Hiểu Đình điên người vung tay lên đi lại gần chỗ của Thiên Ngọc, Ngụy Châu ngay lập tức đứng phía trước dùng tay che chắn cho cô, giọng nói anh lạnh lẽo nói từng chữ một cho anh ta nghe:
"- Hiểu Đình, trước đây tôi đã nói rồi mà anh không chịu nghe! Tôi đã từng cảnh cáo nếu anh dám động đến người tôi yêu, tôi sẽ cho anh thấy hậu quả với việc mình đã làm! Vốn dĩ tôi muốn tống anh vào tù nhưng nể tình anh đã từng giúp đỡ để Thiên Ngọc có thể đi đến ngày hôm nay, tôi đã tạm tha cho anh bằng hình thức khiến cho anh tán gia bại sản, hình thức xem như cũng nhẹ với anh quá rồi!"
Thiên Ninh bây giờ cũng không nể mặt anh là Mặc thiếu nữa, cô ta chạy đến bên cạnh Hiểu Đình rồi chỉ tay vào thẳng anh:
"- Mặc thiếu, tôi và anh Hiểu Đình chỉ muốn giải quyết ân oán cá nhân với Trần Thiên Ngọc, chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến anh! Sao anh lại có thể khiến cho công ty Vũ Đình đi đến bước phá sản như thế!"
Thiên Ngọc nghe đến câu này cũng không thể nhịn nữa, cô tiến lên phía trước tát thẳng vào mặt của Thiên Ninh, cô bước đến chỗ Hiểu Như cũng tát thật mạnh vào mặt của cô ta khiến cho cô ta ngã nhào xuống đất, cô chỉ tay thẳng vào từng người, lúc này cô đang rất giận dữ, tức giận nói hết ra những ủy khuất của mình:
"- Hiểu Như, lúc chúng ta còn học ở bên Mỹ, tôi đã từng xem cô là người bạn thân nhất của mình, không ngờ đến ngày hôm nay cô lại chơi xấu tôi, nhờ Trần Thiên Ninh cắt trang phục dự thi của tôi, cũng may là Ngụy Châu đoán trước được, không là tôi sẽ bị loại ở vòng đầu tiên rồi, vừa nãy cô ngang nhiên tát tôi, cái tát vừa rồi là tôi lấy lại hết ân tình của tôi ngày xưa đã giúp đỡ cho cô!"
Thiên Ngọc quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đình, cô khẽ nở một nụ cười lạnh rồi nói:
"- Hiểu Đình, nể tình ngày xưa tôi đã từng yêu anh, tôi sẽ không làm lớn chuyện này, tôi tuyên bố với anh từ hôm nay tôi sẽ chính thức rời khỏi công ty giải trí Vũ Đình, chính thức bước vào công ty giải trí Mặc gia, anh nên hiểu rõ vì sao tôi lại làm như vậy vì tình yêu lúc đó tôi dành cho anh bây giờ không đáng để cho tôi nhớ đến nữa!"
Hiểu Đình nghe cô nói mà trong lòng anh ta có chút nhói, có lẽ anh ta không biết, người mà anh ta thật sự yêu là cô chứ không phải là Thiên Ninh, anh ta khẽ nắm lấy tay cô rồi nói:
"- Em muốn rời bỏ tôi như vậy sao? Lẽ nào chút tình cảm của em đối với tôi thật sự không còn chút vương vấn nào hay sao?"
Thiên Ngọc khẽ nhếch môi lên cười, cô gạt tay của Hiểu Đình, nghiêm túc nhìn anh ta nói:
"- Tình cảm đối với anh? Vương vấn sao? Anh lừa gạt tôi mà còn dám hỏi tôi về vấn đề này à, tôi thật sự đã sai vì khi trước đã yêu anh!"
Hiểu Đình định vươn tay ra giữ lại cô nhưng đôi mắt của ai đó nhìn anh ta chằm chằm với vẻ mặt khó chịu, đen lại nên anh ta đành phải dừng lại, không giữ cô lại nữa.
Thiên Ngọc đưa tay nâng cằm của Thiên Ninh lên, cô nghiêng đầu về một phía, mắt hơi ngấn lệ, thẳng thừng nói với cô ta:
"- Còn cô nữa, Trần Thiên Ninh, lúc trước tôi luôn xem cô như người thân, người em gái mà tôi luôn muốn cưng chiều, yêu thương, không ngờ tâm địa của cô lại độc ác đến thế, trong đầu cô luôn nghĩ mọi cách để hãm hại tôi nhằm để cô được nổi tiếng, còn âm mưu cướp bạn trai của tôi nữa! Tôi đã từng bỏ qua rất nhiều lần cho cô rồi, nhưng cô có biết xém chút nữa cô đã hại chết con tôi rồi không? Quả thật, tôi đã nhìn lầm cô rồi, từ một cô gái lương thiện chỉ vì được nổi tiếng mà cô trở thành ác quỷ rồi sao?"
Thiên Ninh nghe những lời nói này của cô có chút nhói, lúc trước cô ta cũng rất thương yêu cô, luôn xem cô như một người chị thân thiết nhất của mình, vậy mà tiền tài danh vọng đã khiến cô ta không còn là chính mình nữa, Thiên Ninh đang định nắm tay cô xin lỗi thì Hiểu Như chạy đến bắt đầu mắng cô:
"- Trần Thiên Ngọc, cô xem tôi là bạn thân, chứ tôi chưa bao giờ xem cô là bạn của tôi, người như cô làm sao mà xứng làm bạn với tôi!"
Thiên Ngọc do mấy hôm nay làm việc quá sức đến nỗi thức khuya xuyên đêm để tập thoại nên có chút mệt. Cô khó khăn ôm lấy lồng ngực của mình, cố gắng nói lên từng chữ:
"- Vậy sao? Hiểu Như, cô thật là cho tôi được mở mang tầm mắt đấy, trước đây tôi không nên đi đến làm quen với cô!"
Hiểu Như khoanh tay lại, đi đến bóp mạnh vào cằm của cô, cô ta bắt đầu cảnh cáo cô:
"- Tôi khuyên cô nên trả lại công ty giải trí Vũ Đình đi, nếu không có Vũ Đình, cô sẽ nghĩ chính bản thân cô có thể đi đến ngày hôm nay à?"
Ngụy Châu định bước lên ngăn Hiểu Như lại nhưng cô đã chắn tay lại, khẽ lắc đầu. Sau đó, cô tức giận nắm chặt lấy tay của Hiểu Như, cô lớn tiếng nói:
"- Đáng ra Vũ Đình chưa bao giờ làm cái gì cho tôi cả, tôi được như ngày hôm nay là do chính thực lực của bản thân tôi mà vươn lên! Hơn nữa, nếu biết trước mấy người đối xử với tôi như vậy, tôi đã rời khỏi Vũ Đình từ lâu rồi!"
"- Cô..."
Ngụy Châu thấy hơi thở khi nói của cô càng ngày càng thở dốc nặng nề, cô lại luôn ôm ngực khi nói nữa, anh đoán là cô đang rất mệt rồi. Ngụy Châu đi đến đưa tay ôm lấy cô vào lòng, đôi mắt sắt lạnh của anh nhìn cả ba rồi nói:
"- Chuyện ngày hôm nay xem như tôi bỏ qua cho mấy người, công ty Vũ Đình đã bị phá sản rồi, các người tự mà lo liệu đi! Còn nữa, tôi chính thức phong sát Trần Thiên Ninh và Hiểu Như trong ngành giải trí!"
Hiểu Như rất khó khăn mới đi đến ngày hôm nay, cô ta chạy đến níu tay anh năn nỉ:
"- Mặc thiếu, xin anh đừng phong sát tôi mà! Khó khăn lâm tôi mới đi đến bước đường như ngày hôm nay, nếu anh phong sát tôi, tôi làm sao mà sống đây!"
Ngụy Châu ôm chặt cô vào lòng, nhanh chóng gạt tay của Hiểu Như ra, đôi mắt anh hừng hực như lửa nhìn thẳng vào cô ta rồi nói lên từng chữ rất lạnh lùng:
"- Cô sống hay chết liên quan gì đến tôi! Dám động đến người tôi yêu, tôi phải cho cô nếm mùi đau khổ!"
Nói rồi, anh cúi người xuống bế cô vào lòng, sau đó bước vào trong phòng chờ để coi nghỉ ngơi. Aria, Nghi Tử và Như Hạ đều ở trong phòng chờ đợi cô và anh, khi họ thấy Ngụy Châu bước vào, trên tay ôm lấy cô vừa bị ngất lúc nãy, Như Hạ đã nhanh chóng cùng anh dìu cô lên giường, chị lo lắng nhìn anh hỏi:
"- Mặc thiếu, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Ngụy Châu thở dài, nhẹ nhàng bảo với chị:
"- Lúc nãy cãi nhau với bên Hiểu Đình nên thân thể cô ấy không khỏe do mấy hôm nay làm việc quá sức! Mọi người giúp tôi trông chừng cô ấy, tôi gọi bác sĩ riêng của Mặc gia đến đây!"
Aria và Nghi Tử cũng đi đến lo lắng cho cô, Ngụy Châu sau khi dứt lời, đã nhanh chóng ra ngoài gọi cho Trác Tường. Một lúc sau, Trác Tường đến, Ngụy Châu đứng bên ngoài nhanh chóng đưa bác sĩ vào trong khám cho cô, bác sĩ đeo ống nghe rồi quay lại bảo mọi người:
"- Nhị thiếu phu nhân tạm thời đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ dưỡng sức thì sẽ ổn thôi! Nhị thiếu gia, thai nhi của cô ấy lần trước bị động nên bây giờ cái thai rất yếu, anh phải bồi bổ thức ăn cho cô ấy và cố gắng khuyên cô ấy nghỉ ngơi đầy đủ!"
"- Được, tôi biết rồi! Để tôi tiễn anh ra ngoài!"
Sau khi Ngụy Châu ra ngoài, Aria và Nghi Tử chạy đến hỏi Như Hạ:
"- Cái thai của Thiên Ngọc vì sao lại bị động vậy?"
Như Hạ biết thừa là hai người này thế nào cũng lo lắng hỏi về chuyện này, chị sờ trán, nhìn hai người rồi nói:
"- Lần trước chẳng phải tại Ái Tư Lộ và Trần Thiên Ninh liên kết với nhau hại Thiên Ngọc hay sao? Cũng may là Mặc thiếu đến kịp lúc, không là chắc cái thai khó mà giữ được!"
Nghi Tử nhanh chóng xoăn tay áo lên, đôi mắt cô ấy nghe xong tức giận hừng hực, nghiêm túc nhìn mọi người nói:
"- Tôi phải ra ngoài đánh Trần Thiên Ninh một trận mới được!"
Aria nhanh chóng ngăn Nghi Tử lại, cô ấy khẽ lắc đầu bảo:
"- Không được, con đang là người nổi tiếng đấy, nếu chuyện này bị truyền thông biết được là con tiêu đấy!"
Ngụy Châu cũng từ ngoài mở cửa bước vào, anh nhanh chóng mỉm cười bảo với mọi người:
"- Được rồi, tôi đưa Thiên Ngọc về biệt thự trước, Như Hạ chị biết lái xe mà đúng không?"
Như Hạ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời anh, anh cầm lấy chìa khóa xe đưa cho Như Hạ rồi nói:
"- Chị lái chiếc xe Porsche màu trắng đang đậu phía trước đưa Aria và Giang Nghi Tử về khách sạn đi! Sáng mai, tôi sẽ cho người đem máy bay tư nhân đến để đưa Aria và Nghi Tử về Mỹ!"
Như Hạ há hốc mồm nhìn anh ngạc nhiên, sau đó chị định thần lại rồi trả lời anh:
"- Mặc thiếu có lòng rồi! Được, anh đưa Thiên Ngọc về biệt thự đi, tôi đưa cả hai người này về khách sạn!"
Ngụy Châu đi đến bế cô trên tay. Anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe rồi nhanh chóng lái xe về biệt thự riêng. Lúc về đến biệt thự, cô vừa mới tỉnh dậy quay sang hỏi anh ngay:
"- A Châu, sao em lại về đây rồi?"
Thấy cô tỉnh dậy, trong lòng của Ngụy Châu đang rất vui, anh đưa tay xoa lấy đầu cô, giọng cưng chiều bảo:
"- Vừa nãy em bị ngất đấy! Bác sĩ nói thai của em đang rất yếu, cần phải bồi bổ sức khỏe! Em mau xuống xe đi, anh bảo người hầu trong biệt thự nấu một bữa thịnh soạn mừng vợ của anh đạt chức quán quân danh giá!"
Thiên Ngọc gật đầu nghe lời anh bước xuống xe, Ngụy Châu cũng bước theo cô xuống xe, anh cũng không quên ném chìa khóa cho tài xế nhờ lái xe vào hầm.
Bước vào trong biệt thự, anh để áo khoác treo lên trên, quay lại bảo với cô:
"- Em lên phòng tắm trước đi, anh phụ người hầu nấu đồ ăn cho em!"
Thiên Ngọc mắt chớp chớp, ngạc nhiên hỏi anh:
"- Hả? Anh biết nấu ăn sao?"
Ngụy Châu đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu cô, anh khẽ nhéo mũi cô rồi nói:
"- Em nghĩ chồng em chuyện nấu ăn dễ như thế này mà không biết làm à? Em cứ đi lên phòng tắm đi, tâm xong anh cũng nấu xong rồi!"
"- Biết rồi, nghe lời lão công! Em đi tắm đấy!"
Nói xong, Thiên Ngọc ngoan ngoãn chạy lên phòng. Ngụy Châu nhìn cô khẽ thở dài, anh nhanh chóng bước xuống bếp, nói với người hầu:
"- Hôm nay tôi cho mấy cô nghỉ sớm, mau đi nghỉ ngơi đi! Bữa tối hôm nay cứ để cho tôi nấu!"
Một người hầu xung phong tiến lên phía trước, mạnh dạn bảo anh:
"- Hiếm khi thiếu gia lại cho chúng tôi nghỉ sớm, có phải vì muốn đích thân nấu cơm cho thiếu phu nhân ăn không?"
"- Bây giờ muốn nghỉ ngơi sớm hay đợi tôi cho nghỉ việc đây hả?"
Tất cả người hầu trong bếp sau khi nghe câu nói này của anh xong liền lập tức bỏ chạy. Ngụy Châu nhanh chóng cầm lấy tạp dề mặc vào, anh đi đến tiến hành nấu cơm cho cô. Dáng vẻ của anh khi nấu ăn trông rất đẹp trai, động tác của anh khi nấu ăn đều rất thuần thục. Thiên Ngọc tắm xong, nhẹ nhành bước xuống lầu thấy anh đang nấu ăn, cô rón rén đi từ phía sau ôm chằm lấy anh rồi nói:
"- A Châu, dáng vẻ của anh khi nấu ăn đẹp trai quá! Giống Cửu Ngạn lúc trước cũng hay nấu ăn cho em bày ra vẻ đẹp trai như vậy lắm!"
Ngụy Châu nghe xong câu này đã nhanh chóng tắt bếp, anh bỏ tạp dề ra, sau đó, quay người lại vô tình đè cô ngồi lên bàn, nụ cười anh bắt đầu gian manh hỏi cô:
"- Vậy giờ em nói xem, giữa anh và Cửu Ngạn ai đẹp trai hơn?"
Thiên Ngọc thấy hành động này của anh rất là trẻ con, cô đưa tay đánh nhẹ vài ngực anh, vừa cười vừa bảo:
"- Anh ấu trĩ quá đi! Tất nhiên bây giờ A Châu của em là đẹp trai nhất rồi!"
"- Ngọc Ngọc, em biết lựa chọn câu trả lời đấy!"
Từ ngoài phòng khách, một cô hầu gái bước vào phòng bếp nói với anh:
"- Thiếu gia, có một vị tiểu thư tên là Tô Yến muốn gặp cậu và thiếu phu nhân!"
Đôi mắt Thiên Ngọc nhìn anh hoài nghi hỏi:
"- Tô Yến là ai vậy?"
Ngụy Châu lắc đầu bảo không biết. Sau đó, hai người nhanh chóng chỉnh lại quần áo, nắm tay nhau bước ra ngoài phòng khách. Vị tiểu thư tên Tô Yến đang ngồi nhâm nhi tách trà cũng đứng lên chào hai người, cô ấy mỉm cười nhìn cô rồi bảo:
"- Xin chào cô, tôi là Tô Yến! Là thanh mai trúc mã với Ngụy Châu cũng là vị hôn thê chính thức của anh ấy! Tôi mới từ Nhật trở về, mục đích hôm nay tôi về đây là vì... "
Tô Yến chưa kịp nói hết câu thì Thiên Ngọc đã nhanh chóng buông tay của Ngụy Châu ra, đôi mắt khẽ ngấn lệ cúi mặt xuống ngắt ngang lời của cô ấy:
"- Đủ rồi, cô không cần nói nữa đâu!"