• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Văn Thao lén Đường Thập Nhất đi dẹp động thuốc phiện tư nhân, kể từ đó doanh thu của Phúc Nguyên Đường lại khởi sắc, Chu Truyền Hi phân vân không biết giấu Đường Thập Nhất như vậy có nên không thì Bạch Văn Thao bảo, không lẽ ông muốn Đường Thập Nhất bị chặn đánh lần nữa? Tôi với ông ra phố không sợ bị đánh, cậu ấy thì khác.

Chu Truyền Hi ngẫm nghĩ một phen rồi không nói không rằng quàng vai Bạch Văn Thao, gật đầu tán thành.

Người ta nói thương gân động cốt dưỡng trăm ngày¸ mà Đường Thập Nhất nằm trong viện một tháng đã thấy chán chết, thế là hắn về nằm ở nhà. Hôm nay Bạch Văn Thao đến thăm hắn như mọi ngày, ở bên nhau một lúc thì anh ta bảo có việc phải đi, Đường Thập Nhất cũng không hỏi việc gì, chỉ cười cười tiễn anh ta.

Hôm nay là ngày giao thuế cho Tanaka Takao, hôm qua Bạch Văn Thao đã tính sổ xong xuôi, chiều nay sẽ đem đến doanh trại.

Nhưng đến Vạn Hối, vừa mở két an toàn hắn mới thấy trong két trống trơn, không một tờ quân phiếu.

Bạch Văn Thao sửng sốt, rồi hắn lập tức nghĩ ra chỉ mình Đường Thập Nhất mở được cái két này, nhất thời hắn không biết phải làm sao. Vừa lúc ấy, tiếng Đường Thập Nhất vang lên từ ngoài cửa, “Bạch cảnh quan, cho hỏi anh vào phòng làm việc của tôi tìm gì vậy?”

Bạch Văn Thao quay lại đã thấy Đường Thập Nhất đang vịn tường chậm rãi đi vào rồi ngồi xuống sô pha, “Anh còn định giấu tôi bao lâu nữa?”

“Tôi đâu có định giấu cậu, tôi chỉ không nói, đợi cậu tự phát hiện ra thôi.” Bạch Văn Thao cũng không giải thích, hắn đứng tựa vào cạnh bàn, trả lời.

“Anh chơi chữ với tôi đấy à?” Đường Thập Nhất cố hít thở, hắn đã mơ hồ cảm thấy cơn đau từ mạng sườn.

“Đương nhiên là không phải rồi.” Bạch Văn Thao chậm rãi bước tới, quỳ xuống chân Đường Thập Nhất rồi ngẩng đầu lên nói, “Thập lang chỉ sợ lần sau chẳng thể gọi Thập Nhất nương trở lại với trần gian được nữa.”

“… tôi đâu có dễ chết vậy.” gắng gượng nói xong Đường Thập Nhất đã cau mày ôm sườn bên phải.

“Cậu xem cậu thế này rồi còn cậy mạnh cái gì!”

Bạch Văn Thao dìu hắn nằm xuống sô pha rồi cởi áo khoác ra lót cho hắn làm gối đầu. Đường Thập Nhất thừa cơ túm tay hắn, “Anh thấy xứng đáng sao?”

Bạch Văn Thao nhún vai, “Nếu tôi không làm, về sau làm sao tôi xứng ở bên cậu?”

“Sao cơ?”

“Cùng làm tượng đá cho thiên hạ phỉ nhổ chứ sao.” Bạch Văn Thao nắm lại tay hắn, “Tôi không làm gì cả thì làm sao có tư cách quỳ bên cậu chứ!”

Đường Thập Nhất muốn cười nhưng xương sườn đau quá, cuối cùng hắn nặn ra được một biểu cảm còn khó coi hơn là khóc, “Anh bị ngốc ư?”

“Từ ngày gặp cậu tôi có bình thường nữa đâu.” Bạch Văn Thao cười, vỗ vỗ má hắn, “Cậu nằm đi, tôi gọi xe đưa cậu về.”

“Anh đến doanh trại trước đi.” Đường Thập Nhất móc trong túi ra chùm chìa khóa lớn, “Quân phiếu tôi giấu trong đáy kép dưới cùng cái két to ấy.”

“Ừ.” Bạch Văn Thao cầm chìa khóa đi mở két.

Nhìn theo bóng lưng anh ta, Đường Thập Nhất cười méo xệch: Nếu anh biết thực sự tôi là kẻ thế nào, anh vẫn sẽ ở bên tôi ư?

Câu hỏi ấy đã quay cuồng trong Đường Thập Nhất không chỉ một hai ngày, đến giờ phút này hắn thậm chí không thể chịu đựng được việc giữa mình và Bạch Văn Thao còn tồn tại một mảy may lừa dối nào. Vì vậy… hắn cắn răng quyết định… hắn không thể để anh ta và mình tiếp tục cảnh ngu xuẩn mập mờ này nữa.

Lát sau, Bạch Văn Thao khóa két lại rồi cầm chìa trả cho Đường Thập Nhất, “Tôi sẽ trở lại nhanh thôi.”

“Anh cầm luôn đi.” Đường Thập Nhất đẩy chùm chìa khóa lại.

“Cậu bảo tôi giữ chìa á?” Bạch Văn Thao vội lắc đầu, “Thân nhau thế nào tôi cũng không cầm chìa khóa đâu, tôi có phải người Vạn Hối đâu.”

“Thì anh làm người của tôi cũng được vậy.” Đường Thập Nhất đột nhiên tùy hứng nói.

“Cậu muốn tôi bỏ việc ở sở, sang Vạn Hối làm sao?” Bạch Văn Thao lại lắc đầu, “Không được đâu, dẹp thuốc phiện với bắt cướp thì tôi rành chứ cậu bảo tôi buôn bán thì tôi chịu thôi.”

“Anh chẳng đang làm tốt lắm còn gì?” lần này Đường Thập Nhất có vẻ không định dừng lại, “Hay ý anh là anh không muốn làm người của tôi?”

“Thập Nhất, cậu phải tin tôi, không bao giờ tôi phản bội cậu cả.” Bạch Văn Thao ngỡ là hắn đang lo lắng mình càng phát triển rồi sẽ đứng ngang hàng với hắn, “Tôi ở sở cảnh sát sẽ giúp được cậu nhiều hơn mà?”

“Không, ý tôi không phải thế.” Đường Thập Nhất cố ngồi dậy rồi nắm tay Bạch Văn Thao, nói, “Tôi chỉ muốn anh biết rằng Đường Thập Nhất này có thể trao cho anh mọi thứ, vì thế… vì thế anh cũng đối với tôi như thế… có được không?”

“Tôi cũng có thể cho cậu tất cả mà!” Bạch Văn Thao hơi nhíu mày, giờ thì hắn hoàn toàn không hiểu được Đường Thập Nhất đang nghĩ gì nữa.

Đường Thập Nhất hít sâu một hơi, buồng phổi hắn trướng lên đau nhói, “Kể cả vị trí của Tiểu Đào trong lòng anh cũng cho tôi được sao?”

Đầu tiên Bạch Văn Thao rất kinh ngạc, sau đó hắn cười bất đắc dĩ, “Cậu so bì với người đã khuất làm gì?”

“Tiểu Đào còn sống.” Đường Thập Nhất cúi đầu, lạnh nhạt nói.

“Hơ, hả?!” Bạch Văn Thao tái mặt, “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói Tiểu Đào chưa chết.” Đường Thập Nhất ngẩng lên, thả tay Bạch Văn Thao ra, gương mặt hắn đã trở lại đúng vẻ bình thản cố hữu của Thập Nhất gia, “Con bé chưa chết.”

“Cậu nói cái gì hả!!!” Bạch Văn Thao vùng dậy, trợn mắt nhìn Đường Thập Nhất, “Chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!”

“Đúng là Lưu Thục Phân muốn giết con bé, nhưng không phải vì nghi ngờ nó quyến rũ Phó Dịch Viễn mà là vì nó bắt gặp lúc tôi và Lưu Thục Phân cùng đầu độc Phó Dịch Viễn.” trước ánh mắt của Bạch Văn Thao, Đường Thập Nhất vẫn lạnh lùng nói tiếp, “Tôi bảo nó gọi cho anh để dựng lên chuyện nó bị hại ở dinh thự họ Phó. Tôi không giết nó, tôi chỉ hủy gương mặt nó rồi đưa nó về nông thôn sống.”

“Thế còn cái xác…”

“Đó không phải Tiểu Đào, tôi vu oan cho Lưu Thục Phân đấy.” Đường Thập Nhất nhìn thẳng vào mắt Bạch Văn Thao, “Giờ thì anh vẫn thấy xứng đáng chứ?”

“Thế ra… thế ra cậu cản tôi tố cáo Lưu Thục Phân không phải để cứu tôi, cậu bảo cậu vì Tiểu Đào nên mới mong tôi sống tốt hơn đều là dối trá sao?” Bạch Văn Thao run rẩy hỏi.

“Phải, lúc đó tôi chỉ thấy anh có tài nên muốn giữ anh lại giúp việc cho tôi… nhưng sau đó thì không phải thế.” Đường Thập Nhất cố sức nhoài lên túm tay Bạch Văn Thao, “Sau đó anh giúp tôi thiêu thuốc phiện, anh cứu tôi khỏi Hồng Môn yến của Tưởng gia, anh cùng tôi xướng kịch, anh nói anh sẽ ở bên tôi suốt đời… tôi thích anh, tôi thực lòng thích anh, đó đều là sự thật!”

“Tôi không biết với cậu đâu là thật đâu là giả nữa!” Bạch Văn Thao giằng tay hắn ra, ánh đèn pha lê mê ly kiều diễm, những điệu xướng kịch thê thiết du dương… thì ra tất cả đều được vun đắp trên sự dối trả đầy toan tính, hắn vẫn biết mình không hiểu thấu con người Đường Thập Nhất, nhưng hắn đâu ngờ mình không hiểu đến mức này! “Tôi đã từng cho là mình rất hiểu cậu, nhưng giờ thì không, tôi không hiểu, tôi không hiểu gì cả!” nói rồi hắn quay đầu lao ra ngoài.

“Văn Thao!” Đường Thập Nhất hét gọi hắn, Bạch Văn Thao hơi khựng lại, “Tiểu Đào ở thôn Vinh Quế, Nam Hải, Phật Sơn. Tên giả của nó là Trần Tiểu Quyên.”

Bạch Văn Thao quay phắt lại rồi lại ngoảnh mặt bỏ đi sau cái sập cửa thô bạo.

Ha, Đường Thập Nhất, tôi có phải cảm ơn cậu nữa không?!

Nghe tiếng chân hắn càng lúc càng xa, Đường Thập Nhất vừa ôm mạng sườn đau đớn vừa ngả người nằm xuống sô pha, mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn, hắn nghiến răng cảm nhận cơn đau thể xác xoáy vào nỗi thống khổ đang dấy lên trong tim.

Từ ngày đó, Bạch Văn Thao bỏ đi mất tích. Đường Thập Nhất cũng không tìm, việc kinh doanh thuốc phiện lại về tay hắn. Tanaka Takao hỏi về Bạch Văn Thao, Đường Thập Nhất đáp không biết, tôi chơi chán anh ta rồi.

“Chơi chán rồi?” Tanaka Takao có vẻ ngạc nhiên, “Đường lão gia ơi, một gã tài giỏi như thế dù chơi chán anh cứ giữ làm việc cũng được mà.”

