“Đủ, không cần truyền nữa.” Uchiha Itachi mở miệng.
Những lời này giống như đã từng nghe qua, khi đó anh ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, bị thương thật nghiêm trọng, cô cũng là như vậy vì anh truyền Chakra, sau đó, anh liền tốt rồi, nhưng là, lần này lại không được.
Hốc mắt Kira đỏ bừng: “Bắt đầu từ khi nào?”
Uchiha Itachi nhìn trời, nở nụ cười: “Không nhớ rõ.”
Kisame đi tìm thức ăn, cho nên cô mới có cơ hội ở chung một mình với Itachi, nhưng cố tình lại dưới tình huống anh bị thương nặng thế này.
Kira hít hít cái mũi: “Em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
Itachi sửng sốt, sau đó xoa xoa đầu Kira: “Em chỉ cần chăm sóc Sasuke thật tốt thôi.”
Sau khi Kira nghe xong, liền đẩy tay Itachi ra, hỏi một câu: “Người nào chăm sóc em?”
Kira không cảm thấy cô là một người phụ nữ thật kiên cường, mấy năm nay cô tận lực không cho chính mình suy nghĩ vấn đề này, nhưng chuyện xảy ra ở trước mắt, cô không thể không đi đối mặt.
Uchiha Itachi nhìn cô chăm chú, sau đó nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Kira đưa lưng về phía anh, cô biết, Sasuke đối với anh mà nói là người quan trọng nhất, chính là cứ việc biết, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn tồn tại một tia may mắn, cô nghĩ ở trong lòng Itachi mình cũng có một vị trí bất đồng…
Toàn bộ thân thể bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn, Kira nhịn không được khóc lên, vì sao cô lại biết kết cục của anh, vì sao biết được kết cục, cô còn không thể thay đổi được gì? Vì sao cô lại phải biết rõ chính mình không thay đổi được ý tưởng của Itachi…
Kira lau nước mắt, sau đó hướng Itachi nói: “Em phải trở về, Sasuke tỉnh lại sẽ sốt ruột.”
Uchiha Itachi chỉ ôm chặt lấy Kira, trong lòng anh cũng đau vô cùng, anh biết cô ra vẻ kiên cường, nhưng là, anh không thể phá hủy lớp ngụy trang của cô.
Cuối cùng anh buông cô ra, nói: “Trên đường cẩn thận.”
Kira dùng sức cắn môi, dùng đau đớn nơi này nói cho chính mình, không thể khóc! Không thể khóc!
Uchiha Itachi nhìn bóng dáng cô rời đi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, anh không cho được thứ cô muốn.
Konoha
“Cậu ta thả cô về?” Kakashi tựa hồ biết cô sẽ đến bệnh viện.
Kira có chút mỏi mệt gật gật đầu, sau đó hỏi: “Sasuke thế nào?”
Kakashi nhìn thoáng qua Sasuke trong phòng bệnh, chậm rãi nói: “Tay gãy xương, tinh thần chịu đả kích, nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì ổn rồi.”
Kira gật gật đầu, sau đó xoay người muốn rời khỏi, tay bị nắm lại, Kira không rõ nguyên do quay đầu.
Kakashi hỏi: “Không vào xem?”
Kira lắc lắc đầu, có chút choáng váng nói: “Tôi muốn đi… Nghỉ ngơi…” Một chút…
Không đợi cô nói xong, cô liền cảm giác trước mắt một mảnh tối đen, bên tai tràn ngập tiếng gào sốt ruột của Kakashi, cô rất muốn nói cô không có việc gì, chỉ là có chút buồn ngủ… Nhưng thân thể giống như nặng ngàn cân, như thế nào đều tránh không thoát…
Lúc tỉnh lại, trời đã tối đen, cô cũng về tới nhà Uchiha, trừ bỏ bụng có chút đói thì không có phản ứng không tốt gì.
Sasuke bưng cháo đi vào, cậu nhìn Kira có chút áy náy, Kira sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Biểu tình gì thế này?”
Sasuke buồn buồn nói: “Thật xin lỗi, là em không đủ mạnh…”
Kira thở dài: “Không phải lỗi của em.”
Sasuke có chút kích động mở miệng: “Nếu không phải em quá yếu, làm sao anh ta có thể bắt chị đi, còn cướp lấy nhiều Chakra của chị như vậy!”
Kira ăn cháo, giọng nói cũng có chút căm tức: “Sasuke!”
Sasuke nắm chặt quả đấm, sau đó xoay người rời đi.
Kira có chút chua sót nở nụ cười, Sasuke, khi nào thì em mới có thể lớn lên! Itachi đại thần nhờ chị chăm sóc em, nhưng chị luôn cảm thấy lực bất tòng tâm!
Ăn cháo xong, Kira vỗ vỗ mặt mình, cứ tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ biến thành nữ nhân vật chính trong kịch truyền hình Quỳnh Dao mất!
Bỗng nhiên, Kira cảm giác được có cái gì thẳng hướng cô mà đến, theo bản năng, cô lăn về phía bên kia giường!
“Soạt!” Một thanh phi tiêu vững vàng đâm vào gối đầu.
Kira có chút đổ mồ hôi lạnh, nếu trễ thêm chút nữa, phi tiêu sẽ đâm trúng đầu cô đó!
“Không sai thôi.” Một bóng dáng xuất hiện trong phòng Kira.
Kira ngẩng đầu, thấy được một người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ, Kira ngây người trong chốc lát, nhưng rất nhanh, cô liền hoàn hồn, cô hỏi: “Sao cô muốn giết tôi?”
Người phụ nữ kia kiều mỵ nở nụ cười: “Tôi chỉ tò mò… Trừ bỏ tôi ra thì còn ai khác xuyên không.”
Đồng tử Kira nháy mắt co rút lại, người xuyên không?! Chẳng lẽ cô ta cũng là người xuyên không?!
Ả cười khẽ ngồi xuống bên giường Kira, dùng cặp con ngươi câu người kia nhìn Kira, ả nói: “Tự giới thiệu, tôi gọi là Thẩm Hương Duyên, trước khi xuyên không là sát thủ, hiện tại gọi là Tamaki Yuzu.”
Là cô ta?! Kira không nghĩ tới tiểu tam vẫn tâm tâm niệm niệm phía trước là người phụ nữ yêu diễm này, Kira coi như hiểu được vì cái gì Kisame lại không thể tin tưởng Itachi đại thần không thích Yuzu, dù sao phụ nữ xinh đẹp như vậy, là đàn ông đều sẽ động tâm!
Kira đứng thẳng người lên, thản nhiên nở nụ cười: “Vương Lạc Lạc, trước khi xuyên đến là người làm công ăn lương bình thường, hiện tại kêu Uchiha Kira.”
Yuzu cười khẽ vài tiếng: “Sao không nói là vợ của Itachi?”
Khắp cả căn phòng đều là sát khí phô thiên cái địa, thân thể Kira theo bản năng có chút run run, nhưng cô vẫn không có lùi bước nhìn Yuzu: “Tôi không muốn nói những chuyện này với một người phụ nữ không quen biết.”
Yuzu trong nháy mắt lạnh mặt, tay ả rất nhanh bóp chặt cổ Kira, ả tàn nhẫn mở miệng: “Ta thật muốn lập tức bóp nát cổ mi!”
Kira có chút khó thở, cô vẫn là một bộ cà lơ phất phơ kia: “Cô không dám.”
Yuzu một phen ném cô xuống mặt đất, Kira kịch liệt ho khan, tiếng vang thật lớn như vậy đưa Sasuke tới.
Cậu nhìn người phụ nữ xa lạ trong phòng, đề phòng hỏi: “Cô là ai?!”
Yuzu nhìn lướt qua Sasuke, sau đó nở nụ cười: “Tôi là người phụ nữ của Itachi.”
Sasuke nhìn Kira té trên mặt đất, cùng với dấu tay trên cổ cô, trong lòng một trận lửa giận, không có do dự gì, cậu liền nhằm về phía Yuzu, ả ta không chút đếm xỉa đá cậu đến góc tường, nói: “Cậu và anh cậu căn bản không cùng một cấp bậc!”
Kira nhìn thoáng qua Sasuke ở góc tường, nhìn Yuzu, tay cô bay nhanh ném ra Shuriken, Yuzu thật không ngờ Kira còn có chiêu thức ấy, thân thể nhanh chóng lui về phía sau né tránh công kích của Kira.
Rất nhanh, Kira liền dùng hết Shuriken rồi, Yuzu cười nhạo nói: “Chỉ có một chút năng lực ấy?”
Kira chậm rãi đứng lên, cười thật vô hại: “Chỉ có một chút năng lực ấy!”
Yuzu vừa định châm chọc cô, Shuriken trên đất bỗng nhiên bay nhanh về phía ả, tốc độ kia mau đến kinh người, bên này Kira rất nhanh kết ấn, khóe miệng không ngừng niệm chú: “Thần, Sửu, Ngọ, Tử, Dần, Quyết Sát Môn!”
Nơi Yuzu đang đứng xuất hiện một trận pháp, Shuriken mà Kira ném đi phản phất như có sinh mệnh, lộ ra ánh sáng trắng, lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy công kích Yuzu, hai chân Yuzu bị xiềng xích trong trận pháp khóa chặt, không thể nhúc nhích, tốc độ Shuriken thật sự là quá nhanh, ả ta căn bản không cách nào kết ấn! Không bao lâu, trên thân thể của ả cũng bê bết vết máu!
“Thật sự là không bớt lo!” Trong trận pháp bỗng nhiên nhiều thêm một người, đội mặt nạ Tobi?
Tobi đem Yuzu kéo vào một thời không khác, Shuriken của Kira cũng bị hút đi vào, Tobi nhìn Kira, tựa hồ xuyên thấu qua cô đang nhìn người nào đó.
Kira ngã xuống, phun ra một ngụm máu lớn, cô lấy tay che miệng lại, nhưng máu trong cơ thể không ngừng trào ra, theo khe hở bàn tay chảy xuống đất. Con mẹ nó, cô mới dùng nhẫn thuật công kích có một xí, kết quả chính cô cũng phải chịu khổ! Thật sự là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm! Cô chỉ là một vú em, tại sao phải ép cô thay đổi thuộc tính! Đều tại cái hệ thống rách nát kia!