Cuối cùng cũng chẳng xem được hết bộ phim này, bởi vì càng về sau bộ phim càng đáng sợ.
Đường Tâm trốn trong lòng Thương Yến Thời, ra sức nắm chặt lấy tay Thương Yến Thời, nhắm chặt mắt lại, ngay cả hí mắt cũng không dám.
Đặc biệt, trong phim có cảnh đầu nam chính bỗng nhiên chảy máu đầm đìa, hơi thở của Đường Tâm bỗng dồn dập hơn, rồi nhào vào lòng Thương Yến Thời, hoàn toàn không dám xem tiếp nữa.
Tim cô đập liên hồi, bên tai quanh quẩn tiếng nhạc phim đáng sợ, Đường Tâm nắm chặt lấy áo Thương Yến Thời, ngay cả nút áo sơ mi của anh cũng bị cô làm đứt, cả người cô run lên vì sợ.
Đầu óc trống rỗng.
Sau đó, bên tai cô vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc: “Đừng sợ, đều là giả.”
Đương nhiên Đường Tâm biết đó là giả.
Cô mạnh mẽ giật đầu: “Ừ.”
Là giả thôi mà, cô không sợ đâu.
Nhưng lạ là sau khi Thương Yến Thời nói xong mấy lời này thì hình như Đường Tâm cũng không còn sợ như trước nữa.
Trái tim đập lên liên hồi của cô cũng trở nên ổn định, Đường Tâm nghe thấy Thương Yến Thời hỏi cô: “Còn muốn xem nữa không?”
Đường Tâm không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Không xem, không xem nữa đâu.”
Xem đến bây giờ, Đường Tâm đã chẳng còn nhớ rõ nội dung bộ phim là gì nữa, cô chỉ nhớ một điều duy nhất là bộ phim này quá kinh khủng, xem tiếp nữa chỉ sợ trái tim của cô nhảy ra ngoài mất.
“Hay, hay là chúng ta đi nhé?”
“Được.”
Mấy phút sau, Đường Tâm được Thương Yến Thời nắm tay, dắt ra khỏi rạp phim.
Đường Tâm hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, cảm thấy như mình như được sống lại.
Cô từ từ thở dài một hơi, vô tình nhìn thấy bóng mười ngón tay đang chặt vào nhau của hai người trên mặt đất, bất giác nhớ đến…
Nhiệm vụ của buổi hẹn hò hôm nay còn chưa có tiến triển gì, hình như cô đã hoàn toàn quên mất chuyện để Thương Yến Thời hôn cô rồi nhỉ?
Đường Tâm còn đang âm thầm sầu nghĩ, bản thân cô cứ thế trở về cũng thất bại thật đấy nhỉ?
“Có muốn đi chỗ khác không?”
Thương Yến Thời kéo cô đến cạnh xe, anh dừng chân nhìn Đường Tâm.
Đường Tâm còn đang rối rắm vì đã quên mất chuyện quan trọng nhất, ủ rũ trả lời: “Không.”
Sau đó một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu của cô.
Vì thế khi Thương Yến Thời xoay người chuẩn bị mở cửa xe cho cô, tay Đường Tâm hơi dùng sức, đợi Thương Yến Thời dừng lại quay đầu nhìn cô, cô kiễng chân và hôn một cái lên môi của anh, sau đó thừa lúc Thương Yến Thời mở to mắt nhìn, kéo tay anh bỏ chạy.
Vừa chạy vừa quan sát chỗ nào trông bí mật hơn.
Ngay sau đó, Đường Tâm kéo Thương Yến Thời chạy đến một nơi có rất ít người qua lại mà cô vừa mới phát hiện, cô không nói gì, đẩy anh vào chân tường.
“Thương Yến Thời, phù…”
Đường Tâm thở hổn hển, nhìn người đàn ông đang dựa sát vào tường và anh đang tường đang chăm chú nhìn cô. Cô nhìn thấy trên môi của người đàn ông đã dính chút son đỏ của cô.
“Thương Yến Thời, em muốn hôn anh…”
Vừa nói xong, Đường Tâm khẽ cắn môi dưới, kiễng mũi chân ghé sát vào môi của Thương Yến Thời.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi môi xinh đẹp lấp lánh nước của Đường Tâm khẽ cong lên, cực kỳ giống như trái đào tươi mát và ấm áp giữa buổi sáng mùa đông, khiến cho người ta không kiềm lòng được mà muốn cắn một cái, nhấm nháp thứ nước trong veo kia.
Trong đôi mắt đào hoa như chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh của cô là sự mong chờ cực kỳ nóng bỏng.
Thương Yến Thời cụp mắt, cúi đầu, hôn xuống trước khi môi của Đường Tâm chạm vào môi anh.
Đường Tâm ngạc nhiên.
Cô còn tưởng muốn được Thương Yến Thời hôn thì phải giống như lần ở bữa tiệc, phải chủ động hôn môi anh trước, hoặc ra sức trêu chọc Thương Yến Thời mới được.
Đường Tâm định hít một hơi thật sâu trước khi trêu chọc anh nhưng cô chưa kịp làm thì Thương Yến Thời đã chủ động hôn cô.
Sao lại thế này?
Kệ đi, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được chứ?
Đường Tâm hạ gót chân, thả môi người đàn ông ra, không thuận theo nói: “Thương Yến Thời, anh xấu thật, em đã nói em muốn hôn anh, anh hôn em làm gì?”
“Nụ hôn vừa rồi không tính, em muốn hôn anh lần nữa.”
Đường Tâm nhón chân, ôm lấy cổ Thương Yến Thời, hôn một cái thật kêu lên môi Thương Yến Thời.
Còn vào lúc đối phương muốn hôn ngược lại cô, cô đã thả Thương Yến Thời ra, ngọt ngào cười: “Được rồi, anh nên hôn em rồi.”
Thế chẳng phải được hai cái hôn sao?
Cô thông minh thật đấy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thương Yến Thời đã chạm vào môi của cô.
Oh yeah, cái hôn thứ năm đã thành công.
Đường Tâm vui vẻ muốn chơi trò này thêm mấy lần nhưng Thương Yến Thời không để cô có cơ hội này, bàn tay to lớn của anh nắm lấy gáy cô, gót chân của Đường Tâm lại chạm lên mặt đất, nghiêng người, để nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Nụ hôn của người đàn ông vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, cánh môi mềm mại của Đường Tâm đều là hơi thở của anh.
Gió lạnh đầu mùa đông đang thét gào bên tai, Đường Tâm được khóa chặt trong chiếc áo khoác lớn của Thương Yến Thời, dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, loại cảm giác ngọt ngào trước đó bỗng nhiên kéo đến.
Lúc này đây, Đường Tâm bị nụ hôn mềm mại của người đàn ông xâm nhập, khiến trái tim của Đường Tâm như bị thứ gì đó mềm mại lấp đầy, có cái gì đó trở nên khác với tối hôm trước.
-
Đường Tâm nghi ngờ không biết có phải Thương Yến Thời đã bị đả thông huyệt đạo nào giống như lần ở bữa tiệc đó hay không, mà cô có thể dễ dàng khiến Thương Yến Thời hôn cô.
Có đôi khi cô hôn môi Thương Yến Thời trước, sau đó lại giả vờ không để ý mà rời đi. Có khi cô mang đến một ly cà phê cho Thương Yến Thời khi anh đang làm việc với mục đích là nhận thù lao, mà đối phương cũng dễ dàng hôn cô.
Tóm lại, gần đây Đường Tâm cực kỳ dễ chịu.
Lúc đi làm, tâm trạng cô cũng cực kỳ thoải mái.
Cho dù lần này công ty tính mời nghệ sĩ đến nhưng mãi chưa mời được ai, thậm chí cần cô phải tự mình bàn bạc với đối phương mà Đường Tâm cũng chẳng lo lắng.
Cùng lắm thì đổi thành một nghệ sĩ khác, tuy rằng gần đây nghệ sĩ này rất nổi tiếng và giá trị thương mại của anh ta cũng rất cao, Đường Tâm biết rõ điều này nên mới muốn tranh thủ hợp tác với anh ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tổng giám đốc Đường, bên ngoài đồn rằng Trình Ngôn Chí nhìn như cún con tỏa nắng nhưng thật ra là bên dưới vẻ trong trẻo ấy lại là sự lạnh lùng. Tôi không hiểu sao cô phải tự mình nói chuyện hợp tác với anh ta.”
Trợ lý đi theo bên cạnh Đường Tâm đến trước cửa một phòng riêng của một nhà hàng tương đối riêng tư.
Nghe thế nhưng Đường Tâm cũng không nói gì mà chỉ nghĩ đến khi xong việc thì cô có nên gói một phần cơm trưa tình yêu rồi đi tìm Thương Yến Thời không nhỉ?
Khoan đã, bây giờ cô nghĩ đến Thương Yến Thời làm gì chứ?
Đúng rồi, chắc chắn là vì nhiệm vụ thôi.
Trong đầu Đường Tâm ngập tràn những suy nghĩ lung tung, đẩy cửa phòng ra.
Lọt vào mắt cô chính là một gương mặt đẹp trai, nhìn cậu ta chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, lông mày rậm, khí chất hiên ngang.
Khoảnh khắc Trình Ngôn Chí nhìn thấy Đường Tâm thì liền đứng dậy khỏi ghế, khóe môi cong lên một nụ cười khẽ: “Chị ơi, đã lâu không gặp.”
Chị ơi?
Chị gì mà chị chứ?
Một tiếng “Chị ơi” của Trình Ngôn Chí, đã trực tiếp làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây ngạc nhiên.
Đặc biệt là Đường Tâm, sao cô không nhớ mình còn có một người em trai nhỉ?
Những nghi ngờ trong mắt Đường Tâm đều bị Trình Ngôn Chí nhìn thấy rõ, cậu ta tỏ vẻ đau lòng, nhíu mày: “Chị ơi, chị không nhớ em sao?”
Sau đó cậu ta cởi nút áo sơ mi trắng trên vai: “Thế chị còn nhớ cái này không?”
Một vết sẹo dài dưới lớp áo xuất hiện trước mắt mọi người.
Đường Tâm trợn tròn hai mắt, vết sẹo này quen thuộc thật, hình như là trên vai của nam chính trong bộ phim kinh dị cô xem mấy hôm trước cũng có nhỉ?
Thật sự là cảnh đó quá mức đáng sợ, cô của không muốn nhớ kỹ cũng khó. Cảnh đó là máu tươi trên đỉnh đầu từ từ chảy xuống vai của người diễn viên đẹp trai lạnh lùng kia, rồi dừng lại trên vết sẹo lớn y hệt vết sẹo trước mặt cô.
“Thì ra cậu là nam chính bộ “Ngẩng đầu nhìn bầu trời” hả?”
Đường Tâm ngạc nhiên.
Việc bàn chuyện hợp tác với nghệ sĩ trước giờ đều do nhân viên cấp dưới làm việc. Đây là lần đầu tiên bà chủ Đường Tâm làm việc này. Hơn nữa lúc ấy nhân viên cấp dưới muốn tìm Trình Ngôn Chí, cũng không ngờ một ngôi sao hàng đầu như cậu ta lại đồng ý làm người đại diện phát ngôn cho thương hiệu thời trang của họ.
Kết quả người này không chỉ đồng ý, còn chủ động giảm bớt 50% tiền thù lao, lúc này Đường Tâm mới chú ý đến Trình Ngôn Chí.
Chỉ không ngờ, đối phương lại chính là nam chính trong bộ phim cô vừa mới xem mấy ngày hôm trước.
Hình như trợ lý đã cho cô xem thông tin về Trình Ngôn Chí, nhưng bên trong đó có bộ phim kia sao?
Không đợi Đường Tâm nghĩ nhiều, cậu trai đối diện đã sắp tức giận nói: “Thế là chị thật sự quên em rồi phải không?”
“Thế cái này thì sao? Cái này chị cũng quên mất rồi sao?”
Đường Tâm nhìn thấy Trình Ngôn Chí lấy từ trong túi áo ra một con thú bông hình khủng long lớn bằng bàn tay, thì ngây ngẩn cả người.
Con gấu bông nhỏ hình khủng long trông rất cũ kỹ, nhưng được giữ rất sạch sẽ, ngay cả mặt con khủng long được sờ đến bóng lưỡng.
Nhưng Đường Tâm vẫn nhận ra nó, bởi vì đó là món đồ chơi duy nhất của Đường Tâm khi cô còn bé.
Sao nó lại nằm trên tay Trình Ngôn Chí rồi nhỉ? Cô nhớ rất lâu trước kia cô tìm không thấy nữa mà.
Vào năm Đường Tâm mười bảy tuổi đã nhìn thấy bạn cùng lớp với mình cầm một cây dao nhỏ thu phí bảo kê của một cậu nhóc gầy tong teo bị bỏ rơi trên đường.
Mà cậu nhóc kia lại là hàng xóm của cô, cậu nhóc ấy thường xuyên bị người nhà phạt đứng trong đêm đông rét lạnh đến thấu xương.
Cô từng nhìn thấy rất nhiều lần, cũng đau lòng cho cậu bé tuổi còn nhỏ đã bị như thế nên chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ cậu ấy một chút, nhưng cũng không làm được gì nhiều.
Dù sao ngay cả bản thân cô cũng cần người khác chăm sóc.
Có lẽ vì tên xấu xa kia mang theo dao nên Đường Tâm không thể xem như không thấy.
Đáng tiếc, bạn học cùng lớp của cô quyết tâm muốn thu phí bảo kê và cũng chẳng sợ Đường Tâm méc lại với giáo viên, cậu bạn ấy còn thở hổn hển cầm lấy cây dao hướng về phía Đường Tâm.
Thời khắc nguy hiểm như thế mà cậu nhóc trông yếu đuối gầy tong teo kia đã đẩy bạn học cô ra. Bạn học của cô tức giận nên cầm dao tiến lên doạ Đường Tâm sợ đến run lẩy bẩy nhưng cô vẫn cố cầm lấy túi xách đánh bạn học.
Đáng tiếc đánh không trúng, dao của bạn học vẫn sượt ngang qua bả vai cậu nhóc làm máu chảy ròng ròng.
Vừa khéo lúc đó có người lớn đi qua, bạn học nam đó tức giận ném dao, chạy trốn.
Sau đó, Đường Tâm trở thành bạn của cậu nhóc đó.
Cũng chính vào lúc đó, Đường Tâm mới biết, thì ra cậu nhóc này cũng giống như cô đều bị ba mẹ để ở quê sống cùng với bà nội, nhưng khác biệt giữa hai người chính là Đường Tâm sống với bà nội và bà đối xử với cô rất tốt, còn bà nội của cậu nhóc rất vô tâm, nhiều khi không thèm cho cậu nhóc ăn cơm.
Mãi đến khi cậu nhóc rời đi không lời từ biệt.
“Cậu là… Khoai Tây?”
Lúc ấy cậu nhóc không muốn nói cho Đường Tâm biết biệt danh của mình nên Đường Tâm đã đặt biệt danh cho cậu là “Khoai Tây”. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu nhóc năm đó đã trở thành người nổi tiếng thế này?
Đường Tâm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn Trình Ngôn Chí, cô không có cách nào để xem cậu thiếu niên cao lớn trước mắt là cậu nhóc đen, gầy của trước kia nữa.
Trên mặt cô là nụ cười bất ngờ: “Sao con khủng long ở chỗ cậu? Tôi còn nghĩ…”
“Nghĩ tìm không thấy.”
Cậu thiếu niên đẹp trai cười: “Thật ra là do em nhặt được. Khi đó em muốn giặt sạch rồi trả cho chị nhưng ba đến đón em về nhà nên không kịp trả cho chị. Chị ơi, em đã giữ nó bên mình rất lâu, chị tặng nó cho em nhé?”
Dường như sợ Đường Tâm từ chối, cậu nhóc ra vẻ tủi thân nhìn chằm chằm cô: “Chị ơi, tặng nó cho em được không? Không có nó em ngủ không được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Tâm: “...”
Chỉ một con thú bông nhỏ thôi mà, sao có ma lực lớn như thế chứ?
Sao cô có cảm giác cậu nhóc này kỳ lạ thế nhỉ?
Còn chưa đợi Đường Tâm lên tiếng, người thiếu niên này đã lập tức thu hồi con thú bông lại, cầm lấy hợp đồng trên bàn đưa đến trên tay Đường Tâm: “Chị ơi, chúng ta nói chuyện chính đi nhé?”
Đường Tâm: “... Cậu muốn gặp riêng tôi để ký hợp đồng, là đã biết tôi từ lâu rồi sao?”
Đường Tâm suy nghĩ cẩn thận, nếu không thật sự khó có thể giải thích được phí thù lao được giảm 50% kia, cùng với hành vi kiên trì muốn gặp mình để ký hợp đồng.
Trình Ngôn Chí nở nụ cười ấm áp, gật đầu: “Nhưng mà chị vẫn không nhận ra em, thật sự khiến em đau lòng quá đi.”
Đường Tâm xấu hổ cười: “Thật xin lỗi. Cậu thay đổi nhiều quá và tôi cũng không ngờ là lâu thế rồi mà vẫn có thể gặp lại cậu.”
Tám năm trước, sau khi Đường Tâm tan học tính trở về đưa cơm cho cậu nhóc thì phát hiện cậu đã rời khỏi vùng quê nhỏ này, hình như là cậu ta được gia đình có tiền đón về nhà.
Sau đó, cô nghe nói Trình Ngôn Chí là con riêng không thể cho bà lớn biết của một gia đình giàu có nào đó nên ba cậu ta gửi cậu ta cho thân thích ở quê xa và đợi sau khi ly hôn vợ lớn mới đón về.
“Thế thì chị có muốn ký hợp đồng với em không?”
Trình Ngôn Chí nhìn bản hợp đồng trong tay Đường Tâm, nụ cười trên khóe môi càng trở nên mê người hơn nói: “Nếu như ký xong bản hợp đồng này, chị chỉ cần mời em ăn cơm một tháng là được.”
“Ai bảo khi nãy chị không nhận ra em? Đây là sự trừng phạt của em dành cho chị.”
Đường Tâm: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi mời khách. Một tháng tới cậu muốn ăn gì cứ chọn tùy ý, tôi trả tiền.”
Ai lại có thể bỏ mất mấy chục vạn chỉ trong vài phút như thế chứ?
“Chị nói đấy nhé.”
“Thế em không khách sáo đâu.”
Đường Tâm lễ phép khẽ mỉm cười gật đầu.
Vừa khéo tiếng báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, cô cố ý cài đặt tiếng chuông riêng cho Thương Yến Thời nên cô biết anh gửi tin nhắn cho cô, nói: “Ngại quá.”
Cầm điện thoại mở WeChat lên, quả nhiên là tin nhắn Thương Yến Thời gửi đến, trả lời câu hỏi trước đó của cô.
Đường Tâm: [Buổi trưa anh có ở công ty không? Nhớ anh.]
Thương Yến Thời: [Có.]
Đây ý là nói cô đến công ty tìm anh sao?
Nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Thương Yến Thời, cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng Đường Tâm.
Cô gõ chữ: [Một tiếng sau gặp, mang đồ ăn ngon cho anh. Tình yêu.jpg]
Nhưng cô không phát hiện ra trong mắt cậu nhóc Trình Ngôn Chí này khi nhìn cô thật sự rất giống như người đàn ông trưởng thành, lúc nhìn thấy cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn điện thoại thì sự trong trẻo trong đôi mắt đã biến thành sự chiếm hữu mà khó ai phát hiện ra.
“Chị có việc gì à?”
Trình Ngôn Chí thu hồi cảm xúc trong đáy mắt lại, đơn thuần hỏi: “Có phải anh rể tìm chị rồi không?”
Đường Tâm ngạc nhiên: “Đúng rồi, sao cậu biết tôi kết hôn rồi?”
Trình Ngôn Chí: “Khoảng thời gian trước em về quê, bà nội chị nói với em đấy.”
Đường Tâm đã hiểu, mặc dù bà con họ hàng xa không thích gặp Trình Ngôn Chí nhưng cậu ta vẫn trở về thăm bà nội của cô.
Đứa nhỏ này… cũng có lòng quá nhỉ?
Đường Tâm nghĩ một chút rồi cũng không giấu diếm: “Vừa nãy là chồng của tôi, bây giờ tôi đi tìm anh ấy.”
“Chúng ta ăn cơm trước nhé?”
Lần đầu gặp mặt, lại vừa mới ký xong hợp đồng, cô nghĩ cho dù có muốn gặp Thương Yến Thời thế nào cũng phải lấy công việc làm trọng.
“Được, chị ăn cái này đi, em nhớ chị thích ăn thịt bò nhất.”
Suốt bữa cơm sau đó, Trình Ngôn Chí vẫn mãi “Chị ơi”, “Chị à” khiến Đường Tâm bỗng nhiên nhớ lại năm đó.
Cậu nhóc trước mặt không phải ngôi sao nổi tiếng gì cả, vẫn là cậu nhóc ăn từng bữa cơm nóng cô đưa đến thôi.
Mới nói chuyện một chút, thời gian bỗng trôi qua rất nhanh.
Mặc dù Đường Tâm phát hiện đã sắp đến thời gian hẹn với Thương Yến Thời rồi, cũng ám chỉ cô cần phải rời khỏi đây nhưng Trình Ngôn Chí đã hoàn toàn quên mất chuyện cô nhắc rằng mình muốn đi tìm chồng trước đó.
Trái lại cậu ta lại nói sau khi rời khỏi vùng quê nhỏ, trở lại cuộc sống giàu có thật sự không dễ dàng.
Cậu còn bị các anh chị cùng cha khác mẹ xa lánh, bị người ta hãm hại, thậm chí có lần bị đứa con ruột của vợ cả cho người lái xe đâm cậu.
“Vì thế em mới nói với ba em là em sẽ không lấy bất cứ một đồng nào từ gia đình, thứ em có được đều do bản thân em tự làm ra.”
Nhưng nói thì dễ, giới giải trí càng đi càng sâu, Trình Ngôn Chí chịu không ít khổ sở, trong lúc vô tình cậu ta sẽ để lộ ra một vài vết thương trên tay.
Đường Tâm nhìn cậu nhóc trước mặt nói những chuyện đau lòng nhưng lại tỏ ra kiên cường, thật sự khiến cô rất ngại khi lên tiếng nói cô muốn đi gặp chồng mình.
Cô chỉ đành gọi phục vụ đến, chọn mấy thứ đồ mà Thương Yến Thời thích ăn, rồi giả vờ nghe trước mặt Trình Ngôn Chí nói: “Ngại quá, trước đó tôi có nói sẽ đưa cơm đến cho chồng mình, xem ra chỉ có thể phiền trợ lý của tôi một chuyến rồi.”
“Tiểu Trần, nhớ rõ phải dặn ông Thương nhà tôi ăn hết nhé. Nói với anh ấy, nửa tiếng sau tôi sẽ đến kiểm tra.”
Cô nói lời tình cảm này, cũng vừa nhắc nhở Trình Ngôn Chí, cô thật sự không thể tiếp tục nói tiếp với cậu nữa.
Lỡ Thương Yến Thời thấy cô không giữ lời hứa mà tức giận thì sao?
Nếu anh tức giận mà không chịu hôn cô nữa thì sao?
Mà cùng lúc đó, cách nơi này không xa lắm, ở tầng cao nhất của tập đoàn Thương thị, Thương Yến Thời đang ngồi trước bàn xử lý công việc. Anh vừa xem đồng hồ thì nghe thấy tiếng động nên ngước mắt nhìn về phía cửa, rồi lại liếc nhìn chiếc điện thoại im lặng trên bàn.
Thương Yến Thời mở điện thoại ra, phía trên vẫn là lịch sử trò chuyện với Đường Tâm trên WeChat.
[Trưa anh có ở công ty không? Nhớ anh.]
[Có.]
[Một tiếng sau gặp, mang đồ ăn ngon cho anh. Tình yêu.jpg]
[Được.]
Tin tức cuối cùng gửi đi lúc 11:50, “một tiếng” mà Đường Tâm nói, đã trôi qua được nửa tiếng rồi.