"À, bác cả, bác cứ nói đùa."
"Minh Nhiễm, dù thế nào cũng là người một nhà, chặt xương đi vẫn còn gân, cháu nhìn đi, dù sao..."
"Thế thì sao?" Ngân Minh Nhiễm cười nhạt.
Chú nhỏ cười mỉa, xoa xoa lòng bàn tay.
"Đây chỉ là hiểu lầm thôi." Bác cả nói.
"Ai mua chuộc Ngô Càn? Báo là ai viết? Ai động tay động chân với phanh xe? Nếu như hôm đó không có nữ cảnh sát trong phòng, cháu đã không thể gặp lại người phụ nữ của cháu rồi. Hiểu lầm à? Trước khi mở mắt nói lời bịa đặt thì nên đọc lại kịch bản đi."
"Không phải nó không có chuyện gì rồi sao?" Gương mặt bác cả biến sắc, giọng nói nghe vô cùng chói tai.
"Cảnh sát bắt giam bọn họ, ngoại trừ chuyện cố ý gây tổn thương cho người khác còn phạm tội về kinh tế nữa. Bác cả, bác không biết thật sao?" Ngân Minh Nhiễm giễu cợt.
"Vợ con cháu không sao, nhưng dám gây chuyện lần nữa thì đừng trách cháu không khách sáo." Đáy mắt Ngân Minh Nhiễm lạnh băng, chậm rãi buộc lại nút buộc cuối cùng trên áo kiểu Tôn Trung Sơn, đứng dậy lạnh lùng nói. "Cháu chỉ tới báo một tiếng thôi, tháng sau cháu sẽ kết hôn, đồng ý thì tới, không đồng ý thì cút."
"Em gái..." Bác cả nhìn Ngân Minh Nhiễm đi rồi, ánh mắt lo lắng nhìn người phụ nữ mặt không đổi sắc.
"Lão gia đi rồi, trong nhà nên có chút việc vui mới tốt."
"Nhưng em trai còn đang bị bắt giam...."
"Liên quan gì tới em?" Người phụ nữ thổi móng tay mình. "Cho nó ở trong đó tu thân dưỡng tính, nếu không..... sớm muộn gì cũng chết trên người đàn bà."
"Có thể..."
"Chị dâu, chú nhỏ, hai người cũng đừng thấy tủi thân, các người đánh gãy tay nó...."
"Giờ còn muốn moi cả tim nó đi."
***
"Quay xong chương trình thực tế, em có muốn đi đâu chơi không?"
"Sao cơ?" Liễu Mạn Tinh suýt chút nữa nghẹn bánh pudding. "Anh rảnh sao?"
Ngân Minh Nhiễm đột nhiên thấy đau lòng. "Rảnh."
Suýt chút nữa Liễu Mạn Tinh bị chiếc bánh to từ trên trời rơi xuống đè chết. "Để em...em đi lập kế hoạch."
Cô chạy được nửa đường lại quay về, cười nịnh nọt. "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
"Ừ."
"Haha, em muốn lập kế hoạch cho thật tốt."
Ngân Minh Nhiễm nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, không nhận ra đáy mắt mình chỉ còn lại dịu dàng vô kể.
***
Lúc hai người gặp nhau, Liễu Mạn Tinh là sinh viên năm tư của Học viện điện ảnh.
Ngân Minh Nhiễm là Thái tử người ta sợ hãi tránh xa.
Không có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là chẳng biết từ khi nào, hai cuộc đời khác nhau lại đi chung một con đường, quấn quýt lấy nhau.
Cô cãi nhau ỏm tỏi, anh im lặng. Cô thích mạo hiểm, thích tự do, còn anh lại bị trói buộc bởi gia tộc to lớn. Cô sống dưới ánh đèn flash chớp nhoáng, nở rộ trên màn hình rộng lớn, còn anh lại quen ẩn núp ở nơi góc tối.
Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ Ngân Minh Nhiễm đã ở với ông nội. Anh là người hiểu ông nội nhất, cũng biết, anh và cô không hợp nhau.
Vậy nên, dù không nói tình, không nói yêu, nhưng Ngân Minh Nhiễm không thể nào khống chế rung động của mình với Liễu Mạn Tinh.
Mười mấy năm qua đi, cô gái sống phóng túng không chịu được gò bó, yêu tự do đã biến thành mỗi người phụ nữ năm chỉ quay một bộ phim, không có công việc thì ở nhà với anh, ánh mắt của anh khi nhìn cô cũng càng ngày càng dịu dàng.
***
"Mặc quần áo vào đi."
"Tại sao?" Cô gái bướng bỉnh cắn chặt cánh môi. "Cô ta cũng chỉ là một tình nhân, tại sao cô ta có thể mà cháu lại không thể?"
"Cô thì biết cái gì?" Mẹ Lý giận quá hóa cười, đã lâu không thấy bà nhìn ai với ánh mắt như vậy
"Cháu biết anh ấy không cưới cô ta, cháu cũng không cần danh phận, cháu chỉ thích tiên sinh..." Hai má cô gái ửng hồng.
"Sau khi cô tới đây, tiểu thư đã về chưa?" Cơn giận của mẹ Lý đột nhiên tiêu tan.
Cô gái tên Tiểu Nhiên lắc đầu.
"Vậy cô đi theo tôi một thời gian đi." Có những thứ phải tự mình trải qua mới hết hy vọng.
***
"Em phải đi quay, ngày kia mới về, anh nhất định phải nhớ em đó." Liễu Mạn Tinh cười hì hì đặt một nụ hôn lên môi anh.
"Ừm, em mang đủ quần áo chưa?" Ngân Minh Nhiễm sửa lại cổ áo giúp cô.
"Ừ, đủ rồi, bái bai." Liễu Mạn Tinh không có thời gian, xe của đoàn phim vẫn ở bên ngoài chờ cô, cô vẫy tay với anh rồi chạy mất.
Ngân Minh Nhiễm nhíu mày hỏi. "Tôn Huy đâu?"
"Cậu ấy mới về ạ, vẫn đang trong trong gara."
"Bảo cậu ta tới siêu thị gần sân bay mua đồ đi, thiếu cái gì thì bảo cậu ta mua cái đó."
"Dạ được, thưa tiên sinh."
Chờ sau khi Ngân Minh Nhiễm về phòng....
"Mẹ Lý, vì sao phải tới gần sân bay?" Tiểu Nhiên ghi ghi chép chép vào quyển sổ nhỏ. "Tiên sinh thích mua đồ gần đó sao?"
Mẹ Lý nhìn cô với ánh mắt thương hại. "Vì tiên sinh lo lắng cho tiểu thư." Cho nên đi mua đồ, thực chất là bảo vệ tiểu thư một đoạn đường.
Tiểu Nhiên. "..."
...
"Để cháu cầm lên." Tiểu Nhiên giành bưng trà với mẹ Lý.
Mẹ Lý cũng không so đo với cô ta. "Tiên sinh thích yên tĩnh, cô chú ý một chút."
Tiểu Nhiên gật đầu, ai ngờ lại sơ xẩy.
Cô ta nghĩ mình có năng lực quan sát, nghĩ rằng mẹ Lý không muốn để cô ta tạo sự chú ý với Ngân Minh Nhiễm nên mới nói vậy, gật đầu không có nghĩa là phải làm theo.
"Tiên sinh, mời uống trà ạ."
"Ừ, cảm ơn." Ngân Minh Nhiễm lật một tờ tài liệu.
Lại lật một tờ tài liệu nữa, thấy người đưa trà lên cho mình vẫn chưa rời khỏi đây, ngẩng đầu lên thấy một khuôn mặt xa lạ, dùng bút chì chỉ góc bên phải. "Trà như vậy là được rồi."
Tiểu Nhiên ưỡn ngực lấy hết can đảm nói. "Tiên sinh, có muốn em đàn cho anh nghe một khúc dương cầm không?"
Ngân Minh Nhiễm nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ. "Không cần."
Tiểu Nhiên méo miệng, lặng lẽ đi ra, khép hờ cửa phòng.
Ngân Minh Nhiễm xoa xoa thái dương. "Quay lại."
Tiểu Nhiên ngạc nhiên quay lại, đang muốn nói gì đó, ai ngờ lại nghe được câu nói lạnh như băng của Ngân Minh Nhiễm. "Đóng chặt cửa vào, xuống hỏi mẹ Lý chuyện cần chú ý trong nhà đi."
Tiểu Nhiên tủi thân cắn môi, thấp giọng nói. "Được ạ."
...
"Mẹ Lý, tại sao vậy?"
"Không phải tôi đã bảo tiên sinh thích yên tĩnh, đừng làm chuyện dư thừa rồi sao?"
"Nhưng...nhưng lúc trước cháu thấy anh ấy nghe tiếng dương cầm, cửa phòng cũng khép hờ."
"Đó là vì tiểu thư ở nhà." Mẹ Lý đánh dấu đồ ăn trên thực đơn. "Tiểu thư thích đàn dương cầm, thế nên mỗi khi tiểu thư ở nhà sẽ đàn một vài bài."
"Còn cửa phòng...."
"Cũng vì tiểu thư ở nhà." Mẹ Lý nhún vai.
Bà bên cạnh Ngân Minh Nhiễm từ nhỏ tới lớn, chuyện nói một đằng làm một nẻo vẫn chưa từng thay đổi.
Liễu Mạn Tinh từ lâu đã thành chủ nhân thứ hai của cái nhà này, có thiếu cũng là thiếu danh phận mà thôi, nhưng chẳng bao lâu nữa rồi cũng có. Mẹ Lý nhìn thực đơn đồ ngọt, nghĩ thầm.
...
"Làm minh tinh thật tốt." Lúc Tiểu Nhiên dọn vườn hoa nhỏ trên lầu, nghĩ tới chuyện quét dọn phòng ngủ chính, sau khi dọn dẹp tới bàn trang điểm, không kìm lòng nổi cầm dây chuyền của Liễu Mạn Tinh đặt lên cổ mình.
"Mẹ Lý." Ngân Minh Nhiễm thấy bóng lưng Tiểu Nhiên ra khỏi phòng ngủ, chân mày nhíu lại. "Sau này trong phòng ngủ chính, trừ bà ra, không được để cho ai vào."
"Vâng."
..
Nửa đêm tỉnh lại, Ngân Minh Nhiễm sờ sờ khoảng trống bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới ngày mai Liễu Mạn Tinh mới về.
Ai cũng cho rằng sở dĩ một năm Liễu Mạn Tinh quay một bộ phim là vì sợ người phụ nữ khác thừa lúc cô vắng nhà mà vào, ngay cả Ngân Minh Nhiễm ban đầu cũng cho là vậy. Sau này mới nhận ra, không phải Liễu Mạn Tinh không thể rời bỏ mình mà là vì mình không thể rời bỏ cô ấy, người phụ nữ ngốc nghếch ấy lại dịu dàng, cưng chiều anh như vậy.
Xuống lầu muốn uống một ngụm nước lại nghe được tiếng khóc trong phòng khách.
Ngân Minh Nhiễm bật đèn, thấy người giúp việc mới ngồi chồm hỗm dưới đất nhìn một bộ quần áo rồi khóc.
Tiểu Nhiên hốt hoảng ngẩng đầu nhìn hắn. "Tiên...tiên sinh, xin lỗi, em ầm ĩ làm anh thức giấc."
Ngân Minh Nhiễm chậm rãi rót một ly nước nóng, uống một ngụm rồi nói. "Cứ việc tiếp tục."
Tiểu Nhiên không nghe rõ, chớp chớp đôi mắt ướt. "Xin lỗi...xin lỗi, em giặt hỏng mất quần áo của Liễu tiểu thư."
"Hỏng thì đền, khóc cái gì." Ngân Minh Nhiễm khoanh tay, nhíu mày lại
Tiểu Nhiên bị nghẹn họng, hít sâu một hơi. "Quần áo của Liễu tiểu thư chắc chắn rất đắt, cả đời này em chưa thấy quần áo nào đắt như vậy. Trước đây...ở cô nhi viện chỉ có thể mặc lại quần áo của mấy chị gái, khi đó em cảm thấy đó là bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới này."
Đang nói chuyện, quần áo trong tay trượt xuống, Ngân Minh Nhiễm nhìn đồ ngủ mỏng như cánh ve của cô ta và bộ ngực đầy đặn, lặng lẽ rời ánh mắt đi, thật sự cay mắt.
"Nói xong rồi à?"
Tiểu Nhiên ngây dại.
"Nói xong thì cút, mai đi tìm mẹ Lý nhận tiền lương, sau đó quay về nói với kẻ đứng đừng sau cô một tiếng, đừng phí công phí sức nữa, là cô tôi cũng thấy chướng mắt, là cháu gái bà ta tôi cũng thấy chướng mắt."
"Tiên sinh....anh đang nói gì vậy?" Giọng nói Tiểu Nhiên run run.
"Không đổi kịch bản được à? Không phải bà ta cũng gả vào Ngân gia bằng cách này sao? Nhưng tôi không phải bác cả."
Khuôn mặt Tiểu Nhiên trắng bệch.
"Triệu Nguyên, đêm nay trông chừng chị - gái này cho tốt, sáng mai đưa cô ta về với bác cả."
Một người bước ra khỏi góc khuất, gật đầu.
Ngân Minh Nhiễm xem người ta diễn xong, ngáp một cái rồi quay về phòng ngủ, nằm trên cái giường lạnh tanh.
***
Liễu Mạn Tinh đi quay phim 3 ngày, không biết người đàn ông nhà mình bị người ta dụ dỗ mấy lần, vui vẻ kể chuyện cho anh nghe.
Đang nói chuyện, một cuộc điện thoại gọi tới, Ngân Minh Nhiễm lười nhác. "Cầm điện thoại lại đây cho anh đi."
Liễu Mạn Tinh cầm điện thoại đặt lên tai anh, giọng nói có chút lớn, cô nghe được người bên kia nói thời gian, có hơi thất vọng, chờ sau khi cúp điện thoại xong, lấy lòng nói. "Hôm đó anh có việc phải không? Nói một tiếng với đạo diễn là được, dù sao cũng là tập cuối cùng rồi."
Ngân Minh Nhiễm lắc đầu. "Không sao."
Liễu Mạn Tinh chọc anh. "Có được không?"
"Lúc trước không được, nhưng bây giờ có nhiều người rồi mà, bà chủ, bọn họ cầm số tiền lương lớn như vậy thì sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Liễu Mạn Tinh không mảy may chú ý tới cách dùng từ của anh. "Đúng vậy, không biết lần này nội dung là gì, thần thần bí bí."
Ngân Minh Nhiễm nhíu mày lại, sao đi quay về lại hóa ngốc rồi?
"Không ngược chó FA nữa chứ?" Liễu Mạn Tinh rên lên. "Chẳng lẽ lại muốn em ăn thức ăn cho chó nữa sao?" Sau khi chương trình phát sóng, tuy tổ tiết mục đã cắt nối biên tập nhưng vẫn có bong bóng màu hồng, có không ít người vào Weibo hỏi cô Mặc Bạch có phải một đôi không? Cô không dám đáp lại, chỉ sợ làm lộ thông tin, mấy ngày sau cũng không dám vào Weibo.
Ngân Minh Nhiễm vỗ đầu cô. "Không có đâu."
Bây giờ không cần em ăn, em đút người khác ăn là được rồi.
***
"Mê cung? Tìm kho báu?" Liễu Mạn Tinh nhìn thẻ nhiệm vụ.
Chẳng phải bảo tập cuối không có trò chơi sao?
"Là nói thật hay mạo hiểm." MC cười híp mắt nói.
Liễu Mạn Tinh cảm giác mình không hiểu bao nhiêu. "Tìm các tấm thẻ nhiệm vụ dọc đường, trả lời câu hỏi trong thẻ, trả lời đúng sẽ xuất hiện mũi tên chỉ đường, nếu trả lời sai, mũi tên sẽ chỉ hướng ngược lại, tổ tìm được người hợp tác của mình sớm nhất thì sẽ chiến thắng." Nói cách khác, phải trả lời thật lòng thì mới tìm được đường, không thật lòng sẽ phải mạo hiểm, nhưng nhân viên công tác nào biết mình có thật lòng hay không.
MC giải thích thêm. "Tất cả đáp án và vấn đề đã được người hợp tác với mọi người viết ra, nhân viên công tác sẽ dựa vào đó để đánh giá."
"Người hợp tác không đi chung với nhau sao?" Dương Húc Húc hỏi.
"Đúng vậy, thời gian không có nhiều, mời mọi người chọn một cửa vào của mê cung."
Ngân Minh Nhiễm ghé vào tai cô. "Cố gắng lên, đừng cứ mãi ngốc như vậy đấy."
"Ừm, được mà." Liễu Mạn Tinh gật đầu. "Thái tử điện hạ, người phải chờ công chúa tới cứu người đấy."
Ngân Minh Nhiễm búng trán cô. "Trước tiên là phải không được lạc đường."
Liễu Mạn Tinh. "..."
Tập cuối cùng ghi hình ở Pháp, nhìn mê cung thực vật lớn nhất thế giới ở trước mắt, Liễu Mạn Tinh cảm thấy lạnh run.
***
"Người yêu nhất."
- Ngân Minh Nhiễm
"Thức ăn thích nhất"
- Bánh Pudding bọc đường.
"Người đáng ghét nhất."
- Người hai mặt, người phản bội, người hy vọng có được Ngân Minh Nhiễm.
Liễu Mạn Tinh biết mình mù đường, một số vấn đề cũng không dám trả lời lung tung, ai ngờ nhanh thế đã đụng phải câu hỏi khó.
"Chuyện khó vượt qua nhất."
Liễu Mạn Tinh im lặng một lát, bỏ qua không trả lời. Cô biết chuyện khó vượt qua nhất là chuyện video mà Ngân Minh Nhiễm tung ra, một người đau khổ là được rồi, hai người cùng đau khổ cô cũng rất buồn.
"Ôi chao - không trả lời kìa." Tang Kỳ nhìn chằm chằm màn hình, tặc lưỡi.
"Anh Ngân, chị Mạn Tinh không trả lời câu hỏi này, anh biết chuyện chị ấy khó vượt qua nhất không?" Dương Húc Húc quay đầu khờ dại hỏi.
Ngân Minh Nhiễm sờ hộp nhung nhỏ trong ngực. "Sau này tôi sẽ không để cho cô ấy buồn nữa."
Dương Húc Húc nhận được câu trả lời mong muốn, tha cho anh một mạng.
Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch ngồi trong phòng luyện đàn dương cầm, Trình Thành đang ở ngoài sân nghiên cứu gì đó, Khuất Lan Thương, tổ tiết mục và đạo diễn cùng nhìn chằm chằm vào màn hình, khi có yêu cầu sẽ điều khiển người đứng trong sân.
Sau khi luyện xong, Thiệu Mặc Sâm hỏi Bạch Trạch. "Hôm trước có phải anh cũng thế này không? Chỉ mình anh mơ mơ màng màng."
Bạch Trạch bật cười. "Không kém là bao."
Thiệu Mặc Sâm nhìn chiếc nhẫn nơi ngón áp út của cậu, sờ cằm. "Cũng đáng."
Bạch Trạch liếc nhìn anh. "Không thích à?"
"Đương nhiên là thích, sao có thể không thích được?" Thiệu Mặc Sâm nắm cằm cậu lên, đang muốn hôn.
Nghe được một âm thanh vang lên. "Khụ khụ,....chuyện đó, hai người không đóng cửa."
Thiệu Mặc Sâm bình tĩnh quay đầu. "Không đóng cửa cái gì, trên mặt em ấy có vết bẩn, tôi lấy xuống giúp em ấy."
Mọi người. "..." Lát nữa phải ăn bánh kẹo cưới nữa, tôi không muốn no bụng trước.
***
"Nguyện vọng lớn nhất."
Liễu Mạn Tinh cắn bút, viết xuống một câu. "Hy vọng người trong nhà bình an, cùng người mình yêu nuôi hai đứa con, sống một đời bình yên."
"Anh Ngân!! Mau tới xem kìa." Dương Húc Húc bảo Tang Kỳ gọi Ngân Minh Nhiễm.
Ngân Minh Nhiễm đang lo lắng, chạy lại nhìn biểu cảm đau thương của Liễu Mạn Tinh.
Dương Húc Húc nhìn Ngân Minh Nhiễm im lặng không nói gì, ánh mắt lộ ra tình cảm nồng nàn, lén lút nói chuyện với Khuất Lan Thương. "Em nghĩ thầy là người kiêu ngạo nhất rồi, không nghĩ còn có người hơn thầy gấp mấy lần."
Đuôi lông mày Khuất Lan Thương khẽ nhếch, sau khi cô bé kia gọi một tiếng "Lan Thương", lá gan càng ngày càng lớn. "Một cô gái ngốc như em thì biết kiêu ngạo là gì? Vậy em có biết cái gì gọi là ngu ngốc không?"
Dương Húc Húc. "..." Hình như bây giờ nói gì cũng không đúng.
"Ai ngốc?"
Khuất Lan Thương nhìn cô, không rõ đang nghĩ gì. "Ừm, không phải em đâu."
Dương Húc Húc. "..." Cô muốn khi sư diệt tổ! Đừng ai cản cô.
***
"Đây là gì vậy?"
"Kiểm tra mức độ ăn ý của cô và người hợp tác đấy." Nhân viên công tác đưa sợi dây đỏ cho cô. "Cô chọn một đầu đi."
Liễu Mạn Tinh bất đắc dĩ nói. "Này là dựa vào may mắn sao? Lỡ như không chọn trúng thì sao, anh có đền cho tôi không?"
Nhân viên công tác gật đầu. "Ngân tiên sinh đền."
Liễu Mạn Tinh. "..." Rốt cục tổ tiết mục có đáng tin hay không vậy?
Tuy nói vậy nhưng Liễu Mạn Tinh vẫn chọn một đầu, tưởng tượng biểu cảm của Ngân Minh Nhiễm khi thấy đống dây đỏ này, chắc chắn rất thú vị, nhịn không được cười thành tiếng.
Chọn tới chọn lui cũng chọn được một cái, Liễu Mạn Tinh nhìn máy quay, nói. "Đây là lần đầu tiên mà lâu vậy rồi mà tôi vẫn chưa gặp Húc Húc và Tang Kỳ."
Anh chàng nhận nhiệm vụ giám sát Liễu Mạn Tinh, mặt không đổi sắc, gật đầu.
"Anh nghĩ tôi có chọn trúng không?" Liễu Mạn Tinh cảm thấy hơi mệt, quấn sợi dây trên đầu ngón tay mình.
Anh trai mặt liệt suy nghĩ một chút. "Chọn không trúng thì Ngân tiên sinh đền một cái cho cô."
Liễu Mạn Tinh. "..." Tổ tiết mục không đáng tin cậy.
"Có phải gần đây đạo diễn xem phim ngôn tình hay không? Cái chuyện ngược chó FA này cũng nghĩ ra được?"
Người nghĩ ra trò này là Ngân Minh Nhiễm vẫn còn đang lo lắng. "Quần áo của anh có lạ hay không?"
Dương Húc Húc ngáp một cái, trả lời lần thứ 101. "Không có, vừa người lắm."
Liễu Mạn Tinh thực sự là dân mù đường, Tang Kỳ đã đói bụng, bắt đầu bỏ đồ ăn vào miệng. "Chị Mạn Tinh thấy anh đẹp trai ngất Cổ Kỳ."
Ngân Minh Nhiễm nhíu mày. "Cổ Kỳ là ai?"
Tang Kỳ. "..." OK, cô đã quên người này cũng là người già.
***
Chỉ còn lại một đoạn đường cuối cùng, anh trai mặt liệt dừng bước, bên trong các hàng cây là máy quay được bố trí sẵn và máy quay điều khiền từ xa làm nhiệm vụ quay video.
Giữa trung tâm mê cung truyền tới tiếng dương cầm du dương, tim Liễu Mạn Tinh đập thình thích, lẩm bẩm. "Nếu như bây giờ ai cầu hôn với tôi, tôi sẽ ở bên người ấy cả đời."
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây là mong muốn đơn phương của cô mà thôi. Trước kia lão tiên sinh của Ngân gia không đồng ý, tuy nói sau khi gần nhắm mắt cũng đã gật đầu, nhưng dễ dàng bước vào cửa Ngân gia như vậy sao? Các chú các bác trong nhà giống như lũ sói hung ác, cô và Ngân Minh Nhiễm đi được tới ngày hôm nay, anh cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, cô là người rõ hơn ai hết.
Cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với Ngân gia là đường tắt để Ngân Minh Nhiễm tới vị trí tiên sinh của Ngân Tụy, Liễu Mạn Tinh biết nhưng lại giả vờ ngốc, bất kể chú bác nói thế nào, cô cũng không đồng ý, đây là danh dự cuối cùng mà cô giữ lại cho bản thân. Nếu như Ngân Minh Nhiễm thật sự kết hôn, Liễu Mạn Tinh sẽ không làm người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của anh. Người bên ngoài đoán già đoán non về quan hệ của hai người, nhưng Liễu Mạn Tinh biết, cô đồng ý ở bên anh không cần danh không cần phận, chỉ vì cô yêu anh, chỉ vì anh là người đàn ông duy nhất cô yêu cả đời này.
Dây đỏ càng lúc càng ngắn.
Liễu Mạn Tinh chớp mắt, kinh ngạc phát hiện người giữ đầu dây bên kia là Ngân Minh Nhiễm.
"Mạn Tinh."
Liễu Mạn Tinh há hốc mồm nhìn Ngân Minh Nhiễm mặc áo vest thẳng thớm, bước về phía cô.
Giống như là đang diễn bộ phim khó nhất đời mình.
"Gả cho anh nhé." Ngân Minh Nhiễm bỏ qua tất cả từ ngữ chau chuốt mà anh đã chuẩn bị. "Mạn Tinh, gả cho anh nhé, được không em?"
Đáy mắt Liễu Mạn Tinh đỏ bừng, bỗng nhiên tất cả ký ức xa xăm đều hiện lên trong mắt cô...
Thiệu Mặc Sâm đứng cạnh đàn dương cầm nhún vai. "Anh đã nói rồi, cầu hôn thì đừng chuẩn bị nhiều từ ngữ chau chuốt, bởi vì cuối cùng chỉ còn có thể nhớ được một câu thôi, em nhìn đi, anh chính là vết xe đổ đấy."
"Rất tự hào nhỉ?" Bạch Trạch cười, đánh anh một cái.
"Tự hào lắm." Thiệu Mặc Sâm nói. "Chỉ một câu nói mà đổi được một bảo bối lớn như vậy."
Bảo bối lớn nhà anh dùng quả đấm nhẹ đập vào lồng ngực anh.
Dương Húc Húc siết chặt lòng bàn tay. "Mau trả lời đi."
Liễu Mạn Tinh nói không thành lời, diễn viên nữ khóc đẹp nhất trên màn ảnh bây giờ nước mắt đã đầy mặt, gật đầu thật mạnh.
Ngân Minh Nhiễm cởi sợi dây đỏ trong tay cô ra, quỳ một chân xuống, đeo chiếc nhẫn mà nãy giờ hắn luôn nắm chặt lên ngón áp út của cô. "Em có đồng ý không?"
Cuối cùng Liễu Mạn Tinh cũng tìm được giọng nói của mình, nức nở nói. "Em đồng ý rồi mà."
Ngân Minh Nhiễm giật mình, lần đầu tiên có cảm giác mìnhbđang đi trên mây. "Em...em...đồng ý thật sao?"
Liễu Mạn Tinh gật đầu thật mạnh.
"Đồng ý gả cho anh sao?"
Liễu Mạn Tinh nín khóc, mỉm cười. "Ừ, gả cho anh."
***
"Thật tuyệt! Thật tuyệt." Dương Húc Húc kích động ôm chặt người bên cạnh, không có cảm giác yên tâm như Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch, cái cảnh đưa tay vén mây mới thấy trăng trước mắt này khiến cho người ta thực sự cảm động.
Khuất Lan Thương cứng đờ, nhìn Dương Húc Húc trong lòng mình, vừa đi vừa nhảy chân sáo, một lát sau mới nói. "Tay tôi đau."
Dương Húc Húc cũng cứng đờ, cúi đầu nhìn mình nắm chặt lấy bàn tay ai đó không buông, bàn tay này rất lớn, thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, không mềm mại như tay Tang Kỳ.
Dương Húc Húc ngẩng đầu, trước mặt mình là một vùng đất bằng phẳng, không lớn giống như ngực của Tang Kỳ.
Khuất Lan Thương nhếch miệng.
Dương Húc Húc bắt đầu xám hối. "Cầu không trượt môn."
Khuất Lan Thương. "..." Cái đồ ngốc này chỉ có thể nghĩ tới chuyện trượt môn thôi sao? Vật đính ước cũng tặng rồi, tên cũng gọi, tay cũng nắm, ngực cũng sờ. Sinh viên bây giờ làm mà không chịu trách nhiệm sao?
***
Người cộng sự tốt nhất cũng đóng máy rồi, tỉ lệ người xem đứng đầu các chương trình thực tế, thậm chí còn tạo nên lịch sử.
Đạo diễn đang trả lời phỏng vấn. "Anh có cảm nghĩ gì?"
"Tôi phát hiện chương trình bình thường không hợp với tôi, lần sau tôi sẽ quay mấy chương trình yêu đương."
Phóng viên. "Haha, anh thật biết nói đùa."
Đạo diễn. "..." Mấy đôi anh anh em em đó tung bong bóng màu hồng đầy trời, sao không ai thấy?
Phóng viên. "..." Không mù cũng phải mù, mấy người kia sao chúng tôi dám viết linh tinh!
"Hay là chúng ta nói sang chuyện khác đi, anh cảm thấy trong quá trình quay....có gặp khó khăn hay là mâu thuẫn giữa những người hợp tác không?"
Đạo diễn. "..." Không.