Đứa bé này khiến tôi nghĩ tới cô bé tên Tiểu Lan.
Tôi nghĩ tới một loạt cái tên cũng có chữ Lan, chợt nhớ tới Đỗ U Lan.
Diêu Thiến Văn sợ cô ta như vậy, không phải Đỗ U Lan thực sự là một cô bé chứ?
Tôi thực sự không biết rốt cuộc Đỗ U Lan là người lớn hay là trẻ con. Đương nhiên tôi cũng không tin rằng Đỗ U Lan sẽ là trẻ con. Nhưng đôi khi thế giới này rất kỳ diệu, tôi cũng không có bất cứ biện pháp nào để biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể thực sự là cô ta.
Không, không đúng!
Tôi vừa nảy sinh suy nghĩ này thì lại bị bản thân bác bỏ.
Ngay từ đầu Diêu Thiến Văn hoàn toàn không quen biết cô bé này nhưng nhất định cô ta biết Đỗ U Lan! Cho nên không có chuyện cô ta nhận sai.
Vậy thì cuối cùng là cô ta sợ hãi cái gì đây?
Cô bé này tên Tiểu Lan. Có phải cô bé này và Đỗ U Lan thực sự có mối quan hệ nào đó hay không?
Điều này tạm thời tôi không biết được.
Chuyện quan trọng trước mắt chính là tôi phải lợi dụng cô bé này như thể nào để mình thoát khỏi nguy hiểm. Sau khi nói chuyện với cô bé, tôi biết cô bé sẽ đồng ý giúp tôi. Cô bé muốn lấy trùng con trong tay tôi thì sẽ nghĩ cách giết bạch tuộc. Mặc dù tôi nghĩ chuyện đó không có khả năng nhưng dường như cô bé rất tự tin.
Cô bé dùng cách nào thì đối với tôi đều không quan trọng.
Nếu chỉ giết bạch tuộc thì tôi thực sự không muốn kết quả này. Tôi không tin ai cả, bởi vì cho dù ai thắng ai thua sau trận đấu này thì tôi cũng không có được kết quả tốt nhất.
Trừ khi cả hai người đều chết. Thế thì tôi nên làm như thế nào đây?
Ngay khi tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên tôi cảm giác phía bên ngoài dường như bị thứ gì đó đập vào, trong chốc lát mà xúc tua bạch tuộc đã quấn quanh tạo thành một không gian nhỏ, lăn lộn qua lại rất nhiều lần! Trong đó có một xúc tu quấn không chặt khiến rất nhiều nước sông tràn vào.
Không gian vốn nhỏ hẹp liền bị một nửa nước lấp kín, không khí bên trong càng loãng.
“Chuyện gì xảy ra!” Tôi rống to, dùng sức vỗ xúc tu quấn quanh.
Nhưng vật kia cũng không có bất cứ phản ứng gì với tôi.
Quay cuồng và chấn động vẫn tiếp tục như cũ.
Đúng lúc này tôi đột nhiên chú ý tới vẻ mặt Tiểu Lan, cô bé vô cùng bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nụ cười nhẹ. Cô bé liếc mắt nhìn tôi và nói: “Anh trai, anh phải bảo vệ tốt đồ chơi này nhé.”
Có phải cô bé làm không?
Cô bé đã ra tay rồi sao?
Nhưng rõ ràng cô bé còn ở trong này mà cũng chỉ yên tĩnh một chỗ, làm sao cô bé có thể tiến hành khống chế bên ngoài chứ? Đột nhiên tôi phát hiện ra cô gái nhỏ đáng yêu và bí ẩn này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
“Em đã làm…”
“Suỵt!” Tiểu Lan ra dấu im lặng, dường như bảo tôi đừng nói nghi hoặc trong lòng ra.
Ầm!
Một xúc tu thật lớn đánh mạnh vào khiến không gian nhỏ hẹp liên tục quay cuồng mấy vòng, cuối cùng dừng lại. Xúc tu phân tán lấp kín bên trong khiến chúng tôi đã không còn không gian sinh tồn, nhưng lại không có nước chảy vào.
Tôi đẩy xúc tua ra thì phát hiện bên ngoài là không khí, trong bóng tối có ánh huỳnh quang nhàn nhạt lập loè thấp thoáng chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh.
Trước mặt là một chỗ sâu trong hang động, vách tường sáng bóng như có rất nhiều nước bám trêи đó, tôi có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt loáng thoáng ở phía xa. Phía sau chúng tôi cũng vang lên tiếng nước chảy đứt quãng.
Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào?
Tôi đỡ lấy xúc tu rồi chui ra, Tiểu Lan và Diêu Thiến Văn theo sát phía sau tôi. Sau khi dẫn chúng tôi tới chỗ này thì thân thể to lớn của con bạch tuộc đã mềm nhũn, tôi cảm giác được nó không còn một tia sức sống nào.
Nó đã chết rồi sao?
Với tình hình hiện tại thì đó không phải là tin tốt đối với tôi.
Tôi lập tức xoay người kiểm tra xung quanh. Sau lưng bạch tuộc là một hang động, chỗ trung tâm có một hồ nước rất lớn, trêи mặt đất trải đầy vết xước. Điều này khiến tôi nghi ngờ có phải bạch tuộc này chui từ trong hồ nước rồi sau đó bị cái gì đó đập vào hoặc là tự bản thân nó nhảy quá mạnh mà vọt một cái tới vị trí trước mắt này.
Bây giờ bạch tuộc đã hoàn toàn lộ ra hình thái vốn có của nó, toàn thân nó màu tím đen, ngoài phần xúc túc bên ngoài bao bọc chúng tôi ra thì các bộ phận trêи thân thể đã bị vỡ thành từng mảnh nhỏ. Miệng vết thương ngang dọc đan xen, tảng da thịt lớn bị kéo ra đến đứt đoạn hoặc rách ra trông vô cùng thê thảm. Dường như có một đàn thú lớn dữ tợn đuổi bắt nó, mà nó lại không phòng ngự hay đánh trả gì cả.
Hiện trạng này làm tôi vô cùng khϊế͙p͙ sợ và không có cách nào khống chế hai mắt mình, ánh mắt tôi di chuyển từ bạch tuộc đến người Tiểu Lan. Tôi thực sự rất muốn hỏi cô bé, bằng cách nào mà cô bé làm được như vậy?
Nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn không nói lên lời, bởi vì tôi thấy được rất nhiều đồ vật đáng sợ.
Cô bé đã thất vọng.
Trong mắt Tiểu Lan lóe lên vẻ thất vọng. Cô bé giống như nhà nghệ thuật nhìn một tác phẩm thất bại, ánh mắt kia như đang nói cho tôi biết rằng cô bé có thể làm được tốt hơn và hoàn mỹ hơn.
Ngay lúc tôi bất ngờ với ánh mắt Tiểu Lan thì trong thân thể bạch tuộc đột nhiên phát ra tiếng nói của một cô gái.
Đó là một câu tiếng Hán không đúng tiêu chuẩn: “Chết tiệt… Kéo tôi một cái! Nhanh lên!”
“Ai đang nói vậy? Mấy người có nghe được không?” Tôi nhìn Diêu Thiến Văn rồi lại nhìn Tiểu Lan
Diêu Thiến Văn vội vàng lắc đầu và nói: “Bây giờ anh đừng hỏi tôi cái gì cả, thực sự không cảm thấy gì mới là tốt nhất, cũng có thể chết chậm một chút…”
Tiểu Lan thở dài rồi chỉ đầu bạch tuộc, ý bảo tôi đi qua.
Vì thế, tôi kéo cô bé cùng đi từng bước một tới gần đầu bạch tuộc. Tôi vừa đi tới thì đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi là một bàn tay máu me nhầy nhụa đang chọc thủng cái miệng to lớn của bạch tuộc, chui ra ngoài!
Tôi vội vàng đứng lại bên cạnh Tiểu Lan. Mắt cô bé lóe lên một tia do dự, giống như đang quyết định một việc quan trọng.
Tôi đoán cô bé đang suy tính có nên ra tay hay không. Cô bé sẽ tranh thủ giết chủ nhân cánh tay kia khi đang bò ra phía trước hay là chờ người kia chui ra ngoài rồi lại nghĩ cách giết? Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất nhưng không cẩn thận thì đó lại là một cái bẫy.
Tôi khẳng định trong đầu Tiểu Lan bây giờ đều nghĩ tới mấy vấn đề này. Bởi vì nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.
Trong lúc cô bé do dự thì tôi bèn buông tay phải của mình ra khỏi người Tiểu Lan! Sau đó, tôi đưa tay phải về phía cánh tay chảy máu đầm đìa, bắt lấy nó rồi dùng sức kéo ra!
Tôi lôi ra được một nửa thân thể của một cô gái.
Cô ta có khuôn mặt tiêu chuẩn của người Đông Nam Á, cả người bị máu bao phủ, nhìn cô ta có chút khủng bố dữ tợn. Khi ánh mắt cô ta và tôi chạm nhau thì dường như trong mắt cô ta nổi lên ý muốn giết chết tôi.
Tôi hiểu rồi. Hóa ra đây mới là người vẫn luôn uy hϊế͙p͙ tôi.
“Thì ra cô không phải là bạch tuộc.”
Dường như cô ta không rảnh tán gẫu cùng tôi. Sau khi chui ra ngoài thì cô ta chỉ duỗi thân thể một chút rồi đưa tay về phía tôi và nói: “Tôi đã hoàn thành giao dịch đưa mấy người tới nơi an toàn, suýt chút nữa tôi đã bị giết rồi… Bây giờ anh nên đưa đồ vật đó cho tôi rồi chứ?”
Tôi lui về phía sau một bước đồng thời giấu tay trái ở sau lưng rồi nói: “Cô hai, chỉ sợ bây giờ vẫn chưa được.”
“Anh đang chơi tôi hả?” Cô ta không duỗi người nữa mà nâng tay lên vuốt lỗ tai mình.
Tôi không hiểu cuối cùng động tác kia là có ý nghĩa gì nhưng trực giác nói cho tôi biết, nếu cô ta tiếp tục làm vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Tôi liền vội vàng sửa lời nói: “Chờ một chút! Tôi chưa nói sẽ không cho cô, cho dù lá gan tôi có lớn hơn nữa cũng không dám chọc người chui ra từ cái bụng này đâu…”
“Anh muốn nói cái gì?” Khi cô ta nói chuyện với tôi thì ánh mắt đột nhiên chuyển đến trêи người Tiểu Lan.
Tiểu Lan nắm chặt tay của tôi giống như một cô bé bình thường nhìn thấy vật khủng bố liền cố gắng trốn thân thể mình sau lưng tôi.
Cô bé này lại bắt đầu giả bộ rồi.
Tôi chỉ hoàn cảnh trước mắt rồi nói: “Cô thật sự cho rằng đây là nơi an toàn sao? Đúng là ở đây không có nước cũng không có trùng. Nhưng một hang động đen như mực này thông ra chỗ nào chứ? Hồ nước sau lưng bạch tuộc là chỗ nào hả? Mọi chuyện vừa xảy ra thì cô bảo chúng tôi chạy đi như thế nào? Tôi đều không biết tất cả điều đó. Thế mà cô cũng bảo mình đã hoàn thành cam kết sao?”
“Vậy anh muốn thế nào?” Cô ta đi từng bước về phía tôi, tay cũng không ngừng sờ vào lỗ tai mình.
Tôi và Tiểu Lan cùng lui về phía sau.
Chúng tôi lui được một khoảng chắc chắn thì tôi đột nhiên nâng tay trái của mình lên và nói: “Cô tốt nhất nên bình tĩnh một chút, không phải tôi muốn thế nào mà chính cô đã hứa sẽ đưa tôi đến bờ biển. Đây là bờ biển ư? Tất nhiên không phải rồi!”
Tôi nâng tay trái lên cũng khiến cô gái buông tay phải của mình xuống.
Chúng tôi tiếp tục đối mặt với nhau.
Tôi không biết chúng tôi nhìn chằm chằm nhau bao lâu thì cô ta đột nhiên hỏi: “Anh bơi có tốt không?”
“Tạm được, làm sao?”
“Chúng ta đang ở trong hang động dưới đáy sông có cửa vào hình chữ U nên tạm thời an toàn. Mấy ngày gần đây là lễ bái Thần sông, nếu chúng ta đi vào vùng cấm sẽ bị Tà Thần giữa sông coi như đồ cúng tế mà ăn luôn. Vì vậy chúng ta chờ ở đây ba ngày. Khi lễ bái kết thúc mà chúng ta chưa đói chết thì cùng bơi lên sẽ đến bờ biển. ”
Lễ bái Thần sông sao?
Thành đồ cúng tế ư?
Cô ta đưa ra tin tức mơ hồ như thế cũng không có tác dụng gì.
“Ba ngày? Cho dù chúng tôi không đói chết cũng không có sức bơi lên! Không phải cô dứt khoát nói cái này với tôi để tôi đưa vật này cho cô chứ? Suy cho cùng thì ai chơi ai đây? Dù sao chắc chắn là tôi vẫn phải chết, bây giờ chết hay sau này chết cũng chỉ hơn kém ba ngày thôi, tôi không quan tâm.” Tôi nói xong liền giả vờ muốn bóp chết trùng nhỏ trong tay.
“Khoan đã!” Cô ta vội vàng đi nhanh ba bước về phía trước, bàn tay nâng lên rồi nói: “Nếu anh dám giết nó, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
Sau đó ánh mắt của cô ta dịu đi rồi di chuyển về phía Tiểu Lan, khóe miệng lộ ra nụ cười gian ác nói: “Mấy người sẽ không đói chết, không phải ăn con bé sẽ tốt sao? Có phải anh cứu cô bé này từ trêи thuyền không? Sống chết trước mắt thì anh đừng giả bộ làm người tốt nữa. ”
Tôi nắm tay trái tới phát run, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta rồi nói: “Không thể nào, nhất định là cô còn cách khác. Chính cô cũng phải rời khỏi nơi này!”
“Có phải là anh bị điên rồi hay không? Nếu tôi vừa mới đi lên thì trốn xuống dưới này làm gì? Tôi cũng sợ chết! Tôi cũng phải ở đây chờ hết ba ngày đấy! Đến lúc đó, tôi còn muốn xin anh một miếng thịt trêи người con bé kia để chống đói.”
“Vậy thì chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”
“Được, nếu anh đã nói vậy thì tôi chỉ có thể cướp lấy thôi. Nhưng tôi vẫn phải nói với anh điều này vì tôi biết anh thực sự không muốn chết và anh cũng rất sợ chết. Anh thật sự có dũng khí bóp chết nó chứ?”
Dường như cô ta rất hiểu tôi.
Nhưng có đôi khi dù là chính mình cũng không chắc chắn có thể hoàn toàn hiểu chính mình.
Tôi cũng rất tò mò liệu cuối cùng mình có lựa chọn cách đập nồi dìm thuyền này hay không nữa.
“Thế sao cô không thử xem? Tôi còn mong chờ đáp án hơn cô.”
Tưởng như xung đột này chạm vào sẽ nổ thì Diêu Thiến Văn vẫn luôn im lặng lại bất ngờ lên tiếng. Cô ta sợ sệt rụt rè nói: “Vật kia… Hình như bạch tuộc cũng có thể ăn, phải không?”