• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình Kira phi thường không tốt, ngày đó cùng Fugaku thân cận đối thoại làm cho cô buồn bực không thôi, vì sao đại tộc trưởng của gia tộc Uchiha sẽ có hứng thú lớn như vậy đối với một khúc củi mục như cô chứ? Được rồi, chuyện này cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến tâm tình cô không tốt, cô nhìn mĩ thiếu niên đang đi tới trước mặt mình, nội tâm vô cùng ai oán, vì sao anh ta lại trở về nhanh như vậy? Vì sao người dạy cô Shuriken lại là anh ta?

“Nee-chan, sao chị cứ nhìn chằm chằm vào nii-chan vậy?” Nhóc Sasuke nắm tay cô gái như đang đi vào cõi thần tiên nào đó.

Ánh mắt mỗ nữ tử nháy cũng không nháy: “Anh trai em thật đẹp trai.”

Nhóc Sasuke kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Nii-chan là tuyệt nhất!”

Tuyệt? Được rồi, anh trai nhóc quả thật rất tuyệt, tình yêu đối với nhóc cũng kinh thiên địa quỷ thần khiếp a! Là một thiếu niên cỡ nào vĩ đại anh dũng a…

Bỗng nhiên xuất hiện một người tóc trắng mang theo mặt nạ bảo hộ, Kira mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc!

Tóc trắng nhìn Itachi nói: “Định ra ngoài chơi sao?”

Itachi gật gật đầu: “Đi rừng cây.”

Tóc trắng nhìn nhìn anh lại nhìn nhìn Kira, gật gật đầu: “Vậy không quấy rầy.”

Chờ tóc trắng rời đi khoảng vài phút, Kira mới phục hồi lại tinh thần, móa nó… Người kia không phải là Kakashi sao?! Kia không phải Kakashi sao?! Tại sao cô sẽ bởi vì tên quạt tròn kia mà quên mất tóc trắng? Why…

‘Thưởng cho thành công’ thanh âm máy móc vang lên.

Thành công cái đầu mi! Ta còn chưa kịp phản ứng có được không! Có thể lặp lại lần nữa không… Ta muốn làm quen với Kakashi một chút, thuận tiện tìm chỗ nương thân …

“Nii-chan, em đã nói nee-chan thật chậm tiêu mà, Kakashi đã đi lâu như vậy rồi thế mà bây giờ chị ấy mới phản ứng kịp.”

“…”

“Ừm… Phỏng chừng chị ấy phải khổ sở thật lâu.”

“…”

Mười phút sau

Kira cuối cùng cũng từ trong đả kích khôi phục lại, nhóc Sasuke cuồng anh trai vô cùng nghe lời bắt đầu luyện tập Shuriken, tuy rằng vẫn chưa chính xác lắm, nhưng có mấy cái vẫn đâm đến cọc gỗ, tên cuồng em trai kia tuy rằng không nói gì, thế nhưng ánh mắt lại ôn nhu có thể ngấy chết người…

“Cô lại đây một chút.” Itachi liếc mắt nhìn cô.

Kira thở dài trong lòng: “Nhìn xem, đây là đãi ngộ khác biệt.”

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Uchiha Itachi, cô đành nhận mệnh hoạt động thân thể của chính mình, nhóc Sasuke thật tri kỷ đưa Shuriken trong tay tới, Uchiha Itachi, anh xem xem, em trai anh khi còn bé là cỡ nào đáng yêu nhu thuận, thế mà lại bị anh chỉnh thành tâm lý biến thái cố chấp cuồng! Mang theo nồng đậm oán khí, cô ném Shuriken trong tay đi.

“Bộp…” Nó rơi xuống trước cọc gỗ khoảng 3 thước, chui vào trong đất.

“…” Không khí lập tức biến thành quỷ dị im lặng.

Nhóc Sasuke lại đưa đến một cái Shuriken khác, an ủi nói: “Nee-chan, ném xa hơn một chút.”

Kira gật gật đầu, lại hít sâu lần nữa, còn vô cùng nghiêm túc nhìn cọc gỗ, tay dùng sức, ném đi ra ngoài.

“Đinh…” Shuriken vững vàng dừng lại ở địa phương vừa rồi, đụng trúng Shuriken phía trước, phát ra tiếng vang.

“Nee-chan, vì sao chị chỉ ném được 1 thước? Ngay cả em đều có thể ném tới cọc gỗ nha!” Lời nói thiên chân vô tà của nhóc Sasuke làm cho mỗ nữ vô cùng xấu hổ.

Bỗng nhiên, phía sau Kira xuất hiện một cái ôm ấp ấm áp, tay cô bị một bàn tay to khác nắm lấy, tay hơi dùng sức một chút, Shuriken liền bay nhanh đâm thẳng về phía cọc gỗ, tốc độ ấy lực đạo ấy, làm cho cô cảm thấy chính mình thật con mẹ nó lợi hại! Vừa quay đầu liền chống lại đôi con ngươi sóng nước chẳng xao kia, không biết vì cái gì, cô tựa hồ nghe thấy thanh âm tim đập của chính mình…

Cô đẩy đẩy Itachi một chút, trong lòng thẳng kêu: “Họa thủy… Họa thủy…”

Kira không ngừng lui về phía sau, chân giẫm trúng Shuriken vừa mới ném ra khi nãy, ‘Rầm!’ cô thực không duy mĩ mà vấp ngã!

“Đau đau đau…” Cô xoa xoa mông nhỏ bị thương khóc không ra nước mắt.

Đầu sỏ gây nên lại cong lên một nụ cười nhợt nhạt, đậu móa… Có phải cô đã trở thành vật giải trí cho anh ta rồi không? Tên cuồng em trai phúc hắc này, quả nhiên trừ bỏ em trai, những vật khác… Không… Những người khác, đối với anh ta mà nói đều là trò giải trí tiêu khiển…

“Nee-chan, chị không sao chứ?” Nhóc Sasuke vội vàng chạy lại an ủi.

Kira đều sắp cảm động đến khóc rồi, Sasuke-chan, bây giờ em chính là một thiên sứ nhỏ, trăm ngàn lần không cần bị anh em bẻ cong, mau đi tìm thiếu niên ánh mặt trời – Naruto bạn học đi, đó mới là chân ái của em…

Nhếch miệng, Kira nở nụ cười: “Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta về nhà đi…”

Nhóc Sasuke không hài lòng bĩu môi: “Nii-chan, không công bằng, vì sao nee-chan biết ngày mai anh ra ngoài làm nhiệm vụ?!”

Kira kinh ngạc nhìn Sasuke, cô nói cái gì? Cô nói cái gì? Cô có nói ngày mai Uchiha Itachi ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Bạn nhỏ, không thể nói lung tung!

Uchiha Itachi hướng nhóc Sasuke vẫy tay, nhóc con thí điên thí điên chạy qua đó, quả nhiên không ngoài ý muốn bị chọt chọt trán, cùng với lời nói ôn nhu kia: “Tha thứ cho anh, Sasuke…”

Móa nó… Khi nào thì anh ta cũng có thể đối với cô ôn nhu như vậy? Thiết tưởng hình ảnh kia một phen… Một cỗ ác hàn dâng lên, quả nhiên cô vẫn không thể chịu đựng nổi…

“Mỗi lần nii-chan đều nói như vậy, nii-chan càng yêu nee-chan!” Nhóc Sasuke vô cùng oán niệm.

Yêu chị? Sasuke-chan, nói chuyện phải dựa vào lương tâm! Uchiha Itachi yêu chị chỗ nào? Kira cười gượng ép: “Sasuke, anh trai em yêu thương em nhất, chị chỉ là nhân tiện, nhân tiện mà thôi…” Em không biết anh trai em đến cuối cùng đều luyến tiếc giết em à!

Uchiha Itachi bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt thật vi diệu nhìn Kira, Kira hoảng hốt lui về phía sau vài bước, con chồn này đang đánh cái chủ ý quỷ gì?! Chồn cho gà bái… Phi! Cô mới không phải… Không có ý tốt, tuyệt đối không có ý tốt!

Cũng may, đến cuối cùng Uchiha Itachi đều không có tìm cô phiền toái, dắt em trai đáng yêu của anh ta về nhà, Kira thì sao, còn đang thương tâm vì đã bỏ lỡ Kakashi, cô nghĩ, đây là chuyện khiến cô hối hận từ trước đến nay [ cô xác định? ]!

“Con bé không có phát hiện Kakashi?” Fugaku nhìn người đang quỳ trước mắt.

Người nọ cúi đầu đáp: “Đúng vậy, cô ta nhìn chằm chằm vào Itachi, sau đó mới phản ứng kịp, khi ấy Kakashi đã muốn rời khỏi một lúc lâu rồi.”

Fugaku vừa lòng gật gật đầu, lại hỏi: “Shuriken thế nào?”

Người nọ do dự một chút, đáp: “Hai lần đều chỉ ném ra được 1 thước.”

Fugaku trầm tư một hồi, lại hỏi: “Cậu cảm thấy con bé là cố ý sao?”

Người nọ cũng bắt đầu suy tư, một thoáng sau mới hồi đáp: “Hai lần đều trúng cùng một chỗ, độ chính xác quá mức tinh chuẩn, nhưng là… Lực đạo quả thật rất nhỏ, Itachi hẳn là rõ ràng.”

Fugaku gật gật đầu, vung tay lên, người nọ cung kính hành lễ liền rời khỏi, Fugaku đứng lên đi đến phòng khách, Kira đến tột cùng là sâu không lường được hay là thật sự cái gì cũng tệ? Xem ra phải tìm một cơ hội thí nghiệm một chút…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK