• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bên trong màn trướng vì tiếng la kia mà từ từ chuyển tỉnh, Hiên Viên Hạo xoa cái trán nhức như búa bổ của mình lầm bầm vào tiếng, định xốc chân ngồi dậy lại phát hiện bên cạnh mình có người, theo bản năng nhìn qua, chờ nhìn rõ người kia là ai không khỏi sợ ngây người.
Phóng nhanh xuống giường mặc quần áo, phát hiện mình vẫn mặc tiết khố và lý y chỉ có đều hơi mở rộng, ngoài ra rất bình thường không có gì đặc biệt cả, nhưng hắn một chút cũng không nhớ những chuyện xảy ra đêm qua. Hắn chỉ nhớ mình rất khổ tâm đi tìm rượu giải sầu nhưng rượu vào càng sầu thêm, sau đó mơ mơ màng màng bị người đưa về phòng.
Cố gắng lắc đầu cho thanh tỉnh, vừa mặc xong ngoại y trên giường truyền đến tiếng nói thanh thúy nũng nịu: “Hạo ca ca…”
Tiểu Kỳ ngồi dậy ánh mắt mơ màng nhìn hắn, nàng ngồi dậy chăn tuột xuống, đôi vai mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, nhưng không có gì khác nữa chỉ là nàng ta không mặc trung y thôi, Hiên Viên Hạo thở phào nhẹ nhỏm cũng may là không có gì xảy ra.
Nhưng tiếng la khi nãy là của ai, cao mày suy nghĩ lại vô ý phát hiện gần bên giường có một cái bánh bị rơi xuống nát bét, cái bánh hình dạng rất lạ hắn chưa gặp bao giờ, bước lại nhìn kĩ trên bánh có dòng chữ đáng lí rất đẹp nhưng bây giờ lại xiêu quẹo: Hạo chúc mừng sinh nhật, và một dòng chữ hắn chưa gặp bao giờ: happy birthday.
Ngay lúc hắn đang chăm chú nhìn cái cái bánh nát bét kia, thì Tuyệt Lâm chạy vào giọng là khẩn thiết mà hoảng loạn: “Hạo Kỳ ca ca, tẩu tẩu bỏ đi rồi, có người thấy tỷ ấy phi thân qua tường mà chạy đi.”
Hiên Viên Hạo nơi này còn chưa thấy triệt cảm giác của mình, thì bên kia Kỳ Nhi lệ chảy như mưa khóc đến tê tâm liệt phế, nàng ngã quỵ bên chân tường khó khăn thở dốc, trong tim lại rất đau, đau đến mức tưởng chừng không dứt, đau đến mức không sao thở được, đau đến mức giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ chết đi.
Kỳ Nhi giương mắt nhìn phía trời xa, chỉ thấy đàn chim xếp thành hình chữ Nhân đang bay về phía Nam di trú, Miêu Cương đang vào mùa đông nên rất lạnh, Kỳ Nhi sáng sớm đã đi chuẩn bị bánh cho hắn cũng không mặc dày bao nhiêu, nhưng do tiếp xúc cùng lửa nóng nàng cũng không thấy lạnh…nhưng bây giờ thật lạnh quá, còn lạnh hơn cả khi nàng nhảy vào Hàn Đàm.
Thời tiết rét lạnh, chim chóc đều phải bay về Phương Nam. Nếu lòng người cũng lạnh, có phải cũng sẽ giống như chim kia, đều không thể níu giữ lại được phải không?
Kỳ Nhi men theo tường đứng vậy, theo lối nhỏ trong hẻm từ từ ra tới cửa thành, còn lúc đó trên đường lớn từng xe từng xe hàng hóa thật lớn, mà dẫn đầu là hai đại nam nhân anh tuấn bên cạnh là hai vị mĩ nhân, một anh khí một linh động đang cười nói vui vẻ, thoáng chốc không biết vì sao thanh y nữ tử trong bốn người quay đầu về hướng con hẻm Kỳ Nhi đang đi kia mà chăm chú nhìn.
“Zổ tỷ nhìn cái gì có chàng nào đẹp sao?” Tử y nữ tử cũng quay đầu lại nhìn nhìn.
“Không có, chỉ cảm giác hình như gặp người quen.” Thanh y nữ tử lắc đầu xoay người lại tiếp tục đi.
“Thảo nhi, sắp gặp muội muội sao thấy nàng không vui lên vậy?” bạch y nam nhân bên cạnh thanh y nữ tử lên tiếng.
“Muội không biết chỉ là luôn cảm thấy bất an.” Thanh y nữ tử đưa tay xoa ngực nàng cảm thấy nơi này ẩn ẩn đau.
“Yên tâm đi, chúng ta sắp đến Tuyết Vũ Lâu.” Lam y nam nhân bên cạnh tử y nữ tử cười nói.
Bọn họ tiếp tục lên đường, chỉ duy thanh y nữ tử kia lại nhìn lại con hẻm đã khuất xa kia một lần cay mày trầm tư….
Nếu cứ như thế mà để cho Kỳ Nhi rời đi, có thể bọn họ sẽ trở nên xa lạ, không còn một chút ràng buộc nữa. Tuy hắn hiểu rất rõ, nếu hắn cùng nàng qua lại, đối với nàng, đối với hắn, cả đối với Tiểu Kỳ mà nói, đều không phải là chuyện tốt.
Nhưng bảo hắn cứ đứng trơ mắt mà nhìn bóng dáng ôn như tựa thủy kia rời xa mãi mãi, lý trí có thể cho phép hắn làm ngơ, nhưng tình cảm bất luận thế nào cũng không cho phép hắn chấp nhận điều đó, tại sao lại như thế, người hắn yêu không phải là Tiểu Kỳ hắn luôn chờ đợi sao, vì sao trong tâm trí chỉ là hình ảnh của nàng?.
Hiên Viên Hạo thất thần ngồi xuống ghế, ngay tại lúc hắn muốn bất chấp tất cả để đem nàng trở về thì một đạo ánh sáng lóe lên trước mặt hắn, hắn nghiêng người né tránh nhưng phía sau vẫn là bị trúng một kiếm.
Hắn kinh hãi nhìn hai nữ nhân trước mắt đang cười đến ngoan độc tiến về phía hắn, Hiên Viên Hạo thấy thế sắc mặc trở nên u ám, nói: “Các ngươi thật sự là ai?”
“Haha…Cổ vương thân mến, bọn ta đương nhiên là do người khác sai đến giết ngươi rồi, chỉ bằng một kế ly gián nho nhỏ đã có thể khiến phu thê ngươi tương tàn, màn kịch này cũng thật quá hấp dẫn đi.” Tuyệt Lâm vừa cười vừa nói.
“Muội muội sao lại nói vậy, phu nhân của hắn đích xác là người của Ám Nguyệt giáo mà, hắn hận Ám Nguyệt giáo như vậy, chúng ta chỉ là giúp hắn một tay thôi đúng hay không.” Tiểu Kỳ ra chiều thương tiếc thở dài.
“Cổ vương ngươi ít chống cự đi, ngươi trúng độc của bọn ta sớm hay muốn cũng phải chết thôi, ngoan ngoãn giao ra Thiên Niên Thần Chỉ ít nhất chúng ta cho ngươi được chết thống khoái.” Tuyệt Lâm nhìn hắn đầy đắc ý.
“Các ngươi đến tột cùng là người của ai?” Hiên Viên Hạo mắt lạnh nhìn các nàng.
“Hảo a, ta cho người chết cũng biết xuống diêm vương mà kiện ai.” Tiểu Kỳ tháo ra chiếc mặt nạ da người lộ ra khuôn mặt thật của nàng ta, bên phải có vết sẹo thật lớn, bên trong rất xấu xí, cười nói: “Ta là tam đương gia Vạn Ảnh Các Hàn Liên, người bên cạnh là phó nhị đương gia Vạn Ánh Lâu Hàn Mộng, ngươi còn thắc mắc thì hỏi luôn đi dù sao cũng sắp chết mà”
Thì ra là vậy, hắn đúng là ngu nhất trên đời này người đối đãi ôn nhu đem hết tấm lòng ra yêu hắn, hắn lại vô tình xem như không thấy, trái lại cứ đi tìm một bóng hình vô vọng để rồi mất đi tình yêu chân chính.
Hiên Viên Hạo chậm rãi nở nụ cười, cười đến điên cuồng cười đến tâm can đau thắt, nhìn hai người kia từng chữ từng chữ nói: “Muốn Thiên Niên Thần Chỉ, hảo, đi theo ta.” Bên trong phòng quá hẹp không thể một chọi hai, hắn cần không gian rộng lớn hơn để giao thủ, dù cho tính mạng này có không còn thì có là gì, mất đi nàng hắn đã thực sự không còn gì cả, đến lúc nhận ra hắn yêu nàng biết bao nhiêu thì cũng quá muộn, hắn tổn thương nàng đã rất sâu rồi.
Hàn Mộng và Hàn Liên liếc mắt nhìn, không do dự phi thân chạy theo, người kia đã bị thương đã bị trúng độc không lẽ các nàng sợ hắn sao.
Ra đến đại sảnh Hiên Viên Hạo không thấy một nha đinh nào cả, nha hoàn cũng không thấy xem ra là có chuẩn bị từ trước hết rồi, chậm rãi xoay người đối diện cùng hai nữ nhân rắn rết kia, hắn không chút do dự rút ra Tố Tiên kiếm mà sư phụ cho, đánh thẳng về hai người kia.
Hiên Viên Hạo âm thầm thề: nếu như số kiếp hôm nay hắn có thể thoát được nhất định sẽ đi tìm nàng, cho dù quỳ dưới chân nàng nhận lỗi cũng không sao cả, chỉ cần nàng tha thứ cho hắn là được, nàng là người Ám Nguyệt giáo thì sao, con người đâu ai có thể chọn phụ mẫu cho mình, là chuyện của đời trước thì nên để đời trước giải quyết vì sao lại tổn thương nàng.
Hiên Viên Hạo cắn chặt răng, liều mạng vận khí ngăn không cho nội lực thoát ra chiêu chiêu hoa lệ đánh thẳng về Hàn Mộng và Hàn Liên.
Hàn Mộng kinh hãi, không ngờ trúng dược của nàng mà hắn còn có thể phát huy nội lực kinh người như vậy, chật vật né sang một bên. Hàn Liên thì không may mắn như vậy, ngay khi vừa đáp xuống thì Hiên Viên Hạo đánh tới nàng né không được nhanh trúng phải một kiếm, trên tay một vệt máu dài vết thương sâu đến thấy được bạch cốt.
Hiên Viên Hạo tay không ngừng, sát khí mãnh liệt mắt hắn đỏ ngầu lên vì giận dữ và ân hận, đánh cho hai nữ nhân kia chỉ biết lui phòng thủ, kiếm chiêu sắc bén công kích lẫn nhau, hai người kia cũng không phải đèn cạn dầu chiêu đến thì cản cố gắng trì hoãn tìm sơ hở.
Thanh kiếm trong tay Hiên Viên Hạo tung hoành, rõ ràng trong tay chỉ cầm mỗi thanh kiếm, nhưng trong chốc lát, xung quanh hắn lại xuất hiện vô số đạo kiếm khí, lao về phía hai nữ nhân kia.
Hiên Viên Hạo cũng không thể kéo dài được bao lâu, trong lúc sơ hở bị Hàn Liên tung chưởng bức lui về sau ba trượng
Ói ra một ngụm máu hắn tựa vào cây cột phía sau ôm ngực bình ổn khí, xung quanh đã tan nát vì trận đánh của ba người, Hàn Liên, Hàn Mộng tung kiếm về phía hắn, một người đánh phần thân một người đánh hạ bàn.
Hai người chưa chạm đến Hiên Viên Hạo, đã bị một cỗ nội lực cực đại đánh văng về phía sau miệng chảy ra máu, hai người nhìn ra cửa chỉ thấy bốn người đang tiến vào, hai nữ nhân cùng hai nam nhân, người vừa ra tay đã thương các nàng là bạch y nam nhân trong số bọn họ.
bạch y nam tử thu tay về, thanh y nữ nhân bên cạnh cất giọng nói: “Ngân Phong, Đỗ Nhất hai nha đầu kia giao cho hai người.” nói đoạn cùng tử y nữ nhân bước về phía Hiên Viên Hạo.
Tử y nữ nhân thoáng quay đầu lại nhìn, liền hét lớn: “Nhất Nhất không được để người áo hồng chạy trốn, nàng ta là tỳ nữ thân cận trước đây của lão thái bà kia đó.”
..kênh truyện chấm prồ...
Hai nam nhận liếc mắt nhìn nhau đồng loạt ra tay, Hàn Liên và Hàn Mộng thấy tình thế không ổn định chạy trốn, nhưng bị một trước một sau bị cản lại, chưa tới ba chiêu đã bị chế trụ điểm huyệt.
Thanh y nữ tử kia là ai đương nhiên là nhị thư kí Mãn Nguyệt Lâu — Độc Cô Thảo rồi, còn tử y nữ tử còn ai khác ngoài đệ tử độc nhất của Y Tiên Lăng Diệc Thần– Tử Dương, hai nam nhân đi theo họ còn phải hỏi sao là võ lâm minh chủ vang danh gần xa Lãnh Ngân Phong và đệ nhất thần bộ Đỗ Nhất hộ tống nhị vị phu nhân áp tải lương thực.
Độc Cô Thảo và Tử Dương bước về phía Hiên Viên Hạo, Tử Dương đưa tay bắt mạch cho hắn thở dài một hơi miệng nói: “May mắn còn cứu được.” không nói không rằng đưa vào miệng hắn một viên thuốc màu hoàng kim, ép hắn nuốt xuống sao đó chạy về bên Đỗ Nhất chọc ghẹo không thèm để ý đến người vừa được nàng cho ăn thần dược kia.
Độc Cô Thảo bó tay cùng muội muội này, truyền một ít chân khí cho Hiên Viên Hạo, đợi hắn bình ổn một chút mới hỏi: “Chuyện lộn xộn này là sao, Kỳ Nhi đâu muội ấy đi đâu rồi?”
Nguyên bản đang mân mê lọn tóc của Đỗ Nhất chơi đùa, Tử Dương nghe thấy tỷ tỷ của minh hỏi người mà các nàng cần tìm liền bừng tỉnh, nói: “Đúng nhỉ? muội cũng quên mất, Kỳ Nhi đâu với võ công của tỷ ấy hai nữ nhân này thì có là gì, sao để phu quân của mình bị đánh đến tàn tạ thế này.”
Lãnh Ngân Phong sắc mặt khó coi nói: “Muội ngoài Đỗ huynh ra thì còn nhớ tới ai nữa chứ.”
Tử Dương lập tức xù lông nhím cãi: “Huynh muốn chết sao, muội lo cho phu quân của mình có gì không đúng hả?” Tử Dương nhanh chân đạp qua một cước trúng ngay chân phải Lãnh Ngân Phong.
“Các vị là?” Hiên Viên Hạo đứng lên hỏi, hắn cũng không bị thương quá nặng, một kiếm kia đâm trúng hắn nhưng không đâm vào nơi hiểm yếu, chỉ mất máu một chút, một chưởng của Hàn Liên không nhiều nội lực nên không đã thương hắn, sau khi nuốt viên dược của tử y nữ tử hắn liền cảm thấy chân khí tề tụ, khỏe lên rất nhiều.
“Ta quên nói, ta là Độc Cô Thảo tỷ tỷ của Kỳ Nhi, phu quân của ta Lãnh Ngân Phong.” Độc Cô Thảo cười từ từ đánh giá nam nhân trước mặt, ân…nét đẹp có hơi nghiêng về nữ nhân người này là cường thụ nha…
“Tử Dương, muội muội của Kỳ Nhi, phu quân của ta Đỗ Nhất.” Tử Dương bĩu môi đáp.
Hai nữ nhân bị điểm huyệt nãy giờ vẫn đứng yên đột nhiên cười đến sảng khoái sung sướng dạt dào.
Độc Cô Thảo dị ứng với tiếng cười ma chê quỷ hờn kia, đang định cho các nàng im luôn lại nghe Đỗ Nhất nổi máu thần bộ thẩm vấn, nên giao cho hắn luôn.
“Các ngươi cười gì?” Đỗ Nhất hỏi.
“Hahaha.” Hai nữ nhân kia cười không ngừng.
“Không nói ta sẽ hạ độc, cho các ngươi sống không bằng chết.” Tử Dương cười mỉm chi quơ quơ cái bình màu đỏ trước mặt hai người.
Hàn Mộng và Hàn Liên biến sắc lặp tức nói: “Ta nói các ngươi còn nhận là họ hàng với hắn nữa sao, hắn là người đã đâm Kỳ Nhi của các ngươi một nhát xuyên ngực đấy.” chợt thấy hai luồng sát khí mãnh liệt dâng trào bọn họ tức thời im miệng.
Tử Dương nghe xong câm phẫn dâng trào đang định quay qua chất vấn thì nghe thấy tiếng nói lạnh như băngcủa Zổ tỷ: “Hiên Viên Hạo ta hỏi ngươi đây có phải là sự thật?”
Hiên Viên Hạo im lặng không nói, càng khẳng định lời nói kia là sự thật, Độc Cô Thảo sát khí ngập trời lập tức một kiếm đâm thẳng vào hắn, huyết châu theo đường kiếm chảy xuống nhưng Hiên Viên Hạo bất động hắn biết hắn xứng đáng nhận một kiếm này.
Độc Cô Thảo tuyệt không lưu tình rút kiếm ra phẫn nộ nói: “đáng lẽ nhát kiếm này ta phải xuyên qua tim ngươi, nhưng ta không biết là ngươi có còn cái gọi là tim nữa không. Hôm nay ta ko giết ngươi, nhớ cho kĩ, không phải bởi ta không thể giết ngươi, mà là ta sợ, ta sợ dòng máu bẩn thỉu của ngươi làm hỏng kiếm của ta! dạng người như ngươi không xứng để ta giết! nhớ cho kĩ, ngươi không nợ bọn ta gì cả, việc cứu cái mạng chó của ngươi là việc làm đáng hối hận nhất trong đời Độc Cô Thảo ta! Hiên Viên hạo, ta nguyền rủa ngươi suốt đời suốt kiếp!
Hiên Viên Hạo ho khan vài tiếng đưa tay bịt chặt miệng vết thương, gương mặt trắng nhợt không tí máu.
Nói xong, Độc Cô Thảo đứng dậy, đưa tay ra sau. Lãnh Ngân Phong hiểu ý nhẹ nhàng đặt vào tay cô cây cổ cầm đã mang theo từ Mãn Nguyệt lâu
anh khẽ miết nhẹ vào lòng bàn tay cô. Độc Cô Thảo kích động như thế này, anh không thích
Độc Cô Thảo nhợt nhạt cười, cầm lấy cây cổ cầm, quay mặt lại đối diện với Hiên Viên Hạo đang nằm trên mặt đất: “thật uổng công cho Kỳ Nhi ba năm qua, ngày nào cũng trân quý cây đàn này, trân quý Hạo ca của con bé, nhưng thứ mà em ấy nhận được lại là một nhát kiếm. Hiên Viên Hạo, ta tự hỏi sao ngươi không đâm thẳng vào tim em ấy, để em ấy chết đi, chết dưới tay Hạo ca có lẽ còn hơn là sống mà nhìn thấy ngươi … với người con gái khác. ngươi….”
Hiên Viên Hạo nghe đến đó ánh mắt mở to cướp lời Độc Cô Thảo: “Độc Cô cô nương, ngươi nói gì?”
“Ngươi ko hiểu? hay là ngươi đã thật sự quên đi tiểu Kỳ năm xưa?”
”Nếu vậy cây đàn này ta còn giữ làm gì” Nói đoạn, Độc Cô Thảo giơ tay lên, đạp cây cổ cầm mỏng manh xuống đất
Hiên Viên Hạo kinh hãi, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cây cổ cầm kia, lực đập rất mạnh trấn vào tay hắn để lại một mảng bầm tím thật lớn, nhưng hắn không hề để tâm vết thương trên tay, lại chỉ chú ý nhìn kĩ cổ cầm kia.
Đến khi nhìn thật rõ hắn mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, trong đầu hơn ngàn ý nghĩ xoay chuyển nhưng lại giống như không có ý nghĩ nào cả, Hiên Viên Hạo thẫn thờ nhìn cây cổ cầm, miệng liên tục thì thào với chính mình “Tiểu Kỳ…Tiểu Kỳ…” nhưng tại sao nàng ấy không có phản ứng với phu thê cổ?
Tử Dương đứng nghe nãy giờ vẫn không hiểu đầu cua tai nheo là thế nào, cơn tức giận trong ngực cũng không thể không bộc phát, bèn nhắm vào hai kẻ xấu số đang bị điểm huyệt kia: “Cần gì phiền phức như vậy cho hai người này uống Thật Tâm Tán là xong thôi.”
Tử Dương ra hiệu cho Đỗ Nhất và Lãnh Ngân Phong, hai chàng lắc đầu bước lên bóp miệng của hai nữ nhân kia ra, Tử Dương cười đến khiến người sởn gai ốc mở nắp bình màu trắng xanh ra đổ vào miệng hai nữ nhân kia.
“Nói, hai người các ngươi do ai phái đến, đến để làm gì?” Tử Dương ung dung nhàn nhã nói. Tiện thể còn quơ quơ cái bình trước mặt.
Hàn Liên và Hàn Mộng dù không muốn nói cũng không được, đệ tử Y Tiên ra tay các nàng làm sao còn câm miệng thà chết được, liền thành thật khai ra tất cả.
Các nàng là do hoàng hậu La Tuyền quốc sai đến, mục đích là đoạt lấy Thiên Niên Thần chỉ và gây chuyện nhằm cho Mãn Nguyệt Lâu và Tuyết Vũ Lâu tàn sát lẫn nhau thừa cơ trục lợi. Thông qua điều tra về cổ vương, thì ra hắn là đệ tử của cổ vương đời trước từng cùng su phụ sống chung với một nữ hài tử khoảng mười ba mười bốn tuổi.
Nữ hài gọi Tiểu Kỳ, theo miêu tả về Tiểu Kỳ của nhưng người từng gặp nàng, mắt to khuôn mặt tròn tròn chỉ có như thế, hoàng hậu cử tam đương gia Vạn Ảnh lâu bỏ ra một số tiền lớn nhờ đệ tử của đệ nhất dịch dung là Tiểu Miêu dịch dung thành cô nương kia khi trưởng thành.
Hàn Mộng đi trước giả dạng thành nữ nhi đã thất lạc hơn mười năm về trước của Tố Phi Ngôn để lừa Hiên Viên Hạo, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một Nguyệt Kỳ Nhi cản đường cản lối, hoàng hậu hạ lệnh bằng mọi cách phải lấy cho được chiếc Thần Chỉ kia nên các nàng bèn nghĩ ra cách ly gián này.
Hiên Viên Hạo nghe xong thì sững sờ chết lặng, thì ra hắn hiểu lầm nàng rồi, lại đi tin tưởng một người giả mạo mà không tin Kỳ Nhi của hắn, còn đối xử với nàng như vậy nàng có tha thứ cho hắn không, có cho hắn một cơ hội chuộc lại lỗi lầm hay hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng mãi mãi, Khoảnh khắc biết rõ chân tướng bầu trời của hắn như sụp xuống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK