Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Liên gia xem như có chút tài sản, cha cậu là một ông chủ lớn, mười tuổi đã ra đời kiếm sống, lúc còn trẻ thì buôn bán rau củ rồi chuyển sang làm công nhân, sau nữa thì chuyển qua chăn nuôi dê, khổ gì cũng đã từng trải qua. Nhưng ông cũng may mắn, sau này ông đi theo ông chủ làm xây dựng, trẻ tuổi lại chịu khó, nên được ông chủ khen ngợi, lăn lộn lâu dài thì được như ngày hôm nay.
Những năm gần đây ra nam vào bắc cái gì cũng thấy qua, sự nghiệp được như hiện tại cũng do bản lĩnh của ông gây dựng. Liên Thanh trong nhà được xem như là đứa con trai bảo bối, đừng nói mẹ cậu cưng chiều cậu, ngay cả cha cậu cũng rất yêu quý đứa con này.
Con trai bảo bối bị những thứ kia quấn lấy, cha cậu rất lo lắng, công việc cũng vứt sang một bên, gọi điện thoại tìm bạn bè khắp nơi giúp đỡ, lần này thì tự ông chạy ra tỉnh khác, tìm người mà vị đạo sư kia nhắc đến.
Ông chờ một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được người, đáng tiếc, trong tưởng tượng của ông đối phương là một người tiên phong đạo cốt nhưng hiện tại thì hoàn toàn trái ngược, ông hoài nghi không biết vị đạo sư kia có phải lừa gạt ông không.
"Ông là cha mà nhọc lòng như vậy, đưa cái này cho con ông đeo vào." Ông cầm lấy một túi vải màu đỏ nhỏ quay về tìm Liên Thanh. Túi đỏ lớn cỡ hai ngón tay, bên ngoài có vẽ hình bát quái âm dương, xung quanh viền dây kim tuyến, thủ công độc đáo, sờ vào cảm giác bên trong có thứ gì đó.
Liên Thanh đối với cái này rất tò mò. Chiếc túi đỏ này giống như túi thơm ở cổ đại, chỉ là nhỏ hơn, cầm túi vải để dưới mũi thì có một mùi thơm thoang thoảng.
"Sao lại đem về một thứ nhỏ như vậy? Người đâu?" Mẹ cậu không yên tâm với một vật nhỏ thế này, trong lời nói mang theo ý trách móc, yêu thương xoa đầu Liên Thanh.
"Ừ! Tôi cũng muốn dẫn người về, nhưng người ta rất bận, không thể đến, bà đừng xem thường vật này, tôi bỏ ra một số tiền lớn mới cầu về được đó." Cha cậu vừa nói vừa đem túi vải đeo vào cổ cho Liên Thanh. Cũng dễ nhìn mà. Trước ngực Liên Thanh có một món đồ chơi nho nhỏ, cảm giác chơi thật vui, không quan tâm lời cha cậu, cậu cảm giác thứ này cũng không có tác dụng gì.
Cha cậu còn dặn: "Bên trong có một lá bùa nhỏ, vị đại sư kia nói, con không thể lấy lá bùa đó ra, cũng không thể để túi vải rời khỏi người. Những thứ kia tạm thời sẽ không đến gần con, cũng không tổn thương được con, chờ mấy ngày nữa đại sư sẽ đến giúp chúng ta thu phục con quỷ kia."
Sau khi đeo túi vải vào, Liên Thanh đi đến trường học. Nhóm vẽ vừa tới thêm vài người mẫu, vì cậu là thành viên gạo cội, lại là người chủ chốt cho nên cậu phải đến xem một chút. Hơn nữa bọn họ cũng biết Liên Thanh chọn người làm mẫu rất nghiêm khắc, những người khác luôn nghe theo quyết định của cậu.
Ninh Viễn đã chờ ở cổng trường học, Liên Thanh hơi bất ngờ: "Sao cậu lại đứng ở đây?"
Ninh Viễn đập đập gáy, ảo não: "Hôm qua tôi uống hơi nhiều, lại quên mất chính sự. Hôm qua tôi thấy cha mẹ Ôn Tư Lương, bọn họ đến lấy di vật của cậu ấy. Tôi tưởng họ sẽ lấy vài vài bức tranh khi cậu ấy được vẽ lúc còn sống, nên tôi bảo bọn họ đến tìm cậu. Hai người họ nói hôm nay sẽ đợi cậu, cậu xem, tôi quên nói với cậu, để người ta chờ."
Liên Thanh nghe thấy thế thì đi nhanh hơn: "Việc quan trọng như vậy mà cậu cũng quên được, để người lớn chờ không tốt đâu." Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi được một đoạn xa.
Chuyện này quả thật bất ngờ, cậu không kịp chuẩn bị tâm lý. Nếu cha mẹ Ôn Tư Lương lần này không đến thì cậu cũng đi tìm bọn họ. Cậu em khóa dưới biến thành quỷ, đã ba lần bốn lượt tìm cậu giúp đỡ thì nhất định là chết oan, cậu phải giúp Ôn Tư Lương thuận lợi đầu thai, xem như cũng là tấm lòng của cậu.
Ký túc xá đại học năm nhất cũng dãy với năm ba, Ninh Viễn dẫn Liên Thanh đế phòng của Ôn Tư Lương khi còn sống. Hai người đẩy cửa đi vào thì thấy có hai người trung niên đang đợi ở bên trong.
"Cô! Chú! Hai người khỏe không?" Liên Thanh chào hỏi hai người. Vốn ở nông thôn làm ruộng dầm mưa dãi nắng nên nhìn hai người cũng già hơn tuổi, hiện tại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tóc mẹ Ôn Tư Lương đã bạc trắng.
Đồ của Ôn Tư Lương lúc còn sống đều để trên giường, hai người cầm tấm hình trong tay mà mặt toàn nước mắt, giọng nói khàn khàn: "Cô nghe nói cháu là bạn học của nó, con cô lúc ở trường luôn được cháu quan tâm, thật sự rất cảm ơn cháu."
"Cô đừng khách sáo như vậy, Ôn Tư Lương là đàn em khóa dưới của cháu, cô chú xin nén bi thương." Liên Thanh an ủi.
Cha Ôn Tư Lương lau lau nước mắt: "Nó là đứa bé hiểu chuyện, chưa bao giờ làm trái ý cô chú. Năm ngoái thi vào đại học còn nói với cô chú, sau này đì làm kiếm tiền sẽ phụng dưỡng cô chú, làm sao bây giờ lại người tóc trắng đưa người tóc đen.... Ô... Ô ~"
Ba Ôn nói xong, mặt cũng đầy nước mắt, nước mắt đục ngầu chảy trên mặt, ông lại vỗ vỗ vai bà an ủi.
Liên Thanh cũng cảm động, hít một hơi thật sâu: "Cháu mạo muội, trước khi cậu ấy trở về có làm người mẫu cho cháu vẽ, không biết cậu ấy có bị bệnh gì không?"
"Bệnh? Không có bệnh, thằng bé rất khỏe mạnh, từ nhỏ đã không có bệnh tật gì." Mẹ Ôn lắc đầu.
Điều này càng làm cho Liên Thanh không hiểu, không có bệnh sao lại chết đột ngột vậy: "Việc này là thế nào?"
"Ừm! Chuyện này chúng tôi cũng không muốn nói cho người ngoài, nhưng cháu đối với con cô chú rất tốt, cô nói cho cháu biết vậy." Mẹ Ôn thở dài, lấy tay lau nước mắt, dường như tâm tình đã ổn định lại, giọng nói cũng rõ ràng hơn: "Lần trước thằng bé đột nhiên về nhà, cô với chú cũng thấy lạ, không phải là được nghỉ mới trở về, nhưng cô chú cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nó trở về thăm cô chú, cô chú rất vui, nhưng mỗi ngày nó điều rất lo lắng, dường như đang sợ cái gì đó. Cô chú hỏi nó có phải có chuyện gì giấu cô chú không, nhưng nó không chịu nói. Cho đến đêm hôm đó, khi cô chú trở về thì thấy nó nói năng lộn xộn trong phòng, hươu tay múa chân loạn xạ. Lúc đó cô chú mới phát hiện nó bị những thứ kia theo. Cô chú có tìm đại sư trong làng giúp đỡ, vậy mà...."
Mẹ Ôn vừa nói vừa khóc: "Lúc cô chú trở về nhà, người nó đã cứng đờ. Đại sư nói là đến trễ, hồn thằng bé đã bị bắt mất, không về được, hic hic ~~"
"Vậy, cô à, ừm..." Ninh Viễn gãi đầu, gương mặt khổ sở hỏi: "Không phải cô thực sự nghĩ cậu ấy bị… bị cái gì đó bắt mất hồn đấy chứ? Cái này không khoa học a!"
Liên Thanh len lén bấm cậu ta một cái. Ninh Viễn cũng không biết làm sao, cậu quả thật không cách nào tin được chuyện quái gở này, dù sao đó cũng là mạng người a.
Hai người cũng không trách Ninh Viễn, chỉ lau nước mắt nói: "Cô chú cũng không muốn nó chết không rõ ràng, có tìm bác sĩ trong làng hỏi, thì nói là do tim ngừng đập mà chết, trên người không có bất kỳ vết thương gì."
"Nhưng mà những điều này cũng không thể chứng minh là bị quỷ bắt đi a, ai da, cháu không biết cách nói chuyện, cô đừng giận. Ý cháu là, cô xem, chúng cháu đều là sinh viên, tiếp nhận giáo dục, chuyện này thực sự cháu không thể tin được." Ninh Viễn bị nhéo đến nổi gân xanh, vẫn có cảm giác chuyện này không đáng tin.
Quả thật Liên Thanh không muốn để Ninh Viễn cùng cha mẹ Lương Tư Ôn nói chuyện này, mới hấp tấp nói: "Ninh Viễn, cậu giúp tôi về phòng vẽ lấy vài bức tranh đến đây, tôi muốn nói chuyện với cô một chút."
*****
Tiễn Ninh Viễn đi, sắc mặt Liên Thanh trầm hẳn. Đàn em chết rất kỳ lạ, có lẽ cậu ấy đã sớm phát hiện sẽ gặp nguy hiểm nên mới trở về quê, còn hoảng hốt như vậy, hẳn là cậu ấy biết mình bị thứ gì theo dõi, hoặc là... Cậu ấy biết bí mật không thể cho người khác biết.
"Ừm! Cô chú cũng biết các cháu không tin chuyện này. Mấy đứa đều là người ăn học, không tin quỷ thần." Mẹ Ôn thở dài: "Trong làng cô chú rất thường gặp thứ này, các cháu ở thành phố không thấy cũng bình thường."
Liên Thanh đưa khăn giấy an ủi mẹ Ôn, lại hỏi: "Sau đó thì sao ạ? Lúc đưa cậu ấy vào quan tài có xảy ra chuyện gì không? Hoặc là cậu ấy có để lại đầu mối gì không?"
Nghe cậu hỏi như vậy, mẹ Ôn suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói: "Có một chuyện này hơi lạ. Cô nhớ có khoảng thời gian thằng bé hay lẩm bẩm" Bỏ qua cho tôi", cô không hiểu nó nói cái gì? Có phải trong trường nó đánh nhau với ai không?"
"Việc này.... Chắc không đâu, cậu ấy là người hiền lành, không gây thù oán với người khác."
Liên Thanh cũng không biết nhiều về mối quan hệ trong lớp của Ôn Tư Lương. Mặc dù cậu ấy là người mẫu riêng của cậu, nhưng cũng không quen thân lắm, chỉ khác là nói nhiều hơn so với người khác. Nhưng tính tình Ôn Tư Lương rất tốt, nói chuyện lại hay cười, đàn chị và đàn anh khóa trên rất thích cậu ấy.
Chờ Ninh Viễn đem tranh đến, Liên Thanh có hơi lo lắng, tranh này cậu vẽ tất cả đều là tranh khỏa thân)! Không biết cha mẹ Ôn có chấp nhận được không.... Vừa thấp thỏm lo lắng vừa cầm tranh vẽ tới, quả nhiên thấy sắc mặt hai người tái mét.
"Thể loại tranh cháu vẽ là phác họa cơ thể người, cho nên..." Liên Thanh lúng túng giải thích, sợ hai người hiểu lầm, lại sợ bọn họ nghe không hiểu.
Ninh Viễn thấy cậu lắp ba lắp bắp thì tiếp lời cậu: "Ở trường chúng cháu, Liên Thanh là người có thiên phú hội họa cao nhất, còn nhận được mấy giải thưởng lớn!"
Mẹ Ôn nhìn tranh, vội vàng cầm lên, nghe Ninh Viễn nói như vậy, chần chừ: "Sử dụng tranh này sao?"
"Đúng vậy!" Ninh Viễn ngồi bên cạnh mẹ Ôn, nói chuyện với bà. Liên Thanh ở một bên thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải cha mẹ nào cũng cởi mở giống cha mẹ cậu.
Tiễn hai người về, Liên Thanh và Ninh Viễn đi trên đường, hai người đều có suy nghĩ riêng. Liên Thanh nghĩ Ôn Tư Lương rốt cuộc là sợ cái gì, còn Ninh Viễn thì không biết.
***
Mấy ngày sau, cuộc sống vẫn trôi qua như bình thường. Sáng sớm Liên Thanh nhận được điện thoại của Ninh Viễn, vội chạy đến trường học, mệt đến nỗi thở hồng hộc. Không biết nguyên nhân có phải do lá bùa trong túi vải không mà không chỉ hồn của đàn em, cả những thứ hay xuất hiện bình thường cũng không thấy một con, làm cho cậu có cảm giác không quen.
"Đồ đâu?" Liên Thanh lao đến bên cạnh Ninh Viễn.
"Là cái này." Ninh Viễn cầm một tấm poster đưa cho cậu, nghi hoặc không hiểu nhìn cậu: "Cậu để ý mấy thứ này làm gì? Chẳng lẽ cậu tin cái này?"
Đây là một tấm poster tuyên truyền có hình nền màu đen, chính giữa dùng những vệt sáng kỳ lạ viết lung tung mấy chữ to "Nhóm thần bí". Từ khi chú ý đến nhóm này, ngoại trừ lần trước thấy nữ quỷ xuất hiện sau lưng chàng trai nọ thì Liên Thanh cũng hỏi thăm được bạn cùng phòng của Ôn Tư Lương, thì biết trước khi Ôn Tư Lương chết, cậu ta cũng hay qua lại với người của nhóm thần bí, cả ngày cũng thần thần bí bí.
Điều này làm cho Liên Thanh hoài nghi là nhóm thần bí có vấn đề! Hơn nữa cái chết đột ngột của Ôn Tư Lương có lẽ cũng liên quan đến bọn họ!
"Liên Thanh, có phải cậu có chuyện giấu tôi không? Trước đó vài ngày thì cậu xem thứ sách kỳ quái, giờ lại quan tâm đến việc này, rốt cuộc cậu có chuyện gì?" Ninh Viễn nhíu mày tỏ vẻ không vừa lòng.
Liên Thanh xếp tấm poster lại, xếp xong mới nói: "Cậu yên tâm, tôi không làm chuyện gì kỳ quái hết, chỉ cảm thấy cái chết của Ôn Tư Lương rất kỳ lạ, muốn tìm hiểu thôi."
"Việc này không cần chúng ta quan tâm! Hơn nữa người cũng đã chết rồi!" Không thể trách Ninh Viễn không có tâm, chỉ là cậu không muốn Liên Thanh bị liên lụy. Dù sao cha mẹ của Ôn Tư Lương cũng không truy cứu nữa.
Liên Thanh không biết giải thích như thế nào với Ninh Viễn, chí nói mơ hồ: "Vậy thì đi tham gia náo nhiệt đi, xem bọn họ có trò hay gì!"
Lần này thì Ninh Viễn không nói gì nữa. Tính cách của Liên Thanh rất bướng bỉnh, đã muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được.
Nhóm thần bí mở cũng chưa bao lâu đã thu hút được sự hứng thú của không ít sinh viên, lần này lại phát lời mời, nội dung viết trong đó tương đối hấp dẫn, đó là làm cho mọi người nhìn thấy những thứ khoa học không thể giải thích được, ví dụ như như linh hồn của con người!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Liên Thanh lo lắng. Cậu mơ hồ cảm thấy những sinh viên này không đơn giản. Nếu như thí nghiệm thất bại thì không sao, nhưng nếu thật sự làm cho mọi người nhìn thấy quỷ, sợ rằng sẽ gây ảnh hưởng không tốt trong trường.
Lần này có năm mươi tấm vé vào cửa, Ninh Viễn lợi dụng mạng lưới giao thiệp của cậu ta được hai tấm. Cậu thật sự không yên tâm về Liên Thanh, chỉ có thể liều mình cùng quân tử.
Đến ngày tổ chức, Liên Thanh và Ninh Viễn đã đến rất sớm. Lúc đến cửa nơi tổ chức đã có rất nhiều người đang chờ, trong những người này thì sinh viên nữ chiếm đa số, tất cả mọi người đều ăn mặc rất cá tính, lại đẹp. Lúc hai người đến thì mọi người đều rối rít nhìn, cười mập mờ.
Ninh Viễn dựa vào tường nhìn một vòng, bất đắc dĩ nói: "Hai chúng ta như hạc đứng trong bầy gà ý, cậu xem, đằng kia chỉ có mấy sinh viên nam kìa, hay là chúng ta đi thôi?"
“Không được, nếu đã đến, không xem không phải rất tiếc sao?" Liên Thanh không quan tâm ánh mắt người ngoài, lấy tấm poster ra xem.
Khi hai người đang nói chuyện, hai nữ sinh đi đến bên cạnh, mặt có chút ngượng ngùng đỏ lên.
"Có việc gì sao?" Ninh Viễn cười hì hì hỏi.
Nữ sinh mặt càng đỏ hơn: "Ừm! Ừm!… Có chuyện này, không biết hai anh có thể nhường phiếu không? Chúng tôi có thể mua."
Ninhh Viễn vừa nghe, nhất thời sửng sốt, nhìn phiếu đang cầm, bực bội hỏi: "Phiếu này còn có người bỏ tiền ra mua sao?"
Nữ sinh cắn môi: "Chúng tôi rất có hứng thú với việc này, thật đấy, nếu hai anh không muốn xem, có thể nhường phiếu lại cho chúng tôi không?"
"Xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ có hai phiếu, hay là hai em đi hỏi người khác xem!" Liên Thanh ngẩng đầu trả lời. Cậu vốn đẹp trai, lúc này mặt lại không có biểu cảm, ngược lại rất phù hợp với những nữ sinh thích phong cách lạnh lùng.
Hai nữ sinh nhất thời rung động, sau đó kích động chạy đi... Ninh Viễn trợn mắt há mồm nhìn sự hưng phấn của hai cô gái, sức chứa bộ não cũng không theo kịp tiết tấu của các cô. Bị từ chối còn vui vẻ như thế à?