• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai chú ý.

Mọi người đều bị thu hút bởi mùi thơm muốn yên ổn mà ăn bỗng bị giá cả dọa cho vỡ mật, sau khi xác định Tằng Phan là người trả tiền, nhóm người này mới thoải mái gọi món.

“Mười khay thịt bò Úc, thịt lợn đen cũng cho năm khay đi.” Anh Vu khí khái ngút trời.

“Gọi cả hai khay rau, nấm hương, rau cải dầu, khoai tây, ngô.”

“Đúng rồi đúng rồi, món thịt tôm hùm bắc cực của quán này mỗi người một phần, mang lên nhanh chút, đang đợi ăn đây.” Nhị Bàn cẩn thận dặn dò phục vụ.

“Rượu, bia gì đó cũng đem lên mấy chai, cái này cũng phải có.” Vu Thần nói thêm.

Mấy người còn lại cũng phụ họa theo.

Mắt thấy bọn họ đã gọi món xong, Tằng Phan bình tĩnh quay đầu lại, nhẹ nhàng dặn dò chủ quán thêm năm khay tôm đã bóc vỏ nữa.

Ừm, rất tốt.

Có rau, có thịt, có hải sản.

Cũng biết ăn đấy chứ.

╮(╯_╰)╭

Trong lúc chờ đồ ăn được đem lên, quản lý đem tin tức chính thức thành lập đăng lên mạng.

【Câu lạc bộ điện tử QUEEN V: chúng tôi rất vui mừng thông báo cho mọi người, câu lạc bộ điện tử QUEEN chính thức thành lập. Hiện nay, câu lạc bộ chúng tôi đã ký kết với 5 thành viên tạo thành đội WKY, các thành viên lần lượt là: Triển Lập (ID: wky-sky), Thẩm Hi (ID: wky-night), Nhan Phương (ID: wky-ysquare), Phương Anh Lãng (ID: wky-lang), Sài Cảnh Sơn (ID: wky-light). Đội trưởng là Nhan Phương.

Ngày 16 tháng 1 đội WKY chính thức tham gia giải đấu LPL mùa xuân năm 2015, đến lúc đó, chúng tôi sẽ lấy được thành tích làm hài lòng đông đảo người hâm mộ.

Trong quá khứ, tất cả đều là những sự khởi đầu.

Tương lai, đội WKY đồng hành cùng mọi người.】

Vu Thần đăng weibo xong, còn không kịp xem bình luận, đã thấy các thành viên đang ăn ngấu nghiến như mấy con quỷ chết đói.

Chớp mắt một cái cả mâm thịt đã không còn.

Cả mâm đầy!!!

Một đũa của Nhị Bàn đã gắp hết một nửa!!!

Quá đáng lắm rồi!!!

Vu Thần nhanh chóng cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.

………….

Trước giờ người Trung Quốc luôn nhắc đến văn hóa trên bàn ăn, lúc ăn cơm sẽ kéo gần khoảng cách giữa người với người.

Nhị Bàn vui vẻ ăn, hiển nhiên uống không ít rượu, trong chốc lát đã ngà ngà say.

Uống vào là can đảm hơn.

Cậu ta cầm chai bia, đột nhiên đứng lên trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người.

“Lão đại, Nhị Bàn tôi là người cẩu thả, cũng không có văn hóa, chỉ biết chơi game. Nhưng tôi biết cô đầu tư vào chúng tôi cũng không dễ dàng gì."

"Cái khác không nói, ZGA không biết đã lừa dối chúng tôi biết bao nhiêu tiền thưởng, rảnh tay tuyên bố phá sản, đến chết cũng nắm chặt hợp đồng ký kết của chúng tôi không nhả ra, nhiều đội đã từng giao đấu với chúng tôi về sau đều vì chuyện tiền vi phạm hợp đồng mà đánh trống rút lui."

"Nguyệt thần cũng đi rồi, lúc ấy tôi cảm thấy mọi thứ đều sụp đổ. Tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý về nhà bán bánh rán."

"Cũng tốt, có cô cần chúng tôi, hơn nữa, tôi không nghĩ tới là sẽ có đãi ngộ tốt như vậy.”

Nói xong, Nhị Bàn hít một hơi, “Tuy rằng đã ở trong cái vòng luẩn quẩn này 11 năm mới được đãi ngộ như một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ tới là sẽ được sử dụng máy tính cao cấp như vậy, có tiền lương cao như thế, có chuyên gia dinh dưỡng, có dì quét dọn vệ sinh……….”

“Năm đó tôi mặc kệ bị mẹ ngăn cản vẫn cố chấp bước vào cái vòng luẩn quẩn này, không có tiền không có fans. Bây giờ, tôi cũng khẳng định được việc mình làm là đúng, đều có ý nghĩa cả.”

"Tôi không có năng lực gì, một câu cảm ơn cũng thấy khinh. Sau này, Nhị bàn tôi sẽ chơi cho thật tốt, nhất định sẽ đem cúp quán quân về."

"Lão đại! Tôi nhất định sẽ không làm chúng ta lỗ vốn!!!"

Nói xong, cậu ta vỗ ngực, không quan tâm phản ứng của Tằng Phan, uống cạn cốc bia.

Trong lời nói của cậu ta chứa nỗi lòng của mỗi tuyển thủ esport.

Trải qua nhiều khó khăn như vậy, bọn họ cũng gặp được nhà đầu tư tốt.

Vu Thần đứng dậy, lau đôi mắt đỏ hoe, cũng cầm ly rượu uống cạn: "Lão đại, tôi mời cô một ly!"

Sau đó, anh ta lại tự rót một ly đầy, không có áp lực mà còn hăng hái nói: "Về sau, chúng ta nhất định sẽ là đội mạnh nhất, câu lạc bộ tốt nhất, cụng ly."

Tất cả mọi người cùng nâng ly.

Ngoại trừ một người.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn Thẩm Hi, không hề động đậy.

Vu Thần phản ứng được một chuyện.

Hả, cái ly rỗng.

Anh ta chạy nhanh đến muốn rót đầy cái ly của Thẩm Hi, lại bị một bàn tay gắt gao tóm lấy.

Vu Thần ngạc nhiên ngẩng đầu, theo bản năng muốn hất ra.

Thẩm Hi lại nắm chặt cổ tay của Vu Thần không buông.

Nhất thời, cả gian phòng im lặng lạ thường.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tằng Phan, sợ vị kim chủ này tức giận. Thẩm Hi thật là không biết chừa mặt mũi cho cô.

Không có ai biết rằng, Tăng Phan không hề tức giận.

Cô hơi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Hi.

Anh trầm mặc.

Trên mặt không chút biểu cảm, chớp mi một cái, che đi toàn bộ tâm tình.

Anh bướng bỉnh đứng đó, lạnh lùng xa cách giống như không cần bất cứ ai.

Lưng của anh rất thẳng, thẳng như dây cung.

Tằng Phan nhìn Thẩm Hi chưa từng động tay vào chén rượu, liền nở nụ cười.

Nụ cười xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của cô, làm cho không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tằng Phan không nói gì, gọi chủ quán đem đến một chai sữa ấm cho Thẩm Hi, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Thẩm Hi không từ chối.

Cô đoán đúng, anh không uống rượu.

Tằng Phan nhìn Thẩm Hi, trong mắt có ý cười.

Thẩm Hi cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, khóe mắt cô lộ vẻ lo lắng.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng Thẩm Hi lại cảm thấy như bản thân đang say.

Tằng Phan không chú ý đến ánh mắt của Thẩm Hi, cô nâng ly rượu, không dài dòng: “Các anh chính là quán quân.”

Tất cả mọi người cùng nâng ly, cụng ly, uống cạn.

Đúng vậy, bọn họ chính là quán quân.

Tương lai còn dài.

Đối với người có nghị lực mà nói, từ trước đến nay, giấc mơ đều là muốn nhưng không thể hoàn thành.

Bọn họ dùng sự cố gắng của bản thân, để ánh sáng của giấc mơ chiếu sáng hiện thực.

………….

Tằng Phan ăn rất ít, còn uống rượu, trong chốc lát đã ăn no.

Cô tao nhã buông đũa, nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt đang vui đùa, vô cùng náo nhiệt gắp thức ăn.

Lời ngay nói thật, đây là lần đầu tiên cô đi ăn lẩu mà náo nhiệt như vậy.

Cô không có nhiều bạn bè, lúc trước ra ngoài ăn cơm đều đi cùng cô bạn thân Tử Khâm.

Cho dù là ăn lẩu, cũng không quá ba người.

Bây giờ một đám người đang liên hoan, cô mới phát hiện.

Hóa ra, lúc ăn lẩu phải nhiều người mới vui.

Đáng tiếc.

Tằng Phan nhìn thấy gương mặt tươi cười trước mặt, lặng lẽ nâng ly uống một ngụm bia.

Hương vị đắng chát xẹt qua đầu lưỡi, từ từ tràn ngập trong khoang miệng.

Tằng Phan khá tỉnh táo.

Đáng tiếc, cuộc sống như vậy, trước nay không thuộc về cô.

Tằng Phan đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong bát có rất nhiều rau. Cô kinh ngạc nghiêng đầu, vừa hay thấy Thẩm Hi thong thả mà đem đũa về.

Anh rất bình tĩnh, giống như việc anh làm chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, thậm chí lúc cô nhìn đến, anh không chú ý mà còn nhắc nhở: “Ăn chút rau, đỡ ngán.”

Anh bình tĩnh như vậy, làm cho Tằng Phan cảm thấy ngạc nhiên.

Ừ, không phải là không có ai gắp thức ăn cho cô.

Nghĩ đến đây, Tằng Phan lại cầm đũa lên, ăn hết chỗ rau trong bát.

Sau đó, người bên cạnh còn gắp cho cô một khúc ngô vàng.

Nửa sau của buổi liên hoan, các thành viên chủ lực của WKY tích cực ăn thịt ăn cá, Tằng Phan vùi đầu ăn không ít rau.

Thẩm Hi giống như là thích thú với việc gắp thức ăn.

Mỗi lần Tằng Phan ăn xong, đều có rau củ được đưa đến trước mặt cô.

Miếng nấm hình đạn q, rau xanh nhúng qua nước lẩu, hương vị ngọt ngào của khúc ngô.

Tằng Phan quả thật xinh đẹp, lạnh lùng, chẳng qua cô là một bà chủ nhiều tiền, tác phong tổng tài bá đạo cứng rắn khi làm việc quả thật sấm rền gió cuốn, nhưng cái này không đại biểu cho việc cô có thể chối bỏ bản năng làm người tốt của mình.

Thậm chí trong cuộc sống, cô đã sớm thành lập thói quen tự lập, thói quen chiếu cố người khác, bất chợt được chiếu cố, cô ngược lại không biết nên từ chối như thế nào.

Thẩm Hi cũng không nói thêm câu nào, chỉ im lặng gắp thức ăn cho cô.

Tăng Phan không có cách nào từ chối, cuối cùng vẫn không nói.

Cứ như vậy mà ăn, ăn nhiều hơn bình thường.

【Ahhhh, tôi nhìn nhầm sao??? Mấy cái ID kia là Diêm Vương, Nhị Bàn cùng Cơ Trưởng bọn họ phải không???】

【Mau, lại đây đánh tôi một cái đi, tôi cảm thấy hôm nay chưa có tỉnh ngủ!!!!!】

【Tốt quá rồi, ZGA của tôi cuối cùng cũng tìm được nhà mới, tôi thấy ZGA giải tán còn tưởng rằng sau này sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa!!!!!】

【Đợi đã, các người đừng có vui mừng quá sớm, ai tới nói cho tôi biết, câu lạc bộ điện tử QUEEN là cái quỷ gì vậy??? Ở đâu ra cái câu lạc bộ gà rừng này!!】

【Đúng vậy, trước giờ chưa bao giờ nghe đến câu lạc bộ này!】

【Sao phải quan tâm đó là câu lạc bộ nào, có Diêm Vương, Nhị Bàn và vài người chấn thủ câu lạc bộ, cho dù trước đây là câu lạc bộ gà rừng thì bây giờ cũng là nhà giàu rồi còn gì???】

【Ahhhhh, trời ơi, tôi nhìn thấy G thần!!!】

【G thần, Mid thần bí của tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi đó câu lạc bộ KKK rác rưởi kia, không còn dính dáng gì, G thần của tôi sẽ là Mid số một thế giới vào một ngày không xa!!!】

【Thứ nhất, tôi không biết G thần là ai hết; thứ hai, Mid số một thế giới??? Cậu đem Kim Jelly của SGD đặt ở đâu???】

【Không phải, mấy người không có ai tò mò vì sao câu lạc bộ này lại xuất hiện sao??? Lúc trước bạn tôi là nhân viên nội bộ của họ, ZGA bóc lột giá trị tuyển thủ, tiền vi phạm hợp đồng cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là vị đại gia nào bao nuôi bọn họ vậy???】

【Tôi vừa mới tìm hiểu về câu lạc bộ QUEEN, thành lập ngày 23 tháng 12 năm 2014. [đầu chó. jpg] 】

【Cho nên vì ký kết với Diêm Vương bọn họ nên mới thành lập câu lạc bộ mới???】

【Cho nên, trong vòng mười ngày đem về số lượng lớn các tuyển thủ có thành tích cao. Chắc chắn là đại gia, đúng vậy!!!】

【Cái khác tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn quỳ xuống cảm ơn ông chủ của QUEEN đã thu nhận nhóc con Nhị Bàn của chúng ta, phải biết rằng vì ZGA đóng cửa không ai ký kết với anh ấy, mập mạp nhà chúng tôi còn nói phải về nhà bán bánh rán………..】

【Không phải là bán khoai lang sao???】

【Là bán malatang* đúng không? 】

[**Malatang (chữ Trung phồn thể: 麻辣燙, chữ Trung giản thể: 麻辣烫, bính âm: má là tàng, Hán - Việt: ma lạt thang) là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến. Malatang là một loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất cũng là mùi vị Tứ Xuyên lấy làm đại biểu nhất của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh. (Nguồn: Wikipedia)]

【Mặc kệ là bán cái gì, tóm lại vẫn phải cảm ơn ông chủ!!!】

【Ông chủ +1】

【Cảm ơn ông chủ +10086!!】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK