Lúc trước, khi còn học cao trung(1), trường thường xuyên tổ chức chơi xuân.
Lên đại học, khoa báo chí có rất nhiều sinh viên nam, cũng có nhiều hoạt động được tổ chức nhưng đa phần đều đi theo nhóm, không giống như lúc cao trung.
Hơn nữa, cô rất ít tham gia các hoạt động xã hội.
Phòng Nguyễn Viên có một cái gương có thể soi toàn thân. Là một cô gái, cô luôn quan tâm đến hình tượng của bản thân nên hôm nay cô đem toàn bộ quần áo của mình thử qua hết một lần, nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng.
Cô không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì nữa, nhưng cùng một người đàn ông đi ăn cơm thì không thể ăn mặc quá tùy tiện được.
Cô không có giày cao gót, bình thường, cô đều mang giày đế bằng. Tuy rằng trong khoa báo chí có rất nhiều người đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy mang giày cao gót dễ bị ngã. Hơn nữa, cô cũng chỉ là sinh viên, cô cảm thấy mang giày cao gót không tốt lắm.
Cuối cùng cô quyết định mặc một cái váy hoa màu trắng gạo, uốn nhẹ mái tóc, trang điểm nhẹ nhàng.
Cầm theo túi xách, đi một đôi giày da đế bằng rồi bước ra ngoài.
Buổi chiều cô đã ngủ một giấc, cho nên tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, làn da cô bây giờ cũng tạm ổn. Lúc cô đi xuống lầu thì nhìn thấy Thẩm Dục đang đợi.
Hôm nay, Thẩm Dục mặc một cái áo sơ mi màu xanh đen cùng với một quần tây màu đen, một tay đút túi quần, nhìn thoáng qua thật khôi ngô, tuấn tú.
Nguyễn Viên im lặng đi đến trước mặt anh, Thẩm Dục vẫn còn đang nhìn hoa cỏ xung quanh, liếc mắt bên cạnh thấy một bóng người, anh vội vàng quay đầu lại.
Chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến anh kinh ngạc.
Mặt anh đỏ lên một chút, đây là lần đầu tiên anh gần gũi với cô đến vậy.
Đôi mắt Nguyễn Viên rất sáng, một đôi mắt hạnh, đôi mắt một mí xinh xắn, cô đánh một ít phấn mắt, làm cho đôi mắt cô trở nên phong tình(2) hơn.
Ở nhà, cô còn một bộ son do Tiết Linh Quân tặng. Tiết Linh Quân còn đặc biệt nói cho cô biết bí quyết của bản thân, nên dùng màu gì vào việc nào, ví dụ: đi làm, hẹn hò, đánh tiểu tam(3).
Cô bôi một chút son nên nhìn khuôn mặt cô sáng hơn hẳn, Nguyễn Viên hít sâu một hơi, tự tin bước ra cửa.
Thấy Thẩm Dục nhìn mình chăm chú, Nguyễn Viên cúi đầu nhếch môi mỉm cười, không nói gì.
“Khụ. Hôm nay, em thật sự rất xinh đẹp” Thẩm Dục nắm tay lại, để ở trên môi ho khẽ rồi nói để che giấu sự ngại ngùng, mất tự nhiên.
“Cảm ơn anh” Nguyễn Viên tự nhiên vui vẻ.
Thẩm Dục bỏ tay xuống, nở một nụ cười với Nguyễn Viên: “ Xe anh để ở trong Gara dưới hầm. Em ở chỗ này chờ anh chút, anh tới đón em, được không?”
Nguyễn Viên gật đầu, Thẩm Dục lại nhìn Nguyễn Viên thêm một lần nữa rồi mới xoay người đi lấy xe.
Nhìn cảnh hoàng hôn đang tắt dần, trong đầu cô vẫn luôn nhớ tới câu nói Ngu Hạm nói lúc sáng với cô.
Đừng bỏ lỡ.
Cô nghiêng đầu, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Thẩm Dục ngồi trên ghế lái, bàn tay đặt trên ngực.
Trái tim anh đập nhanh quá! Anh muốn nói với bản thân phải thật bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không thể giống với một đứa con nít chưa trải sự đời.
Nhưng hôm nay cô ấy thật sự quá xinh đẹp!!!
Xinh đẹp đến nỗi anh không muốn đưa cô ra ngoài ăn cơm, không muốn chia sẻ vẻ đẹp của cô với người khác, càng không muốn cho người khác liếc nhìn cô, dù chỉ một lần.
Nếu có thể, anh mong chỉ có mình anh thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Thẩm Dục lắc đầu, không nghĩ ngợi lung tung nữa, khởi động xe rời khỏi gara tầng hầm.
Đón được Nguyễn Viên rồi hai người đi đến một nhà hàng tư nhân nằm ở ngoại ô thành phố C.
Giờ này là giờ cao điểm kẹt xe trong thành phố, nhưng Thẩm Dục lại lái xe ra vùng ngoại ô, đi một đường rất thong thả, không hề gặp trở ngại, chỉ cần 20 phút đã đến nơi.
Trên đường đi, Nguyễn Viên nói chuyện với Thẩm Dục rất vui vẻ. Cô không giống với Ngu Hạm, cô ít nói. Thẩm Dục khơi ra một vài chủ đề mà cô có thể vui vẻ bàn luận chung với anh.
Sau khi đến nơi, Thẩm Dục lái xe vào bãi đậu xe. Nguyễn Viên xuống xe, anh liền đi theo phía sau cô.
Chỗ này so với thành phố C đúng là khá hẻo lánh, nhưng nơi này có nhiều xe như vậy chắc chắn rất đông khách.
Chàng trai đeo một bộ đàm ở trên ngực nhìn thấy hai người đi đến cửa thì tiến lên nở nụ cười rồi hỏi: “Anh chị đã đặt phòng trước chưa ạ?”
Thẩm Dục “Ừ” một tiếng rồi nói: “Thẩm Dục”.
Chàng trai kính cẩn gật đầu, ấn xuống bộ đàm nói: “Phòng C1”.
Nói xong liền làm động tác “mời”, nhìn thấy Thẩm Dục ở phía sau Nguyễn Viên, chàng trai sửng sốt một chút, lại không nhịn được nhìn thêm một lần.
Thẩm Dục và Nguyễn Viên được nhân viên đưa vào phòng. Bên trong phòng có một bàn dài và vài cái ghế xếp xung quanh, Nguyễn Viên ngồi xuống rồi Thẩm Dục mới đi đến chỗ ngồi đối diện cô.
Nguyễn Viên cởi túi xách ra, nhìn không gian trang trí trong phòng, rất lãng mạn.
Xung quanh còn có một vài giá nến màu hồng, những ngọn nến đang từ từ cháy. Từ đây có thể nhìn thấy dòng sông nổi tiếng của thành phố C nhờ cửa sổ sát đất. Phong cảnh nhìn từ nơi này thật rộng lớn.
Thẩm Dục thật sự rất biết chọn địa điểm hẹn hò.
Thẩm Dục cầm lấy quyển thực đơn dày cộp từ tay nhân viên. Nhân viên đang rót nước cho Nguyễn Viên, cô nói “Cảm ơn”. Thẩm Dục đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô rồi hỏi: “Em có thể ăn cay không?”
Nguyễn Viên khá ngạc nhiên, dựa theo mối quan hệ giữa Ngu Hạm và Thẩm Dục, hẳn là anh ấy phải biết đáp án, chỉ là tại sao bây giờ anh ấy lại hỏi như vậy? Hỏi vậy là có ý gì? Không lẽ Ngu Hạm không phải là gián điệp của Thẩm Dục sao?
Thật ra Thẩm Dục có một suy nghĩ khác, thật ra anh sợ thân thể cô không tốt. Không phải con gái mỗi tháng đều có mấy ngày đến kì hay sao? Anh sợ bản thân vô tình đụng phải ngày này nên mới hỏi thêm một câu.
Lúc này nhân viên nhà hàng bắt đầu giới thiệu món ăn đặc sắc nhất ở nhà hàng: “Món ăn của chúng tôi có thể điều chỉnh theo khẩu vị của khách hàng, anh muốn cay bao nhiêu chúng tôi đều có thể làm được …”
Thẩm Dục kiên nhẫn lắng nghe, khóe môi anh vẫn luôn nở nụ cười nhạt. Sau khi nhân viên giới thiệu xong thì vẫn luôn nhìn Thẩm Dục, tay càng lúc càng nắm chặt.
“Cay vừa vừa là được rồi. Em không quen ăn đồ quá cay, nhưng em muốn nếm thử một chút”
Lúc Nguyễn Viên cười, đôi mắt cô cứ cong lên. Lòng của Thẩm Dục giống như bị thứ gì đó đụng vào vậy.
Cô ấy cười rộ lên cũng rất xinh đẹp.
Anh gật đầu, gọi vài món dưới sự giới thiệu của nhân viên. Anh hỏi Nguyễn Viên muốn ăn món gì, sau đó anh liền trực tiếp đưa thực đơn cho cô.
Nguyễn Viên từ chối rồi nói: “Anh chọn món là được rồi. Em không ăn được mướp đắng (khổ qua) và rau thơm, còn lại đều ăn được”.
Thẩm Dục cười nói: “Anh cũng vậy”.
Xem như tìm được điểm chung rồi.
Anh lại chỉ vào vài món ăn. Nhân viên gật đầu, nhận lại thực đơn, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lúc phục vụ rời khỏi phòng C1, cả một đám phục vụ nữ đi đến bên cạnh hỏi: “Có đẹp trai không vậy?”
“Rất đẹp trai, tớ nghĩ tớ có thể chơi đùa trên hàng lông mi của anh ấy” nhân viên phục vụ che ngực, nhớ lại vẻ đẹp trai của Thẩm Dục, suýt thì ngất xỉu.
“Anh ấy là một livestreamer. Tớ đã từng thấy trên tin tức. Anh ấy là nhà vô địch thế giới”.
“Vừa là một livestreamer, vừa là quán quân thế giới? Là sao? Tớ không hiểu.”
“Anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp, giải nghệ xong rồi mới bắt đầu livestream”.
Chuyện ở bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nguyễn Viên và Thẩm Dục. Thẩm Dục uống một ngụm nước, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, Nguyễn Viên nhìn thấy cảnh đó, tay ở dưới bàn nắm chặt một chút.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là lúc anh đang bình luận giải đấu. Khi đó. anh chỉ biết em là thực tập sinh, năm nay em đang học năm tư sao?”
Thẩm Dục cảm thấy các hoạt động như đi thực tập thì phải năm tư mới đi, nhưng Nguyễn Viên lại lắc đầu.
Cô mỉm cười: “Em không phải là sinh viên năm tư. Thật ra, em đến thành phố B thực tập vì bài tập hè, coi như là mở rộng tầm mắt”.
Học kỳ hai năm hai, năm nay em ấy 20 tuổi, nhỏ hơn anh 5 tuổi, vừa đẹp, rất phù hợp.
Thẩm Dục hiểu rõ: “Anh còn muốn cảm ơn em, vì bài tập hè của em mà anh mới có cơ hội được gặp gỡ, quen biết em”.
Thật ra, còn có một mối quen biết khác, đó chính là: đồ đệ của cô.
Chỉ là hai người mới quen biết một khoảng thời gian, có lẽ cần một quãng đường rất dài.
Thật ra, Thẩm Dục muốn tìm hiểu thêm cả các mặt khác của Nguyễn Viên.
Cô là một cao thủ, nhưng nhờ Ngu Hạm anh mới biết được một điều. Đó là, cô rất ít nói chuyện và cô chỉ chơi game với người thân, bạn bè.
Nếu Ngu Hạm biết sự thật, làm sao Nguyễn Viên có thể nói chuyện, đi ăn với anh.
Tuy nhiên cô đối với đồ đệ rất quan tâm, lương thiện, dốc lòng dạy dỗ.
Lúc anh tặng cho cô nhiều trang phục, tâm trạng cô liền lo lắng, bất an, còn hỏi anh một câu: “Có muốn sư phụ dẫn con chơi game hay không?”
Nội tâm cô ấy thật sự rất nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn.
Lúc trước, anh từng tiếp xúc với bác sĩ tâm lý. Thật ra, anh cũng từng tìm hiểu một chút về vấn đề này.
Điều mà anh cần phải làm lúc này rất đơn giản, chính là từ từ thể hiện bản thân cho cô ấy thấy, từ từ lấp đầy trái tim đó, rồi sẽ có một ngày cô mở lòng với anh.
Hai người ngồi nói chuyện trong bầu không khí rất vui vẻ, thoải mái, không nhàm chán chút nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Nhân viên đi vào đưa khăn nóng dùng để lau tay, xong lại đi ra ngoài, hỏi hai người có muốn dùng đồ uống không? Khi nãy Thẩm Dục gọi đồ ăn nhưng chưa gọi đồ uống.
Thẩm Dục nói, anh không cần, sau đó nhìn về phía Nguyễn Viên.
Trong nháy mắt, cô cũng biết Thẩm Dục có ý gì, cô cũng lắc đầu rồi nói: “Mình không dùng đồ uống, cảm ơn”.
Phục vụ xoay người đi ra ngoài, ở bên ngoài lại một đám người chạy tới vây quanh cô.
Vừa nãy, đám người này lên Baidu tìm kiếm tên Thẩm Dục. Một người đàn ông giỏi giang, đạt được nhiều thành tựu như vậy thì không biết lúc hẹn hò với con gái sẽ ra sao đây?
“Cô ấy rất xinh đẹp, lễ phép, giọng nói dễ nghe, tựa như một tiên nữ vậy”.
Mơ mộng thiếu nữ liền bùng lên, cả đám người liền đoán mò thân phận của cô gái trong phòng C1.
Cả đám người đang bàn tán hăng say thì phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Đứng ở chỗ này làm gì vậy? Đứng thành một đám như vậy, có chuyện gì vui muốn chia sẻ với nhau sao?”
Người đàn ông này có một mái tóc vàng, trên tay cầm một cái bộ đàm, rõ ràng là quản lý ở đây.
Anh im lặng nhìn nhân viên tản ra, ngáp một cái rồi vẫy tay: “Phòng C1 bắt đầu lên đồ ăn”.
Bữa cơm này Nguyễn Viên ăn rất vui vẻ. Thẩm Dục gọi món ăn rất hợp khẩu vị của cô, đồ ăn ở chỗ này quả thật không tệ, độ cay của đồ ăn vừa đúng như lúc hai người gọi món.
Thẩm Dục nhìn Nguyễn Viên, cảm thấy cô ăn cơm rất tinh tế.
Phá vỡ quy tắc buổi tối ăn ít của cô, cô cảm thấy váy có hơi chật.
Không biết tại sao ở trước mặt Thẩm Dục, cô không cảm thấy khó chịu. Anh rất dịu dàng, tựa như gió xuân nhẹ nhàng.
Câu chuyện nói đến phần cao trào thì anh không nói nữa, làm cô cảm thấy tò mò.
Không biết người con trai này là người như thế nào?
Thẩm Dục đi ra ngoài tính tiền, Nguyễn Viên từ trong túi xách lấy ra một thỏi son môi, rồi bôi nhẹ lên môi, môi ửng hồng lên một chút. Thỏi son này được Tiết Linh Quân coi như vũ khí “Trảm nam sắc” (Gây ấn tượng mạnh, xinh đẹp với đàn ông), không có một người đàn ông nào mà không thích màu này.
Nhưng ở trên môi cô thì thỏi son này chỉ có một công dụng, đó là làm hồng môi hơn mà thôi.
Nguyễn Viên bỏ lại thỏi son vào túi, mở điện thoại, ấn vào album ảnh trên màn hình.
/// Chú thích:
(1) Cao trung: Cấp THPT (cấp 3) ở Việt Nam.
(2) Phong tình: Xinh đẹp kèm theo nét quyến rũ.
(3) Tiểu tam: Người chen vào tình yêu, hôn nhân của người khác.