Đường Tâm nói xong, thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm thì cảm thấy ngại ngùng.
Trong lòng cô bỗng nổi lên một luồng hơi nóng, Đường Tâm cảm giác đầu mình ngày càng đau.
Có lẽ khí nóng trong cơ thể đang bay tán loạn nên sắc mặt của tái nhợt của cô dần trở nên đỏ ửng, đỏ đến tận tai, khí nóng thì chạy khắp người.
Đường Tâm yên lặng nuốt nước bọt và chờ mong nụ hôn đầu tiên này.
Tuy Thương Yến Thời và cô là liên hôn thương nghiệp và cả hai cũng chỉ xem nhau như công cụ thể hiện tình cảm hình người.
Cũng chính bởi vì quan điểm này nên Đường Tâm mới dám không kiêng dè gì mà yêu cầu chuyện này trước mặt thư ký.
Chắc Thương Yến Thời sẽ giữ hình tượng mà hôn cô… nhỉ?
Nhưng cô không biết rằng dáng vẻ bối rối của cô đã lọt vào mắt của người đàn ông cao lớn này.
Đôi bàn tay đang nắm lấy chăn của cô thầm run lên, ánh sáng trong mắt Thương Yến Thời càng tối lại.
Thư ký bước ra khỏi phòng bệnh, còn rất biết điều mà đóng cửa phòng lại, anh hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô gái đang nửa nằm nửa ngồi trên giường: “Đường Tâm, cô có biết mình đang nói gì không?”
Giọng nói anh lạnh lẽo, lộ ra cảm giác ngột ngạt khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Đường Tâm nóng lòng chờ nụ hôn của mình: “...”
Cô có biết mình đang nói gì không? Dĩ nhiên là cô biết chứ.
Muốn anh hôn cô đó?
Tuy rằng cô chỉ làm một người vợ trên danh nghĩa của Thương Yến Thời nhưng Đường Tâm vẫn luôn kìm nén tình yêu của mình dành cho Thương Yến Thời.
Thỉnh thoảng hôn một lần thì chẳng phải rất bình thường sao?
Đường Tâm thầm hít sâu, cố gắng chuẩn bị cảm xúc.
Một lát sau, Đường Tâm cắn môi, đôi mắt cô lấp lánh ánh nước như lộ ra sự tủi thân: “Em biết, em muốn anh hôn em.”
“Thương Yến Thời, em không thể tin là anh đã cứu em. Lúc ấy rất nguy hiểm, tay anh còn bị thương, em thấy mà tim đau thắt cả lên, nên em… Em muốn anh hôn em, để anh biết là em đang sống và còn đang ở bên anh.”
“Đương nhiên, em cũng biết anh không thích em, nhưng em thật sự rất sợ.”
“Thương Yến Thời, anh không biết lúc ấy em sợ đến thế nào đâu, em sợ mình không thể gặp anh được nữa.”
Nói đến đây, một giọt nước mắt trong suốt rơi khỏi khóe mắt của Đường Tâm, chảy xuống đôi gò má tái nhợt của cô, rồi rơi thẳng xuống chăn.
Đường Tâm nghẹn ngào nói: “Thương Yến Thời, chỉ hôn một cái thôi, một cái thôi mà, được không?”
Dáng vẻ cô bây giờ khiến người ta không khỏi thương xót.
Thực ra là nước mắt và sự tủi thân của Đường Tâm là thật, nhưng không phải vì Thương Yến Thời, mà vì cô đang véo đùi đây này.
Hu hu hu hu, cô muốn khóc quá đi, sao cái tên đàn ông này còn chưa chịu hôn cô thế?
Ý chí sắt đá thế luôn hả?
Đáng tiếc, quy tắc chính là phải để Thương Yến Thời chủ động hôn cô nếu không cô đã…
Thương Yến Thời khi nhìn thấy Đường Tâm thầm nhéo mình dưới chăn: “...”
Anh không hiểu được cô đang nghĩ gì, rồi nhìn thoáng qua cái chăn đang lộn xộn trên người Đường Tâm.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Tôi muốn gặp chị tôi, thư ký Từ, cậu chặn chúng tôi làm gì?”
Sau đó cửa bị đẩy ra, mọi người xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Có ba mẹ và em gái của Đường Tâm, còn có viện trưởng, cùng với thư ký Từ mang vẻ mặt đầy tội lỗi vì không thể ngăn mọi người vào.
“Chị à, chị sao rồi? Xém chút đã hù chết mọi người rồi đấy.”
Cô gái nhỏ có vẻ ngoài xinh đẹp như ánh mặt trời, bổ nhào vào người của Đường Tâm.
Đường Tâm vừa mới tỉnh lại, sao có thể chịu đựng được sức nặng của cô ta?
Nhưng mà còn chưa đợi cô lên tiếng thì thư ký Từ, thư ký riêng của Thương Yến Thời lập tức tiến lên ngăn cản: “Thật sự rất xin lỗi cô Đường, bà chủ của chúng tôi vừa mới tỉnh bây giờ cơ thể có chút yếu ớt.”
Vốn dĩ thư ký Từ đã cạn lời với cô Đường đây rồi, vừa nãy nếu không phải cô ta phớt lờ những lời từ chối khéo của anh và xông vào thì ông bà chủ chắc chắn đã hôn nhau rồi.
Lúc này cô ta còn muốn bổ nhào lên người của bà chủ nữa hả?
Quá đáng, thật sự quá đáng quá.
“Thư ký Từ, anh nói thế là có ý gì? Tôi cũng lo lắng cho chị của tôi mà.”
Đường Y Y khó chịu nhìn thoáng qua thư ký Từ, bĩu môi tố cáo với Thương Yến Thời: “Anh rể, anh nhìn thư ký Từ đi. Anh ấy xem thường em kìa.”
Tiếc rằng Thương Yến Thời chẳng thèm ngó ngàng gì Đường Y Y, nói với viện trưởng: “Kiểm tra giúp vợ tôi một chút.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh dừng một lát rồi nói thêm: “Cẩn thận một chút.”
Ngay sau đó, mọi người lập tức ra ngoài để viện trưởng tự mình kiểm tra cho Đường Tâm.
Ra ngoài cửa, Đường Y Y mới phát hiện cánh tay Thương Yến Thời bị thương, cô ta vội vàng tỏ vẻ lo lắng, hỏi: “Anh rể, tay của anh bị thương sao? Vì cứu chị em nên mới bị thương phải không?”
Đường Y Y càng trở nên khó chịu: “Đều do chị ấy cả, nếu không phải do chị ấy lái xe không cẩn thận thì anh cũng không cần vì chị ấy…”
“Y Y.”
Ba của Đường Tâm, Đường Tuấn Đồ sắc mặt đen thui: “Câm miệng.”
Sau đó, ông cũng làm lơ dáng vẻ không cam tâm của con gái nhỏ. Đời này ông có nằm mơ cũng không dám mơ đến việc có một người con rể như Thương Yến Thời, ông thấp hèn nói: “Con đừng để ý đến Y Y, nó chỉ lo lắng cho con thôi, không có ý gì khác.”
“Ba…”
“Con im miệng đi.”
Đường Y Y chỉ ậm ừ không nói.
Thương Yến Thời nhìn thấy, nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai ba con, nhưng anh cũng không để ý Đường Tuấn Đồ.
Thẩm Tri Dao nhìn thấy Đường Y Y tự mình làm loạn nên có chút bất bình cho bạn thân nhưng khi thấy Thương Yến Thời xem cô em vợ này như không khí thì sảng khoái hơn một chút.
Lúc trước, Đường Tâm từ chối cuộc liên hôn nên bị người em gái này châm chọc khiêu khích không ít lần. Đến khi cô ta biết đối tượng của cuộc liên hôn từ tên công tử ăn chơi trác táng trở thành Thương Yến Thời danh tiếng lẫy lừng trong thương trường thì Đường Y Y bắt đầu ồn ào muốn đổi người liên hôn thành cô ta.
Thật buồn cười mà.
Hơn hai mươi phút sau, viện trưởng ra ngoài nhìn mọi người đang chờ, nói: “Bà Thương đang rất ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì mấy ngày sau có thể xuất viện. Còn khối máu tụ ở đầu thì cần quan sát thêm.”
“Nhưng cũng không cần lo lắng quá.”
Đường Tuấn Đồ đáp lời trước: “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi. Làm phiền viện trưởng chăm sóc.”
“Thế thì, phiền ngài kê cho Tâm Tâm nhà chúng tôi loại thuốc tốt nhất, tiền thuốc men không thành vấn đề.”
Nghe thế, viện trưởng không lập tức đồng ý, mà nhìn ông chủ của bệnh viện Thương Yến Thời.
Thương Yến Thời chăm chú nhìn vào trong phòng bệnh, thản nhiên nói: “Không cần phiền ba vợ chỉ trả tiền thuốc men cho vợ tôi đâu.”
Đường Y Y không đồng ý với câu nói này.
Nhưng lúc này còn chưa đợi cô ta mở miệng nói gì, thì người đàn ông cao lớn rất có khí chất nói: “Với lại, trong thời gian vợ tôi dưỡng bệnh cần yên tĩnh.”
Nói ít hiểu nhiều, một vài người không cần thiết thì cũng không cần phải xuất hiện ở phòng bệnh.
Đám người Đường Y Y tức đến mức thở hổn hển, Thương Yến Thời nhìn Thẩm Tri Dao nói: “Làm phiền cô Thẩm chăm sóc vợ tôi giúp tôi nhé.”
Thẩm Tri Dao vội vàng gật đầu: “Được, được.”
“Từ Ngôn Chí, canh cửa.”
“Viện trưởng Trần nói chuyện với tôi một chút.”
Sau đó, Thương Yến Thời không quan tâm đến đám người Đường Tuấn Đồ nữa, xoay người đi vào văn phòng viện trưởng cùng viện trưởng Trần.
Chờ khi cánh cửa phòng đóng lại, Thương Yến Thời mới nhìn bệnh án của Đường Tâm, đôi mắt thâm thúy của anh càng đen hơn.
Không biết qua bao lâu, Thương Yến Thời nắm chặt bệnh án trong tay, từ từ lên tiếng: “Vậy là bây giờ cô ấy sẽ quên một số việc, thậm chí, còn bị rối loạn trí nhớ đối với một số người sao?”
“Bao gồm… cả tôi à?”
“Hơn nữa lúc này không thể phản bác lại bà Thương, phải cố gắng nghe theo suy nghĩ của cô ấy, nếu kích thích quá mức sẽ dẫn đến hậu quả không thể lường được.”
Quả nhiên là thế, xem ra Đường Tâm có khối máu tụ trên đầu nên mới có thể làm ra loại hành vi như thế này.
Người đàn ông nhíu mày: “Đã biết.”
-
Từ lúc tỉnh lại đến giờ cũng được mấy ngày rồi mà Đường Tâm chưa được ở riêng với Thương Yến Thời.
Thật ra theo lý thuyết mà nói, Đường Tâm rất hiểu được nguyên nhân vì sao Thương Yến Thời không thể nào xuất hiện, dù sao đối với anh thì cô chỉ là một người dùng hết trăm phương ngàn kế để được đến gần anh thôi.
Nhưng Đường Tâm vẫn rất lo lắng -- Thương Yến Thời không xuất hiện thì sao anh hôn cô được chứ?
Đau đầu ghê.
Đường Tâm thất thần ăn cơm hộp yêu thương của Thẩm Tri Dao mang đến cho mình, thỉnh thoảng lại thở dài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tri Dao cũng đang ăn cơm giống cô khó chịu nói: “Sao thế? Sao lại thở dài rồi?”
“Cậu lo lắng cho công ty hả? Yên tâm đi, ba mẹ cậu sẽ không đụng đến chuyện trong công ty của cậu đâu. Tổng giám đốc Thương nhà cậu đã đích thân lên tiếng là trong lúc cậu nằm viện thì tất cả chuyện của công ty đều do anh ấy giải quyết.”
Thẩm Tri Dao càng nói càng hăng: “Nhưng mà này, tình cảm của hai người các cậu thật sự khiến người khác hâm mộ quá đấy. Cậu biết không, dưới trướng tập đoàn Thương thị có nhiều sản nghiệp và công ty con như thế, không có cái nào có thể khiến Thương Yến Thời tự mình quản lý vậy mà anh ấy lại quản lý cái công ty nhỏ kia của cậu. À đúng rồi, tớ nghe nói mới có mấy ngày thôi mà doanh số bán hàng của công ty cậu đã tăng gấp đôi đấy, này…”
Thẩm Tri Dao nói đến đây, thấy Đường Tâm chẳng chút vui vẻ nào, cô ấy tò mò hỏi: “Sao thế? Cậu không vui khi thấy chồng cậu giúp cậu xử lý việc của công ty sao?”
Đường Tâm thở dài: “Tớ chỉ cảm thấy anh ấy rất bận, không có thời gian giúp tớ.”
A a a a, kế hoạch hôn môi của cô.
Chẳng lẽ, cô đành chờ đến khi xuất viện sao?
Nhưng mà sau khi xuất viện, cô và Thương Yến Thời không có ở chung với nhau.
Bỗng cô chú ý đến cô bạn thân đột nhiên im lặng rồi nhìn chằm chằm mình.
Đường Tâm: “Sao thế? Sao lại nhìn tớ như thế?”
“Tớ dính cơm trên mặt sao?”
Thẩm Tri Dao: “Đường Tâm, cậu đang thể hình tình cảm thắm thiết của vợ chồng cậu cho tớ xem à?”
Đường Tâm ngạc nhiên: “Làm gì có?”
Rõ ràng là cô đang rất nôn nóng muốn khỏe lên nè, không thấy à?
Cửa phòng bị kéo ra, Trần Thi Vân cười tủm tỉm, bước vào: “Tâm Tâm, hôm nay thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”
“Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta xuống lầu tắm nắng nhé, được không?”
Người vừa đến là mẹ của Thương Yến Thời.
Từ khi Đường Tâm nằm viện thì ngày nào Trần Thi Vân cũng đến để trò chuyện và phơi nắng cùng cô, quả thật có thể nói đây là người mẹ chồng tốt nhất.
Mà quan trọng là khi Trần Thi Vân xuất hiện thì Thương Yến Thời cũng theo bà đến đây nhìn cô một cái.
Không được, hôm nay cô nhất định phải nghĩ cách để ở riêng với người đàn ông này mới được.
Đường Tâm nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Mẹ, mẹ đến rồi.”
Sau đó cô làm như vô tình nhìn thoáng qua hướng Trần Thi Vân vừa đến, rồi thất vọng cúi đầu.
Mà hành động này cho dù là ai cũng nhìn ra là Đường Tâm đang chờ Thương Yến Thời.
Trần Thi Vân mỉm cười: “Yến Thời còn đang bận, tối nay mới đến được.”
Đường Tâm ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, mẹ, con không vội.”
Có đến là được.
Đường Tâm, Trần Thi Vân và Thẩm Tri Dao ăn xong cơm trưa thì cùng nhau xuống lầu phơi nắng, đến chạng vạng mọi người mới trở về phòng bệnh.
Lúc này, sắc trời đã tối đen, Đường Tâm không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
Trần Thi Vân bị hành động này của con dâu chọc cười nên dứt khoát gọi cho Thương Yến Thời hỏi anh khi nào mới tới được.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thi Vân nhìn Đường Tâm nói: “Chừng mười phút nữa Yến Thời sẽ đến.”
“Cảm ơn dì ạ, để con dìu Tâm Tâm lên giường. Tớ với dì cũng sắp về rồi.”
Đường Tâm từ chối lời đề nghị của Trần Thi Vân: “Không cần đâu mẹ, con muốn ở chỗ kia nhìn cảnh đêm một chút.”
Thẩm Tri Dao rất có mắt nhìn: “Thế tớ cũng đi trước nhé.”
“Hai người về cẩn thận ạ.”
Đợi hai người Trần Thi Vân rời đi, một mình Đường Tâm đẩy xe lăn ra đến ban công, ngắm ánh đèn rực rỡ bên ngoài và tắm gió đêm se lạnh. Đường Tâm đang suy nghĩ kế hoạch để Thương Yến Thời hôn cô.
Mười phút sau, Thương Yến Thời đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một mình Đường Tâm đang ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía anh nhìn ra ngoài ban công.
Cô gái với dáng vẻ cô đơn, chân bó thạch cao đang nhẹ nhàng để trên xe lăn, tay cô chống trên tay vịn của xe lăn, góc nghiêng của cô trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Đôi lông mi dài của cô khẽ rung động, giống như con bướm đang vỗ cánh trên núi tuyết không rành thế sự, lộ ra dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách khó nói thành lời.
Hình như nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn vào anh, ánh mắt cô lập tức hiện lên vẻ ấm áp: “Thương Yến Thời? Anh đến rồi.”
Cô nhìn người đàn ông đang mở cửa ra, vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào và dịu dàng nói: “Ôm một cái…”