• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Tiếu Ngôn dừng xe xong, bế Dương Vi từ trên xe xuống.

Dương Vi tựa vào vai Kỳ Tiếu Ngôn, mơ mơ màng màng mắng: "Kỳ Tiếu Ngôn, anh không phải là người, anh là một tên khốn kiếp...."

Kỳ Tiếu Ngôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ôm cô đi về phía trước. Dương Vi xoay túi trong tay, đánh lên người anh: "Anh dựa vào cái gì mà không cho em uống rượu, hả? Em càng muốn uống! Đầu của bàn chải đánh răng vì sao phải đặt quay về bên trái? Mặt trời sẽ rơi xuống chắc?"

Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu, né tránh túi của cô đánh vào, Dương Vi tức giận kéo một nắm tóc xoăn trên đầu anh: "Lại còn chạy đến nhà Tống Cẩn, cắt anh, cắt anh!"

Kỳ Tiếu Ngôn: "......"

Anh cúi đầu nhìn Dương Vi, miệng khẽ cười: "Cắt anh thì em phải làm sao bây giờ?"

Dương Vi sửng sốt, tức giận cầm túi trên tay đánh vào anh: "Cậy mình có mấy phần nhan sắc, liền đắc ý vênh váo? Anh cũng quyến rũ Tống Cẩn như vậy có phải hay không?"

Cánh tay Kỳ Tiếu Ngôn bị cô đánh trúng, hơi nhíu mày: "Đừng làm rộn, cẩn thận ngã xuống."

Dương Vi dường như không nghe thấy, tiếp tục nói giọng say mèm: "Anh có mối tình đầu thì rất giỏi sao, lại còn lên báo yêu yêu đương đương, đốt hết các người, các người!"

Lồng ngực Kỳ Tiếu Ngôn thở ra một hơi, cánh tay lại ôm chặt cô hơn nữa.

Sau khi về đến nhà, anh đặt Dương Vi lên ghế sô pha, lấy hai quả cam trong giỏ, đi vào phòng bếp, pha cho Dương Vi một cốc nước cam: "Uống cái này đi, có thể tỉnh rượu."

Dương Vi bực mình xoay người, bất động trên ghế sô pha: "Em không uống, em muốn dựa vào nghị lực kinh người của em để chống đỡ!"

Kỳ Tiếu Ngôn: "......"

Anh lại thở dài lần nữa, giơ cái ly trong tay lên, một hơi uống cạn cốc nước cam. Bỏ cái cốc xuống, anh đứng dậy ôm ngang Dương Vi lên, đi vào phòng ngủ. Dương Vi ở trong lòng anh không an phận gây rối: "Anh để em xuống, em không uống!"

Kỳ Tiếu Ngôn ném cô lên trên giường, tháo lỏng cà vạt của mình: "Dương Vi, lần sau em còn dám chạy ra ngoài uống rượu như vậy, em nhất định phải chết."

Kỳ Tiếu Ngôn không nói lý với cô, cởi áo khoác ra đi vào phòng tắm. Tuy rằng trước khi ra khỏi nhà anh mới tắm giặt sạch sẽ xong, nhưng ôm Dương Vi về nhà, lại khiến cho anh cả người đầy mồ hôi.

Dương Vi dường như nháo mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng trở nên im lặng. Lúc Kỳ Tiếu Ngôn tắm nước lạnh xong đi ra, cô đã yên lặng ngủ ở trong chăn. Kỳ Tiếu Ngôn đi đến, ngồi xuống bên giường.

Lông mi của Dương Vi rất dài, phủ bóng xuống hốc mắt. Kỳ Tiếu Ngôn nhìn chằm chằm cô một lúc, nhếch khóe miệng lên, lấy tay sờ sờ lông mi của cô. Dương Vi bất an nhíu nhíu lông mày, mở mắt ra nhìn người đã quấy nhiễu giấc ngủ của mình.

Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn vẫn mang theo ý cười, mùi sữa tắm vẫn chưa tan hết giống như thuốc mê thúc giục hơi cồn trong người Dương Vi.

Cô nhíu nhíu mi, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn nói: "Tên trộm này, ở đây quyến rũ em có phải không? Nói cho anh biết, con người của em không chịu được sự quyến rũ." Cô nói xong liền cầm lấy cánh tay của Kỳ Tiếu Ngôn, kéo anh xuống dưới, hôn lên môi của anh.

Kỳ Tiếu Ngôn thoáng giật mình, rất nhanh đã đổi khách thành chủ, đặt cô ở dưới thân. Hai người đối với thân thể của đối phương đã quá mức quen thuộc, gần như dựa sát vào nhau. Kỳ Tiếu Ngôn tham lam hôn cổ Dương Vi, ném áo khoác của cô xuống đất: "Bà xã..."

Giọng nói động tình của Kỳ Tiếu Ngôn luôn đặc biệt gợi cảm, chỉ ngắn gọn hai chữ đã kéo Dương Vi vùi sâu vào vũng bùn. Cô theo giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn gọi một tiếng ông xã. Ngón tay thon dài của Kỳ Tiếu Ngôn luồn vào tóc Dương Vi, vùi đầu vào tai cô nhỏ giọng nói: "Lâu rồi không làm, có thể sẽ hơi đau một chút, rất nhanh qua thôi..."

"Ừm..." Dương Vi mơ hồ đáp một tiếng, cảm giác có một một con chó lớn đang liếm chung quanh người mình. Nhiệt độ trên người càng lúc càng tăng, đầu óc Dương Vi càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể giao tất cả cho người bên trên."

"Quyển Quyển, đau....Nhẹ chút...."

Kỳ Tiếu Ngôn hôn một cái lên khóe mắt ẩm ướt của cô, động tác chậm lại nói: "Như vậy có tốt hơn chút nào không?"

"Ừm..." Dương Vi mở to mắt nhìn anh, con ngươi xinh đẹp mờ mịt một tầng hơi nước. Ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn trầm xuống, đặt tay của cô lên đỉnh đầu, cúi đầu ngậm lấy môi của cô.

Sáng hôm sau.

Bên ngoài rèm cửa sổ dày, chim chóc vui mừng ca hát, Dương Vi lầm bầm vài tiếng, vò vò tóc của mình, mở mắt ra.

Bên cạnh có một người đàn ông đang ngủ, đẹp trai giống như Kỳ Tiếu Ngôn, từ phần cơ thể lộ ra bên ngoài chăn của anh, có thể phán đoán xác suất anh không mặc quần áo là hơn 99%.

Dương Vi theo bản năng sờ sờ lên người mình, cảm giác trên tay cho thấy, trên người cô không có quần áo, chỉ có da thịt của mình. Trong lòng run lên bần bật. Hình ảnh kiều diễm tối hôm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu, Dương Vi mở to hai mắt, che miệng lại không tiếng động hét rầm lên.

Ông trời ơi! Cô thực sự đói khát đến mức đi ngủ với chồng trước của mình!

Phát tiết xong, Dương Vi cố gắng tìm kiếm quần áo của mình ở trên sàn. Cô cẩn thận kéo chăn che mình lại, chậm rãi dịch chuyển sang bên cạnh.

Đột nhiên bàn tay ở trên eo của mình thắt chặt lại, kéo Dương Vi vào trong lòng: "Đi đâu? Ăn xong rồi còn muốn trốn sao?"

Kỳ Tiếu Ngôn không mở mắt, nhưng Dương Vi lại cảm thấy ánh mắt của anh như đang nhìn mình đầy châm chọc.

Cô hất cằm lên, khiêu khích nói: "Người ăn là anh mới đúng chứ? Em không muốn anh phụ trách đã là tốt lắm rồi."

Kỳ Tiếu Ngôn mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh dịu dàng chăm chú nhìn cô: "Anh nguyện ý phụ trách."

Dương Vi nhếch khóe miệng, nhìn anh không nói câu gì. Kỳ Tiếu Ngôn tiến lại gần mặt cô, vẻ mặt chuyên chú nói: "Bé ngoan, chúng ta phục hôn đi."

Giọng nói của anh mang theo tia khẩn cầu (*), lông mi Dương Vi khẽ giật, đẩy anh ra: "Kỳ Tiếu Ngôn, một năm trước anh ngủ với em một lần, liền cưới em về nhà, bây giờ lại bởi vì ngủ với em một lần nữa, liền muốn em phục hôn với anh?"

(*) Khẩn cầu: Khẩn thiết, cầu xin

Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặt một chút, hỏi: "Vậy em có nguyện ý cho anh cơ hội theo đuổi em một lần nữa hay không?"

"Không muốn!" Dương Vi tung chăn ra, nhảy xuống giường. Cô đi chân trần đến bên tủ quần áo, lấy ra mấy bộ đồ, mang vào phòng tắm. Kỳ Tiếu Ngôn nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, nhìn trần nhà xoa xoa tóc của mình.

Dương Vi đứng trước gương nhìn những nốt xanh đỏ loang lổ trên người mình, khóe miệng theo bản năng co rút một cái. Bọn họ đêm qua làm mấy lần? Hai lần? ba lần? Kỳ Tiếu Ngôn quả thật chính là cầm thú!

Dòng nước nóng làm dịu đi đau nhức trên người cô, Dương Vi đấm đấm thắt lưng của mình, trước mắt lại hiện lên hình ảnh mình kéo Kỳ Tiếu Ngôn xuống cưỡng hôn anh."

....Vì sao mình vừa say rượu thì liền biến thân?

Không! Làm sao có thể trách cô! Kỳ Tiếu Ngôn là một người đàn ông làm sao một chút định lực cũng không có được."

Lúc Dương Vi tắm rửa, Kỳ Tiếu Ngôn cũng đi tắm, sau khi Dương Vi từ phòng ngủ đi ra ngoài, trên bàn đã bày hai cốc nước cam, một vài miếng bánh mì, hai quả trứng chiên. Trên lòng đỏ của trứng chiên, giăm bông được bày thành một khuôn mặt cười, Dương Vi cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng dĩa xiên trứng chiên, há mồm cắn một miếng hết hơn một nữa.

Kỳ Tiếu Ngôn ngồi đối diện với cô, uống một ngụm nước cam hỏi: "Em còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"

Mặt Dương Vi khẽ đỏ lên, cắn nốt miếng chứng chiên còn lại.

Giải quyết xong bữa sáng, Dương Vi cũng không thu dọn bàn, trực tiếp cầm lấy túi xách trên ghế sô pha đi ra khỏi tiểu khu, Kỳ Tiếu Ngôn theo cô lên một chiếc xe buýt, đi đến ngồi bên cạnh cô. Dương Vi cau mày quay sang, hỏi anh: "Anh đi theo em làm cái gì?"

Kỳ Tiếu Ngôn hỏi ngược lại: "Xe buýt này là của nhà em nhận thầu à?"

Dương Vi trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe buýt đi được hai trạm, từ cửa trước có một đôi ông bà cụ đi xuống, Kỳ Tiếu Ngôn thấy bọn họ, liền từ chỗ ngồi đứng lên. Dương Vi còn đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, Kỳ Tiếu Ngôn gọi cô một tiếng: "Dương Vi."

Dương Vi không nhịn được quay đầu lại, sau khi thấy ông bà cụ trước mặt bọn họ, liền nhanh chóng đứng lên. Ông bà lão kia ngồi xuống vị trí của bọn họ, cười với bọn họ nói lời cảm ơn. Dương Vi có chút ngượng ngùng, cũng cười với hai người: "Không có gì đâu ạ."

Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở bên cạnh cô, bà cụ kia đánh giá họ vài lần, hỏi: "Hai cháu là người yêu à? Đúng là trai tài gái sắc."

Dương Vi hơi khó xử nói: "Không phải đâu ạ, cháu không biết anh ấy."

Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô một cái, không lên tiếng, trái lại bà cụ đã sang sảng nở nụ cười: "Sao thế, cãi nhau à?"

Ông cụ bên cạnh oán hận nói: "Bà lại nhiều chuyện rồi, chuyện của người trẻ bà biết cái gì?"

Bà cụ không phục nhìn ông: "Sao tôi lại không hiểu, tôi cũng không phải chưa từng trẻ tuổi, ông xem bọn họ xứng đôi như vậy, chia tay thật là đáng tiếc."

Ông cụ lắc lắc đầu nói nhỏ, ngẩng đầu nói với Dương Vi và Kỳ Tiếu Ngôn: "Hai cháu đừng để ý bà ấy, bà ấy lúc nào cũng thích quan tâm đến chuyện của người khác."

"Tôi thích quan tâm? Được, lúc ông không tìm thấy người nói chuyện, đừng có hỏi tôi."

Dương Vi cúi đầu cười một tiếng: "Tình cảm của ông bà thật tốt."

Bà cụ ghét bỏ nói: "Ai tình cảm tốt với ông ấy? Tính tình ngang bướng giống như đầu bò, lại hay thích làm bừa, không nghe khuyên bảo, còn không sạch sẽ, đúng rồi, tất trên chân ông mấy ngày rồi không thay?"

Ông cụ bị bà nói xong lỗ tai liền đỏ lên, lên tiếng phản bác nói: "Chẳng lẽ giống như bà một ngày thay ba lần tất thì mới gọi là sạch sẽ? Tôi không nghe khuyên bảo, bà thì nghe sao? Lúc trước cả nhà bà đểu phản đối bà gả cho tôi, bà còn không phải cùng tôi tự kết hôn sao?"

"Ha ha hay cho ông, nếu như ông không ở dưới nhà tôi quỳ ba ngày ba đêm, ông cho rằng tôi sẽ dễ dàng gả cho ông như vậy sao?"

Dương Vi cong khóe môi cười một tiếng, Kỳ Tiếu Ngôn nhìn hai cụ nói: "Hai cụ chắc cũng phải làm đám cưới vàng rồi đấy ạ?"

Bà cụ liếc mắt nhìn anh một cái: "Chàng trai trẻ này rất tinh mắt, năm nay vừa tròn 50 năm. Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi vậy mà đã gả cho ông được 50 năm rồi."

Ông cụ lớn tiếng nói: "Nói chuyện thì cứ nói, liếc mắt làm cái gì?"

Bà cụ nói: "Tôi nhìn dáng dấp của cậu ấy rất đẹp trai, nếu tôi trẻ lại mấy chục tuổi, nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy."

Ông già hừ một tiếng: "Bà cho rằng ai cũng mắt mù giống tôi sao, lại đi coi trọng bà?"

Bà cụ vụng trộm véo ông một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: "Chàng trai, cậu đừng trách tôi dông dài, trên đời này chẳng có cặp vợ chồng nào không cãi nhau cả, quan trọng là phải thông cảm và bao dung lẫn nhau, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài. Cậu nhìn cô gái này xinh đẹp như vậy, cậu không bao dung cô ấy, chắc chắn còn có rất nhiều người muốn bao dung cô ấy đấy."

Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu nói: "Cháu biết rồi."

Dương Vi cầm lấy vòng treo trên đỉnh đầu, quay sang một bên, xe buýt phanh gấp một cái, cô thuận thế ngã vào lòng Kỳ Tiếu Ngôn. Kỳ Tiếu Ngôn một tay vịn vào ghế dựa, một tay đỡ lấy thắt lưng của cô: "Em không sao chứ?"

"Không sao cả." Dương Vi nhanh chóng dãy khỏi tay của anh, đứng lên, đến điểm dừng chân tiếp theo thì xuống xe. Cô đi dọc theo đường phố một lúc lâu, Kỳ Tiếu Ngôn vẫn đi theo phía sau cô. Đi được một lúc, mệt quá, cô liền rẽ vào một cửa hàng bánh ngọt ven đường, gọi cho mình một cốc sinh tố mãng cầu.

Kỳ Tiếu Ngôn cũng đi theo cô vào trong quán, ngồi xuống đối diện cô. Dương Vi không nói câu gì ăn mãng cầu trong cốc. Tận đến khi cốc sinh tố mãng cầu đã thấy đáy, Dương Vi mới cầm khăn tay hoa hồng trên bàn xoa xoa khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn nói: "Được rồi, em sẽ cho anh một cơ hội nữa để theo đuổi em."

Mặt Kỳ Tiếu Ngôn bỗng nhiên tràn ra một nụ cười yếu ớt, giống như bầu trời u ám của mùa đông được xua tan bởi tia nắng mặt trời đầu tiên ấm áp của mùa xuân.

Dương Vi bĩu môi, bổ sung nói: "Nhưng mà anh cũng phải biết, kết quả theo đuổi chỉ có thể là thất bại."

Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô, giống như tuyên thệ nói: "Anh sẽ theo đuổi đến lúc nào thành công mới thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK