Trước mặt Nhan Tiểu Phong là một ly nước trái cây, trong khi đó trước mặt Thẩm Dục là một ly nước lọc bình thường.
Hai người đã ngồi im lặng, đối diện nhau gần 5 phút nhưng Nhan Tiểu Phong vẫn không chịu nói gì.
Buổi sáng hôm nay, lúc trợ lý chạy tới tìm Nhan Tiểu Phong đã nói cho anh ta nghe tất cả mọi chuyện.
Nhan Tiểu Phong không ngờ chuyện này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, bây giờ anh ta có một khoản tiền tiết kiệm khoảng mấy trăm vạn, nhưng anh ta biết rõ số tiền đó còn kém xa giá trị của một công ty truyền thông.
Người phụ trách công ty nói, nếu lúc này bởi vì Nhan Tiểu Phong mà họ phá sản, đóng cửa công ty, thậm chí có thể bị Thẩm Dục “đùa chết” thì tất cả đều là trách nhiệm của Nhan Tiểu Phong.
Nhan Tiểu Phong chỉ mới tốt nghiệp đại học được một năm, nhưng nhờ khả năng chơi game tốt và thu nhập từ công việc livestream game rất ổn, nên anh ta quyết định gia nhập ngành này.
Gia nhập một công ty, nhìn bản thân dần dần nổi tiếng, càng lúc càng có nhiều tiền.
Ngay từ ban đầu, người nhà anh ta đã cảm thấy livestream là một việc hết sức vô bổ, ai cũng phản đối, nhưng từ khi anh ta mua được nhà thì mấy người đó thay đổi thái độ hoàn toàn.
Lúc đó anh ta rất đắc ý, cảm thấy livestream là một công việc có thể làm lâu dài, bởi vì anh ta đã kiếm được rất nhiều tiền từ nó.
Nhưng thời gian dần dần trôi qua, Nhan Tiểu Phong đã quên đi những mục đích ban đầu của bản thân.
Nếu ngay từ đầu anh ta yên phận, an ổn làm một streamer ngày ngày kiếm tiền thì cũng sẽ không đi đến bước đường tai tiếng đầy người, và có thể sẽ kết thúc sự nghiệp livestream của anh ta ở đây?
Nói cho cùng, cũng vì anh ta ỷ vào sự nổi tiếng của bản thân mà kiêu ngạo, nhưng đối với người ngồi trước mặt đây, Nhan Tiểu Phong biết mình không bao giờ có thể sánh bằng.
Xét về độ nổi tiếng, bối cảnh gia đình, người thân thì một người như Nhan Tiểu Phong có thể so sánh nổi sao?
Ngay từ đầu anh ta đã không phán đoán rõ tình hình, đánh bậy đánh bạ chọc giận đến Thẩm Dục. Tự mình gieo nghiệp thì bây giờ chỉ có thể chịu cảnh bị nghiệp quật mà thôi.
Thẩm Dục giơ tay nhìn đồng hồ, đã 10 phút trôi qua nhưng Nhan Tiểu Phong vẫn im lặng.
Sự kiên nhẫn của anh dần dần biến mất, chắc Nguyễn Viên ở một mình trong phòng rất buồn. Nếu Nhan Tiểu Phong không có gì muốn nói với anh vậy thì không cần lãng phí thời gian của nhau nữa. Kết thúc sớm cuộc gặp này rồi đi lên chơi với Nguyễn Viên còn hơn.
“Không có chuyện gì để nói thì tôi đi trước đây, nếu nhớ ra có chuyện cần nói thì anh có thể gặp trực tiếp trợ lý của tôi, anh ấy sẽ nói lại với tôi sau”.
Thẩm Dục đứng lên, chuẩn bị rời đi, ngay lập tức Nhan Tiểu Phong ngẩng đầu nói: “Đợi đã”.
Anh ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Mấy chuyện đó đều là do tôi làm, một tay tôi lên kế hoạch, không liên quan đến công ty sau lưng tôi. Tôi hy vọng anh có thể cho họ một con đường sống”.
Thẩm Dục lại một lần nữa ngồi xuống, cười một tiếng: “Cho tôi một lý do tại sao anh lại làm mấy chuyện này?”
Tất cả đều là do sự ghen ghét, yêu nhưng không được đáp lại, nên muốn tìm cách chiếm hữu cô.
“Vì Nguyễn Nguyễn. Tôi thích cô ấy, nên muốn mượn kế hoạch lần này để kéo cô ấy vào chung công ty với tôi. Nếu giúp cô ấy thoát khỏi chuyện này thì tôi có thể xây dựng hình tượng tốt đẹp trong lòng cô ấy, sau đó …”
Không ngờ rằng ăn trộm gà không được, còn mất nắm gạo(1). Ngay từ ban đầu, Nguyễn Nguyễn đã không có tình cảm với anh ta, thậm chí lúc anh ta tỏ ra ân cần, quan tâm quá mức thì cô bắt đầu xa cách anh ta.
“Anh đã từng gặp cô ấy sao?” Thẩm Dục nói đúng bởi vì anh ta chưa bao giờ gặp Nguyễn Viên.
Nhan Tiểu Phong lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp cô ấy, nhưng tôi nghĩ Nguyễn Nguyễn là một cô gái tốt”.
Thật ra anh ta cũng rất đau khổ.
Nhan Tiểu Phong chưa từng gặp Nguyễn Viên, cũng không biết rốt cuộc trên người cô có ma lực gì mà có thể hấp dẫn anh ta đến vậy.
Thẩm Dục cười cười, anh đưa tay cầm ly nước thủy tinh trên bàn, ly nước đó anh vẫn chưa uống ngụm nào.
Anh không bày ra vẻ chiến thắng giống như những người khác, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, Nhan Tiểu Phong chưa từng có một chút uy hiếp nào với anh. Hơn nữa, anh ta cũng không thể được coi là một tình địch.
Anh ta nói anh ta thích Nguyễn Viên, Thẩm Dục nghĩ chuyện này cũng bình thường thôi. Giọng nói của Nguyễn Viên rất ngọt ngào, lúc anh còn là đồ đệ của cô cũng đã chịu rất nhiều sự “quan tâm, dạy dỗ”.
Sự quan tâm này không lẽ lúc trước Nhan Tiểu Phong cũng có sao?
Nhan Tiểu Phong không biết câu trả lời nào của anh ta đã chọc giận Thẩm Dục, sắc mặt của Thẩm Dục trở nên rất lạnh lùng, sau đó anh nói: “Anh chưa từng gặp Nguyễn Nguyễn mà đã nói thích cô ấy? Anh cảm thấy như vậy có nông cạn quá mức không? Nếu ngoài đời thật Nguyễn Nguyễn chỉ là một cô gái xấu xí, xấu tính, không lẽ anh còn thích cô ấy sao?”
Nhan Tiểu Phong do dự một hồi rồi nói: “Tôi có cảm giác cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp”.
Thẩm Dục cảm thấy cần phải tán thưởng trực giác của Nhan Tiểu Phong, anh cười lạnh một tiếng: “Chuyện này đã không còn quan trọng nữa, bây giờ muốn cứu công ty sau lưng anh thì chỉ có một cách thôi”.
Hôm nay Nhan Tiểu Phong tới đây cũng vì chuyện này, hơn nữa con người phải coi trọng tình nghĩa, anh ta thành công như bây giờ là nhờ công ty một tay nâng đỡ từng bước.
Bây giờ, bởi vì anh ta mà công ty chịu sự trả thù của Thẩm Dục, anh ta lại không phải là một con người nhu nhược.
“Anh nói đi”.
Thật ra Thẩm Dục không định ép người khác đến đường cùng, nhưng đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc rễ, anh nói ra yêu cầu của mình: “Anh rời khỏi giới streamer, trước đó đem mọi chuyện nói rõ ràng. Nếu anh làm được cả hai chuyện này thì công ty sau lưng anh mới có thể sống sót”.
Nhan Tiểu Phong không ngờ Thẩm Dục sẽ không niệm tình đến mức đó, nghe Thẩm Dục nói xong, hai mắt Nhan Tiểu Phong đỏ lên, kích động: “Thẩm Dục, tôi chọc gì đến anh sao?”
Anh ta cùng lắm chỉ là lên một kế hoạch hạ bệ người khác thôi, chuyện này rất bình thường, bất cứ đâu trên đất nước này cũng có người làm như thế. Vì sao anh ta phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng đến vậy?
“Nếu tôi nhớ không nhầm, vào lúc đó có người đã yêu cầu Nguyễn Nguyễn Tiểu Nhuyễn Muội cút ra khỏi giới livestream. Anh nói tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của anh, vậy thì tôi chỉ đem kết cục mà anh đã bày ra sẵn áp dụng lại trên chính người anh, sao vậy? Anh chịu không nổi sao?”
Thẩm Dục nở nụ cười hiền lành, nhẹ nhàng, nhưng anh lại nói ra những lời có thể đẩy người khác vào đường cùng.
Anh chỉ đem những việc Nhan Tiểu Phong đã làm ban đầu đổ ngược lên đầu anh ta mà thôi.
Nhan Tiểu Phong khẽ cắn môi, bây giờ anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Tôi không phải muốn Nguyễn Nguyễn rời khỏi giới livestream, tôi chỉ dùng một ít thủ đoạn để ép cô ấy gia nhập công ty cùng tôi mà thôi, tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lý(2) cả”.
Thẩm Dục vẫn lạnh nhạt, anh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu được bản thân đã làm sai chuyện gì. Cũng được, nếu anh đã không muốn tự nguyện rời khỏi giới livestream thì tôi vẫn có cách khiến anh phải rời khỏi đó”.
Anh nói thẳng ra ý muốn của mình, Nhan Tiểu Phong nghe xong sắc mặt trở nên trắng bệch. Là một người đàn ông, đương nhiên, Nhan Tiểu Phong không muốn chịu thua, nhưng người trước mặt anh ta là Thẩm Dục. Thẩm Dục đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm được.
Nói thêm lời nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Thẩm Dục cảm thấy anh đã nói rất rõ ý kiến của mình, bây giờ anh chỉ cần biết Nhan Tiểu Phong lựa chọn ra sao thôi.
Anh vừa nói vừa đứng lên muốn đi thì nhìn thấy Nguyễn Viên đang đi về phía mình.
Mái tóc dài buông trên vai, hôm nay cô ăn mặc khác hẳn ngày thường, đôi giày cao gót càng khiến cô càng thêm mảnh mai. Cô mặc một chiếc váy màu xanh làm nổi bật lên khí chất. Nguyễn Viên đi đến trước mặt anh rồi nở nụ cười dịu dàng.
Cô không thấy Nhan Tiểu Phong nên đưa lưng về phía anh ta, rồi nói: “Em sợ đi qua đây sẽ làm phiền anh. Anh đã xong việc rồi sao?”
“Ừ, không phải em nói em muốn ở khách sạn một ngày sao, tại sao em lại đi ra đây?”.
Thẩm Dục cầm túi xách giúp Nguyễn Viên, cô nắm tay anh rất tự nhiên, thấy anh không có ý đẩy ra, trong lòng cô càng vui hơn: “Cách đây vài ngày em có đặt một món đồ, khi nãy quản lý cửa hàng vừa gọi cho em nói rằng đồ đã tới rồi, nói em đến lấy, em chỉ muốn đích thân đi lấy thôi”.
“Anh có thể kêu trợ lý lấy giúp em”_
“Không thể luôn làm phiền người khác như vậy, không phải bây giờ anh xong việc rồi sao, hay là anh đưa em đi lấy một chút nha”.
Nguyễn Viên như vậy thật quá đáng yêu, trong mắt Thẩm Dục tràn đầy sự yêu thương, cưng chiều, ý cười trong mắt càng lúc nhiều hơn: “Được, anh lái xe đưa em đi lấy”.
Hai người vừa chuẩn bị đi thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng gọi: “Nguyễn Nguyễn?”
Nguyễn Viên dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Dục, trên mặt anh vẫn luôn bình tĩnh, chỉ là khóe môi hơi cong một chút, giống như là đã sớm đoán ra được.
Buông tay Thẩm Dục, Nguyễn Viên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông nhuộm mái tóc màu bạch kim, trong đầu cô bắt đầu tìm kiếm thông tin của anh ta.
Hẳn là đã từng nhìn thấy, nếu không sao cô lại thấy quen mắt như vậy.
Nhớ tới lời Thẩm Dục nói sáng nay đi xử lý chuyện của Nhan Tiểu Phong, mà lần này hai người tới thành phố S đúng là để xử lý chuyện này.
Đầu óc Nguyễn Viên nhanh nhạy giống như nhớ ra điều gì đó, bước lùi về sau một bước rồi nói: “Nhan Tiểu Phong?”
/// Chú thích:
(1) Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo: Mất nhiều hơn đạt được
(2) Thương thiên hại lý: Làm chuyện gây hại đến đạo đức, lẽ sống, luân lý