~ Nặng... ~
Trong bóng tối, Tằng Phan căn bản không biết mình ngã lên người ai.
Người nọ không biết ra làm sao, căn bản là không kịp phản ứng, bị cô đè lên.
Tằng Phan chỉ nghe thấy bên tai tiếng kêu nhỏ.
Giống như là rất đau.
Cô luống cuống muốn đứng lên thật nhanh.
Ánh đèn vàng vừa vặn chiếu đến chỗ cô, dưới ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ, Tằng Phan mới nhìn rõ.
Người bị cô đè lên, dĩ nhiên là…….
Thẩm Hi.
Điều hòa trong KTV rất nóng, quần áo của mọi người cũng không quá dày, vừa rồi hai người ngã vào nhau, tấm vải mỏng căn bản không thể che đi được cái gì.
Nghĩ đến việc bề mặt da tiếp xúc với nhau.
Dù là Tằng Phan có bình tĩnh, cũng không nhịn được, hai má đỏ bừng.
Cũng may chỗ cái ghế rất tối, không ai nhìn thấy mặt anh cũng ửng đỏ lên.
Tằng Phan luống cuống tay chân từ trên người Thẩm Hi đứng dậy, phát hiện Thẩm Hi vẫn nằm ở đó, không một chút động tĩnh.
Trong nháy mắt Tằng Phan hơi hoài nghi.
Cô giống như……. cô không có nặng đến như vậy chứ???
Tằng thái sơn áp đỉnh??
Cô do dự chớp mắt một cái, chậm rãi cúi người…….
Lại gần.
Thẩm Hi ngã ở đấy, chau mày, nhắm mắt lại, lông mi hơi run run.
Thoạt nhìn rất mệt mỏi và buồn ngủ.
Tằng Phan vươn tay, nhẹ nhàng lắc cánh tay buông thõng bên người Thẩm Hi.
Nhiệt độ từ tay của anh làm cô có chút sợ hãi.
Giống như sức nóng từ lò lửa phát ra.
Tằng Phan cũng bất chấp mọi thứ, trực tiếp đưa tay lên sờ trán của Thẩm Hi.
Phát hiện nhiệt độ trên trán còn nóng hơn.
Nhớ lại lúc anh im lặng ăn cơm, Tằng Phan mới hiểu ra lý do vì sao hôm nay Thẩm Hi lại xa cách như vậy.
Cô không kịp nghĩ nhiều, liền đỡ Thẩm Hi dậy, gọi Vu Thần đưa anh đến bệnh viện.
Ai ngờ Vu Thần ở bên kia không đi qua, Thẩm Hi bên này thì đang phát sốt, ngay khi cô vừa dứt lời thì nắm lấy tay cô.
Anh vẫn nhắm mắt, bởi vì đang sốt cao nên giọng hơi khàn.
“Không đi bệnh viện.”
Tằng Phan do dự, cúi đầu thì thầm vào tai anh giảng đạo lý.
“Cậu sốt cao lắm, đi bệnh viện có được không?”
Cô cố gắng nói nhẹ nhàng.
Thẩm Hi cố chấp, “Không.”
Bình thường đối với mọi việc anh đều không quan tâm, chuyện không liên quan đến mình thì không thèm chú ý. Tằng Phan không nghĩ tới lúc bị ốm Thẩm Hi lại cố chấp như vậy, cô khuyên mãi anh cũng không chịu đi bệnh viện, cuối cùng cô cũng không nói câu nào.
Hai mắt từ từ nhắm lại, toàn thân nặng trĩu.
Tằng Phan bó tay, chỉ có thể theo ý của Thẩm Hi.
Cô gọi Vu Thần, muốn anh ta đưa người về câu lạc bộ, lại phát hiện Vu Thần cũng say khướt…….
Nhìn thấy nhưng không nổi giận, không thể nói gì được.
Tằng Phan:……..
Tằng Phan đưa mắt nhìn lướt qua đám ma men ngã trái ngã phải trên ghế, hoàn toàn gạt bỏ ý định kêu bọn họ đưa người về.
Ách, bản thân mình cũng không tự chăm sóc kỹ…….
Cô dặn dò nhân viên phụ trách của KTV chăm sóc cho đám đội viên đang say khướt kia, cho một ít tiền boa để bọn họ giúp đưa người về câu lạc bộ sau khi tiệc rượu kết thúc, xong xuôi đâu đó mới đưa Thẩm Hi lên xe.
Thẩm Hi nhìn rất ngầu, nhưng cũng là một người đàn ông đã muốn trưởng thành.
Cho dù Tằng Phan có hận trời như thế nào khi bước vào câu lạc bộ, lúc kéo anh lên cầu thang, xém chút ngã xuống cầu thang.
Vất vả mãi mới lên được tầng hai, Tằng Phan suýt ngã khuỵu chân xuống sàn.
Mẹ ơi, rốt cuộc là Thẩm Hi ăn cái gì để lớn lên vậy?
Sắt? Quả nhiên là quả cân chuyển thế?
Tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để tuyệt vọng.
Tằng Phan thở dài một hơi, lại lần nữa đi xuống lầu chuẩn bị nước ấm và thuốc hạ sốt, nhìn thấy Thẩm Hi uống thuốc, lúc này cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Tuy rằng Thẩm Hi sốt rất cao, mở mắt tỉnh dậy, muốn nói câu cảm ơn: “Cô……….”
Còn chưa nói xong, đã bị cô cắt ngang.
Tằng Phan nhìn anh nằm bất lực ở đó, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt dán lên mặt, đôi môi tái nhợt, trong lòng yếu ớt.
Rõ ràng vẫn còn trẻ như vậy.
Cô vươn tay chỉnh lại cái chăn trên giường của Thẩm Hi, cẩn thận gấp góc chăn lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi không đi, chờ cậu hạ sốt rồi nói tiếp.”
Thẩm Hi không ngờ tới Tằng Phan sẽ hiểu nhầm ý của anh.
Anh từ từ mở mắt.
Nhìn cô.
Cuối cùng cũng không có mở miệng giải thích, chỉ là từ từ nhắm mắt lại.
Hình ảnh khuôn mặt mỉm cười của Tằng Phan dưới ánh đèn vàng ấm áp lúc nãy hiện lên trước mắt.
Tằng Phan ngồi bên giường, cúi lưng xuống xoa bóp bàn chân bị đau, đợi một lúc, mới giúp Thẩm Hi che dấu góc chăn, lặng lẽ đi ra ngoài.
Thẩm Hi sốt cao mãi không hạ, Tằng Phan thấy vậy liền giúp anh lau người có thể sẽ nhanh khỏe lại.
Cô khập khiễng đi tìm rượu trắng, đơn giản là dùng khăn thấm ướt, nhẹ nhàng mở cửa phòng của Thẩm Hi.
Lau tay, lau trán, nhất định sẽ nhanh khỏi bệnh.
Mùi của rượu trắng rất nồng làm cho Tằng Phan nhíu mày, cô cố nhịn vươn tay, chiếc khăn vừa đụng vào ngón tay của Thẩm Hi, cổ tay bất chợt bị túm chặt.
Thẩm Hi nắm chặt cổ tay cô, lực vô cùng mạnh đến nỗi như muốn đứt ra.
Tăng Phan giãy giụa theo bản năng.
Ai biết được hành động này, như là chọc giận người đang nằm trên giường, anh dùng lực mạnh hơn, Tằng Phan đang đứng không vững liền bị kéo bay thẳng lên người Thẩm Hi.
Cô không kịp phản ứng lại, tính cả tối hôm nay thì đây là lần thứ hai cô ngã lên người Thẩm Hi.
Trong lúc hoảng loạn, Tằng Phan cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào khóe môi cô.
Ấm áp……
Khiến người ta hoảng sợ.
Tằng Phan bị giữ nguyên tại chỗ.
Trong lòng thì lên xuống thất thường, cần cổ có hơi nóng phả vào, tiếng hít thở rất nhỏ cũng chứng minh việc vừa nãy là thật.
Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ, không phải nằm mơ………………
A a a a a a a a a a.
Cô lần đầu tiên tiếp xúc với đứa nhỏ này!!!
Tằng Phan gào thét trong lòng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, vào lúc chạm phải đôi mắt nặng nề.
Thẩm Hi không biết từ lúc nào……
Mở to mắt.
Cảm xúc phức tạp trong đôi mắt kia, như bị một tầng sương mỏng che mất.
Đây là thể loại phim kinh dị gì vậy????
Tằng Phan như mất đi khả năng ngôn ngữ của bản thân, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thẩm Hi, uổng công há mồm ra.
Người bên dưới thong thả nuốt nước bọt rồi nói: “Nặng……”
Tằng Phan:……
Cân nặng luôn là điểm yếu của phụ nữ.
Mặc kệ là cô lớn tuổi như nào, có phải là đại tiểu thư hay là tổng tài bá đạo không.
:)
Tằng Phan ngừng giãy giụa, ngoài cười trong không cười mà mở miệng, giọng nói mang tính uy hiếp: “Cậu nói lại lần nữa?”
Lúc sau, Thẩm Hi lại nhắm mắt, không trả lời.
Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Tằng Phan:.....
Chả nhẽ đây là lòng hiếu kỳ trong truyền thuyết à, giả chết là bản năng cầu sinh???
Cô hơi nghi hoặc mà ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hi, nhưng vẫn lấy khăn ướt đắp lên trán cho anh.
Đến cuối vẫn lựa chọn không gọi Thẩm Hi dậy.
Thôi, bệnh nhân là ông lớn.
Tằng Phan đứng dậy, phát hiện Thẩm Hi vẫn đang nắm chặt cổ tay cô.
Lòng bàn tay của anh rất lớn, nhẹ nhàng mà ôm trọn lấy cổ tay của cô, lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến nỗi Tằng Phan còn cảm thấy lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.
Cô vung tay.
Lần này, tay của Thẩm Hi lại bị cô hất ra một cách dễ dàng.
Tằng Phan:.....
Không phải là đã tỉnh rồi à??
Không phải là đang đùa cô đấy chứ.
Tằng Phan đứng yên nhìn người đang nằm trên giường hô hấp bình ổn, sau đó cũng không nghĩ thêm nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Cô không để ý rằng, ngay khi cánh cửa đóng lại thì người đang yên tĩnh nằm trên giường đột nhiên nhíu mày.
...
Tằng Phan đẩy cửa ra, cầm túi xách rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Còn chưa đi được mấy bước, đã đụng trúng một người.
Tằng Phan ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vu Thần vẫn đang ngà ngà say, cô liền dừng bước rồi bình tĩnh nói: "Sao anh lại về đây rồi?"
Vu Thần lắc đầu, nỗ lực khiến bản thân tỉnh táo một chút: "Tôi bảo nhân viên phục vụ của quán KTV lấy cho tôi thuốc giải rượu, Thẩm Hi đã như vậy rồi thì tôi ở đấy để làm gì, à tôi có mua cháo cho cậu ấy."
Tằng Phan gật đầu, không nói nhiều liền xoay người rời đi.
Vu Thần nhìn thấy cô rời khỏi, mới chậm rãi mà ngáp một cái, xoay người mở cửa cảm nhận một chút độ ấm của căn phòng, lúc này mới nghi hoặc mà lắc đầu: "Ể?"
"Điều hòa trong phòng cũng không bật quá cao, thế thì tại làm sao mà mặt của lão đại lại đỏ như vậy??"
Tằng Phan hoàn toàn không biết rằng điểm bất thường của bản thân đã bị Vu Thần phát hiện, còn cô thì đang đạp chân ga đi hóng gió trên đường lớn.
Tằng Phan mở mui xe ra, cảm thụ gió đêm mát mẻ trên mặt lúc này cô mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình giảm đi một chút.
Vạn lần không ngờ đến, Thẩm Hi tuổi còn nhỏ mà thật nhiều chiêu trò!!
Cô bất giác đưa tay lên sờ khóe môi.
Cho dù chỉ là vô tình chạm phải nhưng cái cảm giác đấy đúng là đã khiến con tim cô rung động.
Nụ hôn đầu á, cứ vậy mà mất...
Tức giận.
Sau đó lại nghĩ đến Thẩm Hi vừa chiếm tiện nghi xong lại lý nhí nói nặng, Tằng Phan lại càng tức giận hơn.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến Tằng Phan nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn, mấy hôm nay cô mặc kệ tất cả mọi chuyện liên quan đến đội WKY.
Tuy nhiên, có một số chuyện không phải cứ mặc kệ là nó sẽ không tồn tại vậy.
Cách ngày đấu luyện chỉ còn hai ngày, mục tin nhắn riêng trên Weibo của Tằng Phan lại nổ rồi.
Tằng Phan vốn định nhắn tin cho Lạc Tử Khâm, ma sui quỷ khiến thế nào suýt chút mở Weibo lên. Kết quả vừa mở lên, liền nhảy ra một đống tin tức.
Tằng Phan nhìn thấy 99+ dòng thông báo, tự dưng cảm thấy có một dự cảm bất ổn.
Lần trước 99+ dòng thông báo, là cái lần mà Thẩm Hi nhóm người dùng trên Weibo mắng nhiếc...
Cô còn chưa xem kỹ thì điện thoại lại rung lên.
Tằng Phan vừa nhấn nút nghe điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng la lối giận dữ của Vu Thần: "Lão đại, cô giúp tôi khuyên nhủ Thẩm Hi, đứa trẻ này tôi bảo gì cũng không nghe, cứ thích đứng mũi chịu sào cãi nhau với người ta!!"
Nói xong, hắn không đợi Tằng Phan trả lời đã nhét điện thoại vào tay Thẩm Hi.
Tằng Phan:.....
Tên quản lý ngốc này, chuyện bé tí như vậy mà cũng không giải quyết được, tôi cần anh để làm gì!!!
Tằng Phan tuy chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì rất bình tĩnh, không mạnh không nhẹ mà mở miệng: "Thẩm Hi, cậu nghe lời Vu Thần đi."
Đầu bên kia im lặng rất lâu.
Lúc sau, mới có một giọng nam trầm thấp vang lên, giọng nói khàn khàn như bị dùng giấy mài mài qua vậy.
"Không phải cô bảo là phải đáng thẳng không được chịu thua à?"
Tằng Phan:???
Chờ đã.
Mẹ nó, chắc không phải bị bại lộ rồi đấy chứ?