Máu chảy dọc theo ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.
Trưởng lão nhíu mày, ra lệnh cho các đệ tử ngừng lại: "Thẩm cô nương, bây giờ thiên hạ đại loạn, chúng ta cần sức mạnh của cô để cứu vớt bá tánh trong thiên hạ chứ không phải để mưu lợi cho bản thân. Lẽ nào cô thật sự nhẫn tâm đứng nhìn sinh linh đồ thán sao?"
Thẩm Vãn Tình đáp tỉnh queo: "Nhẫn tâm chứ. Thiên hạ này nhiều người như vậy, nếu ai cũng cần ca quan tâm chiếu cố, ta đây còn có thể ngủ ngon giấc hay không?"
Trưởng lão hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Vãn Tình sẽ trả lời như vậy, lửa giận bừng lên, ông ta đập bàn một phát, giơ tay chỉ vào cô: "Cô!"
"Trưởng lão." Kỷ Phi Thần tiến lên hai bước, chặn trước mặt ông ta: "Trong lòng ta Vãn Tình không khác gì muội muội ruột thịt, gia phụ cũng coi nàng như con gái ruột. Bây giờ trưởng lão hùng hổ như vậy là muốn Kỷ thị chúng ta đối nghịch với Huyền Thiên Các sao?"
"Huyền Thiên Các chúng ta xưa nay đều dạy dỗ đệ tử không được làm người vô tội bị thương." Phong Dao Tình đứng bên cạnh hắn, thái độ rất cứng rắn: "Nếu ngài muốn bắt một người vô tội hy sinh để có được sức mạnh đối kháng với ma vực, vậy chúng ta có gì khác với đám yêu ma hút máu người kia đâu? Nếu hôm nay gia phụ có mặt ở đây, gia phụ nhất định cũng sẽ không đồng ý với cách làm của ngài."
"Ngươi! Các ngươi!"
Lồng ngực của trưởng lão phập phồng kịch liệt. Ông ta chắp tay sau lưng, đi đi lại lại mấy bận, sau đó thở dài: "Chuyện này các ngươi giấu được nhất thời, sao giấu được cả đời? Nếu để cho Thiên Đạo Cung biết..."
"Giấu không được cũng phải giấu." Kỷ Phi Thần nói rành rọt từng chữ: "Ta sẽ điều tra rõ thân thế của Vãn Tình, cũng sẽ chứng minh cho chư vị thấy, không cần phải hy sinh bất cứ kẻ nào ta cũng có thể phong ấn ma tôn một lần nữa."
Tuy rằng cảnh tượng trước mắt quả thật rất cảm động nhưng Thẩm Vãn Tình vẫn phải len lén liếc nhìn người đang đứng bên cạnh cô một cái. Sau đó cô thấy Ma tôn đại nhân trong truyền thuyết - Tạ Vô Diễn - đứng một bên ngáp dài.
"Hồ đồ!" Trưởng lão vung trường bào, lại đi quanh vài vòng, rõ ràng không tin tưởng bọn họ.
Một người lấy nhà họ Kỷ ra để ép ông, một người là con gái của chưởng môn, còn một tên trừ yêu không rõ lai lịch. Cuối cùng, ngay cả kẻ nhìn qua có vẻ yếu đuối nhất - Thẩm Vãn Tình - cũng không phải là người dễ đàm phán. Nếu cứ ép nàng ta thì kết quả cũng chỉ là cá chết lưới rách mà thôi.
"Quên đi, chuyện hôm nay, tất cả mọi người đều phải giữ bí mật, ta không hy vọng có thêm bất kỳ kẻ nào biết được việc này." Cuối cùng, trưởng lão cũng không làm khó bọn họ nữa, lạnh nhạt nói: "Nếu không đến lúc đó, đừng tưởng dăm ba câu của các ngươi là có thể giải quyết xong chuyện này."
Nói xong, ông phất tay áo rời đi. Tằng Tử Vân cắn môi dậm chân, xoay người đuổi theo.
Một đám người không liên quan vừa đi hết, Kỷ Phi Thần lập tức đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình, cầm lấy mảnh sứ trong tay cô, đau lòng nói: "Muội có sao không? Vừa rồi bọn họ có làm muội bị thương không?"
Phong Dao Tình cũng đi tới, giọng tự trách: "Xin lỗi, do ta không quản thúc Tiểu Vân, chuyện hôm nay, ta cũng có trách nhiệm."
"Không sao." Thẩm Vãn Tình rất cảm động.
Bọn họ đều là người tu tiên, chảy có chút xíu máu cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Nhưng Kỷ Phi Thần không tin, hắn nghĩ nhất định là cô đang giả vờ mạnh mẽ, miền cưỡng mỉm cười để che giấu sự tổn thương, vì thế lạnh lùng nói: "Không cần cậy mạnh, bị thương chỗ nào thì phải báo với ta, ta giúp muội đòi lại công bằng."
Thẩm Vãn Tình liên tục cảm động: "Muội không sao thật mà." Ban nãy thanh kiếm kia còn chưa kịp làm đứt một sợi tóc nào của cô đã bị Tạ Vô Diễn dùng một chưởng đánh gãy.
"Nếu không thoải mái nhất định phải nói ra." Kỷ Phi Thần tiếp tục hỏi han cô: "Đừng cố chịu đựng một mình."
"..." Được rồi anh hai, nếu anh nhất định bảo tôi không thoải mái thì tôi sẽ không thoải mái cho anh xem! Vì thế Thẩm Vãn Tình vắt óc một hồi, cuối cùng vuốt bụng: "Thật ra đúng là hơi hơi không thoải mái thật, muội..."
"Ta biết mà."
Cô còn chưa nói xong Kỷ Phi Thần đã chen vào, hắn hắn thở dài, mắt đỏ lên: "Đều là lỗi của ta."
Phong Dao Tình lập tức vỗ lưng hắn, dịu dàng dỗ dành "Không, muội cũng có lỗi."
Thẩm Vãn Tình không hiểu ra sao.
Sai cái khỉ gì, ta chỉ đói bụng thôi mà?
*
Màn đêm buông xuống. Sau núi Huyền Thiên mây mù cuồn cuộn. Một lúc sau, một tia sáng đỏ lóe lên, một con chim la sát* bay ra từ màn sương mù dày đặc, lượn quanh vài vòng rồi đậu trên cành cây.
(*tương truyền là một loài yêu quái thích ăn mắt người.)
"Điện hạ." Huyền Điểu đứng trên vai Tạ Vô Diễn: "Thứ ngài muốn tìm đến rồi."
Tạ Vô Diễn ngước mắt nhìn con chim la sát kia, sau đó vươn tay ra. Chim la sát vọt lên, bay đến trước mặt hắn. Một tia sáng đỏ xẹt qua đầu ngón tay của Tạ Vô Diễn, cắt vỡ đầu ngón tay hắn. Máu tươi rỉ ra rất chậm nhưng cũng đủ để cho con chim kia nuốt hết vào bụng.
"Nhớ rõ nhiệm vụ của ngươi." Tạ Vô Diễn lạnh nhạt nói: "Ba ngày sau, rút lưỡi, móc mắt nàng ta."
Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, rõ ràng đang nói những chuyện làm cho người ta nghe xong phải sởn tóc gáy nhưng ngữ điệu lại chẳng khác gì đang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp vậy. La sát điều gật đầu bay lên, hót lên một tiếng giống như đang hành lễ với Tạ Vô Diễn, sau đó lại bay vào màn sương mù dày đặc kia.
Trong nháy mắt, sương mù tan đi, không còn bất cứ một dấu vết gì.
Tạ Vô Diễn trở lại Huyền Thiên Các, đứng trên cành cây, vừa nhìn đã thấy chỗ của Thẩm Vãn Tình đèn đuốc sáng trưng. Tuy ngoài miệng trưởng lão nói mặc kệ nhưng vẫn phái không ít người canh giữ xung quanh nàng, cẩn thận đề phòng từng li từng tí.
"Điện hạ, ngài muốn đến đó không?"
Huyền Điểu hỏi một câu nhưng không nhận được câu trả lời, vì thế bèn nghiêng đầu sang lén lút nhìn Tạ Vô Diễn. Nhưng vừa nhìn sang, nó thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Ấn ký vốn dĩ mới lan đến ngực không biết từ khi nào đã bò lên tận cổ Tạ Vô Diễn, thậm chí còn có xu hướng biến thành màu đen đậm, tốc độ lan cũng tăng lên rất nhiều. Chỉ cần nhìn qua cũng cảm thấy đau thấu xương, nhưng Tạ Vô Diễn lại bình thản như không, thậm chí mày cũng không nhíu.
"Điện hạ, ngài..."
"Trăng tròn." Tạ Vô Diễn nói.
Trăng tròn, đối với kẻ nửa người nửa yêu như Tạ Vô Diễn mà nói, từ trước đến nay đều là ngày mệt mỏi nhất. Trong lúc phần lớn sức mạnh của hắn đang bị áp chế, sức mạnh của chú thuật phong ấn tăng lên nhanh khủng khiếp.
Thường thì những lúc như thế này Tạ Vô Diễn hẳn là nên ở yên trong phòng, đóng cửa không gặp ai. Nhưng cảm giác dày vò kia sẽ tăng dần lên, chầm chậm từ từ như tằm ăn dâu mài mòn thần kinh hắn. Đó là tác dụng của chú thuật phong ấn. Cho nên hắn không thể đi tìm Thẩm Vãn Tình, vì có khả năng hắn sẽ mất khống chế mà giết chết nàng.
Đến lúc Tạ Vô Diễn chuẩn bị xoay người đi thì bỗng thấy phòng của Thẩm Vãn Tình có động tĩnh. Lát sau, hắn thấy nàng lén lút mở cửa sổ, sau đó ôm cái gối đầu chuẩn bị chạy trốn. Nhưng khi tiếp đất tạo ra âm thanh quá lớn, nàng bị thủ vệ bắt tại trận rồi bị đưa về phòng thêm một lần nữa, nhân tiện bọn họ còn phái thêm một người canh chừng phía cửa sổ.
Nhưng Thẩm Vãn Tình là người có nghị lực kinh người.
Không quá mười lăm phút sau, hắn lại thấy nàng thò đầu ra từ mái nhà, kết quả vừa cúi đầu, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của thị nữ. Nàng rơi vào trầm tư trong chốc lát, sau đó rụt đầu về.
Tạ Vô Diễn: "..."
Cái người này sao lại kiên cường thế nhỉ?
Vì thế, trong lúc Thẩm Vãn Tình đang cân nhắc xem có nên đào một cái đường hầm hay không thì bất thình lình cảm thấy nhiệt độ sau lưng đột nhiên giảm xuống. Từ từ, cảm giác quen thuộc này, cái điều hòa hình người này...
Cô vừa quay đầu lại, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy gương mặt kia...
Quả nhiên là Tạ Vô Diễn rồi!
Thẩm Vãn Tình cảm động, lệ nóng doanh tròng: "Lâu rồi không gặp."
Tạ Vô Diễn nói: "Cô đã bị nhốt hai canh giờ."
Kỳ thật Thẩm Vãn Tình vốn cảm thấy, tuy rằng cô đang bị người ta giám sát nhưng từ tình hình hôm nay cũng có thể nhìn ra, cho dù trưởng lão của Huyền Thiên Các thật sự có âm mưu gì với cô thì nhất thời cũng sẽ không động vào cô. Cho nên cô thấy mình không cần nhọc lòng suy nghĩ, cứ ở đây an phận dưỡng sinh là được rồi, nhân cơ hội bị nhốt trong phòng không thể ra ngoài mà ngủ sớm dậy sớm ăn uống điều độ rèn luyện thân thể một chút.
Nhưng vừa nằm lên giường, còn chưa kịp nhắm mắt, cô đã nghe thấy tiếng hệ thống bắt đầu lải nhải.
[Hệ thống nữ phụ: Cảnh báo cảnh báo! Hệ thống phát hiện nhân vật phản diện đang uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của Tằng Tử Vân!]
Thẩm Vãn Tình trở mình.
Ai thích quan tâm thì quan tâm đi.
Cô là người hay ghi thù, huống chi mấy câu nói kia của Tằng Tử Vân hôm nay suýt nữa thì lấy đi tính mạng của cô rồi. Hơn nữa Tạ Vô Diễn là một người thông minh, một khi ra tay sẽ không để lại dấu vết.
Dấu vết...
Khoan đã.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên bật dậy.
Bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết giữa cô và Tằng Tử Vân có mâu thuẫn, nếu Tằng Tử Vân đột nhiên chết đi, nói không chừng tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi cô.
Không được không được. Bây giờ không thể giết nàng ta. Muốn giết cũng phải đợi đến khi rời khỏi Huyền Thiên Các rồi hãy giết.
Vì thế Thẩm Vãn Tình bắt đầu suy tính các cách chạy trốn, nhưng lần nào cô cũng thất bại, cuối cùng suýt nữa bị một tên thủ vệ mất hết kiên nhẫn đánh ngất rồi trói nằm trên giường. Cho nên lúc nhìn thấy Tạ Vô Diễn, cô dường như nhìn thấy ánh sáng của hy vọng. Vừa nhìn thấy hy vọng, Thẩm Vãn Tình liền trở nên ân cần.
Đầu tiên cô đỡ người ta ngồi xuống, rót cho hắn một ly trà, sau đó cầm gối kê sau lưng hắn, để hắn ngồi cho thoải mái. Sau đó cô lôi một chồng thoại bản to sụ từ trong tủ ra, nghiêm chỉnh bày trước mặt hắn để hắn chọn.
Tạ Vô Diễn: "..."
Hắn không nhúc nhích, sau đó nhìn lên, thấy vết thương vẫn còn nguyên trên cổ Thẩm Vãn Tình.
"Cô hoàn toàn không biết gì về thuật thiêu huyết sao?" Tạ Vô Diễn đột nhiên hỏi.
"Hả?" Thẩm Vãn Tình đần mặt ra.
"Đây là một loại bí thuật rất tàn nhẫn đối với người sử dụng. Vết thương trên người càng nghiêm trọng thì sức mạnh có thể sử dụng sẽ càng lớn." Giọng nói của Tạ Vô Diễn rất bình tĩnh: "Nói một cách đơn giản là, người biết đến sức mạnh thật sự của thuật thiêu huyết đều mong đợi người sử dụng bí thuật kia tử vong."
Đó là lý do vì sao dòng tộc này lại tiêu vong nhanh như vậy. Có rất nhiều người đề phòng nghi kỵ sức mạnh này, cho nên người đời sẽ không cho phép những kẻ nắm giữ sức mạnh đó được phép lớn mạnh thêm. Vì vậy rất nhiều năm về trước, bọn họ liên minh với nhau để tàn sát rất nhiều truyền nhân được kế thừa loại huyết thống đặc biệt này. Chỉ còn một bộ phận rất nhỏ người bị giam lại trong Thiên Đạo Cung, biến thành công cụ sinh sản và vũ khí cho bọn họ. Bắt đầu từ khi sinh ra, những truyền nhân đó đã mặc định sẽ trở thành những tế phẩm mà sống.
Thẩm Vãn Tình gật đầu, suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói: "Ồ, nghe có vẻ rất lợi hại."
Tạ Vô Diễn thoáng im lặng. Hắn vốn cho rằng nàng sẽ đau khổ, hoặc là sợ hãi. Nhưng phản ứng ngoài ý muốn như vậy lại không hề làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, ánh nến trên bàn bỗng nhiên lập lòe. Một dòng khí lạnh lẽo bay sát mặt đất, ùa vào trong phòng. Không phải yêu khí mà là sức mạnh của tu sĩ, nhưng công pháp này lại rất khác với công pháp của Huyền Thiên Các. Nửa đêm đến thăm, mục tiêu rất rõ ràng.
Là Thẩm Vãn Tình.
_______
Meo: Meo đã quay lại sau một thời gian chằm zn vì ôn thi và thi, mọi người phải chờ lâu rồi (~ ̄▽ ̄)~ Tạ cẩu phẫn nộ vì vợ, Tạ cẩu trút giận hộ vợ, Tạ cẩu muôn năm áu áu áu (*////▽////*)