"- Lúc nãy cậu và Thiên Ngọc đi cùng nhau kia mà, sao đột ngột cô ấy lại mất tích không rõ dấu vết như thế!"
Cửu Ngạn cau mày lại, nắm lấy tay anh giựt ra rồi nói:
"- Có phải anh ghen chuyện tôi đến đây tìm cậu ấy không? Thật ra không phải như anh nghĩ đâu, Nhật trưởng lão nhờ tôi đến đây xác nhận xem cậu ấy có chắc chắn là yêu đúng người hay không, bà ấy sợ rằng cậu ấy sẽ lại chịu tổn thương thêm một lần nữa!"
Điện thoại của Ngụy Châu bắt đầu reo lên, nhìn thấy số máy của Lâm Cơ, anh lập tức bắt máy:
"- Sao rồi? Tìm ra định vị nơi Ngọc Ngọc bị bắt cóc chưa?"
Lâm Cơ tìm ra được vị trí mà Tư Lộ đã bắt cô, cậu nhanh chóng nhập mã số trên màn hình vi tính, sau đó nhanh chóng trả lời anh:
"- Mặc nhị thiếu gia, thiếu phu nhân đang ở nhà kho XX gần ngoại thành, tôi đã tra ra được từ định vị điện thoại của phu nhân!"
"- Được, cậu làm tốt lắm! Đợi tôi cứu được Ngọc Ngọc ra ngoài, quay về tôi sẽ ban thưởng cho cậu!"
Ngụy Châu lập tức cúp máy, sau đó quay lại bảo Cửu Ngạn:
"- Cậu vào trong báo với mọi người, Thiên Ngọc bị Ái Tư Lộ bắt cóc ở nhà kho XX gần ngoại thành. Bây giờ, tôi sẽ đích thân đi cứu cô ấy ra ngoài!"
Cửu Ngạn nhanh chóng chạy theo anh, cậu ấy hỏi:
"- Nhưng làm thế nào...để tôi có thể tin tưởng anh sẽ cứu cậu ấy ra ngoài an toàn!"
Ngụy Châu lập tức dừng lại, tay anh khẽ đặt lên ngực, gương mặt của anh nhìn Cửu Ngạn nghiêm túc rồi nói:
"- Tôi là thiếu soái chiến thần của thành phố C, sẽ không có chuyện gì mà tôi lại không làm được!"
Dứt lời, Ngụy Châu lập tức cầm theo chìa khóa xe, nhanh chóng bước lên xe rồi chạy thẳng đến nhà kho XX. Mọi người trong nhà sau khi nhìn thấy anh đi đều đã nhanh chóng chạy ra ngoài, Cửu Ngạn ngay lập tức báo với mọi người:
"- Trợ thủ của Mặc thiếu vừa gọi điện đến nói là đã tìm được định vị nơi Thiên Ngọc bị bắt cóc, anh ấy còn dặn đích thân anh ấy sẽ tự mình đi cứu cậu ấy về!"
Nhật Đồng ánh mắt kiên định khẽ gật đầu bảo mọi người đi vào trong nhà chờ đợi tin tức của Ngụy Châu. Nếu thời gian quá 3 tiếng, cả hai đều không trở về đích thân Nhật gia sẽ đi cứu cả hai người.
Tại nhà kho XX gần ngoại thành.
"- Này, chị ta đã tỉnh chưa?"
"- Trần Thiên Ninh, thuốc vẫn còn ngấm nên chắc là cô ta chưa tỉnh lại được đâu! Cô nôn nóng cái gì chứ!"
"- Không nôn nóng sao mà được chứ, chị nên biết Mặc thiếu lợi hại cỡ nào, trước sau gì cũng sẽ tìm ra chỗ này thôi!"
Phía ngoài cửa của nhà kho, Thiên Ninh và Tư Lộ đang đứng nói chuyện với nhau. Thiên Ngọc khẽ từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, vì thuốc mê này quá mạnh nên cô khá là đau đầu, cô khẽ nghe giọng nói đang phát ra từ bên ngoài thì đã đoán được ngay là giọng của Thiên Ninh và Tư Lộ. Bọn chúng trói cô lại ngồi dưới đất bên trong nhà kho, may mà dưới đất có miếng vỡ thủy tinh, Thiên Ngọc khó khăn với chân nhẹ nhàng lê miếng vỡ lại phía sau mình, sau đó cô nhẹ nhàng cúi người xuống về phía sau cầm miếng vỡ lên nhanh chóng cưa dây trói.
Lúc cô vừa cắt dây trói xong, Thiên Ninh và Tư Lộ đều cùng nhau bước vào, Thiên Ngọc phải giả vờ nắm dây trói vờ như mình vẫn đang bị trói. Thiên Ninh tiến lại gần cô, cô ta nâng cằm của cô lên, tát thật mạnh vào gương mặt xinh đẹp của cô, bóp thật mạnh vào gương mặt cô rồi nói:
"- Chị à, chị bất ngờ lắm đúng không? Chị có biết vì sao tôi lại ghét chị không?"
Thiên Ngọc cắn chặt môi của mình đến chảy máu, đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn cô ta, khẽ nở một nụ cười lạnh rồi nói:
"- Trước đây, tôi thật sự nhìn sai cô rồi! Tôi luôn yêu thương và che chở cho cô, tại sao cô vẫn một mực kiên quyết đối đầu với tôi, cô không sợ bị trời phạt à!"
Thiên Ninh vung tay lên tát thật mạnh vào mặt cô thêm lần nữa, Thiên Ngọc sợ mình sẽ ngã nên đã kịp thời ôm lấy bụng của mình, cô ta vẫn không để ý đến hành động vừa rồi của cô nên tiếp tục nói:
"- Yêu thương? Che chở? Chị nghĩ đây là những thứ mà tôi cần à? Trần Thiên Ngọc, tôi nói cho chị biết, tất cả những gì chị nợ tôi đều phải trả trong ngày hôm nay!"
Thiên Ninh giơ tay ra hiệu cho Tư Lộ, Tư Lộ nhạn chóng tiến lại gần cô vung gậy mà cô ta đang cầm về phía cô, ngay lúc này, Thiên Ngọc nhanh chóng mở dây trói, lập tức đứng lên cầm chặt cây gậy, sau đó cô giựt mạnh Tư Lộ ra, đôi mắt cô kiên định nhìn về phía cả hai rồi cảnh cáo:
"- Trần Thiên Ninh, Ái Tư Lộ, hai người muốn đối phó tôi có phải không? Hai người nên nhớ, bây giờ với sức của hai người không thể đánh lại tôi đâu!"
Tư Lộ lập tức đứng lên, cô ta nhìn cô rồi khẽ cười lớn:
"- Vậy sao? Phải xem bạn tốt của tôi có bản lĩnh đó không đã!"
Tư Lộ vừa dứt lời, ngay lập tức đã vung tay lên về phía cô, Thiên Ngọc đã nhanh chóng tránh né, đánh một cú thật mạnh vào vai của cô ta. Thiên Ninh cũng góp sức vào nhưng cũng bị Thiên Ngọc đánh mạnh vào tay, trong lúc đó, cô vẫn không quên ôm lấy bụng mình sợ sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.
"- Trần Thiên Ninh, cô không sợ sự việc lần này tôi sẽ nói với cha và Ngụy Châu sao?"
Thiên Ninh khoanh tay nhìn cô rồi cười lớn:
"- Tôi nghĩ chắc chắn chị sẽ không dám nói đâu!"
Thiên Ninh cố tình nói như vậy để cho Thiên Ngọc lơi đi cảnh giác, sau đó cô ta đưa tay ra hiệu cho Tư Lộ nhưng cô đã kịp thời nhận ra, nhanh chóng né khỏi nắm đấm củ Tư Lộ, cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt của Tư Lộ rồi hỏi:
"- Ái Tư Lộ, rốt cuộc là cậu muốn thứ gì ở tôi? Năm xưa khi hai chúng ta học chung, cậu đã từng bắt nạt tôi, bây giờ tại sao cậu vẫn muốn bắt nạt tôi!"
Tư Lộ trong chớp mắt đã đi đến gần cô, cô nhanh chóng kịp thời ôm lấy bụng của mình. Cô ta tiến lại gần trả lời câu hỏi của cô:
"- Cậu không nhớ năm xưa chính cậu đã cướp đi danh hiệu hoa khôi của tôi sao? Bây giờ, mọi thứ trong tay của tôi đã mất hết, tất cả đều là tại cậu! Cậu hỏi tôi muốn thứ gì từ cậu sao, bây giờ tôi chỉ muốn lấy mạng của cậu!"
Thiên Ninh nãy giờ đã để ý cô cứ liên tục ôm lấy bụng của mình, sau đó đã nhanh chóng cười lớn rồi nói với cô:
"- Trần Thiên Ngọc, có phải chị đang mang thai không? Ái Tư Lộ, hình như chị ta đang mang thai, bụng của cô ta chính là điểm yếu, cô canh vào đó mà đánh vào bụng của chị ta đi!"
Đôi mắt của Thiên Ngọc ngay lập tức sợ hãi, Tư Lộ và Thiên Ninh đều nhanh chóng tiến tới lại gần cô, cả hai đều canh vào bụng mà đánh cô, bây giờ cô chỉ kịp thời né, chỉ sợ là sẽ không né lâu được, miệng cô liên tục gọi tên của anh:
"- A Châu, anh đâu rồi? Mau đến cứu em và tiểu bảo bối của chúng ta!"
Bỗng nhiên, từ phía sau cô, Thiên Ninh đưa chân ra ngáng chân cô, Thiên Ngọc đứng không vững, ngay lập tức đã té xuống đất, tay cô vẫn không quên ôm lấy bụng của mình. Ngay khi Tư Lộ định đạp mạnh vào bụng của cô thì từ bên ngoài, Ngụy Châu tay cầm súng đã lập tức đạp cửa bước vào, thấy cô đang nằm dưới đất, dưới chân thì bắt đầu chảy máu, anh đã tức điên người cầm lấy súng bắn một phát vào chân của Tư Lộ.
Thiên Ninh vừa nãy kịp thời nghe thấy tiếng động nên đã nhanh chóng chạy ra ngoài từ cửa sau. Ngụy Châu nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô vào lòng, Thiên Ngọc lúc nãy mệt mỏi đã thiếp đi, anh khẽ vuốt nhẹ tóc cô rồi tự trách mình:
"- Xin lỗi, anh đến muộn rồi!"
Thấy dưới chân cô đang dần dần chảy máu, Ngụy Châu đưa tay ra hiệu cho A Thành đi cùng anh kéo cả đội vào bắt lấy Tư Lộ. Anh nhanh chóng ôm lấy cô vào trong xe, tức tốc anh lái xe đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện, Ngụy Châu đã nhanh chóng ôm lấy cô chạy vào phòng cấp cứu, còn gấp gáp kêu bác sĩ:
"- Bác sĩ, mau cứu vợ tôi!"
Ngay lập tức, y tá kéo băng ca đến, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống băng ca. Đèn cấp cứu vẫn chưa tắt, anh lo lắng đứng ngoài cửa luôn tự trách bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho cô.
Đèn cấp cứu vừa tắt, Ngụy Châu nhanh chóng chạy đến hỏi bác sĩ:
"- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
Bác sĩ nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra, tay của ông khẽ nâng gọng kính rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"- Cũng may là anh đưa bệnh nhân đến kịp thời, nếu không e rằng cái thai sẽ không thể giữ được! Hiện tại tình hình sức khỏe của bệnh nhân lẫn cái thai đều đang rất yếu, trong thời gian này tránh để cho cô ấy làm việc quá sức, ăn uống phải điều độ vào!"
Ngụy Châu khẽ thở dài, anh vui mừng cảm ơn bác sĩ:
""- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!"
Ngụy Châu nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi điện cho A Thành:
"- Cậu đã bắt được Ái Tư Lộ chưa?"
Bên phía A Thành, Ngụy Niên đang lái xe đưa cậu ấy về trụ sở, phía sau xe là Tư Lộ. Cậu ấy quay ra đằng sau rồi trả lời anh:
"- Được rồi thưa sếp, em và Ngụy Niên đang đưa cô ta về trụ sở!"
Bàn tay anh bắt đầu nắm chặt lại, đôi mắt chợt lạnh lùng khẽ dặn dò A Thành:
"- Đem cô ta vào phòng giam đặc biệt, sau đó đánh cô ta 50 roi cho tôi, tát vào mặt cô ta 10 cái. Qua cuộc thi tuyển chọn của Ngọc Ngọc, tôi sẽ tự mình đến thẩm vấn cô ta!"
A Thành tuân lệnh của anh rồi nhanh chóng cúp máy, cậu ấy cũng biết vì sao mà Ngụy Châu lại làm như thế với Tư Lộ, do cô ta đã động đến người quan trọng của anh.
Ngụy Châu đang định bước vào phòng bệnh thì Nhật Đồng gọi đến cho anh, anh hít thở một hơi thật sâu rồi nhấc máy lên:
"- Bà ngoại, Thiên Ngọc cô ấy đã không sao rồi, chỉ là bị động thai thôi! Hung thủ bắt cóc cô ấy, cháu đã bắt lại rồi!"
Nhật Đồng đang uống trà thì lập tức bỏ nhanh tách trà xuống, cầm lấy điện thoại quát lớn:
"- Cái gì? Con bé bị động thai sao? Chuyện lớn như vậy sao bây giờ cháu mới nói cho bà biết!"
Ngụy Châu nghe tiếng quát của Nhật Đồng khiến cho anh giật mình, anh khẽ cười gượng, gãi đầu rồi trả lời bà:
"- Tại cháu lo lắng cô ấy nên quên mất là phải gọi về cho cả nhà yên tâm!"
Nhật Đồng khẽ nhìn đồng hồ thì cũng gần 1 giờ sáng rồi, bà thở dài rồi bảo anh:
"- Được rồi, cháu chăm sóc tốt chi Thiên Ngọc đi! Sáng mai bọn ta sẽ vào bệnh viện thăm con bé!"
"- Vâng!"
Ngụy Châu cúp máy, anh thở dài rồi mở cửa phòng bước vào. Thấy Thiên Ngọc vẫn còn đang ngủ say, lại còn đang được truyền nước biển, anh đi đến nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của cô, khẽ nói nhỏ:
"- Cũng tại anh, nếu anh chịu tin em thì có thể em sẽ không bị Ái Tư Lộ bắt cóc, em cũng sẽ không bị Ái Tư Lộ hại em ra nông nỗi này!"
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm nhẹ vào gương mặt của anh, Thiên Ngọc khẽ mỉm cười rồi nói:
"- Không sao, em không trách anh! Hơn nữa, chuyện này Ái Tư Lộ chỉ muốn nhắm vào em!"
Sở dĩ Thiên Ngọc không nhắc đến tên của Thiên Ninh là do cô vẫn còn mục đích khác. Ngụy Châu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô rồi bảo:
"- Em cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cho anh lo lắng nữa nhé!"
Thiên Ngọc cảm thấy trong người vẫn còn rất mệt do cảm lạnh vẫn chưa khỏi, cô nghe lời anh nhanh chóng nhắm mắt rồi ngủ. Ngụy Châu thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu cô. Một lúc sau, Lâm Cơ gọi điện đến cho anh, anh sợ sẽ đánh thức cô dậy nên đã âm thầm đi ra ngoài nghe điện thoại:
"- Mặc nhị thiếu gia, người bỏ trốn từ cửa sau của nhà kho lúc nãy là Trần nhị tiểu thư của Trần gia, tôi vừa mới tra ra được xung quanh nhà kho!"
"- Cậu tiếp tục điều tra xem kẻ đứng đằng sau là ai, vì tôi nghĩ chắc chắn Trần Thiên Ninh và Ái Tư Lộ không có khả năng bày ra chuyện lớn như vậy đâu!"
Lâm Cơ lập tức trả lời anh:
"- Được, Mặc nhị thiếu gia cứ giao cho tôi!"
Ngụy Châu cúp máy, cất điện thoại vào trong túi, đôi mắt anh giương lên lạnh lùng, miệng khẽ nói:
"- Hiểu Đình, nếu tôi biết cậu vì chuyện để Trần Thiên Ninh đoạt giải mà cho cô ta và Ái Tư Lộ liên kết với nhau để làm hại Ngọc Ngọc, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!"