Máu chảy không ngừng và tiếng kêu cứu vô cùng yếu ớt.
Ánh sáng đèn pin chiếu lên cơ thể của con quái vật, một đôi mắt đen u ám, không có lòng trắng, da mặt rạn nứt, hai tay trở thành những móng vuốt sắc nhọn! Lưng hơi cong, trong miệng phát ra tiếng kêu ùng ục kỳ quái, rất giống những thứ bên ngoài trước đây! Nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, so với thứ kia thì cái đầu nhỏ hơn một chút, dù vậy, thân thể vẫn lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Trêи người con quái vật này đang mặc quần áo bị rách của Quan Hạo…
Đó chính là Quan Hạo!
Khi thấy Diêu Thiến Văn gặp nguy hiểm, tôi không kịp nghĩ nhiều, tôi chỉ nhớ lúc trước Diêu Thiến Văn đã đá văng cây gậy sinh tồn của tôi tới vị trí gần đó, tôi lao đến đó ngay lập tức, quả nhiên đã mò được cây gậy! Tiếp theo, tôi mở lưỡi dao và đâm về hướng Quan Hạo đã bị biến dị!
“Vút!”
Đầu của lưỡi dao trực tiếp đâm vào mắt của Quan Hạo!
“Á!… A!”
Trong miệng anh ta phát ra những tiếng kêu thảm thiết, bắt lại cây gậy, sau đó dùng sức kéo ra, cả cây gậy bị anh ta cướp lấy, biến dạng dưới móng vuốt của anh ta, rồi cuối cùng bị bẻ gãy. Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên, trong con ngươi kì dị mắt màu đen lộ ra sát ý mãnh liệt!
Mà kinh khủng hơn so với sát ý đó chính là dưới ánh sáng, con mắt của Quan Hạo bị tôi đâm đến máu thịt lẫn lộn, nhanh chóng lành lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!
Giống như ma thuật.
Đoạn phim tua ngược.
Là ảo giác.
Nói chung đó không phải là sự thật!
Thậm chí lúc đó tôi còn nghi ngờ rằng liệu mình có bị điên rồi hay không!
“Rốt cuộc anh là thứ gì?” Tôi lui về phía sau, theo phản xạ bước về phía sau hai bước.
“Ùng ục…” Quan Hạo không trả lời tôi, chỉ bước gần tới chỗ tôi. Lúc này, trêи mặt đất, hơi thở của Diêu Thiến Văn đã vô cùng yếu ớt, hang động quá tối khiến tôi không nhìn rõ lắm, rốt cuộc là Quan Hạo đã cắn vào vị trí nào trêи người cô ta, cổ, lưng hay là đầu?
Cô ta còn có thể cứu chữa được không?
Lúc đó tôi rất sợ hãi và chỉ muốn chạy trốn.
Tôi đã lùi đến tận cửa hang, ngay khi tôi tấn công Quan Hạo, Quản Đại Vĩ đã chạy ra khỏi hang động, bên ngoài không có âm thanh của anh ta, chắc là đã bỏ trốn cùng Hạ Nam.
Chỉ có Trình Hải Đông vẫn đứng ở cửa động cười ngây ngô, anh ta đứng tại một khoảng cách mà tôi không muốn, miệng vẫn không ngừng hỏi tôi: “Anh Tá… Anh Tá… Con quái vật đó thật ghê tởm… Anh đánh không lại, hay tôi giúp anh… Tôi giúp anh nhé?”
“Chạy!” Tôi thở dồn dập, quát tên ngốc này: “Chạy về phía trước, gặp ngã rẽ thì… Rẽ trái! Chạy qua ba ngã rẽ thì dừng lại, ở đó chờ tôi. Sau khi dừng lại ở đó nếu mười phút sau vẫn chưa thấy tôi thì không cần đợi nữa.”
Tôi không muốn có ai chết ở chỗ này nữa.
Bất luận là người nào.
Cũng may, tuy đây là một tên ngốc nhưng vẫn rất nghe lời tôi, ngoan ngoãn rời đi.
“Tại sao anh không chạy?” Lúc này, bỗng nhiên bên trong hang động có tiếng người, là của một người phụ nữ, là Nguyễn Na Na.
Tôi suýt chút nữa thì quên mất sự tồn tại của cô ta, giọng nói của cô ta phát ra từ trong góc tối của hang động, đó cũng là vị trí bị Quan Hạo ngăn cản, tôi không có cách nào đi tới. Nhưng may mắn là từ âm thanh đó, tôi biết được bây giờ trạng thái của Nguyễn Na Na tốt hơn nhiều so với Diêu Thiến Văn.
“Đừng lên tiếng!” Tôi cảnh cáo cô ta.
Nhưng giọng nói của cô ta vẫn bình tĩnh như cũ: “Dù Quan Hạo có biến thành bộ dáng như thế nào đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không làm tổn thương tôi. Hơn nữa, anh ấy cũng đang đứng chắn ở đó, nhanh hơn anh, mạnh hơn anh rất nhiều. Dù tôi có phát ra tiếng, anh cũng không qua được. Anh không cứu được tôi, càng không cứu được cô gái đã chết kia.”
“Chết… Diêu Thiến Văn đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, cho dù hiện tại vẫn chưa chết nhưng chảy máu nhiều như vậy, vết thương lại không có cách nào cầm máu, dùng kiến thức thông thường cũng có thể hiểu được một điều là cô ta không có cách nào sống sót để rời khỏi ngọn núi này. Anh không thể cứu được ai hết, bây giờ nếu anh chạy trốn thì mới có thể sống lâu hơn một chút.
Những lời Nguyễn Na Na nói, chung quy vẫn làm cho tôi cảm thấy rất kì lạ.
Tôi nghĩ cô ta nhất định đã biết chuyện gì đó, thậm chí còn biết về Mễ Na nhiều hơn so với Quan Hạo rằng tại sao Mễ Na lại cứu cô ta. Nhưng đáng tiếc, bây giờ tôi hoàn toàn không có cơ hội bình tĩnh hỏi rõ cô ta về những chuyện này.
Lời nói của cô ta không sai, tôi không có cách nào đem cô ta ra khỏi hang động, cũng không thể cứu được Diêu Thiến Văn sắp chết.
Loại cảm giác này khiến tôi rất buồn bực, lại rất đau.
“Vậy cô hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cuối cùng, tôi vẫn lui về phía sau, rời khỏi hang động này.
Khi tôi rời khỏi hang động một đoạn, Quan Hạo cũng đi ra ngoài cái hang động một chút.
Tôi tiếp tục thong thả lùi về phía sau. Hướng tôi đang đi hoàn toàn ngược lại so với hướng của đám người Hạ Nam và Trình Hải Đông chạy trốn.
Tôi nhớ rõ là mình chạy không nhanh bằng con quái vật trước kia, cho có thể là hiện tại tôi cũng không chạy nhanh hơn Quan Hạo. Thế nên bây giờ thay vì quay đầu lại chạy như điên sau đó rất có khả năng sẽ bị gục ngã và giết chết thì tôi quyết định thay đổi phương hướng, có lẽ còn có thể đem anh ta dẫn đi một khoảng.
“Quan Hạo, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, tại sao anh lại biến thành quái vật?”
“Tôi nghĩ anh đã gặp được Mễ Na, cô ấy cũng đã tới đây… Cho nên, có thể nói, thật ra anh của ngày hôm nay có liên quan tới tôi của trước kia. Nếu như hôm nay tôi bị anh giết ở đây, đó là báo ứng đã định sẵn. Hãy bắt tôi đi, tới đi!”
Nói xong, tôi xoay người chạy như điên về phía trước!
Quả nhiên Quan Hạo không phụ sự kì vọng của tôi, từ phía sau tôi truyền đến tiếng bước chân của anh ta, từ âm thanh phân tích được, anh ta không chỉ dùng hai chân mà bốn chân đều chạm đất giống như những con quái vật trước kia.
Tôi không quay đầu lại, nhưng hình ảnh anh ta chạy theo không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, điều tôi lo lắng không chỉ là Quan Hạo đuổi giết tôi mà là tôi rất sợ hãi, không biết khi nào tôi sẽ biến thành quái vật như anh ta?
Rốt cuộc chúng tôi đã gặp phải cái gì vậy?”
…
Chạy được một khoảng, cuối cùng tôi cũng không thấy ánh sáng.
Hai cái đèn pin, một cái ở trong hang động, cái khác đã bị Hạ Nam cướp đi, không có ánh sáng, hiện tại, tôi giống như người mù, chạy trốn trong bóng đêm. Tôi bị sợ hãi và lo lắng bủa vây, còn có bóng tối làm tôi cảm thấy nghẹt thở, tôi chưa bao giờ cảm nhận được những đau đớn này.
Không biết đã chạy bao lâu, tôi đụng mạnh vào vách đá trước mặt! Sau cú va chạm khiến tôi gần như choáng váng và ngã nhào trêи mặt đất, một lúc lâu sau, tôi mới hòa hoãn lại, khó khăn trèo lên khỏi mặt đất, sờ lên vách tường và nhận ra rằng mình đã đến ngã ba đầu tiên. Bởi vì con đường trước đó đã bị chặn, cho nên lúc trước tôi mới suy nghĩ nếu như không bị Quan Hạo bắt, tôi sẽ chạy đến ranh giới này, sau đó lựa chọn một lối khác để đi, tìm cơ hội sống.
Trêи thực tế, không biết vì sao Quan Hạo không tiếp tục đuổi bắt tôi.
Cẩn thận nhớ lại, trong đoạn đường tôi chạy như điên lúc nãy, ngoài tiếng bước chân của mình, hình như tôi không nghe thấy âm thanh khác.
Tại sao anh ta đột nhiên dừng lại vậy?
“Là do mạng tôi chưa tận sao?” Thậm chí tôi còn ngồi đợi một hồi nhưng anh ta thật sự không đuổi đến. Ở đây vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi hoài nghi không biết có phải mình đang ở trong một giấc mơ đen tối hay không, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng mà trước khi tôi ngủ vì nhàm chán quá nên tạo ra.
Tôi mò vách tường, đi ra từ phía bên trái, kế tiếp bước vào con đường phía bên phải tôi lựa chọn lúc đầu, sau đó từ từ tiến về phía trước.
Nơi này so với con đường trước kia đều giống nhau, là một đường thẳng tắp, trêи vách tường phủ đầy chất lỏng dinh dính, dưới chân cũng hơi trơn. Điểm khác biệt duy nhất chính là mùi hương kì lạ, tôi luôn cảm thấy mùi hương ở con đường này nồng hơn nhiều so với con đường mà Quan Hạo lựa chọn trước kia.
Theo ý của anh ta, đi bên này là một lựa chọn sai lầm.
Tại sao lại là sai lầm?
Không có cách nào tìm được đường chính xác để rời khỏi hang động này sao?
Hay là nói…
Trong khi tôi đang suy nghĩ, đột nhiên tôi phát hiện ra một số chuyện kì lạ. Là mắt của tôi, mắt của tôi bắt đầu dần dần thấy rõ cảnh tượng bên trong lối đi, mặc dù không rõ như trước nhưng có thể thấy được sơ sơ.
Nhưng đây là một môi trường khép kín, không có nguồn sáng, sao tôi có thể thấy được?
Đi tiếp về phía trước một đoạn nữa, tôi mới hiểu được nguyên nhân.
Phía xa xa của lối đi hình như có ánh sáng.