Hoa Luyện muốn làm thì sẽ làm ngay, sau khi đưa Thanh Hoan trở về, lại muốn đưa nàng giới thiệu với Hoa Nhị, Hoa Tam và Hoa Nhứ Nhi.
Lúc này tất nhiên không thể dùng thân phận nữ tử thanh lâu được, mà là vị hôn thê của Trang chủ Hoa gia trang rồi.
Trong xe ngựa, Hoa Luyện hỏi Thanh Hoan, cũng sắp làm thê tử của hắn rồi, sau này đương nhiên không thể gọi thẳng tục danh "Thất Thất" nữa, hỏi nàng trước kia có nhũ danh không.
Thanh Hoan đâu có nhớ, sợ là ngay cả bản thân nữ quỷ Thất Thất cũng không rõ. Phụ mẫu nhẫn tâm đưa nàng đi bán ngay cả tên cũng không đặt, thì lấy gì đến yêu thương? Nàng lắc đầu, nói không có.
Hoa Luyện cau mày muốn nói tiếp, thì Thanh Hoan mỉm cười nói: "Chàng cứ gọi thiếp là Thanh Hoan đi."
Thanh Hoan... Hoa Luyện cẩn thận đọc lại cái tên này, sau một lúc lâu cười rộ lên: "Đúng là một cái tên thanh tao nhã nhặn, rất hợp với nàng."
Thanh Hoan cười liếc hắn một cái: "Ở trước mặt một nữ tử thanh lâu lại đi nói thanh tao nhã nhặn, ngài mới đúng là có sự thanh tao đấy."
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Khi Hoa Nhị, Hoa Tam nhìn thấy nàng thì vô cùng kích động, còn Hoa Nhứ Nhi lại có bộ dạng như gặp phải quỷ. Trừng mắt nhìn Thanh Hoan chằm chằm, suýt nữa tưởng bản thân bị mù rồi.
Thanh Hoan cũng bình thản ung dung, bây giờ nàng ở trước mặt bọn họ không giống với nữ tử nhát gan yếu đuối tên Thất Thất nữa, tựa như một người khác vậy.
Nhưng Hoa Nhị và Hoa Tam đều đã từng gần gũi thân thể với nàng, tất nhiên chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nàng. Dù bề ngoài của một người có thay đổi thế nào, nhưng ánh mắt của nàng cũng sẽ thay đổi sao? Còn Thanh Hoan vốn chẳng có ý giấu diếm, nàng bình thản và tự nhiên, khiến cho ánh mắt của hai kẻ kia như muốn lột da khoét thịt nàng.
Vậy thì đã sao? Những ngày nàng khuất phục nịnh nọt đã qua, hôm nay chính là ngày nàng tỏ rõ uy thế của mình.
Thanh Hoan mỉm cười nhã nhặn, độ cong khóe miệng lại lịch sự thanh tao. Khi nàng còn sống vốn xuất thân từ tiểu thư thế gia, mỗi nhấc chân động tay đều khác biệt với nữ tử giang hồ, làm toát lên khí chất của người tri thức.
Hoa Nhị và Hoa Tam nhìn thấy, ánh mắt đều như bốc lửa, khi Hoa Luyện tuyên bố Thanh Hoan là hôn thê của hắn, hai người càng điên cuồng, suýt chút nữa đã tiến lên cướp người rồi!
Hoa Tam xưa nay nói chuyện khắc nghiệt, chỉ vào mặt Thanh Hoan mà mắng: "Đại ca! Huynh bị sắc dục làm hồ đồ rồi! Danh môn thục nữ chờ huynh chọn lựa nhiều như vậy, huynh lại muốn thành thân với một nữ tử để ả làm phu nhân trang chủ Hoa gia trang chúng ta sao?! Sau này huynh sao có thể xuống dưới cửu tuyền gặp phụ mẫu và liệt tổ liệt tông đây?"
"Tam đệ, chú ý cách dùng từ của đệ." Hoa Nhị âm trầm nói: "Chuyện của đại ca, không đến lượt đệ xen vào.: Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Thanh Hoan. Ánh mắt tràn ngập sự không dám tin, giống như đang lên án Thanh Hoan phụ lòng... Tựa như nàng là một nữ tử vô tình bạc nghĩa không giữ lời hẹn ước.
Thanh Hoan không nén được cảm giác muốn cười, nhưng nàng vẫn giữ thần thái tao nhã, hơi nhún người với hai kẻ họ Hoa: "Tiểu nữ tử Thanh Hoan, chào hai vị thiếu gia, đại tiểu thư."
"Đại ca!" Cuối cùng Hoa Nhứ Nhi mới hét ầm lên, chỉ vào Thanh Hoan kêu gào: "nữ nhân này là tiện nhận xuất thân kỹ viện! Sao huynh có thể lấy nữ nhân như vậy làm thê tử chứ? Ả còn có ý đồ quyến rũ Vô Nhai ca ca, nữ nhân dâm đãng như thế, Đại ca nhất định không được để vẻ ngoài của ả lừa gạt! Ả vốn không phải tên là Thanh Hoan, ả tên là Thất Thất, là hoa khôi của Ỷ Hương viện, đã bị nhiều nam nhân ngủ qua! Nếu huynh không tin có thể cho người đi xác minh!"
Nàng ta tự tin rằng sẽ khiến Hoa Luyện giận tím mặt, nhưng bất ngờ thay Hoa Luyện chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, trong đáy mắt không còn sự dịu dàng của huynh trưởng: "Một cô nương nhà lành, sao lại nói chuyện khó nghe như thế, ngày thường ta dạy muội thế nào?"
Nghĩ đến vị huynh trưởng lạnh lùng không thể với tới này, Hoa Nhứ Nhi nhất thời im bặt, nàng ta cắn môi, lúng túng lui về sau một bước, nhưng ánh mắt rất bất mãn. Thanh Hoan cũng chú ý tới ánh mắt oán độc của nàng ta dành cho mình, trong lòng cũng thấy khuây khỏa.
Tâm lý chiếm hữu của Hoa Nhứ Nhi quá mạnh mẽ, các ca ca của ả cũng được, Quân Vô Nhai cũng thế. Chỉ cần ả thích thì chỉ có thể thuộc về mình ả, nếu có ai dám tranh cùng ả, thì chính là kẻ thù không đội trời chung với ả.
Lúc trước Thanh Hoan tranh đoạt Quân Vô Nhai với ả, bây giờ lại trở thành vị hôn thê của Hoa Luyện, đối với Hoa Nhứ Nhi kiêu ngạo ương bướng mà nói, tất nhiên nàng chính kẻ địch lớn nhất của ả, hận không thể giết chết nàng mới hả dạ!
Rất nhanh, Hoa Luyện có công việc cần phải xử, sau khi đưa Thanh Hoan đến tiểu viện của hắn nghỉ ngơi, rồi một mình đến thư phòng. Hoa Tam vẫn tức giận hùng hổ, nhưng hắn trọng thương chưa lành không thể ngồi lâu, bị đẩy trở về viện của mình, Hoa Nhị từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Thanh Hoan, chuẩn bị tìm cơ hội để chất vấn nàng. Nhưng Hoa Luyện gọi một câu, Hoa Nhị đã từ bỏ phản kháng đi theo.
Viện của Hoa Luyện rất gọn gàng, giữa sân trồng một khu rừng trúc, trong phòng bài trí cũng đơn giản, ngoại trừ bàn và giường, chỉ có sách là nhiều nhất.
Đúng là một nam nhân thích đọc sách.
Thanh Hoan tùy ý đi lại, nha hoàn theo phía sau nhắm mắt đi theo, dáng vẻ cung kính khiến Thanh Hoan nhớ tới Tiên Đào trước kia đi theo nàng trong Ỷ Hương viện. Bây giờ nàng đã đi cùng với Hoa Luyện, tất nhiên sẽ không rảnh bận tâm đến Tiên Đào, chỉ mong cô nương này có thể kịp thời hiểu rõ, đừng chìm đắm vào thế giới tốt đẹp bản thân tự ảo tưởng ra nữa.
Vì thế giới này, một chút cũng chưa từng tốt đẹp.
Vừa nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng, Thanh Hoan đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, một lát sau một nha hoàn mặc xiêm y màu hồng nhạt thất thểu chạy vào, quỳ gối trước mặt nàng xin thỉnh tội: "Cô nương, Đai tiểu thư muốn gặp cô nương, nô tì thật sự không ngăn được..."
Lời còn chưa dứt, Hoa Nhứ Nhi đã hùng hổ xông vào! Nàng ta trừng mắt nhìn Thanh Hoan: "Kẻ tiện nhân như ngươi, bản tiểu thư đúng là đã xem thương ngươi. Ngươi lại có được bản lãnh này, thấy quyến rũ Vô Nhai ca ca còn chưa đủ, quyến rũ luôn Đại ca của ta!"
Nàng ta tự tin cho rằng Thanh Hoan sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt nhường nàng ta, nhưng bất ngờ thay Thanh Hoan lại chậm rãi nhấc tách trà bên cạnh lên, khóe miệng khẽ cong lên nhấp một ngụm trà, sau đó đưa mắt nhìn ả. Đột nhiên Hoa Nhứ Nhi có ảo giác, hình như... Nữ tử trước mắt này không phải là Thất Thất mà nàng từng gặp trước kia.
"Nếu Đại tiểu thư nhìn không thuận mắt, thấy ta là quạ mà muốn đậu cành cao, muốn đánh ta trở về nguyên hình cũng được thôi." Thanh Hoan tươi cười giễu cợt: "Nhưng không biết Đông Quan tin người, hay là tin ta đây?"
Thế mà Đại ca lại để nàng gọi là Đông Quan! Hoa Nhứ Nhi kinh ngạc trừng mắt Thanh Hoan: "Ngươi! Ả tiện nhân này! Nhất định là ngươi đã dùng thủ đoạn dơ bẩn, nếu không vì sao Đại ca ta lại bị ngươi mê hoặc chứ!"
"Ồ không, không chỉ có thế đâu, cả Quân Vô Nhai, cũng là của ta." Thanh Hoan buông cốc trà, hơi nóng lượn lờ trong không trung, nụ cười của nàng vô cùng tươi tắn đầy vẻ miệt thị: "Nhưng bản lãnh Đại tiểu thư cũng không nhỏ, cuốn lấy chàng lâu như vậy thì không đáng nhắc sao? Người quan trọng nhất trong lòng Vô Nhai vẫn là ta. Bây giờ không tìm thấy ta nữa, chàng sẽ càng không thích người. Sao nào, không được người trong lòng thích... Cảm giác chắc cũng không tệ nhỉ?"