Mục lục
Thần Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phổ Đà Sơn quanh năm nhiều sương mù, con sông nhỏ phía sau núi sương mù tràn ngập. A Âm ngồi trên cây, vươn dài cổ cũng chỉ liếc được cái eo nhỏ nõn nà như ngọc lộ ra trên dòng sông.

Chậc chậc chậc, e là tiên nữ trên Thiên Cung cũng không có làn da đẹp như A Tấn chúng ta... A Âm bộ dạng uể oải suy nghĩ, đôi mắt nhìn Cổ Tấn không rời, như dán dính vào nhau.

Kiểu không câu nệ tiểu tiết từ trong xương cốt này, thật đúng là kế thừa tính khí của người nuôi dạy nàng.

Cổ Tấn ra khỏi sông sau nửa ngày ngâm mình, mới mặc xong áo lót bên trong, áo bên ngoài còn chưa mặc, còn treo trên người, thì nhìn thấy A Âm đang ngồi trên cành cây, ánh mắt sáng ngời, chân đung đưa.

Hắn sững sờ, trên mặt vẫn lạnh lùng, chỉ là ngón tay thon dài đang buộc đai lưng cứng ngắc lại.

"A Tấn, làn da huynh thật đẹp, so với nữ quân Tiên tộc chúng ta còn mềm mại hơn, có phải Thanh Y lặng lẽ để lại cho huynh loại tiên lộ thượng đẳng, chia cho ta một chút đi." A Âm sờ lên mặt của mình, ánh mắt nhìn trên người Cổ Tấn, vẻ mặt thoả mãn và hiếu kỳ.

Cổ Tấn lấy lại tinh thần, lúng túng ho khan một tiếng: "Hồ đồ! Muội là một tiểu cô nương, ở đâu học được kiểu cư xử không ra thể thống này! Sao có thể nhìn lén người khác tắm rửa!" Mặt hắn lạnh lùng, chỉ là lỗ tai lại đỏ bừng, hơi có ý thẹn quá hoá giận.

A Âm khẽ giật mình, che miệng cười rộ lên: "A Tấn, huynh nghĩ gì thế, ta nói mặt của huynh, trắng nõn, có thể so với mặt của ta." Nàng từ trên cây nhảy xuống, đứng trước mặt Cổ Tấn, bắt lấy tay trái của hắn để lên mặt của mình: "Không tin huynh sờ thử xem, chính là không trắng nõn mềm mại bằng huynh."

Mắt thấy sắp đụng tới mặt A Âm, Cổ Tấn giống như bị điện giật, rút mạnh tay về, lui hai bước: "Hồ đồ hồ đồ, muội không trông chừng hồ ly kia, đi theo ta làm cái gì."

Nhìn xem, những lời mỉa mai này, cũng có chút ý ghen tuông của người thiếu niên. Đáng tiếc A Âm có tính tình vô tư, chỉ nghĩ Cổ Tấn cảm thấy A Cửu là một người vướng víu, lại thích gây chuyện nên không thích nó, hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân khác.

A Âm tiến lên một bước, nắm lấy tay trái Cổ Tấn, Cổ Tấn lại muốn hất ra.

"Đừng nhúc nhích!" Giọng A Âm trầm thấp vang lên, có chút nặng nề và khó chịu.

Linh lực ấm áp tràn vào trong lòng bàn tay, một dòng nước ấm kéo tới. Cổ Tấn cúi đầu, A Âm nâng tay trái của hắn trong lòng bàn tay, linh lực xanh biếc liên tục không ngừng từ tay nàng tuôn ra, chữa trị vết thương lấy máu tế kiếm của hắn ở trong Quy Khư Sơn.

Sau khi A Âm từ Cửu U Luyện Ngục ra ngoài, tu luyện cũng rất là chăm chỉ, nên trong thời gian ngắn chữa lành vết thương cho Cổ Tấn.

"Cũng may chỉ là lấy tiên lực tế kiếm, không có thương tổn đến nguyên khí." A Âm ngẩng đầu, ánh mắt thông minh khó có thể che giấu, "Huynh vào núi nhìn thấy phong ấn kia, liền đoán được là do công chúa Cảnh Chiêu bố trí xuống, huynh là đệ tử Đại Trạch Sơn, lại là Tiên tộc, huynh ra tay bảo vệ A Cửu, bà ấy nhất định sẽ đối với huynh hạ thủ lưu tình. Vì vậy huynh mới chỉ tế ra Nguyên Thần Kiếm, cũng không đem hết toàn lực ra tay đối với bà ấy?"

Cổ Tấn kinh ngạc trước sự thông minh, thông thấu của A Âm, gật đầu, "Bà ấy ẩn cư ở Quy Khư Sơn trăm năm, thậm chí đối với người lạ vô tình xông vào núi đều có thể giữ lòng thiện tâm, cứ cho là tức giận, cũng sẽ không có ý giết ta." Cổ Tấn dừng một chút, thở dài: "Cuối cùng thì bà ấy so với trăm năm trước không giống nhau."

A Âm hiếu kỳ hỏi: "Nghe thấy lời công chúa Cảnh Chiêu kia thì các huynh giống như là quen biết cũ, A Tấn, trước kia huynh có gặp qua bà ấy sao?"

Cổ Tấn gật đầu, "Khi còn nhỏ, ta đi theo mẫu thân ngao du Tam giới, đã từng gặp mặt bà ấy một lần."

"Mẫu thân của huynh?" A Âm sờ cằm, "A Tấn, ta nghe huynh nhắc đến mẫu thân huynh nhiều lần rồi, bà ấy rốt cuộc là người như thế nào? Còn nữa, huynh và Phượng Hoàng quan hệ rất thân sao?"

"Mẫu thân của ta sống ở một nơi rất xa, tương lai có cơ hội ta sẽ dẫn muội đi gặp bà ấy." Cổ Tấn đã đồng ý với Thiên Khải, trước khi có năng lực giải trừ phong ấn, không nói cho bất luận người nào thân phận của hắn, nên chỉ nói một câu chiếu lệ với A Âm. "Muội vì sao nói ta và Phượng Hoàng quan hệ thân thiết?"

Thấy Cổ Tấn chỉ hai, ba câu nói chiếu lệ xuất thân của bản thân, ánh mắt A Âm có chút thất vọng, nhưng không để hắn nhìn ra, chỉ cười nói: "Ta nghe Thanh Y đã từng nói qua chuyện phát sinh mấy trăm năm nay ở Tam giới. Nghe nói Phượng Hoàng và nhị hoàng tử Cảnh Giản là một đôi yêu nhau. Hồn phách nhị hoàng tử Cảnh Giản còn tồn tại một hơi thở, ngay cả công chúa Cảnh Chiêu cũng không biết, chắc là bí mật lớn, huynh lại biết rõ chuyện này, chắc là Phượng Hoàng nói cho huynh rồi. Xem ra năm đó huynh ở Ngô Đồng Đảo không có bị Phượng Hoàng một chưởng đánh chết, không phải công lao của sư phụ chúng ta. Cứ cho là trong lòng Phượng Hoàng muốn đập chết huynh, e là chính bà ấy cũng không nỡ!"

"Muội quỷ linh tinh này, sao nào, đi theo ta chính là muốn hỏi quan hệ giữa ta và Phượng Hoàng?"

A Âm nhếch miệng, "Ai biết huynh từ đâu đến, là người như thế nào, tương lai không cần ta nữa làm sao?"

Cổ Tấn khẽ giật mình, nhìn ra trên khuôn mặt nhỏ, quật cường của A Âm ẩn giấu một sự thấp thỏm, trong lòng hiểu rõ sự băn khoăn của nàng.

A Âm thiên tính thông tuệ, e là đã sớm nhìn ra sự thần bí của hắn. Hắn giữ kín như bưng lai lịch của mình, quyết không chịu thổ lộ nửa câu, A Âm sợ có một ngày hắn sẽ tự mình rời đi.

"Muội lo lắng gì vậy, muội là tiên thú của ta, ta đi đâu đều mang theo muội."

A Âm nghe được trong lòng rất vui, khóe mắt cong lên, nàng ngâm nga một giai điệu nhỏ rồi đột nhiên hỏi: "Đúng rồi A Tấn, ở trong Quy Khư Sơn, lúc huynh nhìn thấy A Cửu ăn thụ tâm cây sinh thần của nhị hoàng tử thì tức giận như vậy, vì sao trước mặt công chúa Cảnh Chiêu lại bảo vệ hắn, ngay cả một câu trách cứ đều không có? Chẳng lẽ là bởi vì đã biết thân phận của hắn?"

"Muội đoán ra thân phận của hắn?" Cổ Tấn nhíu mày.

"Hắn cầm vương khí Tịch Diệt Luân của tộc Yêu Hồ, nếu không phải vương điệt của tộc trưởng Thường Thấm thì còn có thể là ai. Thảo nào lúc ấy tộc trưởng Thường Thấm để cho chúng ta vào hồ Tĩnh U, hóa ra là biết rõ người mà chúng ta cứu ở Tử Nguyệt Sơn đúng là vương điệt của bà ấy."

Cổ Tấn gật đầu, "Ta bảo vệ hắn không chỉ vì tộc trưởng Thường Thấm đối với chúng ta có ân."

"Vậy tại sao?"

"Hắn là cố ý đấy."

"Cái gì?" A Âm kinh ngạc, "Huynh nói hắn ăn tâm cây ngô đồng cố ý hay sao?"

"Đúng." Cổ Tấn thở dài, nhớ lại một chuyện cũ.

"Thường Thấm vốn không phải là vương giả của Hồ tộc. Năm đó, bà ấy bị con trai của Yêu Hoàng là Sâm Vũ vây khốn ở Tam Trọng Thiên của Yêu giới mấy nghìn năm. Vua của Hồ tộc là Vương huynh Hồng Hiên của bà ấy. Hồng Hiên là Cửu Vĩ Yêu Hồ, dũng mãnh thiện chiến, yêu lực cao cường, dẫn dắt Hồ tộc trở thành đại tộc đứng thứ hai sau tộc Yêu Hổ của Yêu giới. Đáng tiếc..." Cổ Tấn dừng một chút, "Đáng tiếc, một ngàn năm trước, một trận đại chiến Tiên Yêu, Hồng Hiên tử trận, thê tử luôn kề vai chiến đấu với ông ấy cũng bị tiên tướng truy sát đến nỗi hồn phi phách tán. Sau khi Hồng Hiên chết,Thường Thấm được trưởng lão trong tộc ủng hộ làm vương."

"Cái gì? A Tấn, huynh nói cha mẹ A Cửu là bị Tiên tộc...?"

Cổ Tấn gật đầu, giọng nặng nề, "Năm đó dẫn quân đánh vào Yêu giới chính là Thiên Hậu Vu Hoán."

A Âm đột nhiên hiểu lúc A Cửu nhìn về phía Cảnh Chiêu hận ý thấu xương và băng lãnh. Khó trách, hắn cố ý nói lên chuyện sai năm đó do Thiên Hậu làm để chọc giận Cảnh Chiêu, hóa ra là có đại thù như thế. Nhưng trăm năm trước Thiên Hậu đã bị Thượng Cổ Chân Thần lưu đày trong Tam giới, nhận lấy thần phạt. A Cửu biết rõ báo thù vô vọng, cho nên mới cố ý phá hủy cây ngô đồng, muốn vì cha mẹ của mình làm chút việc.

"A Cửu trong Cửu U Luyện Ngục cũng có cơ hội đoạt tâm cây ngô đồng, nhưng hắn cũng không có làm như vậy. Hắn ở Quy Khư Sơn đoạt thụ tâm cũng không phải muốn dùng thụ tâm luyện hóa yêu lực, mà là vì hủy diệt cây ngô đồng do Thiên Hậu tự tay trồng vì nhị hoàng tử Cảnh Giản. Ta sớm nên nghĩ tới, Hồ Vương Hồng Hiên và Vương Hậu sinh chín người con, con trai độc nhất xếp hàng thứ chín." Cổ Tấn nhìn về hướng A Cửu ngủ say trong núi, trầm giọng nói: "A Âm, hắn là vương điệt Hồ tộc, Cửu Vĩ Yêu Hồ Hồng Dịch."

Sau tảng đá cách đó không xa, tiểu hồ ly lặng yên mà đứng, nghe hai người đối thoại, ánh mắt sắc sảo lóe lên.

"Nhưng hắn cũng là A Cửu!" Giọng trong trẻo của A Âm vang lên bên bờ sông yên tĩnh, đã cắt đứt băn khoăn của Cổ Tấn, cũng cắt ngang trầm tư của tiểu hồ ly.

"Cứ coi như hắn là vương điệt Hồ tộc, hắn cũng là A Cửu ở trong Cửu U Luyện Ngục không quan tâm tính mạng cứu chúng ta." Nhớ tới A Cửu từ sau khi ra khỏi Quy Khư Sơn luôn một mực làm nũng sợ nàng đem hắn vứt bỏ, A Âm đối với hắn thủy chung có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, "A Tấn, hắn theo chúng ta ra khỏi Yêu giới, tất nhiên là không muốn quay về Hồ tộc. Hôm nay, ở Quy Khư Sơn phá hủy cây ngô đồng chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân, chúng ta có thể tiếp tục đem theo hắn bên người hay không."

"Muội muốn mang nó quay về Đại Trạch Sơn?" Nếu như đã biết được thân phận Hồng Dịch, Cổ Tấn vốn là chuẩn bị đưa hắn đến kết giới Tiên Yêu để cho hắn tự mình trở về Hồ tộc.

"Không được." Cổ Tấn quả quyết cự tuyệt, "Hồng Dịch là vương điệt của tộc Yêu Hồ, cứ coi như là sơn môn Đại Trạch chúng ta thuần phác, cũng sẽ không cho phép Yêu tộc nhập sơn môn. Huống hồ nếu bị môn phái khác của Tiên giới biết được, sẽ mang đến phiền toái lớn cho Đại Trạch Sơn."

"Thế nhưng A Tấn, A Cửu ở trong Cửu U Luyện Ngục không biết gặp phải cái gì, ngày đó nó cưỡng ép hóa hình cứu chúng ta, yêu đan bị hao tổn, nếu không phải mỗi ngày ta dùng linh lực chữa trị cho hắn, yêu đan hắn đã sớm nát."

Linh lực chữa trị? Cổ Tấn rốt cuộc cũng hiểu tai sao A Cửu ngày ngày hóa thành tiểu Hồ ở bên người A Âm. Thủy Ngưng thú trời sinh có năng lực chữa trị kỳ diệu, hắn rõ ràng xem A Âm trở thành bình thuốc.

Sắc mặt Cổ Tấn xanh mét, "Hồ đồ, linh lực của muội mới có bao nhiêu, sao có thể ngày ngày cho dùng linh lực dưỡng thương cho hắn. Lại nói hắn ăn tâm cây ngô đồng, vết thương cũng đã trị khỏi rồi."

"Vô dụng thôi." A Âm lắc đầu, "Ta vừa mới xem qua, mặc dù tâm cây ngô đồng có thể làm cho yêu lực trong cơ thể hắn dồi dào, nhưng không thể chữa thương yêu đan của hắn. Lúc ở Tử Nguyệt Sơn, linh lực của Bích Ba cũng chỉ có thể bổ sung yêu lực cho hắn, không cách nào chữa trị yêu đan, chỉ có linh lực của ta mới có thể. Ta cũng không biết là tại sao. Vì vậy, hắn không có trở về tộc Yêu Hồ, mà một mực đi theo bên cạnh ta. Huynh yên tâm, yêu đan của hắn tuy rằng bị tổn hại, nhưng mỗi ngày ta chỉ mất rất ít linh lực chữa cho hắn, cũng không có tổn hại đến linh lực bản nguyên của ta. Chờ yêu đan được ta chữa trị khỏi, ta nhất định để hắn rời khỏi Đại Trạch Sơn quay về Hồ tộc, A Tấn, tối đa chỉ có nửa năm, huynh nói có được không?"

A Âm khẩn cầu. Bích Ba đã từng nói qua, nếu yêu đan của A Cửu không cách nào chữa trị, thọ nguyên của hắn tối đa là mười năm.

Lỗ tai tiểu hồ ly sau tảng đá giật giật, con mắt đỏ thẫm đảo lòng vòng, nhìn A Âm với ánh mắt ôn nhu.

Khó trách một mình theo hắn đến đây, lúc đầu còn tưởng rằng A Âm hiếu kỳ với thân thế của hắn, xem ra là vì con hồ ly kia mà một mình đến đây cầu xin.

Cổ Tấn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì không cách nào cự tuyệt khẩn cầu của A Âm, vả lại Thường Thấm và A Cửu cũng coi như đối với hắn có ân, liền gật đầu, "Được rồi, trước hết ta có thể dẫn hắn quay về Đại Trạch Sơn, nhưng một khi yêu đan của hắn khôi phục, nhất định phải rời đi."

"Ừ!" A Âm vui mừng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đặt xuống, thấy Cổ Tấn ở một bên thần sắc buồn bực, nàng đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, vừa rồi huynh nói..."

A Âm mãnh liệt bước đến trước mặt Cổ Tấn, cùng hắn mặt đối mặt, khoảng cách này khá gần, suýt nữa hôn trúng, "Huynh đi đâu đều mang theo ta, vậy huynh cưới vợ thì sao? Cũng vẫn sẽ mang theo ta bên người sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK