• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe Audi của Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước cửa khách sạn, anh mở cửa xe kế bên tài xế ra, ném Dương Vi vào trong, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát giống như mây bay nước chảy.

Trên ghế phó lái để một cái gối ôm màu hồng nhạt, là của Dương Vi. Dương Vi nhìn cái gối ôm kia khẽ giật mình, chợt nghe Kỳ Tiếu Ngôn ở sau lưng "Phanh" một tiếng đóng cửa xe lại. Dương Vi co rút khóe miệng, đem gối ôm đặt ở trên đùi, thắt chặt dây an toàn.

Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn lên xe, sắc mặt vẫn âm trầm như trước làm cho người ta sợ hãi, anh lái xe rời đi, dọc đường đi không nói một câu nào. Anh không nói câu nào, Dương Vi cũng không mở miệng trước. Chẳng được bao lâu, di động của cô vang lên. Dương Vi lấy di động trong túi xách ra, là Phương Thừa Nhiên gọi tới.

Cô liếc mắt nhìn Kỳ Tiếu Ngôn ở bên cạnh một cái, tắt điện thoại, gửi đi một tin nhắn: "Tớ sẽ liên hệ với cậu sau."

Màn hình di động vừa mới hiển thị tin nhắn gửi thành công, di động lại vang lên, lần này là Thịnh Lôi: "Cậu đâu rồi?"

Dương Vi nhỏ giọng nói: "Tớ tạm thời có chút việc, cậu đi trước đi, không cần chờ tớ."

Đầu bên kia điện thoại quả nhiên Thịnh Lôi nhíu nhíu mày: "Có chuyện gì mà cậu đi gấp như vậy?"

Dương Vi nói: "Tớ sẽ kể với cậu sau." Cô nói xong liền tắt điện thoại, tiếp tục yên lặng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ.

Vừa rồi, trong cơn tức giận Kỳ Tiếu Ngôn lôi Dương Vi đi, lúc này cũng không biết phải lái xe đi nơi nào, chỉ có thể đi vòng quanh không mục đích trên đường cái. Khi anh lái vòng quanh đến lần thứ ba, rốt cục Dương Vi không nhịn được hỏi: "Anh lạc đường à?"

Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe vòng quanh đường phố. Đến vòng thứ năm, cảnh sát giao thông ngăn xe của anh lại, gõ cửa kính xe hỏi: "Tiên sinh, anh lạc đường à?"

Kỳ Tiếu Ngôn: "......"

"Phì." Dương Vi ngồi trên ghế phó lái cười đến không dừng lại được, cảnh sát giao thông kiểm tra giấy đăng ký xe và bằng lái, mới thả cho bọn họ đi.

Lúc xe lại được đi, rốt cục Kỳ Tiếu Ngôn cũng mở miệng nói: "Em đi khách sạn làm cái gì?"

Dương Vi buồn cười nói: "Kỳ tiên sinh, khách sạn kia là của nhà anh mở sao? Còn không cho người khác vào ăn cơm?"

Kỳ Tiếu Ngôn hỏi ngược lại: "Ăn cơm cần thuê phòng sao?"

"Đây cũng không phải là em thuê phòng, anh đi hỏi Phương Thừa Nhiên ý."

Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, trầm mặc một lúc mới nói: "Anh tới đón bạn của mẹ, ở hành lang gặp Tống Cẩn."

Dương Vi bất giác bĩu môi: "Anh đoán xem phóng viên có thể đưa tin hay không?"

"Anh không quan tâm phóng viên có đưa tin hay không."

Giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, bắn tung tóe trong khoang xe. Dương Vi trầm mặc, gối ôm trong tay bị biến thành các loại hình dạng, giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Tiếu Ngôn lại lọt vào lỗ tai: "Vì sao phải cắt tóc?"

Vấn đề này giống như một lưỡi dao, bỗng chốc đâm thẳng vào trong lòng Dương Vi. Cô giễu cợt liếc mắt nhìn Kỳ Tiếu Ngôn một cái, cười lạnh nói: "Thế nào, không giống với mối tình đầu của anh, cho nên Kỳ tiên sinh không thích?"

Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn nhíu chặt lại với nhau: "Em có biết em đang nói cái gì không?"

Trong lòng Dương Vi đang rất buồn bực, thái độ cũng cũng ác liệt hơn: "Em nói cái gì anh còn không biết sao? Kỳ tiên sinh, anh không phải là thấy em giống Tống Cẩn, mới kết hôn với em à? Còn nói cái gì mà nhất kiến chung tình, đừng tưởng rằng chỉ số thông minh của anh cao thì có thể tùy tiện lừa người khác! "

Tay cầm lái của Kỳ Tiếu Ngôn nắm lại thật chặt, anh nghiêng đầu, híp mắt nhìn Dương Vi: "Em dùng phương thức gì mà cho ra được kết luận như vậy?"

Trong nháy mắt Dương Vi bùng nổ: "Đừng nói với em về phương thức! Tạp chí cũng đã đăng lên rồi anh còn muốn lừa em sao?!"

Kỳ Tiếu Ngôn mím môi, quay đầu đi không thèm nói thêm gì nữa.

Trên đường đi hai người đều đặc biệt trầm mặc, Kỳ Tiếu Ngôn lái xe vào sân trường Đại học Đế Đô, cuối cùng dừng lại ở dưới lầu ký túc xá của những người độc thân trong trường. Dương Vi đẩy cửa xe bước xuống, cau mày đánh giá tòa nhà màu đỏ gạch trước mắt vài lần: "Anh đưa em đến đây làm gì?"

Kỳ Tiếu Ngôn đóng cửa xe lại, mặt không chút thay đổi đi đến trước mặt cô: "Đi lên cùng với anh."

"Vì sao em lại phải đi lên cùng với anh?" Tâm lý chống đối của Dương Vi lại nổi lên, đứng tại chỗ không chịu đi. Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô, không hề tức giận hỏi: "Không đi phải không?"

"Không đi!" Dương Vi kiên quyết tỏ thái độ.

Chân dài của Kỳ Tiếu Ngôn nhấc lên, hai bước đi đến trước mặt cô, bế ngang người cô lên.

Trong giây phút hai chân rời khỏi mặt đất, tâm của Dương Vi hình như cũng theo đó mà treo lên không trung. Cô theo bản năng vòng tay lên cổ Kỳ Tiếu Ngôn, con mắt xinh đẹp mang theo tia tức giận: "Anh làm cái gì vậy? Thả em xuống nhanh!"

"Đừng ầm ĩ, bà Kỳ." Giọng nói êm ái của Kỳ Tiếu Ngôn giống như tiếng đàn dương cầm vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả ra làm cho hai má Dương Vi nóng lên. Cô quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Kỳ Tiếu Ngôn nữa, hình dáng và gương mặt của anh có thể dễ dàng trêu trọc cảm xúc của cô: "Kỳ tiên sinh, em đã không phải là bà Kỳ nữa."

Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn khẽ cong lên, không nói gì, trong thang máy im lặng chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Dường như trải qua một thế kỷ, cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Kỳ Tiếu Ngôn đi ra ngoài để Dương Vi xuống mặt đất.

Dương Vi sửa sang lại quần áo trên người minh, nhìn bóng lưng Kỳ Tiếu Ngôn mở cửa. Đã từng rất nhiều lần, bọn họ đều cùng nhau về nhà giống như vậy. Dương Vi thích cảm giác đi vào nhà cùng với Kỳ Tiếu Ngôn. Chóp mũi của cô có chút cay cay, cô hít mũi một cái, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

"Em còn đứng đó làm gì?" Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở cửa gọi cô, Dương Vi cắn môi, hung tợn đi vào nhà.

Kỳ Tiếu Ngôn cúi đầu cười một tiếng, ở sau lưng cô đóng cửa phòng lại.

Sau khi vào cửa, Dương Vi vẫn đứng bất động trong phòng khách, nhưng thật ra ánh mắt thì ngược lại đang không ngừng đánh giá "Nhà mới" của Kỳ Tiếu Ngôn. Ký túc xá độc thân của giáo viên được trường học cấp cho có điều kiện tốt hơn nhiều so với sinh viên, nhưng mà cũng chỉ có hai phòng ngủ đơn giản và một phòng khách, diện tích không lớn, càng không có lắp đặt thiết bị gì sang trọng. Vật dụng trong phòng cũng không nhiều, trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn và một chiếc sô pha, ngoài cửa sổ có treo vài cái áo sơ mi trắng.

Dương Vi trừng mắt nhìn, để cho Kỳ Tiếu Ngôn phải ở chỗ này, thực sự có lỗi.

Trở về một cái Kỳ Tiếu Ngôn vẫn ở trong phòng ngủ tìm kiếm gì đó, Dương Vi đến cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Anh rốt cục đang tìm cái gì?"

Kỳ Tiếu Ngôn lấy một quyển album ảnh trong hòm ra, vỗ vỗ bụi trên mặt: "Chính là cái này."

Anh đứng lên, để quyển album trên tay lên bàn máy tính, nghiêng đầu nói với Dương Vi: "Qua đây."

Dương Vi đứng tại chỗ hai giây, mới nhấc chân đi đến. Ngón tay thon dài của Kỳ Tiếu Ngôn lướt nhanh qua những tấm ảnh, giống như những con bướm đang nhảy múa trên những khóm hoa. Dương Vi nhìn mà đầu có chút choáng váng, cũng may đúng lúc Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại, để quyển album xuống trước mặt cô: "Chính là cái này, em nhìn xem."

Dương Vi liếc mắt nhìn anh một cái, mới cúi đầu nhìn xuống. Trên album là một tấm ảnh tập thể, bối cảnh là trong sân bóng rổ. Dương Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở giữa đội hình, anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ trắng, tóc được vén gọn ra sau đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào máy ảnh.

"Đây chính là Tống Cẩn, lúc ấy là quản lý đội bóng."

Đầu ngón tay của Kỳ Tiếu Ngôn chỉ chỉ trên người một nữ sinh, lại nhanh chóng thu về. Dương Vi theo bản năng nhìn sang, trong ảnh chụp là một nữ sinh, tóc ngắn được cắt chỉnh tề, mặc một chiếc áo T shirt kiểu Âu Mĩ rộng thùng thình và quần cùng loại màu đen, ôm một quả bóng rổ trong tay, cười nhăn nhở về phía màn hình.

"Bây giờ em còn cảm thấy em giống cô ấy không?"

Giọng nói không nóng không lạnh của Kỳ Tiếu Ngôn, giống như một cánh bướm vỗ cánh nhẹ nhàng, nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng có thể kích hoạt một cơn sóng thần.

Con mắt của Dương Vi giật giật, thu hồi ánh mắt đang nhìn ảnh chụp.

Quả thật một chút cũng không giống, nếu như Kỳ Tiếu Ngôn không nói, cô cũng không nhận ra được đây là Tống Cẩn.

"Anh quen Tống Cẩn lúc cô ấy còn gọi là Tống Hiểu Phương, Tống Cẩn mà em nhìn thấy bây giờ, cũng chỉ là thần tượng mà công ty tạo ra." Kỳ Tiếu Ngôn khép lại quyển album, cất nó trở về trong hòm.

Dương Vi cúi đầu đứng ở một chỗ, không nói lời nào cũng không di chuyển, chỉ là tay cầm túi xách bỗng chốc siết chặt thêm một chút.

"Nhưng mà kiểu tóc này của em cũng rất đẹp." Giọng nói của Kỳ Tiếu Nhiên đột nhiên từ trước mặt truyền tới, Dương Vi ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó không được tự nhiên rời tầm mắt.

Khóe miệng Dương Vi vô ý cong lên một chút ý cười, cô nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, tán thưởng nói: "Hình như gần đây năng lực thẩm mỹ của Kỳ tiên sinh đã được nâng cao. Ảnh chụp em đã xem rồi, bây giờ có thể cho em về nhà rồi hay không?"

Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ nói: "Em ăn cơm trưa chưa?"

Dương Vi nói: "Vốn tính đi ăn, nhưng trên đường bị anh mang đi rồi."

Kỳ Tiếu Ngôn nói: "Vậy thì để anh bồi thường bữa trưa cho em." Nói xong, anh bước vào phòng bếp, Dương Vi cũng đi vào nhìn một chút, thấy anh lấy một ít thịt và rau cải trong tủ lạnh ra, hơi hơi nhíu mày. Kỳ Tiếu Ngôn biết nấu ăn cô đương nhiên biết, hơn nữa đồ ăn Kỳ Tiếu Ngôn làm còn rất ngon. Chẳng qua bình thường phần lớn đều là cô làm, muốn ăn đồ giáo sư Kỳ tự tay xử lý, không phải lúc nào cũng có lộc ăn.

Vì thế bây giờ Dương Vi không vội mà đi, cô đứng ở cửa, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn hỏi: "Thế nào anh lại tự mình nấu cơm, căn tin cách nơi này cũng không xa."

Kỳ Tiếu Ngôn chờ nước trong bồn đầy, đem rau cải trên thớt đổ vào: "Thỉnh thoảng cũng tự mình làm."

Dương Vi khoanh tay đứng ở một bên nhìn, cũng không có ý đi lên trợ giúp, sau khi đứng một hồi, liền đi ra phòng khách xem ti vi.

Bữa cơm này Kỳ Tiếu Ngôn làm rất có hiệu suất, sau nửa giờ đã hoàn thành. Dương Vi nhìn ba món mặn một món canh trên bàn, sau khi nếm thử mỗi thứ một miếng, cố ý làm khó dễ nói: "Đuôi phượng xào quá mặn, thịt lợn xào ớt xanh chưa đủ cay, đậu cô ve còn hơi sống, canh đậu phụ hoàn toàn không có hương vị."

Kỳ Tiếu Ngôn mặt không đổi sắc cầm lấy đôi đũa, mỗi món ăn đều nếm thử một chút: "Cá nhân anh cảm thấy ngon hơn so với món ăn em làm nhiều."

Dương Vi: "......"

Không ăn!

Cuối cùng đồ ăn trên bàn cũng bị hai người tiêu diệt sạch sẽ, Dương Vi ợ lên một tiếng hạnh phúc, cảm thấy cơm tối nay có lẽ có thể tiết kiệm rồi.

Thừa dịp Kỳ Tiếu Ngôn đang rửa bát ở trong bếp, Dương Vi cầm theo túi xách nói vọng vào trong một tiếng: "Em về đây!" Kỳ Tiếu Ngôn chưa kịp trả lời, cô đã chạy nhanh ra ngoài.

Nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ. Kỳ Tiếu Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại quay vào tiếp tục rửa bát.

Sau khi về nhà, Dương Vi liền ngủ thẳng một giấc đến sáu giờ tối. Nghĩ đến tí nữa còn phải lên lớp, cuối cùng Dương Vi mới bò dậy từ trên giường, mở máy tính lên.

Không có việc gì nên Dương Vi dạo Weibo một lúc, đầu trang là bài viết mới đăng của "Đợi một chút ba phút đồng hồ". Cô thay cho mình hình đại diện mới, Dương Vi di chuyển con chuột, thấy lúc xế chiều có một trạng thái Weibo mới được cập nhật – "Hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt, không có chương mới, tôi chỉ muốn yên lặng. [cúi chào]"

Rất nhiều bình luận của độc giả hỏi cô ấy là ai, Dương Vi cười một tiếng, gửi đi một tin nhắn riêng: "Thân mến, anh bị ốm à [⊙o⊙]?"

Đợi một chút ba phút đồng hồ v: Tôi đang theo đuổi nữ thần của tôi, nhưng tiến triển không được thuận lợi cho lắm [ノへ ̄,]

Dương Vi cũng không quá để ý đến hai chữ "nữ thần" này, chỉ là có lòng tốt cổ vũ nói: "Thân mến, cố gắng lên, Nhậm Doanh Doanh còn có thể theo đuổi được Lệnh Hồ Xung, Mục Quế Anh còn có thể theo đuổi được Dương Tông Bảo, anh nhất định có thể theo đuổi được nữ thần của mình!"

Đợi một chút ba phút đồng hồ v: Cám ơn, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều rồi "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK