• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thập Nhất hôn mê hơn hai tháng, ngoại trừ cơ thể gầy đi một chút, kỳ thực không có di chứng gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ dặn nên chú ý chăm sóc bồi bổ, siêng năng tập luyện là được.

Sức khỏe ổn, nhưng vấn đề khác thì còn ngổn ngang.

Nhật Bản thua trận, đương nhiên người người mừng vui khôn xiết, nhưng chính quyền Uông thị cũng bị tổn hại trầm trọng, trong nháy mắt Đường Thập Nhất từ một đại nhân vật hô phong hoán vũ trở thành tên đại Hán gian bị toàn dân phỉ nhổ, nếu không nhờ có vệ sĩ và Bạch Văn Thao che chở, hắn đã sớm bị cướp bóc đánh giết như nhiều ông chủ từng làm ăn với người Nhật trước kia.

Một tháng sau, Triệu Ngọc Oánh lại tìm đến Đường gia, thấy cô Đường Thập Nhất vô cùng ngạc nhiên, chưa kịp hàn huyên hắn đã được cô dúi cho hai tấm vé tàu, “Thập Nhất gia, lần này ngài phải nghe tôi mới được, ngài thu dọn hành lý rời khỏi Quảng Châu đi.”

“Có chuyện gì vậy, sao cô hoảng hốt thế?” Đường Thập Nhất kéo cô từ thềm cửa vào trong phòng ngồi.

“Thập Nhất gia, tôi phải nói rõ cho ngài hay chuyện này, sắp tới sẽ còn một trận đánh nữa, sau trận này chính phủ các ngài đang phục vụ nhất định sẽ sụp đổ, một khi tổ chức chúng tôi vào được thành phố ngài và Bạch cảnh quan sẽ trở thành tội phạm truy nã hàng đầu đấy.” Triệu Ngọc Oánh lo lắng nói, cô nhất định phải bắt Đường Thập Nhất nhận vé tàu mới yên tâm, “Tôi sẽ cố hết sức cải chính cho hai người, nhưng tôi không dám chắc chắn, Thập Nhất gia, tôi không thể để ngài chịu tội được, tôi không thể để ngài xảy ra chuyện gì được!”

“Cô nói từ từ thôi nào, đừng vội.” Đường Thập Nhất nhẹ nhàng vỗ bàn tay cô, trấn an, “Cô cứ nói từ từ, tôi đang nghe mà.”

Triệu Ngọc Oánh hớp một ngụm nước, hít sâu một hơi rồi mới từ từ nói, cô trình bày hết những tin tình báo tổ chức có được và tình hình chiến tranh trong nước cho Đường Thập Nhất nghe, tóm lại tất cả chỉ có một câu: không thể không ra đi.

Đường Thập Nhất ngồi nghe Triệu Ngọc Oánh nói xong mới lên tiếng, “Cảm ơn cô đã cho tôi biết những việc này, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô còn nghĩ đến tôi.”

“Thập Nhất gia, ngài đừng chỉ hiểu thôi, ngài phải đi mới được.” Triệu Ngọc Oánh nắm tay hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, cô nói bằng giọng gần như cầu xin, “Đây là vé tàu Đàn Hương Sơn đi Mỹ tối mai, nhất định ngài phải đi, nhất định ngài phải đi đấy!”

“Tôi biết, tôi nhận vé tàu này, cô cứ yên tâm.” Đường Thập Nhất vỗ tay cô rồi bỗng mỉm cười, “Tình nhân bé nhỏ, cho Thập Nhất gia ôm em một lần cuối nhé?”

Triệu Ngọc Oánh sửng sốt, chưa kịp phản ứng Đường Thập Nhất đã ngả mình sang, ôm lấy vai cô, hắn khẽ siết cánh tay cô, rồi nói một câu thành thật từ đáy lòng, “Cảm ơn, cảm ơn em!”

“…” Triệu Ngọc Oánh phải cắn môi để ngăn mình không bật khóc, cô nhắm mắt lại, cố sức gật đầu.

“Chà, hai người này, còn tôi đây nhé.”

Giọng chọc ghẹo của Bạch Văn Thao vọng xuống từ lan can cầu thang lầu hai, Đường Thập Nhất ngẩng lên liếc hắn một cái rồi quay lại nói với Triệu Ngọc Oánh còn đang ngơ ngác, “Mặc kệ anh ta, xét thứ tự trước sau, em mới là bà lớn.”

“Đường Thập Nhất!” Bạch Văn Thao đỏ bừng mặt, giậm chân tức tối, “Triệu tiểu thư, cô đừng nghe cậu ta nói bậy! Tôi không thèm nhé!”

Triệu Ngọc Oánh phì cười, cũng biết đã đến lúc mình nên tạm biệt, “Thập Nhất gia, tôi không thể ở lâu được, phải đi rồi. Chín giờ tối mai, nhất định phải đi đấy.”

“Ừ.” Đường Thập Nhất ừ hữ.

Triệu Ngọc Oánh đi rồi, Bạch Văn Thao vẫn đứng dựa bên lan can tầng trên, nhìn xuống Đường Thập Nhất, “Cậu định thế nào?”

“Thế nào cái gì?” Đường Thập Nhất lạnh lùng đi lên, hướng về phòng ngủ, lúc bước qua Bạch Văn Thao, cánh tay hắn bị kéo lại.

“Cậu có đi không?”

“Không đi.” Đường Thập Nhất cụp mắt, “Anh biết rồi còn hỏi.”

“Bởi vì tôi muốn cậu chịu khuất phục một lần.” Bạch Văn Thao nắm lấy hai vai hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào mình, “Lần này cậu phải đi, hai ta cùng đi.”

“Sao tôi lại phải đi!” Đường Thập Nhất gạt tay Bạch Văn Thao ra, “Cả đời này tôi chỉ muốn chống đỡ bầu trời Quảng Châu, người Nhật tôi còn vượt qua được, sao tôi lại phải đi?!”

“Bởi vì lần này là người Trung Quốc nên cậu mới phải đi!” Bạch Văn Thao gầm lên, cắt ngang lời hắn, “Lúc có quân Nhật thì họ chĩa mũi dùi vào chúng, giờ lũ Nhật đi hết thì sao?! Cậu quên rằng ai đánh cậu phải nhập viện à? Cậu quên những kẻ rình rập ngoài cổng viện sao? Trước mặt có hai đường ray, một bên trói mười người một bên trói một người, cậu để tàu hỏa cán chết bên nào cậu cũng sẽ bị những người sống sót chỉ trích! Đó là lòng người! Cậu không thể thay đổi họ được!”

Đường Thập Nhất nhíu tít lông mày, nếu người đang nói không phải Bạch Văn Thao thì nhất định hắn đã đuổi cổ khỏi nhà rồi, hắn nghiến răng, nén giận nói, “Anh biết tôi mà, chưa bao giờ tôi so bì có đáng giá hay không.”

“Nếu tôi bắt cậu so bì, cậu sẽ đuổi tôi hay sao.” Bạch Văn Thao chụp được tay hắn, nhẹ nhàng tách mở những ngón tay đang siết chặt, “Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có muốn cùng tôi xem kịch cả đời không?”

“… có.”

“Cậu có muốn cãi nhau với tôi cả đời không?”

“Anh nói ngốc nghếch gì vậy.”

“Vậy cậu có muốn cùng tôi ngắm xuân hoa thu nguyệt, hạ hà đông tuyết hay không?” rốt cuộc Bạch Văn Thao cũng gỡ được nắm tay hắn, rồi len bàn tay mình vào, đưa tay hắn áp lên ngực mình, “Tôi muốn sống sót cùng cậu, tôi muốn sống lâu trăm tuổi cùng cậu, cho đến khi cậu già, không thể cười chê tôi hát dở được nữa. Thập Nhất, tôi không hỏi cậu ở lại Quảng Châu có đáng không, tôi chỉ hỏi, ra đi cùng tôi, cậu có muốn không?”

“… anh đừng ép tôi.” Đường Thập Nhất cố đẩy hắn ra rồi quay đi vịn lan can, móng tay ghim vào những hoa văn gỗ.

“Tôi chỉ hỏi cậu có muốn hay không!” Bạch Văn Thao ôm hắn từ sau lưng, xoay mình hắn lại.

“Tôi, tôi không thể…”

“Thập Nhất, cậu làm quá nhiều, quá tốt cho Quảng Châu rồi.” Bạch Văn Thao nắm chặt tay hắn, “Từ giờ cậu chỉ sống vì chính cậu, vì tôi thôi, có được không?”

Đường Thập Nhất sửng sốt, Bạch Văn Thao lại cố sức lay mình hắn, gặng hỏi, “Có được không?”, hắn cười khổ, lắc đầu, “Đã bao giờ tôi nói ‘không được’ với anh chưa?”

“Ừ!” Bạch Văn Thao thở phào, ôm hắn vào lòng, “Cậu còn phải chịu với tôi một chuyện nữa.”

“Sao anh lắm chuyện thế nhỉ!”

“Chà, tôi chỉ định nhờ cậu dạy tiếng Anh thôi a!” Bạch Văn Thao bĩu môi oan ức, “Sang Mỹ thì người trí thức như tôi lại thành mù chữ rồi!”

Đường Thập Nhất không nhịn được phì cười, nhéo mũi hắn, “Yên tâm, Thập Nhất gia nuôi anh.”

“Quân tử nhất ngôn nhé!” Bạch Văn Thao bế bổng hắn lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

“Làm gì thế!”

“Nuôi tôi thì phải cho tôi ăn chứ! Cho ăn trước nào!”

“Bạch Văn Thao!!!”

***

Đường Thập Nhất đành bỏ Quảng Châu, nhưng Quảng Châu chưa chắc đã chịu buông tha hắn. Ngày hôm sau ban ngày hắn vẫn đến Vạn Hối như thường, thanh toán hết lương cho nhân viên rồi tuyên bố Vạn Hối sẽ đóng cửa, sau đó hắn đến quán uống trà, bề ngoài chỉ như người chuẩn bị nghỉ hưu, trời xẩm tối, hắn mới về nhà đóng hành lý, nhân lúc đêm tối chạy ra bến tàu.

Để tránh thu hút sự chú ý, nhóm Quyền thúc đã lên một chiếc thuyền đi từ sớm, Bạch Văn Thao và Đường Thập Nhất chỉ ăn bận bình thường ra đi, không cầm theo đồ đạc gì cả, hai người đi nhanh ra bến, mắt thấy con đê dài ở ngay gần trước mặt thì đột nhiên một đám đông từ những lùm cỏ ven đường xông ra, ánh sáng từ đèn pin trên tay chúng loang loáng quét trên hai người, “Ha, cứ tưởng phường trộm cắp buôn lậu nào chứ, hóa ra cục trưởng Bạch và Đường lão gia!”

Bạch Văn Thao nheo mắt nhìn kĩ, toàn là lũ lưu manh côn đồ quen mặt, thường ngày chúng bị Bạch Văn Thao dạy dỗ ra trò, chỉ e lúc này chúng xuất hiện để trả thù, “Tránh ra, bọn tao đang vội, không chấp chúng mày.”

“Mày không chấp chúng ông, chúng ông lại đang thích tính sổ với mày đây!” Một tên đi đầu rống lên, “Hai tên đại Hán gian chúng bay! Quân chó săn! Quân bán nước! Đánh chết chúng nó đi! Bọn ta sẽ thành anh hùng dân tộc!”

“Chúng nó còn tiếp tay cho bọn Nhật bán thuốc phiện! Đầu độc dân Trung Quốc!”

“Cha tao chết vì hút thuốc phiện!”

“Chúng nó ép nông dân trồng thuốc phiện! Làm dân ta chết đói!”

“Giết nó đi! Giết chúng nó đi!”

“Đoàng!” một tiếng, phát súng làm đám lưu manh đang kích động rùng mình im bặt, Bạch Văn Thao cầm súng trên tay, trỏ vào hai tên cầm đầu vừa la ó hăng say nhất, lớn tiếng nói, “Gặp người khác tao còn mất công giải thích, nhưng chúng mày à?! Một lũ du côn, lưu manh, bạo dân, loạn dân! Tao không nói lý với chúng mày! Lại đây! Có giỏi chúng mày lại đây! Tao chỉ có hai khẩu súng, hai mươi tư viên đạn, chúng mày đẩy hai tư thằng lên chết trước đi, còn lại đứa nào sống làm anh hùng! Nào tới đi! Ai muốn được vinh danh nào! Thằng nào dám xông vào Bạch Văn Thao đảm bảo mày sẽ lãnh một phát đạn nát óc, chết nhanh lắm!”

“Mày… mày đừng có lớn lối!” bọn lưu manh đã chợn lắm rồi, chúng run lập cập định lùi bước, nhưng lại nghĩ không thể chịu nhục như thế được, “Bọn tao đông thế này, mày… mày giết hết làm sao được!”

“Bọn tao hai người, giết được ba thằng chúng mày là tao lời rồi.” Đường Thập Nhất khoanh tay cười nhạt, “Chỉ xem chúng mày đứa nào muốn thí mạng trước cho thằng khác làm anh hùng thôi.”

Hai bên cứ thế giằng co, Bạch Văn Thao không dám tùy tiện nổ súng, hắn vừa che chắn cho Đường Thập Nhất vừa chậm chạp lùi về phía bến tàu, hắn biết chỉ cần hắn quay lưng đi lũ người kia sẽ xông tới, đến lúc đó dù nổ súng thật bọn chúng cũng không sợ, lúc hỗn loạn chỉ cần xô người khác làm bia đỡ, một khi hắn hết đạn là cả hai cũng xong đời.

Đường Thập Nhất nắm gấu áo Bạch Văn Thao, lùi dần về phía bến tàu, trong đầu thầm nhẩm tính liệu cả hai có chạy thoát được không. Một phút trôi qua dài như bất tận, họ bị bao vây bởi những ánh mắt độc địa như lang hổ, mỗi cặp mắt đều như chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi họ.

Trong những kẻ này, có lẽ có cả người mùa đông năm ngoái đã ngồi trong hầm trú ẩn, ăn bát cháo từ hạt gạo Đường Thập Nhất trồng, con cái họ, có lẽ đã được Đường Thập Nhất gửi sang Ma Cao, Hồng Kông bằng danh nghĩa đi học văn hóa Nhật Bản; nhưng giờ phút này Đường Thập Nhất trong mắt bọn họ vẫn chỉ là tên Hán gian vô sỉ, tên trùm thuốc phiện đáng chết trăm ngàn lần!

Đường Thập Nhất chớp mắt, không ai thấy hắn rớt một giọt lệ.

“Văn Thao, viên cuối cùng để dành cho tôi nhé.” Đường Thập Nhất thấy được cơn phẫn hận trong mắt những kẻ đó đã sắp vượt qua nỗi sợ hãi, rất nhanh thôi, chúng sẽ xông tới, “Bắn vào tim nhé, tôi thích đẹp mà.”

“Dù thế nào, tôi cũng ở bên cậu.” Bạch Văn Thao thoáng buông lỏng tay rồi lại siết chặt, bàn tay hắn cầm khẩu súng giờ đã mướt mồ hôi.

Đột nhiên một tiếng súng nổ vang trời, mà không phải từ khẩu súng của Bạch Văn Thao, rồi liền sau đó một loạt đạn liên thanh dội tới từ một con thuyền trên biển, hỏa lực mãnh liệt khiến bọn lưu manh sợ vãi ra quần, cuống cuồng bỏ chạy. Bạch Văn Thao và Đường Thập Nhất vội chạy về phía bến tàu, nhưng gần đến nơi, cả hai mới khựng lại.

Quân đội, bến tàu lúc này đã bị một đội lính mặc quân phục màu xanh nhạt chiếm cứ, hai người Bạch Đường đều chưa từng thấy màu quân phục này, nhất thời họ không biết phải làm sao.

“Thưa các anh em, không biết chỉ huy của các vị là ai?” Bạch Văn Thao thầm nghĩ những người này vừa mới nổ súng hỗ trợ, chắc hẳn tạm thời sẽ không giết bọn họ, liền tiến lên hỏi.

Những người lính đứng chắn trước thuyền lập tức đứng dạt sang hai bên, bấy giờ một người trên thuyền mới bước xuống, cũng mặc quân phục xanh nhạt, người đó đi đến trước mặt hai người, rồi giậm một chân, cung kính làm động tác chào theo lối nhà binh, “Thưa tư lệnh! Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ Chu Truyền Hi có mặt!”

“Chu… Chu Truyền Hi?!” Đường Thập Nhất sửng sốt trợn tròn hai mắt, hắn run rẩy nắm lấy hai vai người nọ, “Chu Truyền Hi! Ông không chết ư, ông thực sự không chết!!!”

“Nhờ những viên đạn ghém phẩm màu của ngài đó, nếu không tôi đã chết thật rồi.” Chu Truyền Hi lại quay sang phía Bạch Văn Thao, người cũng đang kinh ngạc không nói nên lời, “Chà! Văn Thao! Số đạn cậu nợ tôi cũng kém tư lệnh rồi đó, xem ra cậu lại thua rồi!”

“Tư lệnh của ông có bao giờ thua đâu!” Bạch Văn Thao cười phá lên, hắn xông tới ôm chầm lấy ông ta, “Lão Chu!!! Ông khá lắm!!!”

“Ấy ấy! Làm gì vậy làm gì vậy! Cấp dưới tôi họ nhìn nhé!” Chu Truyền Hi cười đẩy Bạch Văn Thao ra rồi giải thích, “Hôm đó tư lệnh bắn tôi mười hai phát, hai phát đầu là đạn thật đấy, nhưng cậu ấy bắn trượt, làm bọn lính Nhật vây tôi lúc đó khiếp quá phải lùi ra xa, sau đó ba phát là đạn ghém phẩm màu, không có đầu đạn, chỉ có phẩm màu đỏ, bắn nhằm miệng, tim, gan tôi. Còn lại bảy phát thì thôi rồi, đạn thật hết, dù không trúng chỗ chết người nhưng cũng làm máu đổ ào ạt, suýt nữa tôi đi đời rồi.”

“Thực lòng tôi cũng không dám tin ông sẽ sống sót, tôi chỉ dám đánh cuộc một keo.” Đường Thập Nhất ngượng ngùng nói, “Cảm ơn ông đã không chết, cuối cùng thì… tôi cũng bớt hại một người rồi.”

“Ngài phải cảm ơn Triệu Ngọc Oánh đó, ngày đó tôi ngờ rằng quân Nhật sẽ phong tỏa ngoài bến nên đưa cô ấy trốn tạm vào rừng, chờ chúng rút quân trên biển mới đi, nhưng cô ấy nghe thấy tiếng súng nên khi mọi người đi hết chính cô ấy đã vớt tôi lên.” Chu Truyền Hi vừa nói vừa mở đường, đưa bọn họ xuống thuyền, “Sau này cũng chính cô ấy giúp tôi gia nhập quân đội, trở thành đội trưởng phân khu Hoa Nam thứ ba của lực lượng kháng Nhật.”

“Đội trưởng à, cấp bậc thấp hơn ngày xưa a, nhân tài không được trọng dụng rồi!” Bạch Văn Thao vừa nói giỡn một câu đã bị Đường Thập Nhất huých cho một cái.

“Cấp bậc cao thấp không quan trọng, cái đáng nhất là tôi lại được làm người lính.” Chu Truyền Hi lui mấy bước lấy đà nhảy lên bờ rồi quay lại, cung kính cúi đầu với Đường Thập Nhất đứng trên thuyền, “Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ Chu Truyền Hi đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, xin tư lệnh đánh giá!”

“Tốt, ông làm rất tốt.” Đường Thập Nhất cố kìm nước mắt, rồi lớn tiếng hô như đang duyệt binh, “Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ Chu Truyền Hi nghe lệnh! Từ ngày hôm nay, ông được bãi mọi chức vụ, trở thành dân thường! Kể từ hôm nay ông sống độc lập, chấm dứt mọi liên hệ với quân đội! Rõ chưa!”

“Đã rõ!” Chu Truyền Hi cao giọng đáp.

“Văn Thao, kêu họ rời bến đi.” Đường Thập Nhất ngoảnh mặt đi, không để mọi người thấy hắn khóc. Bạch Văn Thao hiểu ý, liền tới chỗ nhà thuyền, bảo họ cho thuyền đi.

Máy nổ xình xịch, con thuyền chậm rãi rời bến, Chu Truyền Hi đứng nghiêm trên bờ nhìn theo, đột nhiên, Đường Thập Nhất móc ra vật gì trong túi áo ngực, ném lên bờ.

Chu Truyền Hi nhặt lên, là nửa tấm binh phù đầu hổ bằng vàng.

Như thể đã dồn hết sức lực để ném tấm binh phù, Đường Thập Nhất lảo đảo chúi xuống, Bạch Văn Thao vội dang tay đỡ hắn mới không ngã.

Đêm đen thăm thẳm đang nuốt trọn tất cả.

Nhưng Đường Thập Nhất còn nhìn thấy ánh đèn đỏ lấp lánh từ tít xa của khách sạn Ái Quần, cách một đoạn là dải đèn vàng trên đê sông Hải Châu, chùm đèn xanh lá phía nọ là rạp Bình An, lúc này là chín giờ mười lăm phút, lớp kịch thứ hai hẳn sắp kéo màn.

Đường Thập Nhất nhận ra được tất cả, mảnh đất Quảng Châu đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn, tạo nên hắn, cũng suýt nữa hủy diệt hắn.

Bạch Văn Thao ôm lấy hắn, dịu dàng vỗ lên cánh tay, “Không sao, không sao cả, sẽ ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi.”

“Ừ, sẽ ổn…” Đường Thập Nhất ngẩng lên, đôi mắt nhìn Bạch Văn Thao đầy ấm áp, “Chỉ cần có anh bên tôi, nhất định sẽ ổn.”

Vở kịch cũ rồi sẽ bị chôn vùi trong kí ức ố vàng của người Quảng Châu, nhưng đâu có hề gì, chỉ cần còn anh bên cạnh, rồi sẽ có ngày màn lại được kéo lên, sân khấu của hai ta còn sáng đèn mãi mãi.

– HOÀN –

===

Cuối cùng cũng hoàn rồi.

Thực sự là mình khóc.

Bốn chương cuối cùng mình làm trong gần 3 ngày, om mãi nửa năm mới chỉnh sửa để up. Cảm xúc không còn được tròn vẹn như trước nhưng đoạn Thập Nhất gia hôn mê trong viện mình khóc, đoạn thuyền rời bến cuối cùng mình lại khóc. Nó là sự tiếc nuối, đồng cảm với Thập Nhất gia khi phải rời bỏ mảnh đất tâm huyết nửa đời của mình.

Chắc đây là lần cuối Du edit đam mỹ, nhiều năm không edit cảm xúc cũng vơi đi nhiều, văn cũng gượng, không tiếp nối được những gì đã từng nữa. Vương Thủ Thâm Viện, Ly vương gia và bạn Hạ An lương thiện nhát cáy chắc mình lỗi hẹn thật rồi. Bỏ hố mấy năm trời giờ mới chính thức dám nói là sẽ không bao giờ lấp:))

Thôi thì, đến đâu hay đến đó, cũng chưa biết mai sau thế nào, có khi nao về hưu hoặc chỉ đôi tháng nữa mình hứng lên ta lại gặp nhau =))

Quay lại với Thập Nhất gia, mình thương mình tưng tiu mình ám ảnh với gia lắm. Đầu tiên là vì Du có hình tượng gia trong đầu, với Du gia chính là Trương Quốc Vinh ca ca của Yên Chi Khâu, dù Du chưa từng xem phim nhưng cái tạo hình nó giống lắm, mà nghe ca ca hát live Rouge thì nó như kiểu hoàn thiện set đồ vậy đó, Du bị hình ảnh đó ám từ ngày đầu tiên xem được, ám đến tận bây giờ. Lý do vì đâu trong 5-6 năm trời cứ thỉnh thoảng lại edit vài chương Thập Nhất gia, vì thỉnh thoảng lại nghe lại nhạc ca ca đó. Một ngày nào đó bạn nào đó đọc từ đầu đến cuối Thập Nhất gia ở đây, bạn có thể tìm video Leslie Cheung hát live Rouge, mong rằng bạn cũng có được những cảm xúc của Du.

Lý do tiếp theo không thể bỏ Thập Nhất gia được, là vì mối liên hệ với hotboy trường Cam:”) bà con có để ý không? Hai câu chuyện diễn ra cùng một thời điểm, nhưng ở hai đất nước khác nhau, Anh và Trung Quốc. Chắc duyên trời định quá, ngày mình chọn Vô Thanh Hí 1938, mình không chủ đích làm cặp bài trùng vậy đâu.

Hai câu chuyện, hai cặp đôi, hai kết thúc. Nếu Diary in Grey Tower là câu chuyện tình kết đẹp nhưng buồn. Thì Vô Thanh Hí 1938 kết không đẹp, mà vui.

Bạch cảnh quan và Thập Nhất gia ở bên nhau trọn vẹn dù phải rời bỏ quê hương, câu chuyện của họ với Du như một âm bản của Diary vậy. Âm bản đến mức nào thì phải để các bạn tự cảm nhận thôi.

Những cảm xúc hụt hẫng từ Diary, Du xin dùng Vô Thanh Hí để bù đắp cho các bạn. Một lần nữa mong rằng các bạn cũng cảm nhận được như Du.

Gửi nhiều yêu xương và nụ hôn chụt choẹt đến các tình yêu đã trở lại, cùng Du đi hết Vô Thanh Hí 1938.

Và Du vẫn ở đây, dù không tiếp tục edit đam mỹ nhưng Du vẫn đọc truyện, vẫn theo dõi nếu các bạn có comment, bấm like cho mỗi chương truyện, nếu các bạn muốn gửi chút chút iu xương cho Du, mình vẫn ngồi bưng rổ hứng, yên chí =))

À và gần đây wp này đã trở thành chốn tự xướng đu idol của Du, đu chán rồi té rồi lại bò dậy, mọi người cũng thấy rồi đấy =)) mị vẫn còn fangirl, vẫn còn thiếu nữ như năm nào =))))))) thỉnh thoảng ghé chơi cho mình khỏi quên nhau, khỏi già nhá, iu xương tất cả bà con:”x

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang