“Vương gia, thứ người cần đã được đem đến.” Quản gia Nhàn Phủ đi vào.
“Tốt, ngươi phái vài người lanh lẹ một chút đi làm đi, nhớ phải để nơi trọng yếu khó thấy một chút.” Nhàn Vương nhếch miệng cười.
“Thuộc hạ tuân lệnh, chỉ cần chúng ta đúng lúc phát hiện thứ này bên trong là có thể vu khống bọn họ là phản loạn, tóm hết một lần chặt luôn vây cánh của tam vương gia.” Quản gia cười hùa theo chủ nhân.
“Nói rất hay, bản vương sẽ ghi nhớ công lao của ngươi, mau đi làm đi.” Nhàn Vương phát tay
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Quản gia lui ra ngoài bắt đầu chỉ huy người đi làm việc, cũng sai vài nha hoàn đến giúp vương gia thay y phục còn đến yến tiệc.
“Người đâu, xem tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát.” Nhàn Vương phân phó.
“Gia, đã chuẩn bị xong, ta sẽ đi trước do thám, ngài đến sau.” Lục Minh phe phẩy cây quạt mười phần tự tin.
“Tốt lắm, mọi việc nhờ ngươi.” Hiên Viên Hạo gật đầu, thắt lại đai lưng xanh ngọc.
“Vậy ta đi đây.” Lục Minh lui ra ngoài, trở về phòng thay lại một thân lam y, đường đường tiến vào Mãn Nguyệt Lâu không chút trở ngại, buổi tiệc giúp cho kế hoạch dễ thực hiện hơn rất nhiều.
Kỳ Nhi, ai cũng không thể cướp nàng rời khỏi ta, dù nàng con sống cũng vậy chết cũng thế, điều phải vĩnh viễn bên cạnh ta. Hiên Viên Hạo ánh mắt kiên định đẩy của bước ra ngoài, hắn cũng không ngồi kiệu mà đi bộ đến Mãn Nguyệt Lâu, giữa đường cũng mê hoặc không ít nữ tử.
1 khắc trước khi màn biểu diễn đầu tiên bắt đầu.
“Kỳ Nhi thật sự không sao chứ.” Tiểu Miêu xoa xoa cái bụng của nàng, bên trong đang có một sinh linh sắp trào đời.
“Không sao đâu mà.” Kỳ Nhi cười đưa tay thắt lại nút áo.
“Ai biểu diễn đầu thế?” Độc Cô Thảo mặc một bộ lục y hở một chút vùng bụng cổ đeo một cái khăn lụa màu xanh thả dài bước ra, đầu được bới theo đúng kiểu Kỳ Nhi đã nói, làm nàng quyến rũ vô cùng.
“Woa, Zổ nàng đẹp thật nga.” Tiểu Miêu hào hứng, hiện tại đây là phòng riêng nên cũng chỉ có ban người.
“Tiểu Miêu, sao nàng còn không thay đồ đi.” Độc Cô Thảo nhìn Tiểu Miêu nói.
“Bộ đó thực sự mặc được, không sao chứ.” Tiểu Miêu má đỏ như đào nhẹ nói.
“Được mà được mà tỷ mau vào thay đi.” Kỳ Nhi cười, nàng đang mặc một bộ áo màu tím có thể xem như là “kín” nhất trong ba bộ nàng thiết kế, bên hông quấn lụa xanh nhạt, đầu bới phía sau treo một vầng bán nguyệt.
Tiểu Miêu thay xong bước ra, nàng mặc một thân hồng y hở bên hông, tóc bới lên hình trái tim thả dài phía trước, trước rốn gắng một viên ngọc màu vàng, tay gắn lục hồng kiều diễm mà thanh lệ,
“Có kì quá không, tỷ…” Tiểu Miêu dù sao cũng là người cổ đại, hở như hiện đại thế nào không quen cũng phải.
“Không sao, đẹp lắm mà, chúng ta đi thôi bắt đầu rồi đó.” Kỳ Nhi cười tươi, nắm tay hai người kéo đi.
“các nàng đến trễ quá, bắt đầu biểu diễn rồi đó.” Tử Như nghe tiếng chân, cũng biết là ba người đã tới lên tiếng trách móc.
“Phụt…khụ khụ…” Tử Dương họ sặc sụa khi quay đầu nhìn ba người, trời ơi! đây đúng là…
“…..” Lệ Phong nhìn ra cửa đến thất thần, nói chính xác là giống như bị điểm huyệt không biết nói gì.
Các nam nhân đã được điều đi làm nhiệm vụ nên chỉ có Phong Khiếu Hoa ở đây bảo vệ thê tử “ngây thơ” đang biểu diễn trên sân khấu kia thôi.
Minh Châu mặc một bộ y phục bằng da giống hiện đại, thật ra cũng không biết nàng ta kiếm đâu ra loại vải đó, mỏng như cánh ve ý, nhưng được may khéo léo kèm theo họa tiết tạo nên hiệu ứng như ẩn như hiện, Minh Châu kẻ mắt hơi đen hơn thường ngày một chút, tạo vẻ ma mị, nở nụ cười trong sáng thánh thiện, khiến nam nhân như bị mê hoặc trong vẻ đẹp của nàng.
Trên tay nàng là một con rắn khá lớn. luôn phun ra chiếc lưỡi đó bị tách đôi cùng răng nanh dài, nàng ngồi trên lưng bạch hổ chân bắt chéo, bên hông là hỏa lang đang hành động theo điều khiển của nàng. Cổ đại thì ít thấy nhưng hiện đại chính là xiếc thú, bắt quá dù ở hiện đai cũng sẽ không ai được như muội ấy, không dùng thuốc vẫn điều khiển được đám động vật nguy hiểm kia, khiến người nhìn phải trố mắt.
Màn diễn kết thúc, Minh Châu bước vào với vài thông tin nàng ta thu thập được khi đúng trên vũ đài, bọn họ chỉ có thể theo khe hở của phòng hóa trang mà nhìn ra nên cũng không được bao quát cho lắm.
“Minh Châu thế nào rồi.” Kỳ Nhi nói.
“Ân, còn vài ghế khách vip còn trống xem ra là còn người tới, hiện tại thì Bạch Vân Phi, Bùi Ngọc, vài vị vương gia khác và thế gia công tử đã đến rồi, vẫn chưa có gì khả nghi cả?” Minh Châu nhân lấy chiếc khăn từ Lệ Phong vừa lau mặt vừa nói.
“Quan sát rất tốt.” Độc Cô Thảo cười.
“Được rồi chuẩn bị đi, đến phiên ba nàng rồi đó.” Tử Như cười nói, bên ngoài một tấm rèm ngăn cách với khán giả, phía sau bọn nha định đang đem mấy cái trống mà Kỳ Nhi dặn làm trước đi lên sân, bọn họ chỉ việc đi ra và chờ rèm kéo lên thì biểu diễn thôi.
“Vương gia lâu chủ Tuyết Vũ lâu đến.” Một hầu cận kề sát bên tai nhàn vương nói khẽ, kế bên hắn là hai đứa con gái thanh tú xinh đẹp, ăn mặc sang trọng rực rỡ.
Nhàn Vương gật đầu như đã hiểu, phất tay cho người kia lui, người kia vừa đứng về một bên thì một nam tử vận thanh y bước vào, đầu đeo ngọc quan, mặt có mặt nạ bằng bạc che đi phân nửa không thể nhìn kĩ diện mạo, nhưng nhìn đôi môi căn mọng như nữ nhân, da lộ ra bên ngoài trắng như tuyết, dáng người thon dài cân xứng là mĩ nam hiếm thấy.
“Vương gia đã đợi lâu.” Hiên Viên Hạo nhạt nhạt nói.
Nhàn vương ha ha cười nói: “Không muộn không muộn, chỉ mới bắt đầu, lâu chủ chớ khách khí, mời ngồi.”
Hiên Viên Hạo gật đầu ngồi xuống cách hắn một cái bàn nhìn lên sân khấu làm như rất tập trung xem trên đài có gì hấp dẫn, bỏ qua ánh mắt như điện giật của hai mỹ nhân bên cạnh Nhàn Vương.
(hắc hắc để tạo hiệu ứng nàng nào muốn biết là đánh trống ra sao mời xem cái này nha: ta là lấy ý tưởng từ nó đó… trong video là 4 nhưng ta bỏ nàng áo vàng ra nha,….https://www.youtube.com/watch?v=XHfpO1woOZw )
Tử Như mỉm cười nhìn ba người đã vào chỗ, đi ra phía trước rèm che nhìn quanh một vòng cũng thu hết vào đáy mắt, cười như tú bà thanh lâu nói: “Ta nghe nói hôm nay Nhàn Vương gia kén rễ, bèn tập luyện các tỷ một một màn “múa trống khai trận”, xem như chúc vương gia mã đáo thành công.” nói xong lại mỉm cười lui xuống.
Màn được kéo lên, tất cả nháo loạn ngưng lại nhìn ba vị mỹ nhân đang quay lưng về phía của mình kia, vóc dáng mảnh khảnh thon gọn, vòng eo uyển chuyển, y phục bán hở lạ mắt, phía trước các nàng là vài cái giống như là trống mà họ chưa từng gặp bao giờ.
Hiên Viên Hạo từ khi mở màng đã nhìn chết trân vào bóng dáng màu tím trên vũ đài, tóc tuy màu trắng kì lạ nhưng dáng người kia hắn không thể nhận sai,…là nàng…chính là nàng…Kỳ Nhi của hắn.
Ba mỹ nhân quay lại giơ cao gậy trong tay mỉm cười nhìn toàn thể, ánh mắt kì nhi vô tình liếc qua nam nhân đeo mặt nạ sau đó chuyển dời nhìn sang hường khác, các nam nhân nhìn ba người trên đài đều vô thức nuốt một ngụm nước bọt,…thực sự là……quá đẹp….quá quyến rũ.
Bạch Vân Phi như lạc vào mê trận ánh mắt ngây dại nhìn Tiểu Miêu đến xuất thần, cả Bùi Ngọc cũng thế, Lãnh Ngân Phong thì nghe nói đến thê tử biểu diễn hăng hái chạy vào xem kết qua đứng như trời giáng, sau đó là ánh mắt toát ra lửa ngùn ngục bị Từ Trường Tuyết và Triệu Minh Hàn kéo đi tránh làm hỏng đại sự.
Sau chừng một khắc biểu diễn bọn họ rời đi, thu thập cũng không tệ, người hay liên lạc hoặc Nhàn Vương hay chú ý nhất là một nha định tùy thân theo hắn và một nha đầu trong lâu, quả nhiên là cài gian tế vào trong, Kỳ Nhi bảo hơi mệt nên lui trước, chúng tỷ muội tường nàng động thai khí nên cấp tốc cho lui.
Kỳ Nhi cũng không hề về Nguyệt Ảnh Lâu mà đi ra sau hộ viện, nơi đó có Phi Yến và Văn Xương đang đợi nàng.
Cùng lúc đó, ở Hàn Băng Viện có một lam y nhân từ bên ngoài phóng vào, thủ vệ canh gác trước viện đều bị đánh xỉu, vì Kỳ Nhi không còn dưỡng thương trong đó nên nó cũng trở lại là một căn hầm chứa băng bình thường.
..kênh truyện chấm prồ...
Lam y nhân tiến vào trong không thu được kết quả như ý bèn trở ra hội trường phía trước, trên đài là Tiểu Miêu đang thổi lá cây, dẫn người như lạc vào khu rừng rậm, lam y nhân chính là Lục Minh hắn tiến lên định bào cáo kết quả, nhưng Hiên Viên Hạo đưa tay ngăn cản bảo hắn về trước hủy bỏ kế hoạch ban đầu.
Kỳ Nhi của hắn còn sống thì cần gì trộm xác, lấy luôn cả người không phải tốt sao, có lẽ nàng còn giận hắn nên chưa nguyện ý muốn gặp, hắn cũng quên mất trong các tỷ muội của nàng có một người là thần y thì Tam Tiên Độc kia sao có thể lấy đi tánh mạng của nàng….bất quá xem như nàng giận dỗi chồng trốn về nhà mẹ một thời gian mà thôi
Qua chừng một nửa canh giờ, Hiên Viên Hạo cáo lui vì có việc, hắn đi ra phía sau Nguyệt Ảnh Lâu phi thân vào trong, bên trong rất có không ít thủ vệ nhưng không phải là cao thủ, hắn dễ dàng tiến vào trong phòng ngủ của nàng, bên trong tối ôm vì chưa lên đèn, Hiên Viên Hạo mỉm cười đi đến trước giường, tháo giày ra rất tự nhiên mà nằm xuống giống như là giường ngủ thường ngay của mình.
Kỳ Nhi thì dẫn Phi Yến ra ngoài đứng trên nóc nhà của một nhã cư nhìn xuống đường phố bên dưới, xét về nội lực Kỳ Nhi vượt trội hơn sơ với các tỷ muội rất nhiều, xét về võ công hay chiêu thức trong lâu ngoài Tử Dương và Tiểu Miêu ra nàng xem như chỉ đánh ngang tay với Minh Châu, với các tỷ muội khác thì không thể đấu quá 50 chiêu.
Nhưng không phải nàng luyện võ không thành mà do các tỷ muội trong lâu quá tài giỏi thội, ai cũng như kì tài võ học vậy nàng sao đầu lại, hôn nữa kinh nghiệm ra giang hồ của họ hơn nàng cũng rất nhiều, nàng chỉ có nhờ nội lực cường đại hơn một chút mà thôi.
Trong lâu các tỷ muội đối nàng rất tốt, Minh Châu hoạt bát, Tử Dương năng động, Tiểu Miêu khả ái, Zổ tỷ ôn nhu, Cua tỷ chu đáo, Lệ Tỷ tâm lí, Liệt Hỏa săn sóc, nếu như để cho một người trong số hộ trở nên lạnh lùng tàn khốc thì nàng tình nguyện người đó là mình.
Kỳ Nhi nhìn Phi Yến gật đầu phi thân về phía xe ngựa đang chạy băng băng trên đường, rút ra Phệ Hồn Tiên quất mạnh, chiếc xe gãy làm đôi người trong xe nhảy ra bên ngoài.
Bên trong hai nữ, một nam nhân đánh xe thì nàng không biết, hai nữ nhân kia một là tỳ nữ theo hầu nàng được Cua tỷ sắp xếp gần đây, một người mà nàng suốt đời không thể quên đó là Tiểu Vy. (ai còn nhớ nha đầu này không, chương ta ở miêu cương á)
“Ta đoán không sai quả nhiên là nguơi.” Kỳ Nhi lạnh lùng nói. Hình dáng của Tiểu Vy bây giờ không khác gì thiếu nữ hai mươi, khác xưa rất nhiều nhưng mùi hương, dáng người và gương mặt kia nàng không thể quên được, có thể trước đây nàng ta sử dụng là xúc cốt công thu nhỏ cơ thể.
“Ngươi quả nhiên còn sống.” Tiểu Vy giật mình nhìn nàng, những tưởng nàng sẽ chết nhưng khi còn sống làm nàng ta kinh ngạc thế sao.
“Giao nó ra đây.” Kỳ Nhi từng bước tiến tới.
Phi Yến đã giải quyết xong tên xa phu kia, hiện đang cùng với nữ nhân còn lại giao đấu, Tiểu Vy lui lại một chút đề phòng nhìn nàng nói: “Muốn bản danh sách ngươi nằm mơ.” Nói xong rút kiếm phi thân về phía nàng.
Kỳ Nhi cười lạnh vung trường tiên đánh về phía nàng, dùng ba phần nội lực bảo vệ hài tử, ba phần đánh với Tiểu Vy kia, chưa đến 1 khắc đã đánh nàng ta hộc một ngụm nằm trên mặt đất, nhưng là vẫn không có chết.
Kỳ Nhi thấy Phi Yến đang gắt gao đầu với nha đầu bên kia thì nhíu mày, từ trong tay xuất ra một cây ngân châm thừa dịp sơ hở đánh thẳng vào giữa trán của nàng ta, tuyệt khí chết ngay tại chỗ.
Kỳ Nhi lục xét trên người Tiểu Vy quả nhiên có một bản danh sách chép tay, có lẽ là bản phụ, sau đó cho Phi Yến đem nàng ta quay về Thiên Sát điện chờ nàng thẩm vấn sau.
Kỳ Nhi vì trốn đi nên không thể công khai ra vào bằng cửa chính, lẻn về lâu của mình, thấy bên trong tắt đèn thì cũng yên tâm phần nào vì không có ai vào đây, thả lỏng cảnh giác Kỳ Nhi không phát hiện có người dấu hơi thở trốn trong phòng của nàng, đẩy cửa bước vào trong.
Trong đầu là nam nhân mặt nạ khi nảy nhìn ở bên ngoài cảm thấy rất quen nhưng không nhớ rõ lắm, còn về bản danh sách thì đã đưa cho Phi Yến bảo nàng ta đem đến cho Cua tỷ xử lí rồi, nữ nhân kia ngày mai tính vậy, nàng cũng không có hứng thú đi xem tuyển phu của Nhàn Vương, lên giường ngủ sớm tốt cho thai nhi.
Vừa vào phòng nàng liền rơi vào một vòng tay rắn chắc, ấm áp, đôi tay như gọng kiềm siết lấy eo nàng bắt nàng phải áp sát vào người trước mặt, nàng muốn kinh hô thì môi bị môi người chặn lại, tay muốn xuất chiêu chân muốn đá đều bị người chế trụ lại, nàng cảm thấy rất quen…rất quen…
Trí nhớ chậm rãi hiện lên một người, thân hình nàng vô thức run rẩy, cũng không vì thế mà ngươi kia buông ra, Châm rãi cắn mút lấy môi nàng, tinh tế hôn từng chút một trong miệng nàng, chăm chú bao trụ môi của nàng, dùng lưỡi tách ra đôi môi của nàng không cho nàng khán cự đưa lưỡi của hắn tiến vào công thành chiếm đất.
Hôn đến khi nàng không thể thơ được nữa hắn mời tạm tha cho nàng, nhưng không có rời môi đi mà là lưu luyến ở bên ngoài liếm nhẹ sau có cắn nhẹ như khiêu khích, được thả môi ra nàng vô lực dựa vào hắn thở dốc không ngừng: “ha….ha”
hắn không biết lúc nào chế trụ cả hai tay nàng, tay khác mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, bộ vị mềm mại bên dưới chạm đến bộ vị nóng rực của hắn bất giác nàng đỏ cả mặt lên, dù sao thì nàng cũng chỉ cùng hắn hoan ái một lần dù là giải độc, bình thường nàng và hắn cũng không có nhiều cử thân mật thẹn cũng phải nha, nữ nhân hiện đại cũng là nữ nhân thôi.
Nàng há miệng ra cắn lại trên môi hắn một cái, đến khi có mùi máu tanh mới buông ra, hắn cũng không kêu đau một tiếng cũng không buông nàng ra, thừa diệp nàng vùng giãy muốn thoạt thuận thế ôm nàng ngã về phía giường, bắt đầu cuồng nhiệt hôn lại lần nữa, mạnh mẽ, bá đạo nàng thoát không được cũng luyến tiếc thoát ra, như thế cũng tốt cho nàng một giấc mơ đi, một giấc mơ lại hạnh phúc bên hắn, được hắn yêu thương che chở, bảo vệ như trân bảo.
Hiên Viên Hạo thấy nàng cũng chỉ là nhẹ phản kháng, hắn mừng như điên, hắn còn có thể ôm nàng hôn nàng, có phải nàng tha thứ cho hắn rồi hay không, Tiểu Kỳ của hắn…Kỳ Nhi thê tử của hắn…nàng không sao cả đang nằm trong lòng hắn, hắn có mơ cũng mơ đến thế này, không ngờ có một ngày thanh hiện thực.
Đưa tay xoa nhẹ gương mặt nàng, gầy đi rất nhiều, tóc nàng khi này hắn thoáng nhìn thấy đúng là màu trăng, nàng rốt cuộc phải chịu đau khổ thế nào đây, thù hận của đời trước hắn không muốn nhắc đến nửa, người hắn yêu là nàng chỉ cần nàng là đủ, mất đi một lần là quá đủ rồi hắn không thể mắt đi nàng lần nữa.
Hôn lên đôi môi hắn khao khát ngàn lần trong mơ, ôm lấy thân thể hằng đêm đều tưởng nhớ, buông môi nàng ra hắn khẽ nói: “Kỳ Nhi…”
Kỳ Nhi bị hôn tới tấp căn bản không thể suy nghĩ cái gì, tay chân đều bị chế trụ phản khảng vô ích, ý loạn tình mê nàng vô thức rên rỉ: “Ân…a”