Baek Sa Eon khẽ nhướng mày.
"Người yêu cũ hay tình nhân hiện tại—"
Khi kẻ đe dọa chế nhạo rằng anh ta có phải đang ghen hay không, và hỏi tại sao anh lại đi đến kết luận như vậy, thực tế là anh cảm thấy như bị một cú đập mạnh vào đầu.
Trong tâm trí dâng lên một cảm giác bất hòa.
Lối suy nghĩ đầy ám ảnh đó, luôn cho rằng có ai đó muốn cướp đi Hee Joo. Vậy tại sao—
Lúc nào cũng chỉ xoay quanh Hee Joo.
Và còn cho rằng điều đó là lẽ hiển nhiên.
Cú sốc mà Baek Sa Eon đang chịu giống như một tòa nhà sụp đổ. Lúc này, trợ lý Park vỗ tay, bổ sung thêm:
"Không thể để người đó đùa giỡn với bể cá nữa, tiền bối cũng phải quản chặt chuyện này."
"..."
Luôn có cảm giác rằng có người đang chen vào mối quan hệ giữa hai vợ chồng, và cảm giác đó không thể nào xua tan đi được.
Nếu 2 tỷ won mà kẻ đe dọa yêu cầu thực sự đến tay Hee Joo thông qua một con đường nào đó thì sao? Nếu có ai đó đã đề xuất giao dịch với cô ấy, thì đối phương là ai chứ?
Ai là người tàn nhẫn hơn?
Câu trả lời đã rõ ràng.
Sắc mặt của Baek Sa Eon dần hiện lên chút khó chịu.
"Về chuyện thiết bị thay đổi giọng nói."
Anh lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý Park. Chỉ còn một cách duy nhất.
"Cố gắng xem có thể loại bỏ biến âm không."
Nếu nước đang rò rỉ, thì phải bịt kín lỗ hổng.
“Vậy nên mới ngửi thấy mùi tanh của nước."
Đây là lần đầu tiên Hee Joo 12 tuổi cần phải dịch một câu nói.
"Tôi ghét nước, nhưng phải đối phó với hai con cá vàng thì thật là nực cười."
Giọng nói của anh ta, giống như vẻ ngoài lạnh lùng, không có chút cảm xúc dao động.
Dù vậy, khi anh đặt sách bài tập xuống và nói, những lời đó lại mang cảm giác rất tùy ý.
"Con gái của Chủ tịch Hong sao ai cũng có vấn đề riêng nhỉ."
Lúc này, chị In Ah nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chạm vào cô. Hee Joo lưỡng lự trong lòng, không biết những lời nói không chút kiêng nể này có nên dịch y nguyên hay không.
Cháu trai của nghị viên Baek hàng xóm được chọn làm gia sư riêng cho chị gái.
Dù cảnh tượng này đều do người lớn sắp đặt, nhưng ít nhất hai người mặc đồng phục trông rất bình thản.
Baek Sa Eon rất kính trọng người lớn, phong cách ăn mặc và thái độ cũng đều rất đứng đắn.
Nhưng một khi chỉ còn lại bọn trẻ, anh ta lộ rõ bản chất thật, chống cằm ngồi.
Cậu thiếu niên 18 tuổi trông chín chắn này liếc nhìn Hee Joo trong lúc lật sách bài tập.
"Em là tai của Hong In Ah, đúng không?"
Mái tóc đen bóng, ngũ quan sắc nét, dù không cử động cũng tạo nên bóng tối, ánh mắt như muốn hút lấy mọi thứ. Làn da trắng mịn hơn cả chị gái. Dù nhìn lúc nào, gương mặt cũng đẹp đến mức quá đáng.
"Cặp tai như đậu phụ đó thì có ích gì chứ."
Baek Sa Eon vừa bấm bút bi, vừa khẽ cau mày.
"Nếu dịch sai lời nào đó, đôi tai ấy chắc sẽ lập tức bị cắt đi nhỉ."
In Ah lại một lần nữa dùng khuỷu tay chạm vào cô. Hee Joo đành bất lực cầm bút viết. Dù chưa quen ngôn ngữ ký hiệu, nhưng kể từ sau vụ tai nạn, chị gái chỉ tìm cô, nên cũng không thể thuê người khác.
Cô bé cầm bút chì, viết từng câu chữ ngay ngắn.
"Chị ấy muốn ăn đậu phụ."
Thấy dòng chữ trên sổ, Baek Sa Eon bất chợt quay đầu lại. Gương mặt nghiêng thanh tú vô tình để lộ chút bối rối, anh ta thấp giọng lẩm bẩm, "Cô bé phiên dịch này…"
Vì phát âm của anh ta quá chuẩn, dù nói nhỏ nhưng vẫn nghe rõ ràng. Chị gái lại nhẹ nhàng chạm vào cô một lần nữa.
Cậu thiếu niên 18 tuổi và cô bé 16 tuổi. Cùng với đứa trẻ 12 tuổi.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Hee Joo đang ngồi ngẩn ngơ. Lập tức, In Ah theo bản năng ôm lấy vai em gái.
Người chị vốn lạnh lùng, lần đầu tiên thể hiện một cử chỉ thân mật như vậy.
Từ đó về sau, Baek Sa Eon luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, làm tròn vai trò của mình một cách nghiêm túc.
"Nếu còn tính sai ở đây, tôi sẽ dội nước lạnh lên đầu em."
‘In Ah, cố lên, em sẽ làm được mà (๑•᎑•๑)!’ (Hee Joo dịch lại)
"Chỉ cần em cho tôi xem điểm thi của mình, hôn ước này cũng không phải không thể hủy bỏ."
‘Tôi thật sự rất xấu hổi (/∇\*)!’ (Hee Joo dịch lại)
"Đến cả đứa trẻ kia còn chưa ngủ, sao em lại ngủ gật chứ."
‘Em thật sự quá mệt rồi ( ˃̥⌓˂̥ )…’ (Hee Joo dịch lại)
Một lúc nào đó, Hee Joo đã không còn dịch, mà đã dịch sai ý.
Hee Joo lười nhác lau qua khóe mắt còn vương chút gỉ ngủ, rồi bước vào bếp.
Baek Sa Eon luôn trở về sau nửa đêm và rời nhà từ sáng sớm. Trong khi đó, Hee Joo thường ngủ sớm và bắt đầu ngày muộn hơn.
Cảm giác bất lực vì không cách nào sánh vai, cùng nỗi thất vọng đeo đẳng bấy lâu nay, tựa như sức nặng đè trĩu trên vai cô.
Như mọi ngày, Hee Joo bật tivi, để âm thanh ồn ào lấp đầy không gian tĩnh lặng trong nhà, rồi mở cửa tủ lạnh.
“Đổi kênh làm gì vậy?”
“...!”
Cô bất giác phun ngụm nước vừa uống ra, đến nỗi phần trước áo ngủ cũng ướt sũng mà không hề hay biết. Đôi mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn.
Baek Sa Eon nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng:
“Chưa tỉnh ngủ sao?”
Anh cầm lấy điều khiển, chuyển kênh về bản tin như cũ.
‘Sao anh ấy lại ở đây...’
Có lẽ vì giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, khiến thực tại đối với Hee Joo trở nên mơ hồ hơn.
“Đừng nhìn nữa. Chiều nay tôi mới phải đi làm.” Anh thản nhiên nói, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tin tức.
Baek Sa Eon dường như vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ẩm. Anh mặc chiếc quần thể thao rộng rãi và áo thun đơn giản, tóc mái phủ xuống trán.
Dáng vẻ anh tựa lưng vào ghế, một tay vắt lên lưng ghế, chống cằm nhìn nghiêng về màn hình tivi, khiến Hee Joo không kìm được mà liếc nhìn vài lần.
“Đi ăn sáng đi.”
Giọng nói lạnh lùng ấy như một mệnh lệnh. Nhưng bản thân Baek Sa Eon lại chỉ uống cà phê đen từ sáng sớm, bụng rỗng.
‘Cơ thể anh ấy ổn không nhỉ?’
Hương vị của bệnh viện vẫn phảng phất trên người anh. Anh thực sự đã điều trị đúng cách chưa?
Trong khi đầu óc đang bận rộn với nỗi lo lắng, ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh nhìn sắc lạnh của anh.
Baek Sa Eon khẽ nheo mắt, đặt mạnh tách cà phê xuống bàn. Âm thanh của thủy tinh chạm nhau vang lên chói tai.
“Không nên uống cà phê khi đói bụng.”
“Hả?”
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi không chia phần đâu. Ăn sáng đi.”
Anh hất đầu về phía nhà bếp.
“Không phải vậy...” Hee Joo vò vò trán, miễn cưỡng bước tới chiếc nồi cơm điện.
Baek Sa Eon ngồi đó, ánh mắt như đang giám sát khiến cô lóng ngóng. Cơm cứng đến nỗi khó lòng múc được.
Cô nhón chân, cố gắng lấy cơm ra, nhưng bất ngờ một mùi lạ sộc thẳng vào mũi.
“Hong Hee Joo, ngay cả việc này em cũng không làm được sao?”
Anh giật lấy muỗng cơm từ tay cô.
“Tôi cứ nghĩ ít nhất em biết cách tự chăm sóc bản thân chứ.”
Baek Sa Eon liếc nhìn nồi cơm, khẽ nhíu mày. Anh thành thạo tháo nồi cơm ra, đặt vào bồn rửa rồi lôi từ tủ lạnh ra chảo, trứng, xúc xích, cà chua và măng tây.
Thật kỳ lạ, buổi sáng hôm ấy lại trở nên bình yên đến lạ lùng.
“Cảm giác có gì đó không đúng...” Hee Joo vô thức bóp má mình.
Cảnh tượng này không giống cuộc sống của một cặp vợ chồng. Baek Sa Eon không đến công ty, mà lại đứng trong bếp...
“Như phim kinh dị vậy.”
Anh cẩn thận bóc vỏ trứng, cắt xúc xích thành từng lát, những động tác mạnh mẽ mà thuần thục. Đôi tay rắn chắc của anh thái măng tây rồi nướng trên bếp.
Hee Joo chỉ biết nhìn anh làm việc, lòng đầy hồi hộp.
Cuối cùng, bữa sáng được bày ra trên chiếc đĩa lớn.
“Ăn hết đi.”
Anh ngồi xuống đối diện cô, khoanh tay nhìn. Hee Joo cảm giác mình sẽ nghẹn mất.
“Em ghét lòng đỏ trứng từ nhỏ, nên tôi làm trứng cuộn.”
Những miếng trứng vàng óng trên đĩa khiến cô không khỏi dè chừng.
“Em cũng không uống sữa, đúng không?”
“...”
“Uống đi.”
Anh rót sữa tươi ra ly, đẩy đến trước mặt cô. Đây là... một kiểu tra tấn mới sao?
Hee Joo cầm đũa lên, cảm giác như một cái máy.
“Còn nữa, tôi sẽ không ly hôn với em đâu.”
“Khụ khụ...”
(lời dịch giả: Quá khủng khiếp, quá đỉnh, phải vậy chớ, phải dứt khoát như này mới vừa lòng tuiii)
Miếng trứng vừa vào miệng đã khiến cô sặc, vội vã cầm ly sữa uống liền mấy ngụm lớn.
“Tôi chỉ không muốn ai đó nhồi nhét những suy nghĩ sai lầm vào đầu em.”
Baek Sa Eon giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, trong khi Hee Joo đỏ bừng cả mặt, cúi đầu ho khẽ.