Bạch Trạch đẩy anh một cái. "Đừng ngủ nữa."
"Sao thế?" Thiệu Mặc Sâm ngáp một cái, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. "Vận động chút không?"
Bạch Trạch bị chọc cười, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc rồi chỉ xuống dưới làu.
Thiệu Mặc Sâm nghe ngóng cẩn thận, rốt cuộc cũng biết xảy ra chuyện gì, tức giận đến nỗi đứng dậy khoác áo muốn đi ra ngoài.
Bạch Trạch nhanh chóng ôm lấy hông anh, đè anh xuống. "Anh xuống đó cãi nhau, mẹ cũng rất khó xử."
"Anh không cãi nhau."
"Cũng không được đánh lộn."
"Không đánh, anh chỉ nói đạo lý thôi." Thiệu Mặc Sâm nghiến răng.
"Nhưng chị ấy không hiểu đạo lý."
Thiệu Mặc Sâm nhìn Bạch Trạch, cuối cùng cũng chịu thua, không thể không thừa nhận lời cậu nói là sự thật.
"Anh không để chị ấy làm ầm lên nữa, sắp sang năm mới rồi, phải để cha mẹ vui vẻ chút."
Bạch Trạch gật đầu thả anh đi.
"Chị, năm mới vui vẻ." Thiệu Mặc Sâm cho cô một nụ cười tiêu chuẩn không chê vào đâu được.
Thiệu Viện Viện hừ một tiếng. "Thiệu gia không chào đón người ngoài."
Mẹ Thiệu trừng mắt quả hạnh, tức muốn xì khói, Thiệu Mặc Sâm mỉm cười khuyên nhủ. "Mẹ, không phải mẹ muốn làm bánh vị gừng với Tiểu Trạch sao? Em ấy đang đợi mẹ trong bếp đấy."
Mẹ Thiệu cho còn gái mình một ánh mắt sắc như dao. "Mẹ không muốn nghe mấy lời không nên nói của con, cơm tất niên đêm nay con cũng đừng ăn."
Thiệu Viện Viện tức đến giậm chân. "Mẹ, mẹ bị nó cho uống thuốc mê rồi à?"
"Là trước đây mẹ quá cưng chiều con, cũng đã 36 tuổi rồi còn không biết phải trái? Hơn nữa, chuyện trước đây con nói cho mẹ là thật sao?"
"Con..." Thiệu Viện Viện vâng dạ, trừng mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.
Thiệu Mặc Sâm đẩy mẹ Thiệu một cái. "Mẹ đừng giận, bọn con vẫn đang chờ tới tối nay để thưởng thức tay nghề của mẹ."
Chờ mẹ Thiệu đi xa, mặt Thiệu Mặc Sâm lạnh đi, ngay cả một nụ cười cũng không còn. "Tôi và Tiểu Trạch nợ chị cái gì sao?"
"Hai thằng đàn ông bên nhau, có biết xấu hổ không?" Thiệu Viện Viện bình tĩnh nhìn anh, khuôn mặt chị ta rất đẹp. Gen của Thiệu gia chưa bao giờ xấu nhưng người phụ nữ này ở trong mắt Thiệu Mặc Sâm lại vô cùng xấu xí.
"Thiệu, Viện, Viện, chúng tôi không nợ chị gì cả, nhưng chị lại nợ chúng tôi rất nhiều. Tôi biết từ nhỏ chị đã không thích tôi, chỉ là không nghĩ tới chị còn bẫy cả mình nữa."
"Tao....tao bẫy tao cái gì?"
"Thiệu Mặc Sâm, cha mẹ đối xử tốt với mày còn chưa tính, tao là chị mày, tao cũng nhường mày nhiều, giờ mày và một thằng đàn ông lại bên nhau, tao còn mặt mũi gì nhìn người ta nữa? Hơn nữa, năm nay tao mang bạn trai về nhà, mày lại bảo với tao mày cũng đưa nó về đây? Còn muốn tao lập gia đình nữa hay không?"
"Đọc sách nhiều, yêu ít mới có thể tìm được đối tượng." Thiệu Mặc Sâm không chút lưu tình nói. (Ý anh Sâm là phả có não mới yêu được:))))
Thiệu Viện Viện hổn hển nói. "Tao? À đúng rồi, bây giờ mày nổi tiếng rồi, khiến cả nhà nở mày mở mặt, nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là một con hát mà thôi..."
"Choang."
Thiệu Viện Viện nhìn sang, thấy Bạch Trạch lạnh lùng quẳng cái xẻng xúc tuyết xuống.
Bạch Trạch từng bước từng bước lại gần, vết chân khắc sâu trong tuyết, tỏa ra hơi lạnh từ trong xương khiến Thiệu Viện Viện nín thở lùi về sau một bước, chờ lúc chị ta phản ứng lại, Bạch Trạch đã tới sát bên chị ta rồi.
"Chị lặp lại lần nữa?"
"Mày làm gì thế? Đây là nhà tao." Thiệu Viện Viện cao giọng.
"Chị mắng anh ấy, chuyện này liên quan gì tới chị?" Bạch Trạch gằn từng chữ một.
"Nó là em tao, tao thích mắng thì mắng."
"Chị còn nhớ rõ anh ấy là em chị sao? Chị xứng làm chị anh ấy sao?"
Bạch Trạch đã nhịn nhiều năm, nếu như Thiệu Viện Viện đến đây mắng cậu, cậu có thể hiểu được, là cậu dắt Thiệu Mặc Sâm đi trên con đường này. Nhưng Thiệu Viện Viện lại làm gì? Tổng kết lại mọi chuyện, chính là câu nói - "Nhìn Thiệu Mặc Sâm sống tốt, Thiệu Viện Viện không chịu được."
Bạch Trạch kéo Thiệu Mặc Sâm đi vào phòng, sáng nay ăn mặc phong phanh như vậy, lỡ như bị cảm thì sao?
***
"Ngây ngốc gì đấy?"
"A." Bạch Trạch lỡ tay làm rơi túi hoa xuống mặt đất, cậu nhặt lên, bất đắc dĩ thở dài.
"Là mẹ không dạy con gái mẹ tốt, con than thở thay mẹ sao?"
Bạch Trạch gấp gáp. "Mẹ."
Mẹ Thiệu bỏ đĩa bánh quy vào lò nướng, cởi găng tay ra. "Mẹ biết con là đứa bé ngoan, mẹ cũng biết con nghĩ gì, dạy con thêm hư cũng là lỗi của mẹ."
"Con biết khi nào?"
Bạch Trạch mím môi không đáp.
Mẹ Thiệu thở dài. "Chắc là năm đó đã biết rồi phải không? Với tính cách của A Sâm, nhất định phải điều tra rõ là chuyện gì xảy ra."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Bạch Trạch chỉ gật đầu.
"A Sâm giận chị nó là có nguyên nhân, nó hiểu mẹ, nếu lúc trước không có Viện Viện, chưa chắc mẹ sẽ phản đối hai đứa."
"Trước đây mẹ giận như vậy, nguyên nhân lớn là do mẹ cảm thấy A Sâm không suy nghĩ cho chị nó, chị nó bị người đàn ông mình yêu lừa gạt, nó còn come out với người trong nhà." Mẹ Thiệu bất đắc dĩ. "Sau đó nó dựa vào cái cớ này mà phản đối hai đứa, mẹ đồng ý hai đứa yêu nhau nhưng cũng thương nó, để mặc tính ích kỷ của nó, cuối cùng mẹ mới phát hiện mình là người ngốc nhất."
Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, nghĩ tới khoảng thời gian cậu và Thiệu mặc Sâm không được chấp nhận, chuyện công việc, học tập và áp lực gia đình đè nặng trên lưng, bọn họ chỉ có thể nương tựa lẫn nhau.
Khi đó Thiệu Mặc Sâm chỉ mới 20 tuổi, đêm khuya yên tĩnh không có cảm giác an toàn, luôn nắm tay cậu, nói chuyện tương lai, cũng rất sợ mọi thứ không trở thành hiện thực.
Khi bọn họ xác định quan hệ, bọn họ cũng không muốn giấu diếm người trong nhà thêm nữa, Bạch gia cũng đã sớm biết. Cha mẹ Thiệu Mặc Sâm qua đây khi còn trẻ nhưng vẫn theo tư tưởng truyền thống, ai ngờ khi hai người đang hôn môi thì bị Thiệu Viện Viện nhìn thấy.
Lúc đó Thiệu Viện Viện còn vỗ ngực bảo đảm cha mẹ sẽ đồng ý mối quan hệ của hai người. Cậu cũng thật ngốc, còn tin tưởng cô gái giây trước hét chói tai, giây sau đã đồng ý giúp đỡ bọn họ. Thiệu Mặc Sâm hiểu rõ tính tình của chị mình, mặc dù không tin tưởng chị mình nhưng lại không muốn dối gạt cha mẹ, hơn nữa anh muốn sống cả đời cùng Bạch Trạch, anh không muốn Bạch Trạch thấy tủi thân, cũng không muốn tình cảm của hai người mãi giấu trong tối.
Nhưng anh không ngờ tới, sau khi về nhà lại nhìn thấy binh hoang mã lọan. Ngoại trừ Thiệu Viện Viện đang ngồi trên ghế, còn có cả cô dì chú bác cũng ở đó. Bạch Trạch nhớ lại hôm đó, tới nay vẫn cảm thấy rất hỗn loạn, cậu chỉ nhớ Thiệu Viện Viện đang khóc, những người khác lại vội vàng dỗ dành chị ta. Còn có người hỏi Thiệu Mặc Sâm, người anh đang nắm tay là ai.
Lúc đó Thiệu Mặc Sâm cầm tay Bạch Trạch, không biết lấy dũng khí từ đâu, thốt ra. "Đây là bạn trai con."
Sau đó không biết thế nào, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào bọn họ, đập đồ, mắng người, chửi rủa.
Thiệu Mặc Sâm che cho Bạch Trạch, tức giận đá mấy bàn tay kia ra, sau lưng còn bị người ta đánh đến chảy máu.
Sau đó có một đứa em họ của Thiệu Mặc Sâm nó cho bọn họ nghe, nguyên nhân là do ban đầu Thiệu Viện Viện nói muốn dẫn bạn trai mình về nhà, chờ khi mọi người tới đông đủ, chị ta lại bắt đầu khóc, nói bạn trai đó lừa gạt tình cảm của chị ta, thực ra người đàn ông đó thích đàn ông...Bây giờ chị ta không muốn sống...Sau đó Thiệu Mặc Sâm lại dẫn Bạch Trạch về nhà.
Khi đó Thiệu Mặc Sâm cho người điều tra, ai ngờ tin nhận được lại khác một trời một vực.
Sau đó anh không muốn nhìn mặt người chị này nữa.
Khi còn họ đại học, Thiệu Viện Viện thích một học trưởng người Trung Quốc, ban đầu người đàn ông kia và Thiệu Viện Viện hay đi cùng với nhau vì công việc ở trường học, thế nhưng lúc Thiệu Viện Viện bày tỏ, người đàn ông kia lại từ chối chị ta, nói rằng mình đã có người thích. Sau đó Thiệu Viện Viện vô tình gặp được người đàn ông đó thân thiết với một người đàn ông khác, Thiệu Viện Viện ghen tị chụp ảnh lại, cũng không biết hỏi thăm ở đâu, biết được hoàn cảnh trong nhà người đàn ông đó. Tư tưởng người nhà của người mà Thiệu Viện Viện thích rất truyền thống, hơn nữa mẹ của người đó còn có bệnh tim.
Vẫn như mấy câu chuyện thường tình, Thiệu Viện Viện cầm ảnh chụp đi uy hiếp người đàn ông kia, người đàn ông vì muốn kéo dài thời gian nên đồng ý. Chuyện xảy ra sau đó cũng không ai rõ, chỉ biết cuối cùng, thực ra người yêu của người đàn ông kia đã mắc bệnh nặng, cậu ta vui vẻ khi người đàn ông có thể có được cuộc sống mới. Nói chung, sau khi người đàn ông giải quyết xong mọi chuyện với Thiệu Viện Viện, người anh ta yêu đã chẳng sống được bao lâu nữa. Khi Thiệu Mặc Sâm tìm được anh ta, người đàn ông im lặng trong chốc lát, nói, ngay cả hạnh phúc và lưu luyến tôi cũng không thể cho em ấy. Tôi hận tôi, nhưng tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô ta.
Thiệu Mặc Sâm không biết sau này người đàn ông đó như thế nào, nhưng khi đó anh thấy trên khuôn mặt người đàn ông đó là vẻ lưu luyến không quên.
Bỏ qua những chuyện trước, Thiệu Viện Viện về nhà khóc lóc bảo người đàn ông đó đã ngả bài với chị ta hơn nửa năm trước. Em họ còn nói Thiệu Viện Viện vừa khóc vừa kể mình đã nói chuyện này với Thiệu Mặc Sâm nhưng Thiệu Mặc Sâm lại cười nhạo chị ta. Thiệu Mặc Sâm nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như không phải Thiệu Viện Viện gọi điện thoại tới, nói. "Hai người về nhà nhanh lên, chị nói chuyện của hai người với cha mẹ rồi." thì anh sẽ không đưa Bạch Trạch về nhà, anh rất sợ người chị từ nhỏ đã không yêu thương mình ngáng chân hai người.
"Mẹ biết A Sâm suy nghĩ cho mẹ, nếu không...hai đứa đã sớm nói rồi." Trong lúc vô tình bà mới biết được mọi chuyện, tuy năm năm trước cũng đã đồng ý quan hệ của hai người, cũng xem Bạch Trạch như con trai mình, thế nhưng năm nay hai đứa mới có thể về đay cùng ăn tết.
"Làm sao phải chịu, mẹ cũng biết, sao nó lại không hiểu?" Mẹ Thiệu buộc tạp dề.
Bạch Trạch há hốc mồm, không biết nên khuyên nhủ bà thế nào.
"Không phải mẹ áy náy." Mẹ Thiệu xoa đầu Bạch Trạch. "Mẹ chỉ muốn bù đắp sai lầm của người mẹ thôi."