"Không cần đâu. Tôi không muốn kết bạn với em, cũng không muốn làm anh em với em. Em cứ coi chúng ta như trước giờ là được. Tôi chỉ là em trai của anh Tinh Khôi, là em chồng của chị Tô Doanh thôi. Chúng ta không quá thân thiết."
"Em đứng dậy đi, tôi đưa em về. Xin lỗi vì đã làm phiền em trong khoảng thời gian này. Về sau tôi sẽ không làm phiền tới em nữa, em yên tâm đi." Nói xong anh cũng bước ra xe trước.
Trong lòng Ninh Thư rất đau khi nghe anh nói những lời như vậy, nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt như thường ngày để anh không thể phát hiện tình cảm của mình.
Trên đoạn đường về hai người không ai nói chuyện với ai. Được một lúc thì cũng tới dưới chung cư của Ninh Thư, cô mở cửa bước xuống xe thì bỗng nghe tiếng của Tinh Thần: "Sau này em nên chăm sóc bản thân mình chút, dạo này em ốm hơn trước rồi. Đừng đâm đầu vào người không có kết quả nữa, tìm người khác em thương đi."
Nói xong đợi cô bước xuống xe an toàn thì anh cũng lái xe vọt đi, lần đầu cô thấy anh lái xe nhanh tới mức như vậy. Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Tinh Khôi, được một lúc thì anh cũng bắt máy.
Tinh Khôi: "Alo, Thư Thư gọi anh có chuyện gì không nè? Lâu rồi mới thấy em gọi anh đó nha."
Ninh Thư hơi vội nó: "Anh Khôi, em trai anh tâm trạng không ổn, anh gọi anh ấy về nhà đi."
Tinh Khôi có chút mơ màng không biết cô đang nói đến em trai nào của mình, anh hỏi "em trai nào?"
Ninh Thư thở dài nói "Tinh Thần, là anh Tinh Thần, anh có mấy người em trai chứ?"
Tinh Khôi cười ngại ngùng nói "hi.. hi.. hi.. ngại quá, ngại quá, em nói đôt suất như vậy anh không nhớ ra được. Được rồi, được rồi, anh gọi cho nó liền."
Ninh Thư ngập ngừng nói: "Anh Tinh Khôi.. Anh đừng nói chuyện em gọi điện thoại cho anh nha, đừng nói cho anh ấy hay ai khác."
Tinh Khôi suy nghĩ một hồi rồi cũng trả lời: "Được thôi, anh không nói cho mọi người biết."
Ninh Thư nhỏ giọng nói: "Vậy em cảm ơn, anh gọi cho anh ấy đi, em tắt máy đây."
Tinh Khôi: "Được."
Ninh Thư vừa tắt máy, anh liền gọi cho Tinh Thần, gọi tới cuộc thứ ba thì Tinh Thần mới bắt máy với giọng có chút khó chịu: "Anh gọi em có việc gì không?"
Tinh Khôi trách mốc nói: "Làm gì mà gọi mày mấy lần mới bắt máy vậy hả?"
Tinh Thần buồn bực nói: "Đang trong quán bar nên phải ra ngoài mới nghe điện thoại được."
Tinh Khôi: "Mới đó đã tới quán bar rồi à, không phải mày mới đi với Thư Thư à."
Tinh Thần cau mày nói: "Em ấy gọi cho anh à?"
Tinh Khôi: "Ồ, thì ra hai người đi chung, cải nhau à? Làm gì vừa tách nhau ra lại chạy tới quán bar vậy? Nói cho anh mày nghe, bị từ chối nữa rồi hả?"
Tinh Thần cáu gắt nói: "Anh phiền quá, thôi em tắt máy à."
Tinh Khôi trêu chọc nói: "Bị từ chối nữa rồi chứ gì?"
Tinh Thần buồn bã nói: "Ừ, lần này không còn cơ hội nữa rồi."
Tinh Khôi hơi bất ngờ với chuyện Tinh Thần nói, anh vội nói: "Về nhà, chị mày hôm nay không có nhà, về đây anh em mình nói chuyện."
Tinh Thần suy nghĩ hồi lâu thì cũng đồng ý: "Ừ."
Ninh Thư mãi mới nhận được tin nhắn từ Tinh Khôi: "Tên đó về nhà với anh rồi, em không cần phải lo nữa."
Ninh Thư: "Vâng, em cảm ơn anh."
Cô Trả lời tin nhắn xong thì cũng bắt đầu thu dọn đồ của mình vào vali, cô dự định ngày mai sẽ bắt xe về quê nói cho ba mẹ biết về tình trạng của mình.
Hôm sau Ninh Thư kéo vali ra khỏi phòng thì gặp Tiểu Kiều từ phòng bước ra, cô ấy chưa mở miệng hỏi thì Ninh Thư đã vội nói: "Chị đi công tác thời gian rồi sẵn đi du lịch luôn."
Tiểu Kiều ngạc nhiên: "Ồ, chị đi lâu không?"
Ninh Thư cười nói: "Công tác thì vài tuần còn du lịch thì không biết nữa, khi nào thích thì về, chị cũng có dự định lâu rồi, nay mới thực hiện được."
Tiểu Kiều cười nói: "Vậy chị đi tới đâu mua quà cho em nha."
Ninh Thư cười nói: "Được, em ở nhà nhớ chăm sóc mình nha, ăn uống đàng hoàn vào, ít đi chơi lại đi, học hành chăm chỉ vào nha."
Tiểu Kiều dựa vào vay Ninh Thư trêu chọc nói: "Em biết rồi, em biết rồi mà, chị nói cứ như không về nữa vậy á."
Ninh Thư ánh mắt đượm buồn, cười khẽ nói: "Chị dặn vậy ấy mà, thôi chị đi nha, lỡ chuyến xe mất."
Tiểu Kiều đưa Ninh Thư ra cửa vẫy tay chào: "Chị nhớ về sớm nha, chú ý sức khoẻ vào."
Ninh Thư mỉm cười gật đồng coi như trả lời. Nhìn cô kéo vali đi trong lòng Tiểu Kiều nghĩ: "Chị ấy hình như ốm hơn trước rồi thì phải, sao càng ngày chị ấy có chút xíu vậy, còn mình sao càng ngày càng to thế này."
Còn Tinh Thần bên này thì đang ngồi trên xe đậu bên đường đối diện cửa tiệm của Ninh Thư, anh đi làm tiện đường ghé ngang nhìn cô rồi đi, ai ngờ đợi mãi cũng không thấy cô nên anh đành đánh xe đi, tới công ty anh lau đầu vào công việc mặc mọi người đang xì xầm to nhỏ.
Vương Sâm nhỏ giọng hỏi: "Này, này, không phải lão Thần bị đá rồi chứ?"
Đại béo lườm anh nói: "Miệng quạ mày bớt đoán bừa đi."
Vương Sâm bĩu môi nói: "Tao cũng chỉ nhìn mặt đoán hoàn cảnh thôi mà, chứ có chuyện gì làm cho tên đó mặt khó chịu vậy đâu."
Gia Gia chống tay lên cầm nhìn về phía Tinh Thần hỏi nhỏ mọi người: "Em muốn biết mặt người mà khiến anh Tinh Thần có thể vui vẻ cũng có thể bực bội như vậy quá."
Lý Thiên nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Này." anh vừa nói xong thì đưa điện thoại lại gần Gia Gia.
Mọi người ngạc nhiên nhìn vào điện thoại rồi nhìn lại Lý Thiên, Vương Sâm mặt nghệch ra hỏi: "Ở đâu mày có hình của bé xíu và lão Thần vậy?"
Lý Thiên tỉnh bơ nói: "Thì tiện tay chụp được lúc tên đó ta vừa nói gì vào tai bé xíu khiến em ấy phải quay đầu lại nhìn tên đó, lại còn đỏ mặt nữa. Thấy đẹp nên chụp."
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Lý Thiên, Đại béo treo chọc: "Đúng là người chung một nhà mà."
Gia Gia vừa xem hình vừa lắc đầu nói:
"Chặc.. chặc.. Ít khi thấy anh Tinh Thần cười khoái chí lại còn khiến con gái nhà người ta đỏ mặt như vậy. Không biết hai người họ nói gì nữa?"
"Người anh ấy để ý có khác nhỉ, em là con gái nhìn còn không cầm lòng được huống chi anh Tinh Thần."
Đại béo làm nũng: "Vợ à! Đừng mê gái, em có anh rồi mà."
Gia Gia cười "Hì.. hì.. Vợ mê chồng nhất."
Vương Sâm và Lý Thiên bị ăn cơm chó mà không kịp đề phòng, hai người họ không thèm nói chuyện với hai vợ chồng Đại béo nữa, quay về làm việc luôn.