Beta: Mai Tuyết Vân
Lão viên ngoại thấy nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim thì tức giận không thôi, lập tức gào to gọi bọn hộ viện vào, nhưng hắn chưa gào được tiếng nào đã bị lưỡi kiếm sắc bén cắt cổ! Thanh Hoan thấy thế bị dọa co rúm người lại, sau khi Quân Vô Nhai giết lão viên ngoại xong, hắn xoay người ngồi xổm trước mặt nàng, từ từ đưa tay ra: "Nhà nàng ở đâu? Có muốn ta đưa nàng về không?"
Hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo vô cùng tuấn tú, cả người tỏa ra một cảm giác ấm áp. Thanh Hoan cảnh giác nhìn hắn, Quân Vô Nhai cũng rất kiên nhẫn, tiếp tục đưa tay, thật ra tuổi của Thanh Hoan chỉ bằng nha đầu nào đó, thấy nàng thê thảm như thế hắn không đành lòng. Dù sao cũng đã giết lão viên ngoại không có tính người này, chẳng thà cứ đưa thiếu nữ này về nhà đã.
Sao Thanh Hoan lại có thể được hắn đưa về "nhà" nhỉ? Nàng do dự hồi lâu, khẽ dựa vào tay Quân Vô Nhai, rồi lập tức ngất xỉu trong ngực của hắn.
Quân Vô Nhai sửng sốt, không ngờ hắn còn chưa kịp hỏi thăm nhà nàng ở đâu thì nàng đã ngất xỉu, hắn chẳng còn cách nào đành phải dùng áo khoác che kín Thanh Hoan, đưa nàng tới Lệ Kiếm sơn trang của mình. Ngay lúc hắn muốn đặt nàng lên giường rồi gọi người tới chăm sóc thì thiếu nữ tỉnh lại, nhìn hắn bằng một đôi mắt tràn đầy sợ hãi, sau đó chủ động cởi áo ngoài ra, nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run rẩy, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi, lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Quân Vô Nhai không kiềm được nhớ tới tiểu nha đầu đã bị mình chiều hư, nha đầu kia chỉ mới mười hai mười ba tuổi, lại rất tùy hứng. Lời nói cử chỉ đều tràn ngập vẻ trẻ con, không giống thiếu nữ trước mắt, rõ ràng nét trẻ con còn chưa mất hết, vẫn toát ra khí chất quyến rũ khó nói thành lời. Hắn vội vàng xoay người đi, tuy nói nàng còn nhỏ, nhưng giữa nam và nữ vẫn có khác biệt, hắn vạn lần không nên mạo phạm người ta.
Sau đó, hắn nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt, rồi đột nhiên hai cánh tay mềm mại trắng nõn như tuyết ôm lấy hông hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lưng hắn, giọng thiếu nữ dịu dàng xen lẫn sự tuyệt vọng: “Chàng muốn làm gì với ta cũng được, chỉ van cầu chàng đừng giết ta.”
Hắn nhất thời buồn bực, không biết người nào tàn nhẫn như vậy, lại nuôi một đứa bé dễ thương trở thành thế này. Quân Vô Nhai nhẹ nhàng kéo tay Thanh Hoan ra, xoay người lại liền thấy lõa thể của nàng trước mặt mình.
Thân thể thiếu nữ đang lúc hé nở, hai nụ hoa trước ngực hơi nhô lên, vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông mềm mại khẽ vểnh lên, vóc người còn chưa trưởng thành, nhưng da thịt trắng nõn như dương chi bạch ngọc kia thì đời này Quân Vô Nhai chưa từng thấy. Thiếu nữ có thân thể như vậy thì chắc không phải là hài tử nhà bá tánh bị người ta bắt đi chứ?
Không đợi Quân Vô Nhai nghĩ kỹ, thiếu nữ đã dẫm lên mũi chân của hắn, đưa hai tay kéo cổ hắn xuống, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Thanh Hoan không giống với nữ quỷ Thất Thất. Nữ quỷ Thất Thất coi Quân Vô Nhai là thiên thần, đến chết cũng không dám nói ra lời yêu, còn nàng thì không phải vậy. Trong lòng nàng không gì không thể bỏ đi, huống chi cơ thể thật của nàng đã sớm vỡ nát, đã qua một trăm lần thì há gì một ngàn lần đây? Thanh Hoan thấy lúc này trong lòng của Quân Vô Nhai đối với vị đại tiểu thư kia có thể vẫn chỉ là tình huynh muội đơn thuần, nếu mình có thể nắm bắt cơ hội lưu lại ấn tượng trong lòng hắn, để hắn thấy nàng là nữ nhân chứ không phải hài tử, thì có lẽ sẽ trợ giúp cho nàng từng bước sau này.
Quân Vô Nhai cũng không hiểu sao, rõ ràng với võ công của hắn thì hất mười thiếu nữ ra cũng được, nhưng hắn lại ngây ngốc đứng hình, hắn… bị người vô lễ, còn là một tiểu cô nương? Đang chuẩn bị đẩy thiếu nữ ra, thì đầu lưỡi ấm áp mềm mại lại đột nhiên dò xét khoang miệng của hắn, dây dưa lượn lờ, không từ bất cứ việc xấu nào. Quân Vô Nhai không khỏi bị mê hoặc, một lúc lâu sao lại không thể khống chế mà ôm chặt vòng eo thon nhỏ của thiếu nữ, đổi khách thành chủ, hung hăng hôn nàng.
Hôn được một lúc thì hắn phát hiện không đúng, cô nương mười một mười hai tuổi nhà ai lại có thể trêu đùa nam nhân lão luyện như vậy? Nghĩ tới đây, Quân Vô Nhai chợt đẩy Thanh Hoan ra, nhưng hắn đánh giá thấp sức lực của mình, chẳng qua Thanh Hoan chỉ là thiếu nữ chưa cập kê, làm sao chịu nổi cái đẩy này của hắn? Lập tức cả người nàng ngã về phía sau, tấm lưng mềm mại đụng mạnh vào chân giường, nhưng nàng chỉ nhíu mày rồi bò dậy, lõa thể bước về phía hắn, hỏi: "Công tử, chàng cứu ta, chẳng lẽ không phải là chàng muốn ta sao?"
Một câu xin lỗi nghẹn trong miệng Quân Vô Nhai, hắn nhìn thiếu nữ đang đi về phía mình, tay chân luống cuống lấy áo xanh ở trên giường bao nàng lại, Thanh Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn, mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa xuống vai khiến cho nàng trông nhỏ bé lạ lùng. “Nếu công tử không muốn ta thì cần gì phải cứu ta chứ? Ta có trở về thì cũng vẫn là cái kết quả này thôi.”
Nàng thật sự không do dự như nữ quỷ Thất Thất, nàng phải chiếm được lòng của Quân Vô Nhai, không thể giống như số phận của nữ quỷ Thất Thất.
Quân Vô Nhai cao hơn nàng nửa cái đầu, cho nên dễ dàng thấy mảng bầm tím lớn sau lưng nàng, “Ta cũng không có...”
"Nếu không có thì xin công tử đưa ta về đi." Thanh Hoan rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.
Trên người thiếu nữ toát ra một sự bi thương không thể nói thành lời, trái tim Quân Vô Nhai rung động, nói: "Thương thế của nàng quá nặng, hãy đợi đến lúc vết thương lành đã…” Trên da thịt như ngọc kia chằng chịt vết roi, có thể mơ hồ thấy được ở nơi tư mật kia cũng có vệt máu, vừa rồi hắn bị quỷ nhập hay sao mà đối xử như vậy với một nữ tử đang bị thương?
"Vết thương cũ lành đi sẽ lại có thêm vết thương mới, vết thương mới còn chưa lành sẽ tiếp tục bị thương nữa, bây giờ công tử đưa ta về thì ta sẽ ít chịu đòn hơn một chút.” Thanh Hoan mặt không thay đổi nói.
Quân Vô Nhai lắc đầu: "Đợi vết thương của nàng lành rồi ta sẽ tự đưa nàng trở về.”
Thanh Hoan cười: "Theo lời của công tử chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm với ta?”
Quân Vô Nhai cứng lại, ý cười Thanh Hoan càng sâu: "Nếu không muốn thì làm phiền công tử đưa ta về. Ma ma không tìm thấy ta sẽ lo lắng.”
Ma ma?
Chỉ có một loại nữ nhân được gọi là ma ma, Quân Vô Nhai nghĩ đến đó thì sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi: "Nàng, nàng là..."
"Kỹ nữ." Thanh Hoan giúp hắn nói ra."Vị viên ngoại mà công tử giết chết kia vốn dĩ là sẽ lấy đêm đầu của ta, công tử đã cứu ta, ta còn tưởng rằng công tử muốn đích thân lấy, xem ra là không phải."
Quân Vô Nhai không biết nói gì, hắn nhìn Thanh Hoan, thấy ánh mắt lạnh nhạt giễu cợt của nàng, hắn nói: "Dù gì đi nữa thì nàng cũng phải ở đây đến khi vết thương lành hẳn, nhất là vừa rồi ta đã làm nàng bị thương, nếu cứ để nàng đi như vậy thì ta sẽ rất áy náy.”
Hắn đã có một Đại tiểu thư là "muội muội" ngây thơ như vậy, cho nên Thanh Hoan tuyệt đối không thể trở thành một thiếu nữ đơn thuần như vậy nữa. Lớn lên ở kỹ viện, bị tú bà xem như cây hái ra tiền mà bồi dưỡng thành hoa khôi, sao có thể là tiên nữ không hiểu việc đời đây? Nếu nàng nói dối thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tra ra, không bằng dùng cách ngược lại, để cho Quân Vô Nhai mở mang kiến thức, thật ra thì trên thế gian này thiếu nữ mười hai tuổi giống như vị đại tiểu thư kia rất hiếm có.
"Công tử đã nhìn thân thể của ta, hôn môi ta, kính xin công tử đừng nói việc này cho ma ma, nếu không ta sẽ không bán được giá tốt đâu.”
Quân Vô Nhai nghe nàng mặt vô cảm nói ra hiện thực, hắn nói: “Nàng đừng nói như vậy, ta…”
Thanh Hoan nhận lấy áo trong tay hắn, chủ động khoác vào, nói: "Thất Thất đa tạ công tử cứu giúp, đại ân đại đức không thể hồi đáp. Kính xin công tử đưa ta về, nếu không ta sẽ bị thương nặng hơn bây giờ nữa.”
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo cố chấp của nàng, Quân Vô Nhai không cưỡng được, đành nói: "Dù vậy thì cũng nên bôi thuốc, nếu không trên người nàng sẽ có sẹo."
Thanh Hoan khẽ mỉm cười, cảm tạ nói: "Cũng là công tử suy tính chu đáo, nếu thân thể này có chút tổn thương nào thì sẽ không bán được giá tốt."
Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy trong khay có bình thuốc thì cầm xoa lên người. Lúc nàng cởi áo ra, Quân Vô Nhai vội vàng quay lưng đi, nhưng một giây kế tiếp liền nghe tiếng kêu đau của Thanh Hoan, hắn theo bản năng xoay người thì liền bị mê hoặc bởi khung cảnh sống động trước mặt.
Thiếu nữ toàn thân như ngọc ngồi trên giường hẹp, tay trái cầm bình thuốc, tay phải che tay trái như không chịu nổi sự đau đớn. Quân Vô Nhai vội vàng tiến lên mấy bước, hỏi: "Nàng làm sao vậy?" Lúc này hắn không kịp phòng bị nam nữ khác biệt, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra sự quan tâm của hắn đối với thiếu nữ này đã vượt qua khỏi sự quan tâm một người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Thanh Hoan khẩn cầu nhìn hắn: "Có thể phiền công tử bôi thuốc cho ta không?"
Quân Vô Nhai đang muốn từ chối, Thanh Hoan lại nói: "Dù gì nhìn thì cũng nhìn rồi, nhìn thêm chút nữa cũng không sao, ta không thích nữ nhân đụng vào thân thể của ta, nếu công tử không muốn thì tùy ý tìm một gã sai vặt tới giúp ta cũng được.”
Vừa nghĩ tới sẽ có một người đàn ông khác nhìn thấy thân thể xinh xắn của nàng, chạm tới da thịt mềm mại mát lạnh của nàng. Trong lòng Quân Vô Nhai bỗng tức giận vô cớ, đổ chút cao dược lên tay, cẩn thận bôi lên người Thanh Hoan, trước là lưng của nàng, sau đó là cánh tay, sau đó nữa đã đến trước ngực.