“Đại tá thích thì tự đi mà tìm anh ta, Đường Thập Nhất đã muốn thì tôi giữ tất cả, một khi tôi chán một li tôi cũng không cần.” Đường Thập Nhất lạnh lùng nói, “Tiền nong tháng này đủ rồi nhé, tôi đến thương hội họp đây.”

“Đường lão gia chớ hiểu lầm, tôi không có cái ham thích lạ lùng như anh đâu, chẳng qua là tiếc tài bắn súng cao thủ của anh ta thôi.” Tanaka Takao tiễn Đường Thập Nhất ra ngoài, “Sau này muốn tìm người đấu súng chắc tôi phải hỏi Chu Truyền Hi rồi.”

“Đại tá, lão Chu không có tài bắn súng, ông ta chỉ biết đánh lộn thôi, tìm ông ta đấu súng e là ngài sẽ thất vọng đấy.” Đường Thập Nhất uyển chuyển từ chối, thấy xe đã chờ bên ngoài hắn liền cảm ơn Tanaka Takao rồi chui vào xe, ra về.

Mạng lưới thuốc phiện của Quảng Châu nhanh chóng trở lại bàn tay Đường Thập Nhất, hắn cũng không truy tìm những người vây đánh hắn ngày nọ, chỉ cẩn thận dẫn thêm nhiều người hơn mỗi lần ra ngoài. Kẻ sáng mắt để ý thấy bên hắn không còn Bạch Văn Thao thì phỏng đoán rằng hắn chơi chán rồi, thế là có không ít người rắp tâm nịnh bợ hắn lại bắt đầu chào mời hắn tới những nơi chơi bời ong bướm. Tặng phụ nữ cho hắn không được người ta quay sang tặng đàn ông. Hàng đàn nam nhi đủ màu từ non tơ thanh tú đến cường tráng vạm vỡ làm Đường Thập Nhất sợ chết khiếp, có lúc hắn phải vơ vội một cô gái qua đêm cho xong chuyện.

Đường Thập Nhất trở lại cuộc đời trăng hoa như trước, Chu Truyền Hi đau đầu quan sát mấy tháng rồi không nhịn được hỏi hắn rốt cuộc hắn với Bạch Văn Thao làm sao rồi.

Lúc ấy Đường Thập Nhất đang ở công viên đợi một nàng minh tinh, hắn phủi phủi cánh hoa dương tử kinh rơi trên vai rồi cười đáp, “Tôi chẳng có gì với anh ta cả, từ giờ anh ta cũng chẳng có gì với tôi hết.”

“Cậu ta mất mặt mấy tháng rồi còn gì, tôi cứ tưởng cậu sai cậu ta đi đâu cơ.” Chu Truyền Hi thắc mắc, “Tư lệnh này, Bạch Văn Thao không chỉ là bạn cậu mà còn là anh em tốt của tôi nữa.”

“Anh em tốt của ông không muốn làm bạn với tôi nữa, thế đấy.” Đường Thập Nhất nhìn đồng hồ bỏ túi, còn sớm, hắn ra băng ghế ngồi rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Ông cũng ngồi đi, đến trễ là đặc quyền của phụ nữ mà.”

“Nó không làm bạn với cậu thì thôi, làm gì đến mức phải biến khỏi Quảng Châu…” Chu Truyền Hi chợt thấy lạnh gáy, có khi nào Đường Thập Nhất yêu quá hóa hận giết luôn Bạch Văn Thao rồi không?

“Trông cái mặt ông kìa, tôi chẳng động đến anh ta đâu.” Đường Thập Nhất thở dài, “Đằng nào anh ta cũng chẳng cần tôi, còn anh ta cần ai, thích sống kiểu gì chẳng liên quan đến tôi.”

Chu Truyền Hi càng lúc càng chẳng hiểu gì cả, Bạch Văn Thao mà không cần Đường Thập Nhất à? Bạch Văn Thao sẵn sàng nhận cả cái ác danh trùm buôn thuốc phiện thay cậu ta, làm gì có chuyện bỗng dưng không cần cậu ta nữa?!

Nhưng ông ta cũng biết chuyện tình cảm người ngoài cuộc khó mà hiểu được, nhất là ông ta nửa đời chinh chiến, đầu óc thô thiển càng không thể lý giải bọn lắm chữ viển vông này nghĩ gì, ông ta đành nhún vai nói, “Thôi thì cậu vẫn là tư lệnh của tôi, nó cũng vẫn là anh em tốt, cái đó thì không thay đổi được.”

“Ha, lão Chu này, ông thú vị hơn sĩ quan Đàm đấy.” Đường Thập Nhất cười thoải mái hơn, “Sĩ quan Đàm thật là… tôi nói gì mặt anh ta cũng lạnh như tiền ấy, chỉ biết đáp “Vâng, thưa tư lệnh”, “Tuân lệnh, thưa tư lệnh”. Lắm khi tôi nghĩ hay là anh ta bị tật thần kinh nên mặt đơ luôn rồi!”

Không ngờ Chu Truyền Hi nghiêm túc lắc đầu, “Không phải đâu, trước kia sĩ quan Đàm không thế đâu.”

“Trước kia á?” Đường Thập Nhất hỏi lại, “Ngày còn ở Phụng Thiên à?”

“Trước nữa, hồi ở Nam Kinh kia, cậu ta làm phụ tá cho Lưu Nguyên Tường từ ngày đó rồi. Cậu ta có một cô bồ nhưng về sau bị Lưu Nguyên Tường chiếm làm vợ bé, có điều cô ta không muốn thế nên định ám sát Lưu Nguyên Tường.” Chu Truyền Hi nói với vẻ đồng tình, “Lưu Nguyên Tường khống chế được cô ta rồi giải cô ta đến doanh trại, bắt sĩ quan Đàm hành hình.”

“Anh ta ra tay thật à?” Đường Thập Nhất sửng sốt, trách nào lúc hắn bảo sĩ quan Đàm giết Lưu Nguyên Tường anh ta lại đồng ý rất dễ dàng, không hề giống thuộc hạ lâu năm chút nào.

“Chúng tôi là quân nhân, chúng tôi chỉ nhận mệnh lệnh, chỉ biết binh phù thôi.” Chu Truyền Hi cười ảm đạm, “Từ đó cậu ta mới thành như vậy, sau nữa thì binh phù vào tay cậu, chúng tôi lại chỉ biết lệnh của cậu thôi, số mạng quân nhân là thế đấy.”

“Giờ tôi đâu còn là tư lệnh của ông, ông cũng chẳng phải tiểu đoàn trưởng nữa. Chẳng qua ông nể mặt gọi tôi một tiếng tư lệnh, tôi cũng gọi ông là lão Chu.” Đường Thập Nhất vỗ vai ông ta, “Cuộc đời này làm gì có số mạng, chỉ xem ông có đủ bản lĩnh thay đổi hay không thôi.”

“Tư lệnh…” Chu Truyền Hi đang định nói thì bị một giọng ngọt ngào gọi “Thập Nhất gia~!” cắt ngang.

“Trễ quá rồi nha, lát nữa phải phạt rượu em mới được!” Đường Thập Nhất lập tức lấy lại bộ dạng tươi cười phớt tỉnh rồi tiến tới ôm vai cô gái ăn mặc điệu đà vừa xuất hiện.

Chu Truyền Hi chẳng biết có phải vì mình nhìn quen quá rồi không mà trông cảnh này ông ta cứ thấy Đường Thập Nhất ở bên Bạch Văn Thao thuận mắt hơn nhiều.

=====

Vầng, và giờ là ảnh dỗi~ ko phải Bạch cảnh quan dỗi, vẫn là 11 gia dỗi~~~ dỗi dẽo là đặc quyền của 11 gia a a a a a a a~~~

Và 11 gia thì đương nhiên là phải hợp với Bạch cảnh quan hơn rồi, người ta là 10 lang vs 11 nương cơ mà:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK