Thạch long kéo dài trăm thước ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, canh giữ vùng đất rộng lớn tại kết giới Tiên Yêu. Không hổ là hoàng giả mấy vạn năm đứng đầu chúng sinh ở Tam giới. Dù cho đã hóa thành thạch long, thân rồng khổng lồ vẫn như cũ oai phong, trang nghiêm.
Cổ Tấn và A Âm từ trên mây bước xuống, đứng trước mặt thạch long.
Thần sắc trên mặt Cổ Tấn có chút cảm xúc, A Âm nhìn thấy, nghi ngờ nói: "A Tấn, nghe nói Thiên Đế tiền nhiệm thật lâu trước đây đã hóa thân thành thạch long, huynh đã gặp ngài ấy sao?"
Cổ Tấn là đồ đệ của Thượng quân Đông Hoa, có cơ hội gặp mặt Thiên Đế cũng không có gì lạ.
Cổ Tấn lắc đầu: "Lúc ta còn nhỏ, ngài ấy chưa hóa thành thạch long. Từng nghe trưởng bối trong nhà nhắc tới Thiên Đế Mộ Quang, đáng tiếc là không có cơ hội gặp mặt một lần."
Ánh mắt Cổ Tấn nhìn về phía thạch long với sự tôn kính, hiển nhiên rất là kính phục sự lựa chọn cuối cùng và dũng khí của vị hoàng giả này năm đó.
A Âm không rành thế sự, ngược lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: "A Tấn, cứ nghe huynh nói trưởng bối trong nhà, huynh tới từ nhân gian sao? Nhà của huynh ở đâu?"
A Âm phá xác mà ra, không cha không mẹ, nhưng nàng chưa từng nghe Cổ Tấn nói về thân thế của mình. Nghe các sư huynh đệ của Đại Trạch Sơn nói Cổ Tấn là do Đông Hoa tự tay mang về, ngay cả Thanh Y được xưng là Bách Sự Thông của Tam giới cũng không biết lai lịch của Cổ Tấn.
Cổ Tấn trước giờ vẫn không nói gì về chuyện này, bỗng dừng một chút, hắn cười vỗ vỗ đầu A Âm, "A Âm, nhà ta ở một nơi rất xa. Khi ta khi còn nhỏ rất ngỗ nghịch, mẹ ta đuổi ta ra ngoài, nói là nếu không luyện thành chuyện thì không cho ta về nhà. Đợi sau khi muội trưởng thành, ta mang muội trở về xem thử, nhà ta là một nơi rất hiếm thấy, người bình thường muốn đến cũng không đến được."
A Âm nghe Cổ Tấn khoe khoang, liếc mắt khinh thường, quay người đi về hướng Kình Thiên Trụ.
"A Tấn, huynh nói chúng ta còn phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể hiện tên lên Kình Thiên Trụ?"
Kình Thiên Trụ là do Tổ Thần Kình Thiên sau khi lịch kiếp biến hóa thành. Chính là cái trụ đá ở Tam giới, hễ là Thượng quân Tiên giới và Yêu quân Cửu Trọng Thiên đã trải qua Cửu Thiên Lôi kiếp đều sẽ tự động hiện ra tên ở phía trên. Trụ này phân ra làm ba bộ phận: chính giữa có khắc bản đồ của Cửu Châu Bát Hoang, phía trên liệt kê họ tên Thượng quân Yêu quân của Tiên Yêu hai giới,. Phía dưới là động thiên hoa phủ nổi tiếng: Thiên Cung Tiên Giới, Thanh Trì Cung Kỳ Liên Sơn, Huyền Tinh Cung Yêu giới. Từ sau khi Đông Hoa phi thăng, thì có thêm Đại Trạch Sơn.
"Tiên lực này của muội, thành tâm làm một Tiên thú trị bệnh cứu người là được rồi. Trên dưới Tam giới mấy vạn năm, còn chưa nghe nói có Thủy ngưng thú nào có thể tu luyện thành Thượng quân." Cổ Tấn mỉa mai A Âm, vân vê lỗ tai A Âm muốn dựng hết lông mao, nháy mắt mấy cái, "Hơn nữa có ta bảo vệ muội, muội hao tổn khí lực tu luyện làm gì."
A Âm ngẩng đầu bắt gặp nụ cười ôn hòa, khoan khái của thiếu niên. Lỗ tai nàng đỏ bừng, ánh mắt hơi loạn, nhìn thấy trên đỉnh Kình Thiên Trụ có khắc tên bốn vị Chân Thần.
"Mấy năm trước, nghe nói tên bốn vị Chân Thần ở phía trên, sau khi Hỗn Độn kiếp giáng xuống, Bạch Quyết Chân Thần tuẫn thế, tên của ngài đã bị khói đen bao phủ, những năm này cũng không có tản ra." A Âm có chút cảm động, "Thanh Y nói hiện tại Tam giới hòa bình là may mắn có sự hy sinh của Bạch Quyết Chân Thần năm đó."
A Âm ở một bên nói liên miên, không phát hiện nét mặt Cổ Tấn đột nhiên trầm mặc. Nguyên Thần Kiếm trên lưng hắn phát ra tiếng kêu nhỏ bất an, được Cổ Tấn vỗ vỗ trấn an.
"Đi thôi, A Âm. Sắc trời không còn sớm, chúng ta còn phải đi Yêu giới."
Cổ Tấn hướng A Âm vẫy tay, A Âm sững sờ, đi theo hắn đến kết giới Tiên Yêu.
Dưới lớp màn kết giới Tiên Yêu cực lớn, linh lực khổng lồ vọt về hướng hai người, sắc mặt Cổ Tấn trầm xuống, ôm A Âm bay về phía khác.
Hai người ở Yêu giới Nhất trọng thiên bay cả một ngày, đã tới Nhị Trọng Thiên, nơi nghỉ ngơi sâu nhất của tộc Yêu Hồ Tĩnh U Sơn.
Ba mặt Tĩnh U Sơn thành hình vòng cung, xa xa nhìn thấy sau ngọn núi ẩn giấu rừng cây cao vút xuyên mây, nhìn rất hiền hòa, an bình. Nhưng Cổ Tấn tuyệt không dám khinh nhẹ. Trăm năm trước, sau khi Thường Thấm quật khởi, tộc Yêu Hồ dưới sự dẫn dắt của nàng chăm lo việc nước, sớm đã trở thành đại tộc đứng đầu Yêu giới. Mặc dù tộc Yêu Hổ có được ngôi vị hoàng đế, nhưng ngoại trừ Thượng thần Sâm Hồng và Sâm Vũ trấn thủ vùng đất La Sát xa xôi có yêu lực thâm hậu, thì lứa thanh niên không có nhân tài kiệt xuất.
Đúng như dự đoán, hai người mới tới gần bên ngoài sơn môn Tĩnh U Sơn thì đã bị người Hồ tộc phát hiện. Lão đầu râu tóc trắng mặc bạch y cười ha hả đứng ở trước sơn môn, sau lưng là một hàng thị vệ Hồ tộc yêu lực hùng hậu. Nhìn thấy Cổ Tấn và A Âm, trưởng giả Hồ tộc hơi sững sờ, nhưng vẫn mở miệng cười.
"Tại hạ Thường Hỏa, không biết là tiểu hữu của tiên môn nào hôm nay đến tìm hiểu Tĩnh U Sơn ta?"
Mặc dù đại chiến Tiên Yêu đã chấm dứt trăm năm, nhưng ân oán hai tộc chất chứa rất sâu, vẫn luôn hết sức đề phòng lẫn nhau. Bằng không cũng không đến mức mới phát giác được khí tức tiên lực của Cổ Tấn thì đã cho trưởng lão đi ra thăm dò thật hư.
"Cổ Tấn của Đại Trạch Sơn, có việc đến bái phỏng quý tộc." Trước khi đi, Cổ Tấn đã cố ý hỏi Thanh Y về tên của mấy vị trưởng lão Hồ tộc, bái kiến Thường Hỏa và nói.
"Hóa ra là cao đồ của Thượng thần Đông Hoa, thảo nào tuổi còn trẻ mà tiên lực thuần thục như vậy." Sắc mặt Thường Hỏa không giấu được kinh ngạc, sự đề phòng cũng giảm đi rất nhiều.
Tính tình Đông Hoa hiền hậu, ngay cả đồ tử đồ tôn cũng như thế, danh tiếng mấy vạn năm ở Tam giới của Đại Trạch Sơn vô cùng tốt, người trong tộc đối với môn đồ Đại Trạch Sơn cũng có nhiều thiện ý.
"Tiên lực vãn bối kém cỏi, trưởng lão quá khen." Cổ Tấn khiêm tốn trả lời. Thấy Thường Hỏa nhìn về phía A Âm, hắn vội vàng nói: "Đây là đệ tử ký danh của sư gia, tiểu sư muội của ta, A Âm."
Vẻ mặt Thường Hỏa kinh ngạc, "Ồ? Thượng thần Đông Hoa lại thu nhận một vị tiểu đồ đệ, ta đây mới nghe nói lần đầu." Hắn nhìn A Âm gật đầu nói, rồi quay đầu nhìn Cổ Tấn nói: "Không biết tiểu hữu Cổ Tấn đến Hồ tộc ta là có chuyện gì?"
Tộc Yêu hồ và Đại Trạch Sơn vốn không có giao tình, Cổ Tấn vạn dặm xa xôi đến đây, chắc không phải là vì du ngoạn.
"Vãn bối có một chuyện mong quý tộc tương trợ, đặc biệt đến bái kiến tộc trưởng Thường Thấm, kính xin Thường Hỏa trưởng lão vì vãn bối thông báo một tiếng."
"Mấy ngày trước tộc trưởng vừa từ Tam Trọng Thiên quay về, vừa đúng lúc ở trong tộc tu dưỡng, tiểu hữu đã là cao đồ của Thượng thần Đông Hoa thì cùng ta vào đi." Đại Trạch Sơn lớn nhất Tiên giới, có chuyện gì cần Hồ tộc tương trợ chứ? Thường Hỏa đ è xuống nghi hoặc trong lòng, dẫn Cổ Tấn và A Âm đi vào trong núi.
Phong cảnh bên trong Tĩnh U Sơn đẹp hơn bên ngoài núi. Từng ngôi nhà bằng đá tinh xảo, độc đáo đứng sừng sững trong khe núi chập chùng màu cỏ xanh rì, càng làm tăng thêm bầu không khí kỳ lạ.
Hồ Tộc trời sinh quyến rũ, mỗi người đều là mỹ nhân, bất luận là nam hay nữ. Hai người đi theo sau lưng Thường Hỏa bị người Hồ tộc ở phía trước nhìn chằm chằm. Cổ Tấn vẫn tốt, A Âm sớm đã nhìn hoa mắt, sự hâm mộ trong mắt đều thể hiện hết ra ngoài. Cổ Tấn không có cách nào khác, đành phải nắm cổ áo của nàng kéo nàng đi, miễn cho một chút sơ sẩy sẽ đánh mất Thủy ngưng thú háo sắc nhà mình.
"Tiểu hữu, ta mới bảo đồ nhi trở về tộc bẩm báo, tộc trưởng cùng các trường lão khác đang ở tại phòng nghị sự chờ ngươi."
Trong cùng của núi là một tòa thạch điện hình tháp tám tầng chính là phòng nghị sự của Hồ tộc. Cổ Tấn theo Thường Hỏa đi vào đại điện, thấy hoàn cảnh bên trong không khỏi sững sờ.
Trong phòng nghị sự bày biện sáu cái ghế đá được điêu khắc tinh xảo, năm nữ tử khuynh thành, tuyệt sắc nũng nịu, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn về phía cửa lớn, nhìn thấy Cổ Tấn ánh mắt càng nhu hòa như nước. Dung mạo của những người ngồi trong này sợ là những người bên ngoài điện cũng không thể so sánh bằng. A Âm lập tức dựng hết lông tơ, căng thẳng nhìn Cổ Tấn, sợ hồn của hắn bị câu đi mất. Cũng may thần sắc Cổ Tấn vẫn trấn định, cũng không vì tuyệt sắc trong điện mà thay đổi.
Thấy ánh mắt Cổ Tấn và A Âm trong sáng, ánh mắt mang theo ý cười của mấy vị trưởng lão Hồ tộc không che giấu sự kinh ngạc.
"Được rồi, Đại Trạch Sơn dạy dỗ ra đều là đệ tử thuần hậu, chính trực, há có thể dễ dàng bị các ngươi mê hoặc. Các ngươi còn không thu lại công pháp."
Giọng nói lưu loát trong điện vang lên, Cổ Tấn ngẩng đầu nhìn, Thường Thấm một thân thường phục màu trắng, lười biếng ngồi ở ghế đá cao nhất đánh giá hắn.
Thấy tộc trưởng lên tiếng, mấy vị trưởng lão Hồ tộc thu hồi ý đùa giỡn, thu công lực ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng lại âm thầm lấy làm kỳ lạ. Cổ Tấn là đồ đệ Đông Hoa, tiên lực tinh thuần không bị bọn hắn mê hoặc thì thôi đi, nhưng cùng đi theo là tiểu cô nương này có thể dưới sự mê hoặc của Bát Vĩ Hồ mị không có chút thay đổi thì thật kỳ lạ, cũng không biết đồ đệ vừa mới thu nhận của Đông Hoa có lai lịch gì.
"Cổ Tấn Đại Trạch Sơn, bái kiến tộc trưởng Thường Thấm và mấy vị trưởng lão." Cổ Tấn và A Âm hướng đám người Thường Thấm cúi chào.
"Ồ? Bộ dáng ngươi hôm nay ngược lại là có thay đổi. Năm đó ở Ngô Đồng Đảo ta đã thấy ngươi một lần, xem ra những năm này ngươi ở cấm địa chịu chút đau khổ. Sư phụ ngươi phi thăng Thần giới, ngươi mới có thể ra khỏi cấm địa?"
Đạo chiếu thư kia của Phượng Nhiễm là lệnh của Thiên Đế hạ xuống, cứ cho là ái đồ của Đông Hoa, cũng sẽ không làm trái ngự lệnh của Phượng Nhiễm.
"Vâng, mấy ngày trước vãn bối mới từ cấm cốc đi ra."
"Không cần đa lễ, Đông Hoa và ta cũng coi như có chút thâm giao, ngươi tùy ý chút là được." Thường Thấm khoát tay, hào sảng lại dứt khoát."Ngươi không đi tìm hồn phách của đứa nhỏ Phượng Ẩn, đến Tĩnh U Sơn ta làm gì?" Không chờ Cổ Tấn mở miệng, Thường Thấm mắt nhíu lại, đã đánh đòn phủ đầu.
Vì nàng rất yêu thích tiểu Phượng Hoàng của Phượng tộc, năm đó còn chuẩn bị làm mai cho cháu. Nào biết tiểu Phượng Hoàng còn chưa giáng thế đã bị Cổ Tấn hủy hồn phách, nếu không phải nể mặt Đông Hoa, nói không chừng Thường Thấm sẽ để cho tiểu mập tử này nếm chút khổ sở mới có thể vào núi.
"Vãn bối chính là vì hồn phách Phượng Ẩn mà đến." Cổ Tấn móc trong tay áo ra một phong thư, "Đây là thư gia sư trước khi phi thăng gửi cho tộc trưởng, kính xin tộc trưởng xem qua, để thuận tiện cho vãn bối."
Thường Hỏa đứng thẳng vội vàng tiếp nhận thư, đưa lên cho Thường Thấm, mấy vị đại mỹ nhân ngồi trên ghế đá ngược lại ngồi vững như bàn thạch. A Âm có ấn tượng tốt với Thường Hỏa, nghĩ đến mấy vị nữ trưởng lão Hồ tộc không có một chút kính già yêu trẻ, trên mặt trưng ra vẻ không cam lòng.
"Tiểu cô nương, tộc chúng ta và tộc khác không giống nhau, cũng không phải là bộ dáng thoạt nhìn già thì là tuổi tác lớn. Năm người chúng ta, người nhỏ nhất so với Thường Hỏa cũng lớn hơn trên năm trăm tuổi! Sao nào, sư phụ ngươi không dạy ngươi không thể trông mặt mà bắt hình dong sao?" Trưởng lão Thường Vận ngồi phía bên trái nghịch tóc dài, vứt cho A Âm ánh mắt xinh đẹp. Mặc dù lời trong miệng nàng mềm mại đáng yêu, nhưng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.
A Âm vừa bị bắt tại trận, lại bị trưởng lão Bát Vĩ Hồ tộc tạo áp lực nhìn chằm chằm, trên mặt lập tức đỏ bừng. Cổ Tấn hơi nghiêng người ngăn trước mặt A Âm, ngăn cản ánh mắt trêu chọc của Thường Vận, đưa tay trả lời: " Thường Vận trưởng lão, sư muội nhà ta giáng thế không bao lâu, không biết việc của quý tộc, vô ý mạo phạm mấy vị trưởng lão, kính xin mấy vị trưởng lão nể mặt nàng trẻ người non dạ, đừng để ở trong lòng."
Tướng mạo của Cổ Tấn cũng thuộc hàng nhân tài kiệt xuất trong Tiên tộc. Hắn xuất thân từ tiên môn chính thống, lại lớn lên tại Thanh Trì Cung, vẻ ngoài ưa nhìn lại thêm vài phần quý phái. Hôm nay, mặc dù bộ dáng hắn có vẻ ngây ngô, nhưng là tuyệt đối nhìn rất được mắt.
Thường Vận thấy hắn thành khẩn cầu tình như vậy, lãnh ý trên mặt lập tức tiêu tán, che miệng định đùa giỡn Cổ Tấn vài câu, nhưng giọng Thường Thấm ở một bên truyền đến.
"Không hổ là Đông Hoa, ngay cả trong tộc ta cất giấu một cây ngô đồng cũng biết tường tận. Sao nào, theo như ý tứ trong thư của ngài ấy, một trong những hồn phách của tiểu Phượng hoàng giấu ở trong cây ngô đồng trong Tĩnh U Sơn ta sao?"
Nghe thấy lời Thường Thấm, bầu không khí trong điện trầm xuống, mấy vị trưởng lão Hồ Tộc lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn Cổ Tấn và A Âm.
Cổ Tấn nghe tiếng biết ý, nhìn thấy biểu hiện của mấy vị trưởng lão Hồ tộc, liền biết cây ngô đồng e là đối với Hồ tộc rất quan trọng, nếu không thì cũng không chỉ mới nghe bọn hắn nhắc đến liền bày ra sắc mặt như vậy.
"Vâng, tộc trưởng Thường Thấm, trước khi sư phụ phi thăng có suy đoán bản thể của Phượng Ẩn là Phượng Hoàng, bởi vì linh hồn vỡ nát có khả năng tán lạc trong Tam giới, tồn tại trong cây ngô đồng. Trong cấm cốc Đại Trạch Sơn có một cây, chúng ta tìm được một hồn phách của Phượng Ẩn ở trong đó, nên hôm nay mới xin tộc trưởng Thường Thấm tạo điều kiện, chấp thuận cho ta vào hồ Tĩnh U để tìm hiểu." Cổ Tấn lấy Hỏa Hoàng Ngọc ra, đem linh hồn yếu ớt bên trong đưa ra trước mặt Thường Thấm.
"Hoang đường! Cổ Tấn, hồ Tĩnh U là thánh hồ, là nơi nuôi dưỡng ấu Hồ của tộc ta, làm sao có thể để ngươi, một Tiên tộc tới gần? Đừng nói là ngươi, hôm nay cứ cho là Đông Hoa đích thân đến, tộc của ta cũng sẽ không đáp ứng." Nghe thấy Cổ Tấn muốn vào hồ Tĩnh U phía sau núi tìm hồn phách Phượng Ẩn, trưởng lão Thường Mi nóng nảy trừng mắt, kiên quyết mở miệng cự tuyệt.
Cổ Tấn không nghĩ tới trưởng lão Hồ tộc hoàn toàn không để ý tới mặt mũi Đại Trạch Sơn, cự tuyệt nhanh như thế, xem ra cây ngô đồng trong hồ Tĩnh U đối với Hồ tộc mà nói quan trọng hơn so với tưởng tượng của hắn. Nhưng mà dù sao người cự tuyệt là Thường Mị, mà không phải tộc trưởng Thường Thấm.
Cổ Tấn nhìn về phía Thường Thấm, lời nói khẩn thiết: "Tộc trưởng Thường Thấm, vãn bối vô ý mạo phạm. Hôm nay đến đây quả thực chỉ vì hồn phách Phượng Ẩn. Năm đó bởi vì ta ngỗ ngược, làm hại Phượng Ẩn hồn phi phách tán, làm cho Đại Trạch Sơn và Ngô Đồng Đảo hao tổn mười năm công sức tìm kiếm hồn phách Phượng Ẩn. Kính xin tộc trưởng nể mặt Thiên Đế và Ngô Đồng Đảo, tạo điều kiện cho vãn bối, vãn bối cam đoan chỉ lấy lại hồn phách Phượng Ẩn, tuyệt không động vào cây ngô đồng của quý tộc."
Giao tình tâm đầu ý hợp giữa Thường Thấm và Thiên Đế Phượng Nhiễm là chuyện cả Tam giới đều biết. Lời này Cổ Tấn vừa nói ra, mấy người Thường Mị nhất thời khẩn trương mà nhìn Thường Thấm.
Người ngoài thì không biết, nhưng trong lòng bọn họ biết rất rõ. Cây ngô đồng có hiệu quả uẩn dưỡng linh hồn rất kỳ diệu, những năm này tất cả ấu Hồ của Hồ tộc phá xác đều nhờ vào sự uẩn dưỡng của cây ngô đồng, liên tiếp cho ra đời hồ ly năm, sáu đuôi càng làm cho Hồ tộc đã trở thành đại tộc trong Yêu giới. Cứ cho là Đại Trạch Sơn cực ít cuốn vào tranh đấu của Tiên Yêu, nhưng Cổ Tấn dù sao xuất thân từ tiên môn. Nếu như hắn đối với cây ngô đồng không có ý tốt, hoặc là trong quá trình tìm hồn phách Phượng Ẩn làm hư tổn linh lực cây ngô đồng, đó là một đả kích khôn lường đối với Hồ tộc.
"Ngươi muốn vào hồ Tĩnh U, cũng không phải là không được." Giọng của Thường Thấm vang lên trong đại điện yên tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn lên vương tọa, giọng nặng nề: "Nhưng ngươi cũng đã nghe được, hồ Tĩnh U là thánh hồ của tộc ta, ngươi không phải cùng tộc với ta, lại là Tiên tộc, cứ cho là nể mặt Phượng Nhiễm, ta cũng không có thể tùy tiện phá bỏ tiền lệ."
Không quan tâm đ ến cái nhíu mày của trưởng lão Hồ tộc, Thường Thấm thản nhiên nói xong những lời này, rồi ung dung nhìn Cổ Tấn.
"Tộc trưởng muốn Cổ Tấn làm cái cứ mở miệng, chỉ cần Cổ Tấn có thể làm được, nhất định không từ chối." Cổ Tấn chấp tay trả lời.
"Cháu của ta Hồng Dịch, ba năm trước đây mất tích, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm hắn, ta sẽ đồng ý cho ngươi vào hồ Tĩnh U lấy hồn phách Phượng Ẩn."
Cổ Tấn không nghĩ tới Thường Thấm lại có thể đưa ra điều kiện như vậy, Tam giới to lớn muốn tìm một người nói dễ vậy sao?
"Tộc trưởng Thường Thấm, Tam giới to lớn như thế, tìm tung tich một người không phải một hai ngày là tìm được..."
"Yên tâm, ta sẽ không quá làm khó ngươi. Mấy năm này, tộc của ta cũng không phải là không điều tra được tung tích của nó, chỉ là nơi nó mất tích tộc của ta không tiện tiến vào, mới nhờ ngươi hỗ trợ tìm kiếm."
Cổ Tấn sững sờ, hỏi: "Nơi mà Tộc trưởng nói là nơi nào?"
Thường Thấm mắt híp lại,nhìn về phía Cổ Tấn chậm rãi mở miệng: Bên trong Tam Trọng Thiên Yêu giới, nơi tu luyện của Thần quân Tử Nguyệt, Tử Nguyệt Sơn."