăn xong rồi nói, ăn xong rồi nói.

"Sao cô lại ở đây?" Tằng Tử Vân xanh mặt.

Thẩm Vãn Tình thuận miệng nói dối: "Ta cũng tới tìm Tạ đại ca luyện kiếm."

"Luyện kiếm?" Tằng Tử Vân cười lạnh: "Ai cho phép cô vào phòng của Tạ đại ca? Một cô nương sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Lại còn động vào đồ của Tạ đại ca nữa, chẳng lẽ cô không biết Tạ đại ca ghét nhất là người khác động vào đồ của huynh ấy sao?"

Thẩm Vãn Tình ăn ngay nói thật: "Thật không dám giấu giếm, Tạ Vô Diễn bảo ta vào đó."

"Cô nói dối!"

Tằng Tử Vân dậm chân một cái, bước vào túm lấy cánh tay Thẩm Vãn Tình, lôi cô ra ngoài: "Ta tới đây bao nhiêu ngày rồi, Tạ đại ca chưa bao giờ cho ta vào trong phòng của huynh ấy, sao có thể cho phép cô vào được? Ta thấy rõ ràng là cô lì lợm bám riết lấy huynh ấy, không biết tuân thủ phép tắc quy củ gì cả! Hôm nay ra nhất định phải tố cáo cô trước mặt Kỷ đại ca, để huynh ấy phân xử phải trái đúng sai!"

Cứ như vậy, Thẩm Vãn Tình còn chưa nhai xong miếng bánh hạnh nhân đã bị kéo tuột đến đại sảnh của Huyền Thiên Các. Kết quả vừa mới bước vào cửa đã thấy trong sảnh toàn người là người.

Đám người Kỷ Phi Thần cũng ở đây, Tạ Vô Diễn ngồi bên trái hắn, xung quanh đều là các trưởng lão của Huyền Thiên Các trưởng lão và các đệ tử đứng đầu. Ngay cả người sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục - Phong Dao Tình, cũng được thị nữ đỡ đến ngồi ở vị trí bên sườn phía trên. Tình cảnh này, có vẻ là đang bàn luận chuyện gì vô cùng quan trọng.

Vì đột nhiên xông vào nên ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về hai người. Kỷ Phi Thần sửng sốt: "Vãn Tình, bọn muội..."

Thẩm Vãn Tình cảm thấy vừa mệt người vừa mệt tim. Cô thấy, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi giữa mấy cô nương với nhau còn làm người ta đau đầu hơn cả hàng yêu trừ ma. Mấu chốt là thân phận của Tằng Tử Vân vô cùng đặc biệt nên không thể sử dụng chiêu một chưởng đánh ngất xỉu nàng ta như lần trước được nữa.

Tạ Vô Diễn thấy hai người, mày hơi nhăn, buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt xẹt qua Tằng Tử Vân rồi nhìn phía Thẩm Vãn Tình. Thẩm Vãn Tình mới vừa tỉnh ngủ, cơm còn chưa ăn được mấy miếng đã bị lôi đến đây, cả người uể oải, lại còn ngáp một cái.

"Vừa rồi ta nhìn thấy nàng ta lén lút làm gì đó trong phòng Tạ đại ca." Tằng Tử Vân thấy cha của mình cũng ở đây nên cũng tự tin thêm vài phần, giọng nói trong trẻo: "Mọi người nói xem, một cô nương làm sao có thể tự tiện bước vào phòng của người khác cơ chứ, lại còn chạm vào đồ của người ta..."

Tạ Vô Diễn nói: "Là ta bảo nàng ấy đi vào."

Tằng Tử Vân còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Tạ Vô Diễn ngước mắt, ánh mắt xẹt qua Thẩm Vãn Tình, sau đó dừng lại trên mặt Tằng Tử Vân: "Ta bảo nàng ấy đi vào, không được sao?"

Đại sảnh lập tức yên lặng.

Mọi người xung quanh cũng lập tức hiểu ra đầu cua tai nheo câu chuyện, dù sao Tằng Tử Vân cũng là con gái của trưởng lão Huyền Thiên Các. Mấy ngày nay nàng ta điên cuồng theo đuổi Tạ Vô Diễn thế nào mọi người đều biết cả. Mặt Tằng Tử Vân đỏ phừng phừng, không thốt ra được chữ nào.

Trưởng lão ho khan một tiếng, vội vàng nói: "Thật là, sao lại trẻ con thế, các con mau tìm chỗ mà ngồi xuống đi."

Có lẽ Tằng Tử Vân cảm thấy mất mặt nên cứ đứng lì đó không nhúc nhích. Thẩm Vãn Tình nhìn trái nhìn phải, phát hiện một chỗ trống ở bên người Kỷ Phi Thần. Cô nghĩ, rõ ràng bây giờ cô cũng không phải là người phải xấu hổ, cho nên cần quái gì phải đứng như phạm nhân thế, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nhân tiện ăn chút điểm tâm trên bàn cho đỡ đói có phải tốt hơn không.

Lúc cô chuẩn bị cất bước đi về phía Kỷ Phi Thần, Tạ Vô Diễn đột nhiên túm lấy tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị ấn xuống ghế ngồi bên cạnh hắn. Thẩm Vãn Tình muốn giãy giụa nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Ngồi yên đó."

Cô lập tức ngoan ngoãn ngồi im.

Tằng Tử Vân thấy thế, hốc mắt càng đỏ.

"Còn đứng đấy làm gì?" Có lẽ trưởng lão cảm thấy xấu hổ nên giọng nói cũng có vài phần trách cứ: "Tiểu Vân, ngày thường ta dạy dỗ con như thế nào? Con đổ oan cho người ta lại còn làm ầm ĩ ở đây, chẳng lẽ con muốn ta phạt con chép sách sao?"

Phong Dao Tình có ý giải vây: "Thôi thôi, mấy đứa nhóc đùa giỡn với nhau thôi, trưởng lão không cần tức giận như vậy..."

Thẩm Vãn Tình cầm ly trà, dựa vào ghế, cầm mấy miếng bánh chỗ Tạ Vô Diễn lên, bắt đầu nhãn nhã ngồi xem kịch.

"Con không đổ oan cho nàng ta!" Tằng Tử Vân nghiến răng, chỉ tay về phía Thẩm Vãn Tình: "Nàng ta vốn đã rất khả nghi rồi! Con lo nàng ta có ý đồ xấu với Tạ công tử cho nên mới đưa nàng ta đến đây!"

Nàng ta vừa thốt ra câu kia, Thẩm Vãn Tình đang ngồi xem kịch đột nhiên cảm thấy có gì sai sai. Cô nhíu mày, lặng lẽ nhìn đám người ngồi xung quanh. Có lẽ bọn họ đang bàn chuyện làm thế nào để phong ấn Ma tôn một lần nữa, vì trừ mấy người Kỷ Phi Thần thì còn khoảng năm, sáu người ngồi xung quanh nữa.

Thẩm Vãn Tình nắm chặt chén trà, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống.

"Con còn không biết sai hả!" Trưởng lão đập bàn rầm một cái, một ít nước trà sánh cả ra ngoài.

"Lời con nói đều là sự thật! Không thì người hỏi Phong tỷ tỷ với Kỷ đại ca đi!" Tằng Tử Vân tức giận mất hết lý trí chẳng quan tâm gì cả mà hét lên: "Người hỏi bọn họ xem, mấy ngày trước lúc bọn con hàng phục Họa Bì Quỷ, Thẩm cô nương rốt cuộc đã dùng loại tà thuật gì? Con tận mắt nhìn thấy nàng ta có thể đốt cháy máu của chính mình..!"

"Tiểu Vân!"

Vài giọng nói đồng thời vang lên. Kỷ Phi Thần vỗ bàn đứng bật dậy, ngay cả Phong Dao Tình cũng tái mặt.

Tằng Tử Vân cảm thấy lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục, nước mắt rơi như mưa nhưng vẫn nói năng hùng hồn: "Danh môn chính phái không tà đạo như vậy, nhỡ đâu nàng ta là người của Ma vực, muốn hại Phong tỷ tỷ và Tạ công tử thì phải làm sao?"

"Thiêu... thiêu huyết." Trưởng lão trợn mắt, tay nắm chặt thành quyền. Mọi người xung quanh cũng ồn ào nghị luận.

Kỷ Phi Thần đứng lên, tay cầm kiếm, dáng vẻ vô cùng cảnh giác.

Trưởng lão nhìn lên, mặt mày lạnh lẽo, phất tay ra lệnh: "Người đâu!"

Tức khắc, tất cả những đệ tử đứng đầu của Huyền Thiên các nhất tề đứng lên, hùng hổ lao về phía Thẩm Vãn Tình. Kỷ Phi Thần muốn che trước người Thẩm Vãn Tình nhưng lại bị một đám đệ tử vây lại. Vì thế hắn cắn răng nhìn về trưởng lão đang đứng trên vị trí chủ trì của Huyền Thiên Các: "Ta không biết ngài đây là có ý gì."

"Trước đây ta đã từng nghe về thuật thiêu huyết. Người có thể chất đặc thù như vậy vô cùng ít, hơn nữa đều được kế thừa huyết mạch, từ trước đến nay những người này đều là môn hạ của Thiên Đạo Cung. Nhưng vài chục năm trước tất cả những người thuộc gia tộc sở hữu bí thuật này đã tiêu vong không còn sót một ai."

Trưởng lão nhìn Thẩm Vãn Tình, nhíu mày: "Nếu nàng ta thật sự biết loại bí thuật này, cho dù Huyền Thiên Các chúng ta thả cho nàng thì Thiên Đạo Cung chắc chắn cũng sẽ không buông tha."

"Trưởng lão, cho dù muội ấy thật sự biết thuật thiêu huyết, nhưng muội ấy cùng Phi Thần lớn lên từ nhỏ, chắc chắn không phải là người có lòng dạ độc ác." Phong Dao Tình khó khăn đứng lên, đi đến bên cạnh Kỷ Phi Thần, nói giúp hắn: "Huống chi ngày đó, vì cứu chúng con nên muội ấy mới..."

"Dao Nhi, con không hiểu." Trưởng lão thở dài, lắc đầu: "Tuy rằng ta chưa từng tiếp xúc với loại bí thuật này nhưng cũng biết loại bí thuật này ghê gớm thế nào. Nếu nàng ta thật sự có được sức mạnh này, điều đó chứng minh thuật thiêu huyết có thể tiếp tục được truyền lại. Nếu có thể sử dụng sức mạnh này để đối phó ma vực, ắt có lợi đối với chúng sinh thiên hạ."

Thẩm Vãn Tình ngồi yên trên ghế, yên lặng uống trà, không hề động đậy.

Kế thừa.

Nếu thứ mà cô sở hữu thật sự là sức mạnh được kế thừa, vậy làm thế nào để kế thừa? Bị nhốt lại, sau đó sử dụng huyết mạnh để truyền lại sao?

Kỷ Phi Thần đương nhiên hiểu những gì trưởng lão nói, hắn rút kiếm, xiết chặt đến mức cổ tay cũng run run chấn động: "Buồn cười, từ khi nào mà Huyền Thiên Các lại cảm thấy việc hy sinh người vô tội để đạt được mục đích là chính nghĩa vậy?"

Trưởng lão mặt không đổi sắc, giọng nói bình thản: "Kỷ công tử, người trượng nghĩa chưa bao giờ sợ hy sinh, ngài hẳn cũng hiểu đạo lý này."

"Không, lần này không giống." Phong Dao Tình nắm lấy tay Kỷ Phi Thần, đôi mắt trong sáng: "Tự nguyện hy sinh và ép người khác hy sinh là hai việc hoàn toàn khác nhau."

"Nếu như vậy, lão phu chỉ có thể gánh lấy tiếng ác thôi." Trưởng lão thở dài, phất tay: "Người đâu, bắt lấy nàng ta!"

"Vâng!"

Đám đệ tử ôm quyền, mấy người chặn Kỷ Phi Thần lại, mấy người khác đi về hướng Thẩm Vãn Tình. Nhưng đến khi lưỡi kiếm của họ sắp đặt lên cổ Thẩm Vãn Tình, Tạ Vô Diễn ra tay. Hắn giơ tay, mắt cũng không chớp, gặt thẳng đường kiếm kia ra.

Đám đệ tử đứng đầu Huyền Thiên Các cũng không phải đồ bỏ đi, nhanh chóng xuất kiếm, kiếm khí phừng phừng. Nhưng Tạ Vô Diễn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí một sợi tóc cũng chưa đứt. Kiếm khí với linh lực khủng bố điên cuồng dao động, làm người khiếp sợ.

"Tạ công tử, chúng ta không muốn đối địch với ngươi." Trưởng lão đứng lên, "Huyền Thiên Các đều là người của chúng ta, nếu quá hiếu thắng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương."

"Thế hả?" Tạ Vô Diễn liếc lão một cái, chậm rãi nói: "Vậy cứ thử xem."

Tạ Vô Diễn đang che chở cô. Có lẽ ngay từ đầu hắn khăng khăng muốn cô ngồi ở đây là do đã đoán được Tằng Tử Vân sẽ nhất thời kích động mà nói ra cái gì không nên nói.

Không biết tại sao, Thẩm Vãn Tình cảm thấy rất nực cười.

Đám danh môn chính phái này một lòng muốn hy sinh cô để cứu vớt con dân thiên hạ, duy chỉ có kẻ tội ác tày trời này lại muốn cô sống.

Thẩm Vãn Tình nhìn chén trà trong tay mình.

"Choang!"

Một âm thanh thanh thúy vang lên, chén trà nhỏ bị đập vỡ vụn.

Thẩm Vãn Tình mày cũng chẳng nhíu, cầm mảnh sứ sắc nhọn kề lên cổ mình, hơi ấn xuống, máu tươi lập tức chảy ra.

"Huyết mạch kế thừa phải không?" Cô cười vang: "Trưởng lão, ta không phải người của Huyền Thiên Các, khi nào tới phiên ngài quyết định thay ta vậy?"

___

Meo: Áu áu áu áu à húuuuuuuuu ô tê pê đỉnh quá ô tê pê mãi mận xin ô tê pê tiếp tục thả những cục hint riu hơn cả em đi em ngồi dịch chỉ đập bàn đập ghế lăn lộn các thứ thui chứ cũng hong làm gì nhìu đâu =))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK