Cô nhanh chống vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, rồi quay lại bàn thưởng thức món bít tết của khách sạn. Cô tiện tay tắt chế độ máy bay của điện thoại, định sẽ nhắn tin cho Tiểu Kiều biết mình đã tới nơi an toàn.
Điện thoại vừa được khôi phục lại bình thường, thì liên tục có thông báo từ tin nhắn và cuộc gọi, có của Tiểu Kiều: "Chị Thư Thư, chị tới nơi chưa vậy, khi nào tới chị hắn tin lại em nha." Tin nhắn của Tô Doanh: "Cái con bé này tới nơi chưa sao không báo chị biết vậy hả."
Ninh Thư mỉm cười hạnh phúc trả lời lần lượt tin nhắn của hai người: "Em/Chị đáp cánh an toàn rồi nha, đang ăn tối nè, mọi người không cần lo lắng cho em/chị đâu."
Lướt xuống chút nữa thì thấy tin nhắn từ Ngô Kiệt:
"Thư Thư, tay em sao rồi, có uống thuốc đầy đủ không. Anh thật sự xin lỗi em, nhưng em đừng vì anh mà làm tổn thương mình, anh không đáng."
"Thư Thư em ổn không."
"Thư Thư anh đã nói chuyện của mình cho mẹ anh rồi, anh sẽ sắp xếp nói chuyện với ba mẹ em nữa."
"Anh sẽ cố gắng xin sự tha thứ của ba mẹ em."
"Thư Thư, anh xin lỗi."
Ninh Thư thoát ra đoạn chát với Ngô Kiệt, lướt xuống thì thấy tin nhắn nằm trong mục người lạ, cô bèn vào xem là của ai, nhưng hơi bất ngờ đó là tin nhắn từ Trương Hân: "Chị Ninh Thư, em là Trương Hân, chị có thời gian không, chị em mình gặp nhau được không ạ, em có chuyện muốn nói với chị."
Ninh Thư lạnh lùng bỏ tin nhắn của Ngô Kiệt và Trương Hân vào danh sách đen, rồi vứt điện thoại sang một bên. Cô lấy bộ đồ ngủ nguyên hình chú báo hồng đem vào nhà tắm để có thể tắm một cái thật thoải mái, rồi lại đánh một giấc thật dài để quên hết những chuyện đang xảy ra.
Sáng hôm sau, Tinh Thần rời khỏi phòng với một chiếc áo khoác gió màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo thun trơn màu trắng, kết hợp với chiếc quần đùi basic cùng màu với áo khoác, tạo cho mọi người cảm giác dễ chịu và thêm phần ấn tượng. Anh xuống sảnh khách sạn ăn sáng rồi ngồi đợi xem khi nào Ninh Thư ra ngoài.
Tinh Thần ngồi chưa được bao lâu thì thấy Vương Sâm xuống, anh ta mặc trên người là chiếc áo sơ mi màu trắng với họa tiết cây dừa màu cam, kết hợp cùng quần đùi màu trắng, trong anh ta thật trẻ trung và năng động, những cô gái xung quanh cứ nhìn anh ta rồi ngại ngùng cười.
Vương Sâm hỏi: "Bé xíu chưa xuống nữa à?"
Tinh Thần nhấp ngụm cafe nói: "Chưa."
Vương Sâm chọc nghẹo nói: "Hay để tao lên gọi em ấy xuống cho mày nha."
Tinh Thần nhìn Vương Sâm với ánh mắt hình viên đạn, Vương Sâm liền cười nịnh nọt nói: "Hi.. hi.. Không cho thì thôi, làm gì khó khăn, tao ngồi đợi với mày."
Hai người vừa ăn sáng xong, ngồi tám chuyện hồi lâu mà vẫn chưa thấy Ninh Thư xuống, Vương Sâm nghi ngờ nói: "Có khi nào em ấy ngủ chưa dậy không vậy?"
Tinh Thần nhìn vào đồng hồ điện thoại cũng gần 12h rồi. Anh nhíu mày nói: "Hôm qua ngủ nhiều vậy rồi, mà nay có thể ngủ tới tận bây giờ sao?"
Vương Sâm nhúng nhúng nói: "Ai biết được em ấy, thử hỏi chị Doanh xem có khi nào em ấy ngủ nhiều vậy không."
Tinh Thần không thèm trả lời Vương Sâm, anh lấy điện thoại ra định sẽ nhắn tin hỏi Tô Doanh về Ninh Thư, thì Vương Sâm bên cạnh đã dùng tay khiều khiều anh: "Này, này, hình như em ấy xuống rồi kìa."
Tinh Thần ngước lên thì nhìn thấy Ninh Thư đã tiến lại bàn ăn phía bên ngược lại chỗ của anh và Vương Sâm đang ngồi. Hôm nay cô khoác một chiếc áo sơ mi màu xanh của biển bên ngoài, mặc bên trong là chiếc áo crop top trắng, cùng quần short jean đen, làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và làn da trắng sứ của cô, mái tóc cô được tết một bên gọn gàng bằng chính bàn tay bị thương của mình.
Vương Sâm thấy Tinh Thần nhìn Ninh Thư không rời, thì cũng nhìn về phía cô ấy và nói với giọng trêu chọc: "Chà.. chà.. em ấy hình như dễ thương hơn hôm qua nhỉ, mắt em ấy hình như hơi bị sưng thì phải."
Tinh Thần thu lại tầm mắt nghịch điện thoại trả lời: "Ừ, hình như vậy."
Vương Sâm hỏi: "Vậy giờ tính sao đây, ngồi đây hoài à."
Tinh Thần: "Đợi xem lát cô ấy đi đâu thì đi theo trong chừng cô ấy là được rồi."
Vương Sâm cười nịnh nọt trêu chọc nói: "Hay để tao lại làm quen với em ấy cho, có tao đi chung mày đỡ phải lo."
Tinh Thần lạnh lùng trả lời: "Khỏi, cảm ơn."
Vương Sâm bỉu môi nói: "Anh em mà chẳng tin tưởng nhau gì hết."
Ngồi mãi mà vẫn không thấy Ninh Thư ra ngoài, Vương Sâm nằm dài lên bàn ủ rủ hỏi Tinh Thần: "Em gái nhỏ của chúng ta định ngồi đây tới khi nào vậy."
Tinh Thần vẫn đang nghịch điện thoại trả lời: "Ai biết, mày chán thì ra ngoài trước đi."
"Hay tao lại rủ em ấy ra ngoài nha?" Vương Sâm bật người khỏi bàn hỏi.
Tinh Thần vẫn không thèm rời mắt khỏi điện thoại nói: "Mày nghĩ xem."
Vương Sâm buồn bã nằm dài lại bàn: "Không cho thì thôi, tao không tin em ấy ngồi đây hoài."
Tinh Thần cười khẽ: "Không biết được."
Vương Sâm ỉu xìu lấy điện thoại ra tính nghịch một lát thì thấy Ninh Thư bên này đã rời khỏi chỗ ngồi đi hướng ra ngoài khách sạn. Anh vội vàng nói với Tinh Thần: "Em ấy ra rồi kìa, đi nhanh không lại bị người khác cướp mất bây giờ."
Hai người đi theo Ninh Thư nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định để cô không phát hiện.
Ninh Thư ra ngoài thuê một chiếc xe để chở mình đi thăm quan những địa điểm nổi bật ở Lý Sơn, cô lên xe ngồi vào ghế sau của một bác tài trung niên, bác tài hỏi: "Con tới đây lần nào chưa."
Ninh Thư mỉm cười trả lời: "Con mới tới lần đầu thôi ạ, du lịch một mình ấy mà."
Bác tài cười nói: "Vậy để chú chở con đến những địa điểm đẹp nhất ở đây, chỗ nào con muốn dừng lại ngắm thì nói chú, chú dừng xe lại chờ con."
Ninh Thư mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ, cháu cảm ơn."
Xe chạy bon bon trên đường, gió biển lùa vào khiến những cộng tóc mai của cô khẽ lây động, cô nhìn xa xăm về phía biển, thấy lòng vô cùng thoải mái. Nhưng ánh mắt cô vẫn hiện rõ sự buồn bã, cô trầm tư nghĩ: "Chỉ có biển mới có thể làm mình thoải mái, có khi nó lại giúp mình vượt qua mọi đau khổ lúc này."
Bác tài đang lái xe thì bỗng nghe Ninh Thư gọi: "Chú ơi, cho cháu xuống đây đi."
Bác tài thắng xe lại nhìn khung cảnh xung quanh cười nói: "À, tới Hang châu rồi sau, cô bé biết lựa địa điểm ghê nha, ở đây nhiều cô cậu xuống chụp hình lắm, cháu xuống đi, khi nào về gọi chú, chú đậu xe gần đây nha."
Ninh Thư mỉm cười nói: "Vâng ạ, cháu cảm ơn."
Hang Châu một bên là vách đá dựng thẳng đứng, một bên là bãi biển với bờ cát trắng mịn, gần bờ là những rạn san hô đầy màu sắc, khung cảnh khiến ai đi qua cũng rung động Ninh Thư cũng không ngoại lệ.
Cô cởi giày ra đi chân trần dọc theo bờ biển, để cảm nhận sự mịn màn của cát, cảm nhận sự mát lạnh của nước biển. Cô cảm thấy như thế này là chưa đủ thoải mái nên cô càng đi xa ra ngoài, cô muốn ngâm mình trong nước biển mát lạnh này, để giải tỏa những cảm xúc bấy lâu nay cô cố gắng kiềm nén, cô cố gắng không khóc để mọi người xung quanh mình không còn lo lắng, không thấy cô đáng thương, không cần phải thương hại cô.