Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Hai người đứng yên tại chỗ, thi thể nằm trên đất không con hơi thở, cơn gió lạnh lẽo thổi đến làm cho lá rụng bay xung quanh, không ngừng xoay tròn trên không, nhưng lại không rơi xuống.
Lần này Trương Nhị chết dẫn đến một cơn sóng to gió lớn. Nếu như cái chết của Đồng Dao trước đây chỉ làm cho sinh viên lo lắng khẩn trương thì lần này lại hoàn toàn bùng nổ.
Không còn trong phạm vi học tập, cũng không ai chú ý đến thi cử, chuyện này đã không thể giấu được nữa. Ban giám hiệu nhà trường thì sức đầu mẻ trán, thậm chí có sinh viên còn đến phòng làm việc của hiệu trưởng gây chuyện, muốn có lời giải thích thỏa đáng: tại sao lại có người chết nữa? Khiến cho tất cả sinh viên không thể chấp nhận.
Quá nhiều sinh viên đã nhìn thấy trạng thái thất thường của Trương Nhị, cũng có một số sinh viên suy đoán rằng quỷ hồn của Đồng Dao trở lại báo thù! Sinh viên đứng đầy trong sân trường nhưng chỉ có sự hoảng sợ và giận dữ. Có sinh viên không muốn học, đã mang hành lý ra khỏi trường. Toàn bộ khung cảnh đều hỗn loạn lộn xộn!
Liên Thanh nhìn thấy tận mắt cảnh sát đem thi thể của Trương Nhị đi, nhìn thấy cả quá trình cô rơi xuống, không còn hình dạng, máu và não lẫn vào nhau. Liên Thanh vịn tường ói không ngừng, mắt đỏ bừng.
Sắc mặt Trình Văn Xuyên cũng không khá hơn là bao, dựa vào tường bộ dáng suy tư. Chuyện này phức tạp hơn suy nghĩ của cậu, xảy ra nhanh hơn. Đây chỉ là bắt đầu, cái chết thứ hai, thứ ba sẽ tới nhanh thôi, có lẽ bọn họ sẽ còn đối mặt với chuyện tương tự Trương Nhị nữa, nhưng sẽ chẳng cứu được ai, đến cuối cùng sẽ là bọn họ!
Cho dù giảng viên đã sớm ổn định cảm xúc của sinh viên nhưng cũng không có biện pháp gì. Vào giờ lên lớp, sinh viên đến dự rất vắng, mỗi ngày sinh viên đến lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay, tình hình tương đối căng thẳng.
Trình Văn Xuyên kéo Liên Thanh đến phòng của nhóm thần bí. Hai người không có tinh thần, mấy ngày nay Liên Thanh lại ói suốt, không ăn được gì, cái cằm cũng nhọn hơn nhiều.
Cứ như vậy căn bản cũng không phải là biện pháp. Trình Văn Xuyên ảo não đứng dậy. Cứ theo đà này nếu tên kia còn không xuất hiện, bọn họ đều sẽ sụp đổ mất.
"Đi, ra ngoài ăn cơm!"
Hiện tại trong đầu Liên Thanh đều là gương mặt của Trương Nhị, đừng nói là ăn, chỉ cần nhìn thấy thứ gì tương tự, cậu cũng không thấy buồn nôn, mặc dù bây giờ cậu chỉ ói ra được nước chua. Cậu vội khoát tay lia lịa, nằm bò trên bàn uể oải: "Tôi không đi, cậu đi đi."
"Không được! Anh xem bộ dạng của anh bây giờ đi, nếu không ăn gì thì anh đi tìm Trương Nhị luôn đi." Trình Văn Xuyên vừa nói vừa kéo Liên Thanh lên. Quả thật Liên Thanh rất gầy, không riêng gì mặt, tay cậu ta kéo cậu cũng cảm giác không giống trước.
Quả thật Liên Thanh không còn sức để nói gì, đành phải theo Trình Văn Xuyên đi ra ngoài. Sân trường ồn ào khi xưa giờ lạnh tanh, đi ở trong trường mà hiếm khi nhìn thấy sinh viên, không phải trốn trong ký túc xá thì chính là ở lớp học, thật giống người như theo đạo, tinh thần người nào người nấy) đều nặng nề, có mấy người chỉ cắm cọc ở một chỗ, lẩm bẩm mấy lời kỳ quái.
Hai người ra cổng trường, bất ngờ nhìn thấy mấy sinh viên nữ tò mò nhìn xung quanh thì dừng lại. Mấy nữ sinh thấy họ, thương lượng một chút rồi chạy đến, vây bọn họ ở giữa. Trình Văn Xuyên và Liên Thanh đều thấy không được tự nhiên.
"Các cô học trường nào?" Trình Văn Xuyên bực mình.
Một người trong đó nói: "Chúng tôi ở trường đại học S*, nghe nói trường của hai cậu liên tiếp có sinh viên bị chết, là quỷ làm, cho nên đến xem thế nào."
(* trường đại học S: trường đại học Thượng Hải)
Trình Văn Xuyên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Từ đâu các cô nghe được? Nếu quả thật có quỷ chúng tôi còn ở đây hả?"
Không ngờ nữ sinh kia lại trả lời: "Ai biết được! Có lẽ mệnh cậu tốt không nhìn thấy thôi. Trường của các cậu trong vòng nửa năm chết ba người, tuyệt đối có vấn đề. Tôi dám cam đoan nếu như cậu có thể dẫn tôi vào, tôi nhất định sẽ làm cho cậu mở rộng hiểu biết."
Trình Văn Xuyên khoanh tay trước ngực, cảm thấy cô gái này thật khôi hài: "Tôi dẫn các cô vào thì tôi được cái gì? Nếu gặp quỷ thật, các cô còn trở về được không? Hơn nữa người chết có gì đâu mà nhìn? Các cô không có trái tim sao?"
Nữ sinh kia trừng mắt, nói với những người khác: “Quên đi, quên đi, loại công tử bột như cậu thì làm sao hiểu được chúng tôi. Thế giới này lớn như vậy, không ai có thể khẳng định được gì cả, thật buồn cười."
Nói xong còn liếc Trình Văn Xuyên, vẻ mặt khinh thường làm người tức muốn chết. Không ngờ mấy nữ sinh kia lại rối rít phụ họa cho nữ sinh kia, Trình Văn Xuyên còn muốn nói gì đó, bỗng thấy nữ sinh quay đầu: "Đại trượng phu không thể chấp nhặt."
Thiếu chút nữa Trình Văn Xuyên tức chết, cuối cùng Liên Thanh kéo cậu đi. Vốn Liên Thanh không thích nói chuyện với người lạ, giờ bỏ đi là tốt nhất.
Đến tiệm cơm mà Trình Văn Xuyên vẫn còn tức giận. Liên Thanh rót ly nước, hiếm khi lại an ủi cậu ta: "So đo với mấy cô bé con làm gì."
Trình Văn Xuyên đập bàn: "Tôi cũng còn nhỏ vậy!"
Liên Thanh nhìn cậu ta: "Các người cũng giống nhau lắm, cậu là đàn ông thì đừng có so đo với phụ nữ."
Trình Văn Xuyên trợn mắt: "Tâm hồn của đàn ông ít hơn ba tuổi so với phụ nữ, anh chưa nghe nói sao?"
Liên Thanh bất đắc dĩ, nghĩ rằng cậu ta cần gì tìm lý do ngây thơ thế để nói, mọi người hiểu là tốt rồi. Tóm lại cậu quyết định im miệng, nếu không Trình Văn Xuyên có thể đập nát cả bàn cũng nên.
Kết quả hai người cầm thực đơn chọn món, nhưng nhìn món gì cũng giống nhau, cuối cùng dứt khoát kêu cơm chiên trứng nhưng không thêm trứng, mới tính miễn cưỡng lấp no bụng.
Sau khi ăn no, hai người lập tức quay lại trường. Cảm thụ được không khí náo nhiệt ở tiệm cơm, suy nghĩ đến chuyện của bọn họ. Người đầu tiên mà Đồng Dao chọn để ra tay là Trương Nhị - cũng là người tranh giành người yêu với cô. Thật ra điều này cũng không có gì lạ, mặc dù không biết giữa bọn họ có khúc mắc gì, nhưng Trương Nhị là tình địch của cô cho nên việc này có vẻ nghe hợp lý.
Người thứ hai, rất có thể chính là người đàn ông đó! Liên Thanh hoài nghi nói ra, lập tức bị Trình Văn Xuyên bác bỏ: "Không thể!"
Liên Thanh không tin: “Sao lại không thể? Đồng Dao hẳn phải rất hận người đàn ông đó mới đúng."
Trình Văn Xuyên tỏ vẻ suy ngẫm, phân tích: "Hận là hận, nhưng mà hận cũng là yêu. Trong tình cảm, hận không chỉ đơn giản là hận đâu. Nếu Đồng Dao thật sự hận người đàn ông kia, vậy người đầu tiên chết sẽ là cậu ta chứ không phải là Trương Nhị!"
Liên Thanh khó hiểu; Trình Văn Xuyên đành phải giải thích: "Nếu người chết đầu tiên là Trương Nhị, như vậy rõ ràng tạm thời Đồng Dao sẽ không giết cậu ta. Hay nói cách khác, cậu ta sẽ chết, nhưng không phải là hiện tại, mà là cuối cùng! Trong lúc đó thì anh hay tôi phải chết trước." Nói xong, ngón tay chuyển động qua lại giữa hai người, hàm ý rõ ràng.
Liên Thanh thở dài: "Tôi thật không hiểu, chẳng lẽ Đồng Dao hận nhất không phải là người đàn ông đó sao? Cô ấy đã trở thành đề tài bàn tán của nhiều người như thế, người đàn ông kia cũng không ra mặt nói giúp cô ta dù chỉ một câu, thậm chí là không thấy bóng dáng, tất cả mọi lời sỉ vả đều để cho hai cô gái chịu, loại đàn ông này… Ha ha."
Trình Văn Xuyên lại tỏ ra bình thản, uống một ngụm nước: "Việc này cũng không khó hiểu đâu. Đây chính là người hèn nhát, đối với người yêu không thể tha thứ, đối với người khác hận thấu xương. Loại hèn nhát này thì người nào chả có, anh và tôi cũng thế."
Đề tài dường như đã chuyển hướng, hiện tại Liên Thanh cũng không hiểu, nhìn Trình Văn Xuyên: "Dường như cậu hiểu rõ quá nhỉ. "
Thiếu chút nữa Trình Văn Xuyên bị nghẹn, vội vàng vỗ ngực: "Đừng nói bậy, tôi là người trong sáng thật thà."
Liên Thanh cắt ngang: "Ai tin?"
Liên Thanh nói xong liền làm cho Trình Văn Xuyên cứng họng. Nếu đã biết điểm yếu của Đồng Dao thì tội gì lại không lợi dụng chứ. Mà điểm yếu đó chính là người đàn ông kia, chính là người khiến hai cô gái phải tranh giành!
"Chúng ta đi tìm người đàn ông đó đi. Tôi nghĩ giờ cậu ta chắc chắn rất sợ chết! Đồng Dao vừa mới chết, Trương Nhị tự sát theo, cậu ta sẽ sợ hãi, như vậy chúng ta sẽ tìm được thứ mình muốn biết từ cậu ta." Trình Văn Xuyên vừa nói vừa đứng lên.
Hai người trở lại trường. Thật ra trong chuyện này, người đàn ông kia đã bị bỏ qua, mọi người chỉ chú ý vào Đồng Dao và Trương Nhị. Một là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, một là vợ cả hung dữ, mà người đàn ông này dường như ẩn thân phía sau hai người kia, im hơi lặng tiếng...
Người này là sinh viên nhỏ hơn Liên Thanh một tuổi, tên là Ngô Mạnh. Trình Văn Xuyên vừa thấy tên này thì nói đùa, nhất định cha cậu ta họ Ngô, mẹ thì họ Mạnh. Liên Thanh chỉ muốn nói đây không phải quá nhảm nhí sao....
Hai người đến ký túc xá của Ngô Mạnh. Bọn họ nghĩ người này e rằng không đơn giản, nhưng khi tìm đến thì thấy cậu ta nằm co rúm trên giường, đắp một cái chăn thật dày, trùm kín cả cơ thể. Cho dù như vậy vẫn có thể thấy được cậu ta hơi run rẩy.
Cậu bạn cùng phòng với cậu ta thấy Liên Thanh và Trình Văn Xuyên đi vào thì để hộp cơm đang ăn qua một bên, lau miệng nói: "Các anh đến khuyên cậu ta đi, làm tôi bực bội cả một ngày rồi. Nếu còn tình trạng này tôi sợ trường chúng ta lại xuất hiện thêm thi thể thứ tư nữa mất."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, chỉ thấy cái chăn càng run rẩy mạnh hơn. Người bạn cùng phòng nhìn sang, vội bưng hộp cơm đi ra ngoài, không muốn ở lại nữa.
Trình Văn Xuyên cũng không khách sáo, đi qua lật chăn lên. Vốn cậu nghĩ phải tốn chút thời gian, không ngờ vừa kéo thì chăn tụt ra luôn, cũng sợ hết hồn. Cho đến khi bọn họ nhìn người trên giường thì đều sửng sốt, cũng biết tại sao hai cô gái kia lại tranh giành người này.
Người đẹp đối với đàn ông sẽ có sức hấp dẫn trí mạng, thì đương nhiên trai đẹp đối với phụ nữ cũng có sức cám dỗ vô cùng lớn. Dáng dấp Ngô Mạnh tương đối tốt, ngoại hình Liên Thanh đã xem như là xuất chúng, nhưng người này so với Liên Thanh thậm chí còn đẹp hơn, làn da không thua gì con gái, ngũ quan tinh tế như được vẽ ra.
Trình Văn Xuyên có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Làm sao lại có loại người này được nhỉ?! Bộ dáng đơn giản là không theo lẽ thường! Cậu cảm thấy hơi tự ti, nhìn Liên Thanh nói: "Đây là người sao? Được vẽ ra thì đúng hơn?"
Liên Thanh chụp vai Trình Văn Xuyên. Đã nhìn thấy Tạ Đình Ca, cậu đối với mỹ nam cũng có sức miễn dịch nhất định rồi. "Đừng quên chính sự."
Cậu vừa nói như thế, Trình Văn Xuyên mới đặt mông ngồi xuống.
Tay Ngô Mạnh nắm chặt chăn, lộ ra đôi mắt to hoảng sợ, giống như một chú thỏ nhỏ bị kinh hoàng: “Rốt cuộc Trương Nhị và Đồng Dao có quan hệ gì với cậu? Tượng vàng trẻ con có phải của Đồng Dao không?"
Đối với tượng vàng trẻ con, Trình Văn Xuyên luôn thắc mắc. Mặc dù tượng vàng trẻ con chỉ được coi là) tiểu quỷ nhưng cũng khá lợi hại, còn những thứ thường được bán trong các đền thờ ở Thái đều là mấy món lừa gạt, chỉ đáng mấy trăm đồng cho mấy cô gái mang chơi. Còn nếu muốn làm thành thuật hàng đầu thì phải thêm vài thứ nữa, mà mấy thứ đó chỉ có người chuyên về thuật hàng đầu mới bắt được, hơn nữa cực kì hiếm thấy.
Đột nhiên ngực Liên Thanh đau đớn, nhất thời không có cách nào thở được.
"A..." Cậu ôm ngực đau đớn nắm lấy tay vịn. Cơn đau đến quá đột ngột, tưởng như có người nắm lấy tim cậu, không ngừng đè ép.
"Sao thế?" Trình Văn Xuyên cuống quít.
"Đau..." Mồ hôi lạnh trên trán Liên Thanh chảy đầm đìa như nước, môi cũng vô cùng nhợt nhạt.
Đột nhiên Ngô Mạnh trợn to hai mắt, lẩm bẩm: "Cô ta đến! Cô ta đến! Cô ta lại đến..."
Lúc này Trình Văn Xuyên không có tâm trạng đi lo chuyện của Ngô Mạnh, vội vàng cõng Liên Thanh chạy ra ngoài.